Truyện sex ngắn

Trang Trang

Phần 1
Logo 3 cánh sao đặc trưng thương hiệu Mercedes của chiếc GLE 450 4Matic dòng SUV rung lắc trên con đường Bến Bình Đông gồ ghề. Trung càm ràm: “Lắm ổ gà thế không biết!”
Chiếc trợ lý ảo nhanh nhảu đáp lời: “Khoảng cách đến điểm hẹn còn gần 3km, sẽ còn rung lắc dài dài, bạn nên giữ bình tĩnh!”
Trung với tay ấn vào màn hình cảm ứng để tạm thời tắt chế độ trợ lý ảo, đồng thời liếc nhìn qua bộ ngực cũng đang rung lắc của cô thư ký đang ngồi ở ghế bên cạnh. Thân hình trắng trẻo của cô nàng trong chiếc váy đen xẻ tà ngực rủ không làm hạ được cơn bực bội trong lòng hắn.
Ở nhà hắn cứ bị mẹ cằn nhằn suốt đã đành. Ba tháng trước bấm bụng tậu về con Merc này, cứ nghĩ đời hắn sẽ êm ấm trong con xe với vẻ ngoài khỏe khoắn, ngon lành đến từ nước Đức danh tiếng, cùng dàn nội thất tiện nghi, hệ thống loa âm thanh vòm Burmester 13, đèn viền tinh tế, bảng đồng hồ phong cách công nghệ, tính năng ga tự động, hộp số 9 cấp Tronic Plus, khối động cơ 6 xilanh thẳng hàng 3. 0 lít, tích hợp hệ thống mid – hybrid EQ Boost.
Nhưng không!
Cọp bắt cái đứa nào cài thêm chiếc trợ lý ảo cho con xe này đi. Trợ lý đâu không thấy, chỉ suốt ngày nó ra rả cái họng: “Bạn không nên vừa lái xe vừa xem phim cấp 3”, hoặc “Quay tay quá 1 lần 1 ngày không tốt cho sức khỏe” Rảnh háng à!
Chưa hết!
Tháng trước tuyển được em thư ký ngon lành cành đào, cứ tưởng có hàng để húp mỗi dịp cuối tuần đông về gió rét. Ai ngờ lần đầu tiên mới đưa tay úp nhẹ vô bờ mông to hơn cả cái đập thủy điện Trị An thì ăn ngay một cái tát vào mặt. Ừ thì thôi, nghiêm túc đã đành đi. Thư ký kiểu gì mà như mẹ thiên hạ hắn vậy. Đi ăn xả stress tí, kêu mấy em tay vịn vô ngồi cạnh chút, bị em thư ký đuổi ra hết. Mình không cho ăn thì thôi, hắn ăn em khác mà cũng không cho là sao??? Hắn tưởng tượng một ngày nào đó sẽ dụ cho em gái này uống say mèm đi, hắn sẽ vác lên giường lột sạch đồ ra, để xem là ngọc trai hay rừng rậm, rồi dập cho tan nát, chừa cái vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa kênh kiệu đi. Không có cái mặt xinh như hoa, ngực như trái banh, mông như đập thủy điện, da trắng như trứng, và năng lực không quán xuyến được mọi thứ thì hắn đã đuổi việc từ tám bữa rồi.
Đang nghĩ ngợi thì giọng mẹ thiên hạ vang lên bên tai hắn: “Ông chủ Triệu này là ai? Sao chưa từng nghe anh báo thông tin gì với tôi về ông ta vậy?”
Hắn muốn nhảy dựng lên. Tôi là giám đốc mà phải đi báo cáo cho thư ký như cô à? Nhưng cố gắng kiềm chế trong lòng, vì mục tiêu tối nay sẽ được úp mặt vào da thịt trắng trẻo kia mà hắn nịnh nọt nở nụ cười hòa hoãn: “Hi hi, ông ta là bạn cũ lâu năm không gặp, nay có việc gặp nhau bàn chút công việc, chưa có dịp kể cho cô nghe.”
“Ông ta làm lĩnh vực nào?”
“Ông chủ Triệu này là chuyên gia về đồ cổ. Từng đánh hàng đến và đi qua rất nhiều nơi, nhưng khu vực chủ yếu là Đông Nam Á, đặc biệt là Thái Lan. Ông ta cực rành về đồ cổ của Thái.”
Không nghe cô thư ký xinh đẹp hỏi gì nữa, Trung nhìn bản đồ lái theo chỉ dẫn.
Băng qua cầu số 3, đánh một vòng cua quay trái, quay đầu vào đường dưới chân cầu, rẽ phải men theo đường bờ sông. Đến khúc rẽ ngoặt tay áo, thay vì theo đường lớn, Trung theo chỉ dẫn rẽ vào một con hẻm chỉ vừa đủ một thân xe hơi. Cứ tưởng người quen của mình ở đâu một nơi trong hóc trong hẻm như gà thế này thì con đường đột ngột mở rộng ra vào một cái sân lớn như quảng trường. Cuối đường là một cổng chào kiểu tam quan với trụ chống to như cổ thụ. Bánh xe lăn qua bên dưới cổng chào trên con đường lát đá bằng phẳng, nghiến lên mấy cục đá nhỏ tạo ra thứ âm thanh quen thuộc như khi bánh xe chạy đường sỏi mi.
Mẹ thiên hạ đưa tay chỉ qua một hướng: “Đậu xe bên kia”.
“Người quen này của anh trước giờ vẫn sống bất thường như này à?” Mẹ thiên hạ hỏi khi cả hai ra khỏi xe, bước đến trước cánh cổng to bằng đồng với hoa văn điêu khắc phức tạp chẳng nhìn ra hình thù gì?”
Trung ngạc nhiên, không hiểu lắm: “Cô hỏi vậy nghĩa là sao?”
Mẹ thiên hạ chỉ ngón tay búp măng lên cửa: “Hoa văn này có nguồn gốc từ những phái Mật Tông đen”.
“Mật Tông đen?” Trung ù ù cạc cạc, “Nó nghĩa là gì vậy?”
Mẹ thiên hạ từ tốn giải thích: “Phật Giáo hơn 2.500 năm, qua nhiều nền văn hóa, phân chia thành cả ngàn phân nhánh. Trong đó Mật Tông là một nhánh lớn, bản thân Mật Tông lại tiếp tục chia ra cả ngàn phân nhánh nhỏ. Trong đó có những phân nhánh đi ngược lại rất khác so với tư tưởng Phật Giáo ban đầu. Đặc biệt có những phân nhánh không khác với tà giáo là mấy, được gọi là Mật Tông đen.”
Trung ngạc nhiên với kiến thức của cô thư ký xinh đẹp này, hỏi lại: “Vậy Mật Tông đen cụ thể là như thế nào mà bị coi là tà giáo?”
Mẹ thiên hạ chưa kịp trả lời thì hai cánh cửa mở ra. Ông chủ Triệu xuất hiện đường bệ giữa khung cửa, cười tươi, giang hai tay đón chào: “Giám đốc Trung, lâu quá mới gặp, vẫn đẹp trai phong độ như ngày nào, ha ha”. Dứt lời liền quay sang bên cạnh xuýt xoa: “Xuất sắc! Vị thần tiên tỉ tỉ này là…”
Trung vội vàng giới thiệu: “Đây là Trang Trang, thư ký của tôi.”
“Ôi Trang Trang! Trang Trang! Thật vinh hạnh cho tôi được đón tiếp người đẹp như cô đến tệ xá này. Cho phép tôi?”
Ông chủ Triệu nâng bàn tay của Trang Trang lên hôn phớt như quý tộc. Trung nhìn mà tức nổ đom đóm. Ngoại trừ cái lần ăn tát kia ra thì một sợi tóc của nàng hắn còn chưa đụng tới được, thế mà người khác có thể cầm tay hôn hít thế kia.
Tối sầm mặt, Trung không để ý một bóng người vẫn đang đứng cạnh ông chủ Triệu nãy giờ. Ông chủ Triệu thả tay Trang Trang ra, quay sang giới thiệu: “Đây là San San, trợ lý của tôi.”
Trung giờ mới sáng mắt ra, địa nhanh hàng ở các khu trọng yếu ngay lập tức. Chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần múp là múp, chỗ nào cần eo ót là eo ót. Hàng họ tầm này không thua mẹ thiên hạ là mấy, khuôn mặt lại đầy bí ẩn kiểu ma mị. Ngon lành! Ngon lành!
Mắt Trung dán lên người San San, không nghe tiếng nói xã giao gì đang loáng thoáng bên tai nữa. Mãi đến khi một cảm giác đau thốn từ hạ bộ xốc lên kéo hắn choàng tỉnh khỏi cơn u mê thì Trung mới phát hiện mình đã ngồi vào bàn ăn từ bao giờ, kế bên là mẹ thiên hạ đang thu bàn tay vừa vỗ vào chỗ kín của hắn về.
Ông chủ Triệu vẫn giữ phong thái đường hoàng, hỏi hắn: “Giám đốc Trung thấy hành lang vừa rồi thế nào?”
Hành lang vừa rồi?
Trung ngơ ngẩn không biết đối phương đang muốn nói đến hành lang nào thì mẹ thiên hạ đã đáp thay hắn: “Toàn là những tác phẩm đặc sắc, ông chủ Triệu quả có con mắt tinh đời!”
Ông chủ Triệu cười lớn, giơ ngón tay thán phục: “Thần tiên tỉ tỉ quả là có gu thưởng thức, hôm nay tôi đây được mang thân hầu hạ là phúc phần ba đời bảy kiếp mới được đó, ha ha! Nào mời mọi người dùng bữa.”
Đồ ăn trên bàn toàn là sơn hào hải vị như Thịt kho Đông Pha, Vịt quay Bắc Kinh, Gà nướng đất sét, Bún qua cầu, Trứng bách thảo, Mì trường thọ, đặc biệt là món Phật nhảy tường nổi tiếng như trong phim của Thánh Tinh được đặt trong một âu sành chiếm vị trí trang trọng giữa bàn.
San San đứng lên, bước tới rót sâm – panh khai vị vào chiếc ly chân cao sang trọng cho Trung. Một cái chạm người nhẹ không biết vô tình hay cố ý đem hương thơm ngọt ngào hất hết lên mặt, khiến hắn chưa uống đã muốn say ngây ngất rồi.
… Bạn đang đọc truyện Trang Trang tại nguồn: https://gaigoi.city
Bữa tối bắt đầu với những câu chuyện của ông chủ Triệu. Vừa ăn, ông ta vừa kể về những chuyến hàng gần đây của mình, rồi kể tới món hàng mới nhất mà ông ta vừa đem về:
“Hai người biết không, tháng trước tôi kiếm được một thứ vô cùng kỳ lạ mà cả đời tôi chưa bao giờ gặp được. Đoán chắc là hai người cũng chưa từng gặp được thứ gì tương tự như thế.”
Trung hiếu kỳ: “Nó là món gì vậy?”
Ông chủ Triệu khề khà: “Nó là một cặp tượng phồn thực.”
Thấy vẻ ngơ ngác của đối phương, ông ta vội tiếp lời: “Nhưng không phải là thứ chán ngắt vô vị như mọi người thường thấy đâu.”
“Thế nó có gì đặc biệt?”
“Chậc!” Ông chủ Triệu tặc lưỡi: “Từ ngữ không diễn tả hết được, mọi người phải thấy tận mắt mới cảm nhận được cái độc đáo của cặp tượng này.”
Trung hí hửng: “Ông chủ Triệu làm tôi tò mò không chịu được rồi. Có thể dẫn đường ngay luôn được không?”
“Ha ha! Được! Được! Cũng gần xong bữa rồi, chúng ta đi dạo một vòng rồi dùng món tráng miệng sau vậy.”
Mọi người đứng dậy khỏi bàn, theo sau ông chủ Triệu dẫn đường. Đi qua mấy hành lang và đại sảnh thì bước ra khỏi cửa sau của ngôi biệt thự. Trung chưng hửng: “Sao lại ra khỏi nhà rồi.”
Ông chủ Triệu chỉ tay về xa xa, giải thích: “Báu vật không thể để ở nơi tầm thường như nhà ở được. Của báu cũng như người đẹp, càng quý càng phải được ở nơi xứng tầm.”
Trung tiếp lời: “Ông chủ Triệu xây một tòa lâu đài riêng cho báu vật sao?”
“Ha ha, lâu đài thì đúng. Nhưng không phải tôi xây. Lúc tôi khám phá ra khu đất này thì nó đã có sẵn ở đây từ lúc nào.”
“Ý là một lâu đài cổ?”
Ông chủ Triệu gật đầu: “Phải. Cổ xưa và huyền bí.”
Thấm thoát, mọi người đã đặt chân lên bậc thềm của kiến trúc cổ xưa và huyền bí này. Trung ngạc nhiên, phát hiện ra một điều: “Nơi này không có cửa sao?”
Ông chủ Triệu cười phá lên: “Ha ha, không cần. Nếu không có tôi dẫn đường, sẽ không ai vào đây được đâu.”
Trung không hiểu hết ý của ông ta nhưng thấy không quan trọng nên cũng không hỏi tiếp. Ngay phía sau lối vào, bậc thang dốc xuống. Cuối dốc là một bức tường chắn ngang đường. Thực ra không hẳn là tường vì bề mặt của cái vách trước mặt không bằng phẳng mà gồ ghề, lồi lõm, được điêu khắc theo một hình thù gì đó mà nhất thời Trung không nhận ra được. Hắn ngập ngừng: “Đây là…”
Ông chủ Triệu tưởng hắn nhận ra điều gì, vội đưa một ngón tay lên môi ra dấu giữ im lặng: “Suỵt! Có những điều không cần phải nói ra, cứ im lặng chiêm ngưỡng là được.”
Trung gật đầu ra vẻ hiểu ý lắm, nhưng trong lòng vẫn ngơ ngác: “Có nhìn ra được cái gì đâu mà chiêm với chả ngưỡng!”
Hoa văn trên vách tường này đại khái là những đường cong uốn lượn chạy từ trên xuống dưới, có tính đối xứng hai bên. Ở độ cao hơn thân người chút có khối cầu tròn trơn tru hồng láng nhô ra. Ông chủ Triệu đưa tay lên quá đỉnh đầu, chạm vào khối cầu tròn đó, ấn ấn xoa xoa, xoay khối cầu qua trái qua phải như kiểu vòng xoay két sắt. Bỗng nghe…
“Phụp” một tiếng, cấu trúc uốn cong trên vách mở rộng ra hai bên, lộ ra một khoảng trống vừa đủ cho thân người tiến vào.
Bốn người lần lượt bước qua, cứ tưởng bên trong vẫn chật hẹp như vậy, nhưng chỉ có lối vào là khe hẹp vậy thôi, chứ bên trong là một hành lang khá rộng rãi. Hai bên lối đi là các pho tượng uốn éo kỳ lạ. Trung vừa đi vừa nhìn kỹ, thì ra là các bức tượng mô phỏng các tư thế làm tình. Ông chủ Triệu thuyết minh: “Đây là các bức tượng minh họa cho các tư thế trong Kamasutra, chẳng hạn như đây là thế Mở Lớn, người nữ để hai chân lên vai của nam. Đây là thế Nén, người nữ co chân lên ngực và người nam đè ép vào ngực nàng. Kia là thế Chẻ Tre. Còn kia là thế Cây Đinh, một trong những tư thế khá khó cho người nữ khi một chân để lên đầu, còn chân kia duỗi dài ra.”
Liếc qua mẹ thiên hạ, thấy cô nàng vẫn điềm nhiên ngắm nhìn các bức tượng, “Tốt lắm!” Trung như mở cờ trong bụng, hắn chỉ mong có dịp như thế này, cho cô nàng ngắm nghía những trò dung tục của thế gian để bị kích thích đi.
Như đọc được suy nghĩ của hắn, ông chủ Triệu quay sang Trang Trang, gợi mở thêm: “Thần tiên tỉ tỉ có biết về những kiến thức cơ bản này không?”
Trung cứ ngỡ cô nàng sẽ lắc đầu e thẹn, ai ngờ cô lại gật đầu, chỉ tay vào những bức tượng mọi người đang lướt qua, thể hiện: “Đây là thế Hoa Sen, cô gái co chân lên bụng, đùi vắt chéo nhau. Tiếp theo là thế Xoay Tròn. Còn đây là thế Treo, không dễ cho cô gái khi hai người đứng áp chặt thân thể vào nhau, cô gái lấy chân quấn quanh bụng chàng trai, lấy đà nhịp nhàng làm động tác giao hoan. Còn kia là thế Rùa, thế Bò Cái, rồi thế Sư Tử.”
Ông chủ Triệu vỗ tay khen ngợi: “Không ngờ một cô gái tuyệt sắc lại có kiến thức tốt đến như vậy. Tôi đặc biệt thích cách dùng từ giao hoan của cô đấy!”
“Vì sao?”
“Vì Triệu Hoan là tên của tôi, đây là nơi có vẻ dùng để thực hiện các nghi thức hợp hoan nam nữ cho việc cúng tế. Tìm ra nơi này, cảm giác như nó dành riêng cho bản thân mình vậy.”
Trung đi bên cạnh mà tức tối, chửi thầm trong bụng, “Này này, mấy lời dâm đãng này phải để cho mình nói với nàng chứ, ai lại để người khác giành mất mối thế này!”
Cuối hành lang là một đại sảnh, ông chủ Triệu dẫn mọi người tới khoảng không gian chính giữa, nơi đặt một khung kính bảo vệ to, bên trong là một đồ vật được phủ vải đỏ.
Ông chủ Triệu cẩn thận nâng lồng kính lên, nhấc ra, đặt sang một bên. Tay cầm vào tấm vải đỏ nhưng chưa nhấc ra ngay mà quay lại kích thích sự tò mò của mọi người:
“Đừng để tim nhảy khỏi lồng ngực nhé.”
Nói đoạn, ông ta rút tấm vải ra, một thứ ánh sáng màu tím tỏa ra xung quanh.
Trung buột miệng hỏi lớn: “Đá tử tinh?”
Ông chủ Triệu gật đầu: “Phải, loại đá cực hiếm.” Rồi xoa tay nói tiếp: “Đã hiếm như thế mà còn được điêu khắc thành một cặp tượng Kamasutra cực kỳ sống động và chi tiết. Thần tiên tỉ tỉ có nhận ra được đây là tư thế gì không?
Trang Trang quan sát một lúc rồi đáp: “Nhìn có vẻ giống lối giao hợp giữa Mặt Trăng và Mặt Trời nhưng có biến thể đi đôi chút.”
Ông chủ Triệu cười sung sướng: “Thật tuyệt vời, tôi sẵn sàng đánh đổi một phần ba gia tài để có được một tri kỷ như cô đấy.”
Trang Trang mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn ông quá khen! Tôi chỉ là kẻ tầm thường, không xứng với hậu đãi như vậy.”
Trung sầm mặt, chửi thề trong bụng, “Đ. M, đây là muốn cướp gái của nhau à? Thế còn thỏa thuận ban đầu vứt cho mèo gặm rồi à?”
Ông chủ Triệu không để ý đến vẻ mặt của hắn, tiếp tục cao hứng giới thiệu: “Đá tử tinh, được điêu khắc thành Kamasutra thế Mặt Trăng Giao Hoan Mặt Trời, cứ nghĩ đã là cực phẩm. Nhưng chưa đâu, thứ tuyệt vời nhất nằm ở đây, mọi người nhìn kỹ nhé.”
Nói rồi, ông ta đặt một bàn tay vào bờ mông của tượng nữ, đẩy lên, lộ ra đầu dương vật của tượng nam vốn được ẩn giấu bên trong tượng nữ.
Trung bỏ qua tức tối, ngạc nhiên thốt lên: “Có thể chuyển động.”
“Phải, nhưng không phải chỉ có chuyển động đơn thuần.” Vừa nói ông chủ Triệu vừa lấy ra một cái chén sứ nhỏ kê vào sát phía trước bộ phận của tượng nữ, còn tay kia giữ lấy mông của tượng nữ đẩy lên xuống. Cùng với sự nhấp nhỏm của tượng nữ, dương vật tượng nam trông như đang đâm vào rút ra liên tục âm đạo của đối phương. Một lúc sau, một dòng nước nhỏ bắn ra từ âm đạo của tượng nữ, phun vào thẳng trong chén sứ đang hứng sẵn.
Ông chủ Triệu giơ chén sứ lên trước mặt mọi người, giải thích: “Đây chính là bí mật của cặp tượng này. Nếu chỉ vuốt ve dương vật của tượng nam cả ngày vẫn chẳng có gì xảy ra, cũng vậy, nếu kích thích âm đạo của tượng nữ suốt đêm cũng là con số 0 nốt. Nhưng nếu làm đúng động tác hợp hoan của hai tượng, đến một lúc đủ nhanh và mạnh, từ trong tượng nữ sẽ bắn ra thứ nước này mà không tài nào tìm được nguồn gốc từ đâu.”
Trung trầm trồ: “Thật kỳ lạ!” Rồi hắn thắc mắc: “Mà thứ nước này có tác dụng gì không?”
Ông chủ Triệu cười khẽ, ra chiều bí mật, vẫy tay gọi trợ lý của mình: “San San, rót giúp tôi một chén rượu nhỏ.”
San San đung đưa thân mình, tới một quầy rượu sát tường, rót ra một chén rượu nhỏ đưa trở lại. Ông chủ Triệu đón lấy, đổ hết thứ nước trong chén sứ vào chén rượu. Lắc nhẹ cho hai thứ hòa tan vào nhau. Một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra, kích thích khứu giác vô cùng. Khứu giác là thứ kỳ lạ, nhẹ quá thì không có tác dụng, nặng quá thì lại ức chế, chỉ có mùi hương ngây ngất vừa đủ mới đem lại khoái cảm lớn nhất.
“San San, giám đốc Trung, hai người thử một ngụm đi.”
San San làm theo lời của ông chủ là điều tất nhiên, nhưng bản thân Trung cũng cảm giác không thể cưỡng lại câu ra lệnh này mà đón lấy cái chén, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người hắn, cơ bắp toàn thân căng cứng lên, chỗ kín của hắn cũng dựng ngược, đội quần nhô ra phía trước.
“Không phải chứ? Mình mới uống cái thứ gì thế này?” Đang hoang mang, Trung liếc qua bên cạnh thì giật mình. San San dường như cũng rơi vào trạng thái giống như hắn, đang uốn éo toàn thân, một tay đang tự xoa nắn bầu vú của mình, tay kia áp vào vùng giữa hai chân, tự ấn miết liên tục.
Ông chủ Triệu từ đâu mang ra hai cái ghế có lưng tựa, đặt xuống cạnh nhau, nhã nhặn mời: “Thần tiên tỉ tỉ, chúng ta ngồi xuống đây thưởng thức khung cảnh một chút.”
Trang Trang không tỏ thái độ gì, điềm nhiên ngồi xuống. Ông chủ Triệu hài lòng, ngồi xuống bên ghế còn lại.
Trước mắt họ, San San đã quấn lấy Trung, vừa vuốt ve, vừa mơn trớn cởi từng món đồ trên người hắn xuống. Trung cũng không kiềm chế được, ôm siết lấy tấm lưng trắng ngần của San San, từng ngón tay mân mê sợi dây váy mỏng manh trên bờ vai gầy quyến rũ tuột dần xuống. Mượn đà, hắn túm vào bờ ngực của váy giật mạnh. Cặp vú đang mang đầy thổn thức của San San nổ tung ra, nhảy thẳng vào cái miệng đói khát của hắn.
Hắn mút lấy mút để như chưa từng được uống một giọt sữa nào trong đời.
Triệu Hoan nhìn qua Trang Trang, thấy cô nàng vẫn bình thản quan sát, hắn bí mật vẽ một thứ chú ngữ lên lòng bàn tay, đoạn áp lòng bàn tay lên vai Trang Trang, vừa hỏi vừa dùng khí lực kích hoạt chú ngữ lên người cô: “Thần tiên tỉ tỉ, cô thấy thế nào?”
Không rõ hắn muốn hỏi trong người cô thế nào hay muốn hỏi khung cảnh trước mắt thế nào, nhưng Trang Trang vẫn gật đầu mỉm cười: “Không tệ.”
Trả lời xong thì trong Trang Trang một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, cả người cô run rẩy, nữa muốn mềm oặt, nửa muốn co cứng.
Triệu Hoan lúc này đứng dậy khỏi ghế, bước qua trước mặt Trang Trang, quỳ xuống giữa hai chân cô. Đoạn nhẹ nhàng dùng tay tách hai chân Trang Trang ra, tà váy xẻ cũng theo đó bị cuốn theo để lộ ra thứ nội y đen tuyền nổi bật trên làn da đùi trắng nõn. Hắn nghĩ thầm, “Không ngờ hôm nay có kẻ dẫn tới một con hàng ngon như vậy”
Lâu lắm rồi hắn mới có hứng thú như hôm nay. Để cho kẻ khác hưởng thụ thì quá phí phạm.
Theo thỏa thuận giữa hắn và Trung, lâu đài của hắn có trăm phương ngàn kế để kích thích và làm mê đắm phụ nữ. Trung muốn dẫn thư ký tới để hắn giúp mê hoặc cô nàng. Nghĩ cũng lạ, nhưng theo như lời Trung nói, thư ký của hắn có cái gì đó rất mê hoặc, ngoài việc muốn chiếm đoạt thể xác ra, hắn vẫn muốn chiếm đoạt tình cảm của cô nàng nữa, nên mới tốn công đưa người đẹp đến tận nơi này.
Nhưng nếu đẹp đến mức này thì Triệu Hoan lại muốn hưởng trước. Nên hắn thay đổi kế hoạch, cho tình nhân của mình là San San ghép thành cặp với Trung cho hắn cạn kiệt hết tinh lực đi. Còn người đẹp mà Trung dẫn tới sẽ là buổi tối nay của Triệu Hoan này.
Triệu Hoan hít hà một lượt. Thơm qua đi mất, sao bướm của con ả này lại thơm đến thế nhỉ. Như này thì tối nay hắn phải thật tận hưởng mới được. Gu của hắn là đàn bà đẹp nhưng phải có chút lạnh lùng, vì khi đã đút dương vật được vào trong, hắn sẽ có cảm giác thắng lợi, trực tiếp chiếm đoạt một con đàn bà kiêu hãnh. Cảm giác này tuyệt hơn rất nhiều những thứ chỉ biết nằm ngửa dâng hiến cho hắn.
Hắn dang hai tay ôm lấy mông của Trang Trang kéo tới trước khiến hạ thể của cô ưỡn ra, hướng về mặt hắn. Hắn thở mạnh, từ từ áp mặt tới, chỉ một chút nữa thôi là úp được trọn vẹn lên nơi gợi cảm nhất của phụ nữ rồi.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên đỉnh đầu hắn, một cơn đau chói ập tới như điện giật, đánh hắn bất tỉnh ngay lập tức, gục đầu xuống giữa hai chân người đẹp.
Trang Trang dựng đầu Triệu Hoan lên, hất cả người hắn qua một bên. Cô đứng dậy tiến về phía trước, nơi có hai người đang khỏa thân lồ lộ. San San đang chống hai chân theo tư thế cưỡi ngựa trên người Trung, một tay đang cầm dương vật của hắn chuẩn bị ấn vào trong người mình.
Trang Trang đưa tay chụp lấy cổ San San, siết mạnh vào hai huyệt Thiên Dũ, Ế Phong, đồng thời siết luôn cả động mạch cảnh nằm sát dưới da cổ. San San bất tỉnh ngay lập tức, rủ người xuống, nằm mềm ra đất. Trang Trang thay vào chỗ của San San, tuy nhiên không ngồi xuống, mà chỉ cúi người tát thật mạnh vào khuôn mặt đang mơ màng của Trung và quát lớn: “Dậy!”
Bị đánh cho một cái đau điếng, dương vật của hắn xìu nhanh như bong bóng xì hơi, nhờ đó mà hắn cũng dần tỉnh táo lại, thần trí dần thoát khỏi cơn mơ màng.
Trang Trang mặc kệ hắn, bước tới trước cặp tượng Tử Tinh. Nhiệm vụ của cô là thu hồi bảo vật trấn phái bị đánh cắp này, mãi tới hôm nay, nó mới xuất hiện lại trước mặt cô. Cô đưa tay tính chạm vào cặp tượng thì một tiếng cười lạnh vang lên sau lưng:
“Hóa ra là đồng đạo!”
Triệu Hoan đã tỉnh. Trang Trang quay lại, mặt đối mặt với hắn: “Ta đợi ngươi nãy giờ, làm gì mà nằm lâu vậy!”
Triệu Hoan gầm lên: “Ngươi là ai?”
Trang Trang thủng thẳng: “Là người đến từ nơi mà ngươi mang thứ này đi khỏi. Hôm nay ta phải hoàn về cố chủ.”
Triệu Hoan cười gằn: “Sao không nghĩ là nó vẫn sẽ ở lại, cộng thêm một con đàn bà phục vụ cho ta nữa.” Dứt lời, Triệu Hoan nhảy vọt tới, tay nắm thành quyền, tự chú ngữ lên nắm đấm, giáng thẳng tới Trang Trang.
Trang Trang đang đứng chắn trước cặp tượng Tử Tinh, nếu cô né tránh thì chẳng may tên giặc này đấm thẳng vào tượng e vỡ mất. Cô quyết rất nhanh, đành phải quyền đối quyền, tay nắm chặt lại, tụ chú ngữ vào đó, nhảy lên, trực tiếp dùng đấm tay đón lấy quyền kình đang lao tới.
Một âm thanh trầm đục vang lên khi hai nắm tay va chạm, kình lực vỡ ra không gian xung quanh thành một cơn gió nổi lên bạt đi mọi thứ.
Một đòn này đã khiến ham muốn trong người Triệu Hoan biến mất sạch, thay vào đó là chiến ý ngút trời. Cơn thèm muốn giao đấu với cao thủ ngang sức trỗi dậy, hắn lao tới tung một đòn đá quét hồi mã thương tạt vào đầu đối thủ. Trang Trang nghiêng nhẹ đầu né tránh, rồi mượn lực nghiêng người, tung cước đá thốc từ dưới lên. Cái váy xẻ tà theo đó mà tuột đi, lộ ra toàn bộ hạ thể của cô, nổi bật là chiếc nội y đen tuyền hấp dẫn.
Triệu Hoan vừa ngửa đầu né tránh, vừa trỗi lên cơn biến thái kỳ quái. Hắn quay lại tấn công, nhưng chỉ nhắm vào hai bầu vú tưng tưng và hạ thể của Trang Trang mà đánh.
Trang Trang vừa tránh, vừa gạt, có lúc phản đòn, nhưng cách tấn công này khiến cho cô là thân gái không ít thì nhiều cũng lâm vào bối rối.
Dần dần đòn thế trở nên thua sút, tay chân rối loạn, bị đốn phương ép lui dần, đến khi bị bức đến sát tường, Trang Trang không lui được nữa, đành niệm chú ngữ lên hai lòng bàn tay, dồn lực tung hai chưởng ngự không ra trước. Kình lực cách không bắn thẳng tới trúng Triệu Hoan, đánh hắn bật ngửa ra sau.
Hắn lồm cồm bò dậy, khí tức nhộn nhạo, dạ dày hắn muốn trồi ra ngoài sau khi nhận trọn chấn động từ kình lực của đối phương. Triệu Hoan nhíu mày, quay người chạy đi, biến mất sau một góc tường.
Trang Trang chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đèn trong đại sảnh phụt tắt, chỉ còn lại mấy ánh nến leo lét ở vài vách tường. Một thứ tiếng trầm trầm ồ ề vang lên khắp nơi.
Trang Trang nghiêng tai nghe ngóng, “Đây là…”
Linh cảm nhạy bén khiến Trang Trang ngẩng phắt đầu lên, một bóng quỷ hiện ra giữa không trung, vung móng vuốt chụp xuống. Là Triệu hồi Quỷ sai! Tên Triệu Hoan này có thể dùng chú ngữ triệu hồi ra được thứ này thì không phải dạng vừa.
Trang Trang nhảy vọt đi né tránh trong gang tấc. Đoạn tụ lực vào lòng bàn tay, lần nữa đánh ra hai chưởng ngự không. Kình lực bay đi, song quỷ sai lắc nhẹ đầu, thổi ra một hơi, kình lực tan biến đi trong nháy mắt. Trang Trang thấy cảnh này mà thất kinh, quỷ sai khả năng thổi một hơi có thể đánh tan được kình lực của cô thì bá đạo quá rồi. Giữa lúc bối rối, quỷ sai lại lao đến. Trang Trang buộc phải tháo dây rút, tung cái váy dài cô đang mặc ra, nguyên đây là thứ váy đã được cô niệm chú ngữ lên từ trước, có tác dụng phòng thủ bị động, chống lại được công kích từ tà khí. Cái váy bay lên không, chắn ngang đòn công kích của quỷ sai. Hai luồng khí chính tà va chạm liền phát nổ, làm mờ mắt quỷ sai trong thoáng chốc. Lợi dụng lúc này Trang Trang chạy đến chỗ Trung đang đứng tồng ngồng, kéo hắn nấp vào sau một cái cột.
Lúc này Trung đang trần như nhộng, còn Trang Trang trên người chỉ còn mỗi bộ đồ lót. Trung đang ngơ ngác thì Trang Trang làm một hành động mà hắn có nằm mơ cũng không thể ngờ tới, cô lấy tay ấn đầu hắn xuống, dí mặt hắn vào đáy quần mình.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn nghe thấy tiếng cô thì thầm: “Ngửi giùm tôi đi, có mùi gì vậy?”
“Mùi gì? Ở nơi này của phụ nữ thì còn mùi gì khác được nữa?”
Hắn còn đang ngơ ngẩn thì cô ấn mặt hắn vào sát hơn nữa, giục: “Nhanh đi, anh ngửi thấy mùi gì?”
Hắn trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Như mùi hoa sữa ấy!”
Trang Trang hỏi lại: “Nghĩa là có mùi hoa?”
Trung gật đầu khẳng định: “Phải.”
Không ổn rồi! Mùi hoa thì yếu quá, không đủ sức đấu lại với quỷ sai. Chẳng lẽ phải dùng tới…
Trang Trang bối rối, có chút ngập ngừng hỏi hắn: “Anh xuất tinh ra được không?”
Hắn tưởng mình nghe lầm: “Xuất tinh? Bây giờ sao mà được chứ?”
Trang Trang gằn giọng: “Không được cũng phải được.”
Hắn lắc đầu bất lực: “Thực sự bây giờ không được, nó đang mềm nhũn thế này thì…”
Trang Trang hạ giọng: “Nhắm mắt lại đi.” Đoạn cô lấy tay cầm vào dương vật của hắn, vuốt lên vuốt xuống. Thấy có vẻ không mấy tác dụng, cô cúi người, thè lưỡi liếm vào đầu ngực của hắn. Chiêu này quả nhiên có đất dụng võ, dương vật hắn bắt đầu động đậy. Nhưng lúc sau vẫn chỉ có thể động đậy như thế. Trang Trang bực mình, quát thầm trong bụng: “Đồ đàn ông vô dụng! Chẳng lẽ mình phải…”
Không còn thời gian nữa, cô đành phải quỳ xuống, há miệng ngậm lấy dương vật của hắn vào trong.
Trung muốn nổ tung ngay lập tức. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của Trang Trang đang mút tới mút lui em trai của mình, hắn không thể chịu được nữa, một cảm giác tưng tức dâng trào hai bên đùi. Hắn gồng người, dồn sức bắn hết tinh lực vào miệng của Trang Trang. Cô cảm nhận được thứ ấm nóng, có chút tanh ngọt đang ồ ạt chảy vào cổ họng mình, cô lập tức nuốt xuống.
Lập tức trong người cô trỗi lên luồng xung lực mạnh mẽ. Được rồi, Trang Trang nhả dương vật ra khỏi miệng mình, nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp sau cột, khoa hai tay vẽ lên không trung một ấn chú phức tạp. Ấn chú này có xung lực mạnh mẽ từ tinh dịch đàn ông nên phập phồng như đang dồn nén. Đoạn Trang Trang dồn lực bắn ấn chú tới trước. Ấn chú ầm ầm lao đi, bắn thẳng vào quỷ sai cũng đang lao tới.
“Ầm!” Một tiếng, ấn chú đánh nát thân hình quỷ sai thành hàng ngàn mảnh vụn máu me. Phía trong một thạch thất bí ẩn, Triệu Hoan đang tập trung điều khiển quỷ sai cũng không tránh khỏi phản chấn, thổ hắt ra một ngụm máu tươi, gục xuống.
Trang Trang lấy tạm cái váy của San San mặc vào, bế San San đặt vào sát tường nằm ngay ngắn, qua thời gian San San sẽ tỉnh lại, chứ không gặp nguy hại gì. Cô ôm lấy cặp tượng, cùng giám đốc của mình ra xe, rời đi. Nhiệm vụ xem như hoàn thành.
… Bạn đang đọc truyện Trang Trang tại nguồn: https://gaigoi.city
Vài ngày sau, Trang Trang qua nhà giám đốc ăn tối. Hiển nhiên sau những gì vừa xảy ra ở cái lâu đài hợp hoan của ông chủ Triệu thì Trung không dám ho hoe gì với cô thư ký của mình nữa.
Trong bữa ăn, Trang Trang giải thích cho hắn vài thứ. Cô là giáo chủ của một nhánh nhỏ Mật Tông tên là Âm Nhẫn phái.
Vài tháng trước, bảo vật trấn phái bị trộm mất, cô dùng năng lực Mật Tông tiến vào trạng thái thiền định, chỉ dẫn tâm linh hiện ra cho biết một người đàn ông sẽ giúp cô tìm thấy bảo vật. Nhờ thêm vài thông tin nữa, cô đã tìm được người đàn ông đó là Trung, rồi tìm cách vào làm thư ký chờ thời cơ tới.
Phái này tu luyện cho nữ giới, dùng sức mạnh nội tại của nữ nhân để phát triển năng lực. Cách tu luyện của giáo phái này sẽ khiến cho vùng kín của nữ nhân có mùi thơm tùy theo trạng thái. Lúc trạng thái năng lực xuống yếu nhất sẽ tỏa ra mùi thơm của hoa. Tuy nhiên, theo quy luật âm dương của trời đất, có thể dùng tinh dịch của nam giới để bù đắp cho thiếu sót lúc năng lực suy giảm, giúp nhất thời có thể tăng cường kình lực lên đỉnh cao thêm mấy lần. Duy có một nhược điểm là bản thân nữ nhân không thể tự ngửi xem vùng kín của mình đang tỏa ra mùi thơm gì, chỉ có thể nhờ người khác cảm nhận giúp!
Nghe tới đây, Trung không kịp suy nghĩ mà thốt lên: “Vậy chỗ đó của cô đang có mùi gì?”
Trang Trang tức khí bốc não, cau mày, ngọt nhạt: “Anh chui vào mà ngửi xem!”
Không ngờ hắn làm thật, quỳ xuống, chúi mặt tới giữa hai chân Trang Trang. Cô co chân đạp một phát cho ngã lăn quay, quát to: “Muốn chết à?”
Bị đạp ngã nhưng hắn không bỏ cuộc, lồm cồm bò dậy, móc trong túi ra một cái hộp, mở nắp để lộ chiếc nhẫn kim cương bên trong: “Trang Trang, em đồng ý là người yêu của tôi nhé, tôi nguyện cuộc đời này sẽ dành hết cho em.”
Trang Trang gác chân này lên chân kia, kéo lại tà váy, cười khẩy: “Anh có gì mà đòi yêu tôi?”
Trung đứng thẳng dậy, vỗ ngực tự hào: “Tôi là người đàn ông đàng hoàng, tử tế nhất mà em có thể gặp được trong đời này.”
Trang Trang thở hắt ra: “Anh suốt ngày chỉ biết nhắn tin, gọi điện tán gái, tử tế chỗ nào?”
Trung lắc đầu phủ nhận: “Làm gì có, tôi điện thoại nhắn tin đơn thuần chỉ là vì công việc.”
Đúng lúc này, có điện thoại gọi tới. Trung đang cao hứng nên tìm mọi cách chứng minh: “Này nhé, tôi mở loa ngoài tất cả điện thoại của tôi cho cô nghe.”
Không đợi Trang Trang ý kiến gì, hắn bấm loa ngoài nhận cuộc gọi: “Alo!”
“Alo, anh Trung à? Anh có đang rảnh không?”
Ra là Tuyết Nhi, cô nàng cũng dễ thương xinh xắn lắm, nghĩ vậy nhưng hắn vẫn lấy giọng thật nghiêm túc để chứng minh với người đẹp đang ngồi trước mặt: “Tôi cũng hơi bận nhưng nói chuyện được, có chuyện gì vậy?”
“À, anh có nhớ quán karaoke của em mà có lần anh tới chơi rồi không? Cái quán mà anh kêu mấy em tay vịn của em vui chơi với anh tới gần sáng ấy…”
Bỏ mẹ rồi, tự dưng lại nhắc cái quái gì thế?
Trang Trang nở nụ cười thật tươi, vỗ vỗ tay, dùng khẩu hình miệng nói không thành tiếng với hắn: “Xuất sắc”
Hắn miệng méo xệch, gạt đi: “Làm gì có, mà có gì không?”
“Có thì mới gọi anh chứ, quán đó của em giờ như bị quỷ ám hay sao ấy anh ạ, em có nhờ vài người giúp mà không làm được gì, em nghe nói anh có liên quan với bên giới cổ vật, anh hỏi thăm giùm em xem ai biết về mấy thứ tâm linh qua xem giúp em được không?”
Nói thêm vài câu rồi cúp mắt, hắn gượng gạo nhìn qua Trang Trang cười cầu tài:
“Cô đừng nghe lung tung, bạn của tôi nói đùa chọc tôi thôi. Mà này, chuyện này hình như trong khả năng của cô phải không?”
Trang Trang lắc đầu: “Tôi không biết, vì không rõ năng lực của tôi đang ở mức độ nào.”
Trung hớn hở: “Có gì khó đâu, tôi giúp được.” Nói rồi, chưa kịp hỏi ý cô, hắn chui ngay vào giữa hai chân, lật váy lên, áp mặt vào đáy quần cô hít hà: “Hình như có mùi gỗ quế.”
“Gỗ quế!” Trang Trang bặm môi, nghĩa là năng lực ở mức trung bình, nghĩ một lúc thì đáp: “Vậy đi xem qua cũng được.”
Trung vẫn đang cắm mặt vào quần lót của Trang Trang, lợi dụng cơ hội thè lưỡi liếm vào đáy quần cô một cái. Lập tức ăn một cái tát trời giáng văng ra xa, ngàn ánh sao bay xung quanh trong tiếng quát tháo của Trang Trang: “Muốn chết à?”

Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

To top
Đóng QC