Phần 1
Thi xong môn cuối cùng của kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, thằng Hận đạp xe về tới nhà lúc trời nắng chang chang. Dựng chiếc xe đạp cũ sát vô tường nhà dưới cửa sổ, nó thấy cửa nhà đóng kín là biết mẹ đi chợ chưa về… Để túi đeo vai đựng bút viết và cái máy tính nhỏ lên bờ hè, nó lủi ra phía sau nhà rồi luồn dưới mấy hàng cây ăn trái sum suê đầy bóng mát của mảnh vườn rộng, nó tìm tới giang sơn riêng của nó dưới mấy gốc cây lớn. Ở đó, từ những ngày còn đang học lớp chín, nó đã cặm cụi nhiều tháng ròng dựng lên một căn lều nhỏ dần dần như đầy đủ tất cả vật dụng cần thiết… Nó cũng vừa xin, vừa mua để kéo điện từ trong nhà ra, lắp mấy cái bóng đèn cho căn lều để những ngày trời trở nóng, nó có thể chui ra đây học hành và ngủ luôn ở đó… Nói là căn lều nhưng cho dù trời có nổi cơn mưa to gió lớn cũng vẫn rất khô ráo và an toàn như một căn nhà nhỏ… Cũng có một cái giường rộng nằm được hai người thoải mái. Có một bộ bàn ghế nhỏ để vừa gọn một cái máy vi tính dù đã cũ do cậu Hai cho khi cậu nhận được máy mới của nhà trường trang bị, nhưng vẫn chạy rất tốt, kết nối được cả với mạng internet. Có cả một cái kệ gỗ mà cậu Hai nó đóng cho để nó sắp xếp vài cuốn sách học, sách truyện hay những gì mà nó thích để lên đó…
Mẹ nó là thợ may nên nàng lấy những mảnh vải thừa may nối cho nó những cái áo gối, tấm trải, tấm đắp nhiều màu nhưng rất hài hòa và rất đẹp… Thằng Hận rất thích cái cách chọn vải và may lại cho nó những vật dụng đó… Nhưng ở một góc trong trái tim và suy nghĩ của nó, nhiều lúc nó ghét mẹ, ghét cả cậu Hai là anh ruột của mẹ nó… Cho dù ngày càng lớn thì nó càng nhận biết công ơn của mẹ và của cậu Hai đối với nó không ít… Công bằng mà nói, cậu Hai có lẽ còn hơn cả cha ruột nó, người mà từ ngày chào đời cho tới giờ, mười tám năm nó chưa hề thấy mặt… Mà nó ghét mẹ nó với cậu Hai cũng có lý do của nó, có ai biết vì sao nó vừa ghét mà vừa thương mẹ nó, vừa quý cậu Hai nó đâu…
Nằm dài trên cái giường sạch đẹp, nó co người cởi bộ áo quần đồng phục học sinh vứt trên giường, trên người nó chỉ còn có cái quần xà lỏn… Nhắm mắt nằm im lặng, thằng Hận không ngủ mà đang suy nghĩ… Nó nghĩ về những ngày đã qua không dài, không ngắn của một thằng con trai mười tám tuổi và những ngày sắp tới, trong cái đầu thông minh, nhanh nhạy của nó đầy ắp những kế hoạch của tương lai, của những ngày tháng sắp sửa trở thành sinh viên đại học… Nhất là cái kế hoạch tìm kiếm người cha ruột của mình…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Khi thằng Hận biết nhớ, biết nhìn thì nó không hề biết cha nó là ai, bên cạnh mẹ nó vẫn có một người đàn ông rất đẹp trai, mạnh khỏe và trí thức với đôi kính cận trên mắt, là hiệu trưởng của một ngôi trường phổ thông cơ sở mà sau này nó cũng theo học. Nhưng ông không phải là cha nó mà là cậu Hai, anh ruột của mẹ nó. Ở nhà thì mẹ nó với nó kêu là anh Hai, cậu Hai, còn khi tới trường hay có khách người ta vẫn kêu ông là thầy Thanh, Phạm Ngọc Thanh…
Dù là cậu nhưng ông Thanh rất yêu thương mẹ con nó… Thời gian trôi đi, qua nhiều lần thắc mắc dò hỏi rồi tự đoán trong cái đầu bẩm sinh thông minh, biết suy luận và nhận định… thằng Hận đại khái hiểu được gần đầy đủ hoàn cảnh của mẹ nó, một cô nữ sinh ngây thơ, xinh đẹp ở một vùng quê nghèo… Hiểu được hoàn cảnh ra đời của nó. Hiểu được vì sao trong giấy khai sinh của nó phần người cha hoàn toàn để trống, và nó lấy theo họ mẹ… Mẹ nó là Phạm Thị Ngọc Nhàn, theo lời cậu Hai và mẹ nó nói, sinh được mấy người con thì ông ngoại nó đặt tên theo ước muốn Thanh – Thản – Bình – Yên – An – Nhàn… Cậu Hai nó là con trai đầu, mẹ nó là con gái út, hai người cách nhau đúng mười tuổi. Ông bà ngoại nó đẻ ba người con trai rồi tới ba người con gái liền nhau…
Cậu Hai học ngành sư phạm, khi ra trường cậu về dạy học ở một phố huyện nghèo cách nhà gần hai trăm cây số. Cậu không thèm xin xỏ chuyển đi, ở riết cậu cũng được làm hiệu trưởng của ngôi trường đó, ngôi trường cậu đã gắn bó hơn hai chục năm… Cậu đẹp trai, dạy giỏi nhưng không hiểu vì sao cậu Hai lại không lấy vợ… Mãi về sau này, tình cờ thằng Hận mới hiểu vì sao mà cậu Hai không lấy vợ… Thằng Phạm Hoài Hận còn có hai người cậu và hai người dì nữa nhưng từ nhỏ tới giờ nó chưa hề thấy mặt…
Năm mười bảy tuổi, đang là một cô nữ sinh lớp mười một. Mẹ nó xinh đẹp, cao ráo không thua gì mấy cô diễn viên ở thành phố. Nói không phải quá đáng, mẹ nó vẫn được mọi người thầm cho là cô gái xinh đẹp nhất vùng chớ không phải chỉ ở trong ngôi trường cấp ba duy nhất ở phố huyện nghèo đó… Khi người ta bắt đầu để ý tới và cho mở mang vùng quê nghèo phát triển lên thì bao nhiêu là công trình được xây cất. Có một đám người về mở công trình xây khu nhà cao tầng làm trung tâm hành chính cho huyện gần ngay khu vực nhà ngoại nó. Một anh chàng kỹ sư cao lớn, trắng trẻo đẹp trai đầy nét trí thức lẫn phong trần, với giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng đã rót mật và ru ngủ cô nữ sinh xinh đẹp nhưng vô cùng ngây ngô trước bẫy tình của gã trai thành thị lõi đời…
Rủ cô chỉ ba lần đi uống nước, lần sau lại càng xa dần nhà cô đang ở cùng gia đình… Lần thứ ba, hắn chở cô tới một quán nước xa nhà chừng hơn chục cây số… Quán nước vắng vẻ, chỉ có lác đác vài cặp khách giống như hắn và cô… Bàn nước được kê từng cái cách xa nhau, khuất sau những hàng cây rậm rạp. Trên mỗi bàn nước là một mái lá gần như đụng đầu người nào hơi cao, còn ánh sáng lại được chiếu sáng bằng những bóng đèn trái ớt nhỏ xíu như ngọn đèn ngủ trong phòng ngủ của cô và hai chị gái… Nhất là, chỉ có độc nhất một cái ghế dựa dài, nếu một người nằm thì rộng mà hai người nằm thì chật…
Đỗ Lộc, tên gã kỹ sư đẹp trai, nắm tay cô chui vô dưới mái lá dặn cô ngồi chờ hắn ra kêu nước… Chẳng hiểu vì sao, từ lúc quen hắn, Ngọc Nhàn luôn nghe theo lời hắn một cách vô điều kiện, cô như bị bỏ bùa mê thuốc lú gì đó… Hắn đi chừng mười lăm phút thì quay vô, trên hai tay hắn bưng một ly nước cam cho cô và một ly cà phê đen cho hắn… Ngồi xuống sát bên cạnh cô, hắn quấy ly nước cam rồi bưng lên tận miệng cô:
– Nhàn uống nước đi…
Cô nhẹ nhàng bưng ly nước uống một ngụm… Vị nước cam không ngọt mà lại có vị đăng đắng… Thấy cô hơi nhăn mặt, Đỗ Lộc như quan tâm:
– Chua lắm hả em…
Cô lắc đầu:
– Dạ không… không phải chua mà em thấy hơi đắng đắng kỳ kỳ…
Trong ánh sáng mà như tối om, cô không thể thấy cái cau mày pha lẫn lo lắng của hắn… Hắn vuốt lên bờ vai mềm của cô, mỉm cười:
– À… chắc lúc vắt cam, người ta làm dính tinh dầu trên vỏ cam nên em thấy đắng, không sao đâu… Uống mấy hớp nữa là em quen à…
Cô gật đầu, hớp thêm mấy hớp nước cam là lạ đó rồi cũng như quen đi… Đỗ Lộc hỏi chuyện học hành của cô, cùng cô nói thêm đôi ba câu chuyện vô thưởng vô phạt cho tới lúc hắn liếc nhìn thấy ly nước cam của cô đã cạn hơn một nửa… Hơi thở Ngọc Nhàn tự nhiên gấp gáp hơn, hai chân cô liên tục co duỗi, hai đầu gối liên tục cọ xát lẫn nhau vì trong người cô chợt có từng cơn nóng bức kỳ lạ… trời đêm bên ngoài rất mát nhưng cô lại có cảm giác bứt rứt một cách thiệt khó chịu… Khi nhìn thấy biểu hiện bên ngoài và hơi thở gấp gáp của cô, Đỗ Lộc biết là gói thuốc kích dục mà hắn bỏ vô ly nước cam cho cô uống đã có tác dụng… Không chờ đợi được nữa, hắn dìu cô nằm dài xuống trên băng ghế dựa đưa tay cởi dần từng nút áo sơmi trên người cô… Cảm nhận của cô là biết hắn đang làm gì nhưng cô như không còn sức lực để phản kháng, và thiệt tình nửa cô muốn chống lại nhưng nửa kia lại muốn hắn mau mau làm gì đó cho sự ngứa ngáy, bứt rứt nóng nực trong người cô nhanh nhanh được mau hết… Nửa tỉnh nửa mê, cô mơ hồ có cảm giác hai đầu vú nhỏ của cô sưng lên, tưng tức ngứa ngáy rất khó chịu… Còn giữa hai chân cô, nơi vùng kín đáo lại nóng lên và cô có cảm giác có cái gì đó chảy ra làm dinh dính, ươn ướt rất kỳ cục…
Đỗ Lộc mở phanh hai vạt áo cô ra rồi hắn lật cái nịt vú nhỏ lên trên cao, hai tay hắn vồ vập sờ nắn, xoa bóp trên hai bầu vú còn nở chưa hết tuổi nhưng cũng căng mềm và to vừa lòng bàn tay hắn… Mân mê trên hai đầu núm vú nhỏ như hai hột đậu, hắn chợt run người, con cặc hắn đã cứng từ lâu chợt giật lên vì nghe tiếng rên của cô khi hai đầu núm vú được hắn mân mê, khều gãi cho… Hai chân cô co duỗi, vặn vẹo không ngừng vì cảm giác vừa kỳ lạ, vừa thích thú đang tỏa lan khắp người cô… Hắn cúi xuống để môi lên đôi môi căng mọng không chút son nào nhưng bóng mềm, mút nhẹ từng làn môi cô làm cô giật mình… tay cô đưa lên như muốn đẩy đầu hắn ra nhưng lại nửa như muốn giữ lại vì không đủ sức… Đầu lưỡi hắn liếm trên hai làn môi rồi ngọ nguậy lách vô giữa đôi môi đang hé mở, lấn sâu vô miệng cô… Cô chưa biết hôn nên chỉ biết ú ớ phản đối… Lưỡi hắn sục sạo một hồi thì rút ra, hắn ngậm mút hai môi cô mấy cái rồi nhanh nhẹn lướt xuống liếm lên một núm vú nhỏ xíu, hắn bóp bầu vú cho đầu vú nổi lên cho dễ bú… Tiếng rên của cô không biết là do đau đớn hay thích thú cứ vọng ra từ cổ họng cô không ngừng…
Không để mất thời gian nhiều hơn nữa vì cơn nứng trong thân thể của Đỗ Lộc đã tới lúc cần bung ra ngoài, môi miệng hắn không ngừng bú liếm trên hai núm vú Ngọc Nhàn, một tay hắn lần xuống mở khóa quần tây của cô, thọc tay sâu vô dưới nắn bóp trên bờ mu cao vồng có đám lông lưa thưa chưa dài lắm, mấy ngón tay banh mở hai mép lồn nhỏ, đường khe của cô đã ẩm ướt trơn trượt vì dâm thủy bị tác động ứa rỉ ra ngoài… Vừa xoa bóp, vuốt ve trên mu lồn cô, hắn vừa đẩy lần lần cho hai cái quần của cô tuột dần xuống dưới. Vô tình, cô cựa quậy hai chân do bị kích thích nên giống như cô phụ hắn cởi quần mình ra luôn theo ý hắn vậy, cô làm sao biết, tất cả hành động của cô bây giờ là do gói thuốc bột kích dục không biết Đỗ Lộc kiếm ở đâu ra, còn phản ứng của cô chỉ là phản ứng thuần túy của sinh lý không tri giác…
Kéo một bên chân của cô ra khỏi hai cái quần, chân bên kia vẫn còn dính lại cái quần tây và cái quần lót nhỏ, Đỗ Lộc kéo hai chân cô mở rộng cong lên, hắn tuột quần xuống ngang đùi rồi nằm lên giữa hai chân cô… Cầm con cặc to cứng một tay, tay kia hắn kéo cho hai mép lồn cô tách ra, hắn kê đầu cặc vô lỗ lồn nhỏ xíu ấn vô và nắc nhẹ từng cái cho đầu cặc thấm ướt dâm thủy của cô… Khi vành khấc cứng banh hai mép rồi chui qua lỗ lồn cô gái nhỏ, Ngọc Nhàn giật mình há miệng:
– Á…
Nhưng tiếng kêu đau đớn của cô tắt nghẹn giữa chừng vì hắn đã đưa một bàn tay bịt ngang miệng cô, trong khi bên dưới hắn càng nắc cặc hắn nhanh hơn và nhấn càng lúc càng sâu… Thân hình cô oằn oại, hai chân cô co khép nhưng không làm sao đẩy được cái khúc cây thịt cứng đang xâm chiếm đời con gái trinh nguyên của cô… Sức lực cô bị loại thuốc kia làm cho như không còn sức kháng cự, cô trào nước mắt nhưng không thể la lên vì bàn tay Đỗ Lộc vẫn bịt kín miệng cô… Chỉ chưa đầy chục nhịp nắc, con cặc cứng của hắn đã nằm gọn trong âm đạo nhỏ xíu tận gốc cặc hắn… Âm đạo chưa lần nào làm tình của cô nữ sinh bóp siết lấy thân cặc làm hắn rùng mình khoái sướng, nhưng cho dù đang khoái cảm dâng đầy óc hắn, Đỗ Lộc vẫn còn biết thủ thỉ bên tai cô gái nhỏ:
– Nhàn ơi… Anh xin lỗi… Anh đã làm em đau… Nhưng mà tại em xinh đẹp quá anh kìm lòng không được… Anh xin lỗi… Anh sẽ cưới Nhàn làm vợ anh… Cho anh đụ Nhàn đi nghe… Nhàn học xong phổ thông anh sẽ nói ba má anh xuống hỏi cưới Nhàn làm vợ anh… Nhàn đừng có giận anh nghe… Đừng khóc nữa… Anh sẽ làm cho Nhàn sướng liền đây…
Cô mệt mỏi hé mắt nhìn hắn, trong mắt cô ngập đầy nước, cô thều thào vì vừa đau, vừa cảm thấy mình bị lừa:
– Anh đừng có nói láo… Anh dụ tui vô đây để anh làm bậy với tui… Thả tui ra đi…
Đỗ Lộc hôn lên mắt, lên mũi, lên miệng cô… Hắn thì thầm nhưng mạnh mẽ như đinh đóng cột:
– Anh thề… Anh không nói láo… Nhàn cho anh đụ đi nghe… Anh hứa sẽ cưới em mà… Với lại… đằng nào con cặc thèm đụ của anh cũng đã chui vô lồn em rồi…
Cô không tin:
– Anh nói láo… anh gạt tui… A… ui da… đau quá… thôi đi… a… anh làm gì… tui đau quá đi… a… a… thôi…
Hắn nín không được lên lại nhích con cặc cứng ngắc lui tới dù rất chậm và rất nhẹ trong lồn cô nhưng cũng đủ làm cô giật thót người nên mở miệng la lên và bật khóc, Đỗ Lộc lật đật bịt miệng cô nhưng lần này hắn không ngừng lại… Hắn tiếp tục nhịp điệu chậm rãi rút lui rồi nắc tới trong lồn cô gái… Vừa đụ cô hắn vẫn vừa thầm thì bên tai cô:
– Anh nói thiệt mà… Nhàn cho anh đụ… mai mốt em học xong anh cưới em làm vợ thiệt mà… Ưm… lồn em bóp cặc anh sướng quá… Nhàn ơi… sướng chết mẹ luôn… Nhàn ráng một chút là nó hết đau… anh đụ một hồi là Nhàn sướng… Ừ… đụ nhau sướng lắm… Nhàn ôm anh đi…
Không biết trong đầu Ngọc Nhàn đang có tư tưởng gì, nghe Đỗ Lộc thầm thì dụ dỗ trong khi dưới háng cô, hắn không ngưng nghỉ nhịp nhàng đẩy rút con cặc cứng như khúc gỗ bào trơn trong âm đạo cô, hai cánh tay cô lại như vô tri vô giác vòng lên ôm trên cổ hắn… Sự đau thốn trong âm đạo làm cô vô thức cố gắng dang rộng thêm hai chân nữa, cái chân đang thòng dưới nền cũng chợt co lên gần như sát hông, hắn đưa tay kéo cái chân đó quàng lên lưng hắn, và cô cũng để cho hắn làm như vậy… Chợt cô thở dài như thoải mái… Gác một chân lên lưng Đỗ Lộc, chân kia mở ra cô có cảm giác dễ chịu hơn một chút vì hình như háng cô được mở rộng nên cái đau trong âm đạo giảm đi nhiều…
Con cặc hắn vẫn chuyển động không ngừng nên dù đang đau nhưng cảm giác sinh lý của thân thể Ngọc Nhàn bị kích thích cũng bắt đầu có dấu hiệu phối hợp cùng hắn… Dâm thủy vừa do loại thuốc kích dục cô đã uống cộng với sự cọ xát lên thành âm đạo mẫn cảm nên nguồn nước ấm trơn nhớt đã chịu nhỏ từng giọt, từng giọt bôi trơn thêm hang âm đạo… Là loại thanh niên chơi bời từ sớm nên Đỗ Lộc cảm nhận được sự trơn tru hơn khi hắn vẫn đều nhịp nắc cặc trong lồn cô… Hắn sướng nên bắt đầu đụ cô nhanh hơn và sâu hơn từng nhịp nữa… Tiếng rên của Ngọc Nhàn cũng bật lên nho nhỏ trong cổ họng, không biết là cô đau hay cô sướng… Cô càng rên nhiều hơn khi hắn cúi sát xuống ngực cô rồi vừa đụ vừa liếm bú trên hai núm vú nhỏ xíu làm nó sưng tròn lên… Ngọc Nhàn bấu chặt cổ hắn bật lên tiếng rên nhỏ xíu như mèo kêu:
– Ui… anh ơi… anh…
Cô oằn người như muốn tránh cái miệng tham lam của hắn trên hai núm vú cô… Cơn kích động dâm nứng trong người hắn vụt dâng cao vì hắn có cảm giác như cô đang hưởng ứng cùng hắn… Bất thình lình, đầu cặc hắn tê đi rồi hắn rùng mình… Đầu cặc hắn vì khoái cảm tột đỉnh không kiềm chế được nên phồng lên phun mạnh tia tinh dịch đặc sệt, nóng hổi… Từng tia tinh dịch bắn sâu vô đáy lồn cô gái nhỏ chưa kịp nhận được một cảm khoái nào từ việc làm tình bất đắc dĩ chỉ có cảm hứng của Đỗ Lộc… Hắn ôm hai bờ vai cô, nhấp từng cái để cặc hắn bắn bằng hết bầu tinh dịch tồn đọng một thời gian dài trước đó… Bụng cô giật nhẹ theo những lượt bắn tinh của hắn…
Rồi hắn cũng rút cặc ra khỏi lồn cô. Hắn kéo từng cái quần xỏ lại vô chân cô, đỡ cô ngồi dậy, hắn cũng sửa soạn và cài nút áo lại cho cô… Xong xuôi, hắn ôm cô vô ngực, vuốt ve khắp trên lưng cô, hắn thủ thỉ ngọt ngào:
– Anh xin lỗi Ngọc Nhàn… Anh không kiềm chế được… Em yên tâm… Anh sẽ tính chuyện lâu dài với em… Đừng có giận anh nghe…
Bây giờ thì cô mới bật khóc vì lo sợ… Cha cô nghiêm khắc lắm, các anh chị cô sẽ xử sự ra sao khi biết chuyện này… Nghe cô thút thít nói lên nỗi lo sợ của mình, Đỗ Lộc mỉm cười trong bóng tối, hắn vỗ về:
– Lúc này em khoan nói gì đã… Anh hứa với em rồi… Hơn một năm nữa em học xong mười hai, anh sẽ đưa ba má anh xuống xin cha mẹ em, anh cưới em mà… Bây giờ em đừng có nói gì với mọi người, chỉ có anh và em biết chuyện của tụi mình thôi… nghe… Anh yêu em lắm, Ngọc Nhàn à…
Hắn nâng khuôn mặt ướt nước mắt lên và hôn lên môi cô… Cô gái non trẻ cả tuổi đời và trải nghiệm chỉ biết nghe theo hắn… Cô vòng tay ôm hắn và lập bập hôn trả lại hắn…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Cô nữ sinh xinh đẹp ngọt ngào của vùng phố huyện mới bắt đầu trở mình còn ngây ngô trước chiêu trò nịnh hót, ru ngủ tâng bốc của gã trai thành phố lõi đời rồi cũng rơi vô vòng xoáy ma quỷ tình cảm lợi dụng của Đỗ Lộc, nhiều ngày sau đó, thỉnh thoảng năm ba ngày, hay ít nhất một tuần một lần Ngọc Nhàn lại nghe lời hắn rủ rê, theo hắn tới những nơi vắng vẻ, tối tăm, thậm chí có khi về nơi hắn ở khi chung quanh anh em cùng công trình đã tranh thủ về thăm nhà… Vậy là cô luôn làm theo lời hắn trong những động tác âu yếm, vuốt ve mà hắn biểu cô làm… Cô như say như mê, như mất trí nghe hắn… Hắn mút liếm bên dưới háng cô cho tới khi cô rùng mình mê man thì hắn lại nhắc tới phiên cô bú mút con cặc cứng ngắc cho hắn… Vài lần đầu cô còn ngại ngùng, mắc cỡ và vụng về nhưng riết rồi cô cũng quen thuộc tất cả những cách mà hắn bày biểu cho cô… Cô chẳng hề nghĩ gì tới hậu quả của việc liên tục quan hệ tình dục cùng hắn… Cho tới gần ba tháng sau, khi cô vừa thi xong học kỳ cuối của năm học lớp mười một đó…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Cả nhà Ngọc Nhàn tập trung đông đủ. Cha, mẹ, Ba Thản, Tư Bình, Năm Yên và Sáu An… ngồi im lặng bên bộ bàn ghế gỗ bóng nước giữa nhà. Bầu không khí im lặng bao trùm cả gian nhà rộng mà lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng chỉ có tiếng thút thít của Út Nhàn… Khuôn mặt hiền lành của mẹ cô đẫm nước mắt, còn cha cô thì khỏi nói, hình như lòng ông đau khổ không nói thành lời, đôi mắt ông đỏ quạch ráo hoảnh, có lẽ ông nuốt hết nước mắt vô trong lòng rồi… Đứa con gái út xinh đẹp của ông hư hỏng như vậy sao… Nó đang đi học mà đã có bầu! Ông hoàn toàn sụp đổ vì kỳ vọng nơi đứa con gái út học hành giỏi giang, hiền lành, hiếu thảo này quá rồi… Ông không nói được lời nào khi nghe vợ ông vừa khóc vừa báo với ông chuyện con Út Nhàn có bầu với một thằng kỹ sư công trình ở phố huyện này… Năm Yên và Sáu An ngồi hai bên cô em gái chỉ biết xoa xoa lên vai lên lưng nó như để an ủi bằng những cử chỉ vậy thôi, các cô biết nói gì bây giờ… Hai cô chỉ đang học đại học, chưa ra trường làm sao có thể cưu mang em gái mình ở trên thành phố lớn sa hoa đầy rẫy khó khăn. Còn hai anh Tư Bình và Ba Thản thì lại càng khó mà nuôi giấu em gái út ngoan hiền này. Ở đâu? Ăn gì? Mặc gì? Hai anh chỉ làm công nhân, lương giúp cha mẹ còn lúc có lúc không, nuôi bản thân chưa đủ… lấy gì nuôi em… Mà để nó ở lại nhà thì cha mẹ đi ra đi vô nhìn thấy nó làm sao chịu nổi cái đau xót tai tiếng này với hàng xóm láng giềng… Chỉ còn chờ phép màu hay sao…
Vậy mà phép màu lại tới, tới ngay khi tiếng thở dài như tiếng khóc của cha Ngọc Nhàn vừa chưa dứt. Một bóng người bước nhanh vô nhà, vứt cái túi xách bám đầy bụi bặm:
– Con thưa cha, thưa mẹ, con mới về…
Cả nhà vụt xôn xao, tiếng cười lẫn tiếng khóc bật lên… Hai Thanh về rồi. Anh nghe tin dữ từ nhà nên lật đật đón xe đò đi thẳng một hơi gần hai trăm cây số về nhà… Đứa em gái út mà anh thương yêu nhất trên đời đang gặp chuyện không yên lành, anh phải về với nó… Anh biết tính cha anh, ông hiền lành nhưng rất trọng chữ danh dự với mọi người… Ai mà biết chuyện này sẽ làm ông cư xử ra sao, lỡ có chuyện gì Út Nhàn làm sao chịu nổi, con nhỏ mới mười bảy tuổi đầu… Mà sao nó dại dột dữ vậy hả trời…
Nghe hết đầu đuôi câu chuyện Hai Thanh mới trầm ngâm suy nghĩ một hồi… Thằng kỹ sư xây dựng nghe Ngọc Nhàn có bầu, nó biến mất. Ba Thản và Tư Bình ra công trường tìm nó thì người ta nói nó được điều đi tỉnh khác làm việc rồi, họ chẳng biết nó đi đâu… Cuối cùng, Hai Thanh lên tiếng:
– Thưa cha, thưa mẹ… Con biết bây giờ cha mẹ rất đau lòng, nhưng còn thể làm gì được… Chỉ còn một cách, con sẽ đưa Út Nhàn theo con… Ở chỗ đó, người ta chẳng biết chuyện gì, con sẽ tìm cách để con Út nó sống bình thường… Con hứa với cha mẹ, con sẽ lo cho em mọi chuyện, không để nó bị thêm một lần tổn thương nào nữa… Con chỉ xin cha mẹ đừng có ghét bỏ em con, nó còn như con nít, chỉ bị thằng khốn nạn đó lừa gạt mà thôi…
Nói tới đây, chợt Hai Thanh bật khóc… Một hồi lâu, anh mới nén lại và nói tiếp:
– Con biết ở cái xứ này, cha mẹ và mọi người rất coi trong danh dự và tiếng tăm gia đình nên con nghĩ và quyết định như vậy, mong cha mẹ và các em đồng ý để con đưa Út Nhàn theo con… Mai mốt con sẽ cố gắng dành dụm rồi cho em học tiếp hay học nghề…
Cha anh chợt ngẩng phắt đầu lên, mắt ông long lên dữ tợn:
– Mày… mày biểu nó bỏ cái thai đó đi…
Bất ngờ, Hai Thanh đứng phắt dậy, mắt anh bừng ánh kiên định:
– Cha… Con là thầy giáo, con không làm ác được… Mà cha mẹ với các em cũng vậy… Cái thai rồi sẽ thành một đứa nhỏ mang hình hài con người, nó có tội lỗi gì mà nỡ giết nó… Con không biết cha mẹ và các em có chấp nhận hay không, riêng con, cái thai trong bụng Út Nhàn mai mốt sẽ là cháu của con, con là cậu Hai của nó… Nếu mọi người không chấp nhận và thậm chí ghét bỏ cả Út Nhàn thì cũng không sao hết, vì ngay bây giờ con sẽ dẫn nó đi và chăm sóc cho nó… Mai mốt tai tiếng một mình con chịu hết, cha mẹ và các em khỏi lo đi…
Anh quay qua đứa em gái tội nghiệp đang ngồi lặng lẽ nhìn anh:
– Út Nhàn, vô sửa soạn quần áo, đi với anh Hai…
Liếc quanh thấy cha mẹ và các anh chị đều lặng im sau những lời nói của anh Hai, Ngọc Nhàn rụt rè đứng dậy bước vô bên trong… Chưa đầy mười phút sau, cô đã quay ra với cái túi nhỏ trên tay… Bước tới trước mặt cha mẹ, cô ngần ngừ giây lát rồi bỗng nhiên cô quỳ thụp xuống trước mặt hai người, bật khóc:
– Cha, mẹ… Con xin lỗi cha mẹ… Con bất hiếu, ngu dại làm điều không đúng… Làm cha mẹ đau lòng… Con ngàn lần xin lỗi cha mẹ… Cha mẹ cho con theo anh Hai…
Cô khóc nghẹn, dập đầu xuống dưới nền nhà mấy lần… Mẹ cô bật khóc nhưng sợ chồng nên bà không dám đứng dậy làm gì, cho dù trong lòng bà chỉ muốn kêu lên biểu con Út đừng có đi… Chỉ có một mình Hai Thanh là nhìn thấy cha mình chớp nhanh đôi mắt và hai dòng nước mắt chảy dài trên má ông… ông lật đật quay đi chùi nhanh và chợt ông đứng dậy bước nhanh vô nhà trong…
Tiếng khóc của mẹ và của hai chị cô vang lên. Giờ thì mọi người mới dám đứng dậy kéo cô em gái út vô lòng, hôn hít, an ủi cô… Mọi người yên lòng hơn vì biết là sẽ khó gặp lại cô như hàng ngày nhưng cô đi với anh Hai thì cô sẽ được yên bình hơn, mọi người đều biết anh Hai thương con út nhất nhà mà…