Phần 1
Tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi xin đường, chiếc xe cấp cứu len lỏi trên con đường đông đúc giờ tan tầm, thế nhưng… ai tránh cứ tránh, ai đi cứ đi, bên trong xe, một người đầy máu đang nằm mê man, nhịp tim chậm dần, chậm dần… và rồi…
– AAAAA!!!
Lương bật dậy, hét lớn, cả thể đau nhức, đầu choáng váng quay cuồng. Anh ôm đầu.
– Mẹ kiếp!
Những gì Lương nhớ được, anh đang trên đường đi làm về, bất chợt, anh liếc thấy 1 cô gái ngồi ăn hàng bên đường, cái quần lót đỏ lấp ló trong chiếc váy ngắn, Lương ngoái đầu lại nhìn, và rồi một tiếng còi xe vang lên, âm thanh va chạm chát chúa, tiếp theo là như thế này đây.
– Mình bị tông xe thì phải. Bà mẹ nó!
– Nhị công tử! Người dậy rồi!!
Một giọng nói chợt vang lên, Lương nhìn ra cửa, một cô gái đang đứng nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng, sợ hãi.
– Ừ… tôi, ơ!
Lương giật mình, cô gái trước mặt anh mặc bộ váy như những diễn viên phim cổ trang trên TV.
– Cái đéo…
– Nhị công tử…
Cô gái sợ sệt lùi lại một bước, nhìn Lương đang ngồi đơ ra trên giường.
“Lão Hạc, sao nó lại như thế này?! À nhầm. Sao lại thành ra thế này?! Tự nhiên tông xe cái xuyên không luôn à?”
Thấy Lương ngồi ngây ngốc, cô gái kia quay người chạy ra ngoài, hét lớn.
– Không hay rồi!! Không hay rồi!! Nhị công tử bị ngu luôn rồi!!! Mau gọi đại phu!
Tiếng người nhốn nháo, tiếng chân chạy rầm rập, chẳng mấy chốc trước cửa phòng tụ tập không biết bao nhiêu là người.
– Các ngươi tụ tập ở đây làm gì? Không muốn ăn cơm có phải không?!
Một giọng nói đầy uy lực vang lên, đám người dạt ra, một người đàn ông chừng 50 tuổi, có vẻ giàu sang bước vào.
– Mãn nhi! Con thế nào rồi?!
Lương nhìn người đàn ông.
“Mãn nhi? Ta tên là Mãn à, xấu vãi! Còn cái ông nhìn như thổ phỉ khoác áo lụa này là cha ta ak?”
Bốp!
Người kia thấy Lương không trả lời, nhíu mày vả một cái.
– Thằng này bị ngu rồi à? Hả?!
– Lão gia! Đại phu tới!
Một thằng nhìn rất ra vẻ đầy tớ chạy xộc vào, theo sau là một ông già, vác theo một cái hòm nhỏ.
– Lương lão gia, để lão phu xem cho nhị công tử.
– Mời!
Ông gia mới đến nắm lấy tay Lương bắt mạch, bắt tay trái rồi bắt tay phải, hết nhìn mặt rồi lại bóp họng Lương ra nhìn.
– Haizzz! Lương lão gia, xem ra nhị công tử bị… não tàn rồi.
HẢ!!
Mọi người có mặt đều há hốc mồm.
– Không phải chứ!? Đại phu, ông xem kỹ lại giùm, Lương Bằng tôi đây cả đời bôn ba, té ngựa lọt hố bao nhiêu lần đều không sao, thằng này mới té sông một lần đã bị… cái gì đó tàn rồi?!
Lương như muốn phọt cười khi nghe lão đại phu phán bệnh. Im lặng không nỗi nữa, anh lên tiếng.
– Cha à, đừng nghe lão nói bậy, con bình thường mà, não tàn cái quần què!
– Hả!? Con vừa gọi ta là gì?
– Cha.
Người “cha” kia nhìn Lương sững sờ.
– Đại phu đón bệnh như thần! Bình thường thằng nghịch tử này toàn gọi ta là ông già, nay lại gọi ta là cha, đúng là nó bị não tàn rồi!!
– Hàhàhà…
Đại phu ngẩng đầu, ưỡn ngực, vuốt vuốt râu.
Lương đảo mắt, chợt đứng dậy đạp vào mông lão đại phu, quát to.
– Não tàn cái đầu nhà ông! Ta đập cho ông não tàn luôn bây giờ! Ông già! Tôi đã nói tôi không bị gì cả! Chỉ muốn nằm nghỉ thôi!! Tất cả cút ra ngoài!!
Bốp!
Lại một cái tát nữa giáng lên đầu Lương. “Cha” quay người đi ra ngoài, lẩm bẩm.
– Khùng khùng, điên điên. Ăn hại!
Cả đám người lục tục rời đi, chỉ còn lại một mình cô gái vừa nãy.
– Cô không đi luôn đi? Còn ở đây làm gì?
– Nhị công tử! Tôi… tôi bị sai đến đây hầu hạ ngài mà.
– Ờ.
Lương nằm xuống giường, đặt tay lên trán, suy nghĩ lại mọi chuyện.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Trên đời có nhiều thứ, cho dù muốn giải thích bằng khoa học, cũng không thể giải thích được. Lương là một ví dụ, tông xe một cái, lại nhập hồn về thời phong kiến, nhập hồn hay xuyên không, Lương cũng không biết được, vì người này giống anh như đúc nhưng lại có ký ức của riêng mình.
Một mớ ký ức hỗn độn, của Lương và của chủ nhân thân xác này. Hắn tên là Lương Mãn, cũng là Lương nhưng lại là họ, không phải tên, người ta hay gọi hắn là Lương Nhị, vì hắn còn một người anh trai, Lương Viên. Cha của hắn, là ông già nhìn như thổ phỉ, to lớn, râu ria, là Lương Bằng, lái buôn lương thực lớn nhất vùng này, toàn bộ quân lương cho một dãy biên giới phía Tây do nhà hắn thầu, do vậy, nhà hắn được đặc cách nuôi 500 hộ viện. Nói sơ qua như vậy để anh em biết thằng Lương Nhị này có gốc gác cỡ nào.
Tổ tiên nhà họ Lương từng theo Thái Tổ dựng cờ khởi nghĩa, từ Lam Sơn cho đến Thanh Nghệ, là đầu đao dính máu, đạp lên xác thù mà đi, khi nhà Lê được lập, tổ tiên của Lương Nhị chưa kịp được làm tướng soái, nhưng cũng đã làm đến chức Tư mã, chuyên lo hậu cần, nhờ đầu óc lanh lợi, lại thêm cái mác tòng long khai quốc nên chẳng mấy chốc mà ngóc đầu lên. Từ ấy cho đến đời Lương Bằng, tuy sống trong nhung lụa giàu sang, nhưng vẫn giữ được cái nếp nhà bình, ai cũng luyện cho mình một thân võ nghệ. Luyện võ để làm gì? Hộ lương? Cũng không hẳn.
Kỳ thực, lái buôn lương thực, đặc biệt là buôn lớn, một lần cả ngàn, vạn hộc lương như nhà Lương Nhị cũng không quá lo lắng về chuyện cướp lương. Vì không một thằng thằng ngu nào lại đâm đầu cướp lương cả, trong một thời đại “Vạn quân chưa động, lương thảo đi trước” thì việc lương thực bị cướp chỉ có 2 khả năng: Ngoại xâm hoặc tạo phản, và kiểu nào thì quan binh cũng sẽ nhảy đông đổng lên mà tìm cho ra.
Cho nên, cái đáng lo là sau khi giao lương xong, ôm một cọc tiền trở về, đây là lúc béo bở cho người ta nhắm đến, anh có bản lĩnh thì còn mạng, còn tiền mà về, bản lĩnh kém thì thôi, thí tiền giữ mạng, còn bản lĩnh không có mà lại ngu thì tiền mất, người chết. Lúc này có khóc ra máu mắt cũng chẳng có ai ừ hử gì đâu. Quân binh ak? “Bọn ông có lương rồi, mày cũng cầm tiền rồi, giữ được hay không kệ cmm, bọn ông không quan tâm”.
Nhưng mà những chuyện như vậy, Lương Nhị không quan tâm, vì mọi chuyện đã có ông già Lương Bằng với ông anh Lương Đại lo hết rồi, Lương Nhị chỉ có một việc duy nhất là ăn chơi lêu lổng, được cái, ông Bằng rất yêu thương người vợ đã mất của mình, Lương Nhị lại cực kỳ giống mẹ, nên chỉ cần hắn không quậy phá gì quá đáng, ông Bằng cũng chặt lưỡi cho qua.
Vậy nên khắp cái vùng này, ai cũng biết danh tiếng Nhị công tử nhà họ Lương, Lương Nhị, gây gổ đánh nhau, phá làng phá xóm, chọc ghẹo con gái nhà lành, ăn chơi trụy lạc.
– Híhíhí…
Lương (giờ sẽ gọi hắn là Lương Nhị) nằm trên giường, hệ thống lại con người hiện nay của hắn mà cười híhí, “kiếp trước” của hắn, gần 30t rồi vẫn phải lăn lộn làm việc quần quật, đến người yêu còn chẳng có, “kiếp này” quả thật như thiên đường. Hiện giờ là năm Hồng Đức triều Lê, một thời đại thịnh trị, người dân yên ổn ăn chơi, với cái danh “Lương ác thiếu” có sẵn, dại gì không chơi cho đã.
– A, thiếu gia đã dậy rồi ạ!
Lương Nhị uể oải bước ra khoảng sân đầy nắng, Hoa, cô gái được giao hầu hạ hắn đã đứng đợi sẵn từ sáng, trong ký ức của Lương Nhị, cô gái này thường xuyên bị hắn chọc ghẹo, sờ mó, nên hắn cũng không ngại đưa tay ra mà… xoa đầu cô ta.
– “Con nhỏ này đứng co ro như vầy làm sao mà sờ soạng đây”.