Phần 1: Số phận đưa đẩy
Một bức tranh đầy màu sắc, nét đầu vẽ ra sự êm đềm, nét thứ hai vẽ lên cơn sóng gió và nét thứ ba kết thúc bằng sự đau khổ tột cùng!
… Bạn đang đọc truyện Vết nhơ tội lỗi tại nguồn: https://gaigoi.city
Đường phố Sài Gòn vào những ngày cuối năm, gió mùa Đông Bắc lạnh giá ùn ùn ùa đến, chốn thành thị sầm uất nơi đây dường như đã sớm nhiễm cái không khí của ngày tết, đi đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc xuân tưng bừng nhộn nhịp phát ra từ những cái loa kẹo kéo sành điệu.
Khu vực quận 10, trại giam X.
Kẽo kẹt…
– Thứ tư, ngày 29 tháng 1 năm… hôm nay là ngày các phạm nhân của khu BC mãn hạn tù, yêu cầu toàn thể phạm nhân tại khu BC tập trung trước hội trường A để cán bộ tiến hành làm hồ sơ xóa án tích, trả công dân về lại với xã hội!
Tiếng nói to rõ mà dõng dạc của một vị cán bộ thông qua micro và loa phóng truyền đến dãy nhà tù khu BC, làm cho vô số phạm nhân đang có mặt tại khám X lúc này trở nên mất trật tự.
– Đụ má… sắp được thả rồi bây ơi!
– Anh em khu BC mãi đỉnh!
– Anh Ba, Chú Chín… mấy người đi rồi tụi nhỏ ở trong đây nó nhớ lắm! Huhu!
– Tụi mày yên tâm, anh ra rồi sẽ vào lại thăm mấy đứa!
– …
Những cuộc trò chuyện tha thiết, những bạn tù tay bắt mặt mừng, ôm lấy, ôm để các lão huynh đệ trước khi mỗi đứa một phương trời.
Khu BC của khám X nổi tiếng là một trong những khu vực hội tụ các đối tượng nguy hiểm hàng đầu trại giam. Khám có 8 khu dùng để nhốt phạm nhân, xây dựng theo hình bát giác vuông, gồm các khu: AH, BC, ED, F, I, AB, KG, G.
Những tay anh chị số má, giết người không chớp mắt, giang hồ cộm cán… tất cả đều quy tụ tại chốn BC này. Phạm nhân bị giam ở khu BC, thông thường phải là dạng người hung ác, phạm tội ở mức án từ “30 năm” trở lên cho tới “chung thân” thì mới “được giam” ở đây.
Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để hình dung được những tên tội phạm ở khu BC đáng sợ đến mức nào rồi.
… Bạn đang đọc truyện Vết nhơ tội lỗi tại nguồn: https://gaigoi.city
Trước hội trường A, bốn hàng người nối đuôi nhau xếp thành bốn hàng dọc dài hơn chục mét, tất cả đều khoác trên người bộ đồ hai màu sọc trắng đen, phía đầu hàng, đối diện với các phạm nhân chính là vài vị cán bộ quyền uy, những con người trong bộ cảnh phục xanh này chính là người có quyền quyết định để cho các tù nhân được “ra về” hay là tiếp tục “ở lại” công tác trong khám.
Ở hàng người số 4, sau khi một phạm nhân làm xong thủ tục xin xóa án tích, vị cán bộ chợt lớn tiếng gọi:
– Số 09… Nguyễn Thành Lâm!
– Nguyễn Thành Lâm!
– Số 09, Nguyễn Thành Lâm có mặt ở đây không?
Sau ba lần gọi to đến mức gần khàn cả giọng, vị cán bộ trợn mắt tức giận nhìn xuống phía bên dưới, lúc này mới thấy ở nơi cuối hàng người số 4 chợt trở nên lộn xộn, sau đó một giọng nói vội, có phần hơi lúng túng truyền đến:
– Có! Có Lâm 09 thưa cán bộ!
Từ xa, một gã đàn ông lôi thôi lếch thếch bon chen bước ra khỏi đám đông, mình mẩy gã hôi hám do lâu ngày rồi không được tắm rửa, tóc tai bù xù dài tận ngang vai, hơn phân nửa mái đầu đã chuyển sang màu muối tiêu, cho thấy tuổi tác của người này cũng không hề nhỏ nữa.
Gã vừa chạy vừa hớt hải biện minh:
– Mong cán bộ thông cảm cho, chứ tôi già cả rồi, lỗ tai bị lãng nên nghe hổng có rõ à nghen!
Soạt!
Đoạn gã rút trong túi áo ra một xấp giấy polymer dày cộp có màu xanh mát mắt, tất cả đều là mệnh giá 500.000. Toàn bộ số tiền hơn chục triệu đồng ấy bỗng nhiên bị gã Lâm dúi dụi nhét vào tay của vị cán bộ một cách bí mật trong bộ dạng lén lút như một thằng ăn trộm đang phòng bị chủ nhà bắt giữ.
Vị cán bộ kia trợn mắt nhìn xấp tiền tươi dầy cui bốc mùi thơm phức, rất nhanh vị cán bộ này liền nhét cọc tiền vào cuốn hồ sơ ở cạnh đó, tiếp đến mới làm như không có chuyện gì xảy ra, lạnh nhạt nói:
– Nguyễn Thành Lâm, 69 tuổi, trú tại 39x/21y, Bình Hưng Hòa A, thuộc đối tượng tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, dính án hiếp dâm trẻ em dưới độ tuổi vị thành niên, cướp giật, thời gian cải tạo 30 năm, hiện tại còn 15 ngày nữa mới mãn hạn tù!
Nghe đến đây thôi, Lâm 09 đã thật sự chịu không nổi, nhìn bạn tù ai ai cũng háo hức sau những chuỗi ngày dài tăm tối sắp sửa được khép lại, chuẩn bị trở về với xã hội, nghĩ đến viễn cảnh được tự do đã gần ngay trước mắt, Lâm không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa! Gã chợt nghiêm sắc mặt, trong đôi mắt lập lòe tia sáng trắng, gian xảo che miệng nhỏ giọng thì thầm với vị cán bộ trước mặt:
– Ấy cán bộ, số tiền lúc nãy chỉ là một nửa, sau khi ra tù em sẽ chuyển thêm cho cán bộ một nửa còn lại!
Gã đàn ông đầu hai thứ tóc phải hạ thấp mình để cầu khẩn một người đáng tuổi con, tuổi cháu mình, với lời hứa hẹn tuyệt vời cùng một cái nháy mắt đầy uy tín của Lâm, cán bộ chỉ ậm ừ hai ba tiếng, chừng hơn mười giây trầm ngâm, người cán bộ bỗng vui vẻ cất tiếng:
– E hèm! Nguyễn Thành Lâm, thuộc đối tượng tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, tuy nhiên trong quá trình cải tạo nhận thấy có xu hướng chuyển biến tốt, chuyên cần và chăm chỉ… cho nên được mãn hạn trước thời hạn. Cơ hội trở về với xã hội thật không dễ dàng gì, ra ngoài cố gắng xây dựng lại cuộc đời, hãy làm một công dân lương thiện, có ích cho xã hội nhé! Mời anh ký tên vào hồ sơ!
Cán bộ đưa cây bút bi cho Lâm, nhân lúc không ai để ý, vị cán bộ đã nhanh nhẹn nhét vào tập hồ sơ của gã một mảnh giấy nhỏ, trong đó có ghi lại số tài khoản ngân hàng của người này, hành động ấy cũng ngầm nhắc nhở Lâm sau khi ra tù nhất định phải chuyển đủ số tiền cho người này, nếu không hắn sẽ có cách để cho Lâm trở lại chốn nhà giam đây một lần nữa!
… Bạn đang đọc truyện Vết nhơ tội lỗi tại nguồn: https://gaigoi.city
Một tuần sau tại…
TRUNG TÂM HỖ TRỢ SINH SẢN VÀ CÔNG NGHỆ MÔ GHÉP, BỆNH VIỆN ĐẠI HỌC Y THÀNH PHỐ.
Trước phòng khám, một người con gái trẻ đẹp đang ngồi ở hàng ghế chờ, giữa muôn vàn con người, cô gái ấy tựa như một tiên nữ giáng trần, xinh đẹp tuyệt mỹ. Nàng sở hữu một ngoại hình lộng lẫy kiêu sa, mang dáng dấp của một nàng tiểu thư con nhà quyền quý.
Bên cạnh cô gái, một vài mụ đàn bà xấu bụng đang ngồi thì thầm to nhỏ với nhau:
– Này bà, coi con nhỏ đó kìa, mới tí tuổi đầu mà đã đi xin tinh trùng rồi, chắc nó muốn làm mẹ đơn thân hay gì?
– Ui giời! Loại phụ nữ rẻ tiền này tôi thấy đầy, chắc cũng thuộc dạng “ngành” ấy chứ chẳng vừa đâu!
– Tôi dám chắc với mấy bà là con nhỏ đó làm đĩ, chắc luôn!
– …
Một vài người tốt bụng, tỏ vẻ quan tâm liền nói:
– Cô à, cô còn trẻ quá mà, sao lại quyết định muốn làm mẹ đơn thân vậy? Khổ lắm!
– Cô ơi cô suy nghĩ lại đi! Mình còn trẻ, đàn ông tốt ở trên đời vẫn còn, cớ gì phải làm vậy chứ?
– Phụ nữ đẹp… haizz! Xưa nay hồng nhan đều là bạc mệnh!
– …
Vô số lời lẽ dị nghị bàn tán xôn xao, có người trách và cũng có người khuyên, nhưng cô gái vẫn một mực im lặng, tựa như bỏ ngoài tai tất cả lời đàm tiếu kia.
Thế giới mà nàng nhìn thấy, người ngoài làm sao có thể thấu hiểu được?
Nàng – Từng là hoa khôi của một trường Đại Học, Kiều Thị Hà Phương. Nữ tổng giám đốc trẻ tuổi nhất Ngân Hàng TMCP Hcbank.
Xinh đẹp, tài giỏi nhưng số phận của Hà Phương phải nói là rất đáng thương. Vì để có thể sở hữu khối tài sản khổng lồ của ba mẹ, nàng bắt buộc phải có thai trong vòng 4 năm nhậm chức, hơn hết là phải có một đứa con trai nối dõi kế nghiệp ông bà ngoại của nó.
Từng là hoa khôi, dung mạo xinh đẹp mê người, lại còn là tổng giám đốc của một ngân hàng, đàn ông theo đuổi Hà Phương phải nói là nhiều vô số kể, nhưng nàng biết, thứ mà tất cả bọn họ theo đuổi, nhắm đến không phải là nàng, mà thực chất chính là số tài sản khổng lồ do nàng sở hữu.
Hà Phương làm sao có thể để cho cái bọn tham lam ấy thực hiện được mưu đồ chứ? Thế là nàng quyết định sẽ làm mẹ đơn thân, đi xin tinh trùng để thụ thai, trở thành một single mom mạnh mẽ như bao người phụ nữ ngoài kia vẫn có thể tự làm được.
Đúng lúc này, một nữ y tá khéo léo bước ra khỏi phòng khám, cô ta nhìn một lượt rồi chỉ đích danh Hà Phương, nhẹ giọng gọi:
– Cô Hà Phương, bác sĩ Hồng mời cô vào trong!
Ngay sau đó, Hà Phương liền đi theo nữ y tá vào bên trong phòng khám, trước ánh mắt đầy tò mò của những người xung quanh.
Hà Phương vừa vào bên trong, một giọng nói dịu êm nhưng có phần hơi buồn bực của cô bác sĩ Hồng lập tức vang lên:
– Phương ơi là Phương, chị đã khuyên em bao nhiêu lần rồi? Tại sao em không suy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định?
Ở trong phòng khám không có người ngoài, nữ y tá đã tự động rời đi, lúc này chỉ có hai người Hồng và Phương. Hà Phương ánh mắt chợt trở nên mông lung, thoáng cái xuất hiện vẻ lo âu, buồn bã mà một cô gái mới đôi mươi không nên có.
Nàng bất giác sụt sùi rơi lệ, khẩn khoản cầm lấy đôi bàn tay của bác sĩ Hồng, giọng tha thiết cầu khẩn:
– Chị, chị nhất định phải giúp em! Nếu em không thể mang thai, nếu em không thể sinh con trai, ba mẹ ruột chắc chắn sẽ dứt khoát từ mặt em, họ… họ hoàn toàn không coi em là con người mà! Huhu!
Vừa đồng cảm vừa giận dữ, Hồng vội vàng ôm lấy vai Phương, giọng chị ân cần an ủi:
– Mạnh mẽ lên cô gái! Chị cũng thật không ngờ, không ngờ lại có loại ba mẹ ruột ác tâm đến vậy! Họ sao lại phải ép em đến nước này cơ chứ?
Hà Phương khóc lóc mếu máo đến mức dung nhan thất thanh, gương mặt trái xoan tái mét, đôi mày liễu rũ rượi buồn bã than nhẹ:
– Ba má em không muốn cơ ngơi do họ gầy dựng bị tuồn ra ngoài! Họ muốn con cháu trong nhà phải giữ lấy số tài sản đó, mà em lại là con một nửa chị à!
Bác sĩ Hồng chăm chú lắng nghe. Hà Phương lại nói tiếp:
– Chị giúp em với! Em cần tinh trùng của một người đàn ông, an toàn và mạnh khỏe, em nhất định phải có thai trong năm nay!
Nhìn cô gái thanh xuân phơi phới, tuổi chưa tới 25 đã phải bi lụy đến mức này, bác sĩ Hồng chỉ biết thở dài một tiếng não nề.
– Phương! Bình tĩnh đi em! Biện pháp thì bên chị có rồi đó, quan trọng là em có chịu tiếp nhận hay không thôi!
Nói đến đây, Hà Phương vốn dĩ đang khóc thút thít bỗng ngưng lại, nàng trợn tròn mắt trong sự đột ngột, vội ngẩng mặt lên hỏi bác sĩ với giọng mừng rỡ:
– Chị, thực sự có cách hả chị?
– Em ở đây đợi chị một lát!
Hồng nói rồi vội vã đi đến một hộc tủ gần đó, sau hơn năm phút lục lọi, nàng bỗng rút ra một xấp hồ sơ màu cam, đắn đo nửa muốn, nửa không muốn cầm hồ sơ đi lại chỗ Phương.
Tiếng nói có ngữ điệu không chắc chắn của Hồng vang lên trong sự ngập ngừng, tạo cho người ta một loại cảm giác hồi hộp muốn đứng tim:
– Đây là tập hồ sơ của người mới hiến tặng tinh trùng trong tuần này, cũng là người đầu tiên sở hữu đầy đủ những yêu cầu mà em đưa ra! Nhưng mà… em tự xem đi Phương!
Hồng khẽ đẩy bộ hồ sơ tới trước mặt Phương, để cho cô gái xem xét, trong giây phút này, không khí như đang lắng đọng lại, càng xem, vẻ mặt của Hà Phương càng khó coi, hơn nữa Hồng cũng nhăn nhó không kém.
Phải thật lâu sau đó Hà Phương mới hít sâu một hơi dài, cố gắng bình ổn lại tâm trạng đang rối ren trong lòng, nàng nói:
– Chị, cái này…
Hồng ngay lập tức tiếp lời Phương:
– Đúng vậy! Gã ta là một người từng dính dáng đến tiền án tiền sự, là một tên tội phạm đặc biệt nghiêm trọng vừa mới ra tù cách đây khoảng một tuần! Nhưng gã lại sở hữu một loại gen mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ, tinh trùng khỏe mạnh không có dấu hiệu bị bệnh tật, hơn nữa số lượng cũng khá nhiều, đủ để cho em thụ tinh tối đa hơn mười lần, có khả năng thành công cực kỳ cao và theo dự đoán trung bình của chuyên gia, với số tinh trùng này đủ để cho em mang thai ba lần!
Nghe đến đây, ngọc nữ bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất lực, trong tình huống này, Hà Phương làm gì còn có lựa chọn nào khác chứ?
Nàng chỉ có hai lựa chọn, một là chấp nhận, hai là từ bỏ, mà nếu nàng từ bỏ thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ mất đi tất cả những gì vốn thuộc về mình. Một cô gái tuổi đời mới đôi mươi, tính tình còn xốc nổi và bồng bột như Phương làm sao có thể cam lòng được?
Chỉ sau vài phút trầm ngâm, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn phương án thụ tinh nhân tạo, dù cho mai sau xảy ra hệ lụy lớn lao như thế nào, nàng cũng sẽ cắn răng chịu đựng mà không hề than oán hay trách cứ bất kỳ một ai.
Bác sĩ Hồng sau khi thấy cô em gái nhỏ tội nghiệp làm ra động thái dứt khoát như vậy, chị có vẻ không đành lòng, nhưng đây là chính Phương hạ mình cầu xin sự giúp đỡ, sự kiên trì của nàng cuối cùng cũng làm cho bác sĩ Hồng cảm động, cô ta quyết định giúp đỡ đứa em gái nhỏ này cho tới cùng.
Và thế là, Hồng hẹn Phương một tuần sau trở lại trung tâm để bắt đầu quá trình thụ tinh nhân tạo, khi ấy nàng sẽ chính thức bước lên con đường làm mẹ, hay nói đúng hơn là mẹ đơn thân.
… Bạn đang đọc truyện Vết nhơ tội lỗi tại nguồn: https://gaigoi.city
19 năm sau!
Tại một căn biệt thự đồ sộ nằm ở giữa trung tâm quận 5, gần khu vực Thuận Kiều Plaza. Trong sân vườn thoáng đãng, vài gốc Si rậm tán, bóng râm che mát gần như toàn bộ diện tích sân vườn.
– Hihi! Đố anh bắt được em!
– Đứng lại! Quỳnh! Xin lỗi anh mau!
Dưới gốc Si, những tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ thơ truyền đến, thật khiến cho người ta nảy sinh cảm giác bình yên đến lạ thường.
Cậu nhóc trạc 15, 16 tuổi đang hì hục đuổi bắt một cô bé khả ái xinh xắn, tụi nhỏ độ tuổi gần như xấp xỉ, cả hai như đôi chim nhỏ nghịch ngợm, rượt nhau chạy vòng quanh gốc cây Si to lớn, thi thoảng cô bé đáng yêu ấy lại ngoảnh mặt làm bộ dạng trêu tức, thè lưỡi một cách nghịch ngợm:
– Xía! Lêu lêu cái đồ rùa chạy chậm, đến đây mà bắt em đi!
Hai đứa trẻ đùa giỡn ngây ngô, thật lâu sau đó cậu nhóc vẫn không tài nào đuổi theo kịp cô bé, chỉ biết hậm hực một cách tức tối.
Đột nhiên, từ phía xa, một người phụ nữ dáng người đoan trang, vai gầy yêu kiều khoác trên người tà váy thướt tha, chầm chậm đi đến bên này, nàng nhẹ giọng nghiêm nghị khẽ rầy:
– Nhân! Nhịn em út một chút đi con! Anh ba gì đâu mà kỳ cục vậy?
Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng cất lên, thánh thót lại trong trẻo như thiếu nữ đôi mươi, không có chút tức giận nhưng hai đứa trẻ sau khi nghe xong liền ngoan dừng lại ngay, chứng tỏ chúng rất biết nghe lời.
Được bênh vực, cô bé đáng yêu nhân cơ hội trợn mắt phồng hai gò má xinh xắn, lại một phen trêu tức người anh trai đứng ngay sát bên cạnh nàng, làm cho thằng nhóc giận dỗi đến mức đỏ tía cả khuôn mặt.
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.