Yêu trẻ con – Quyển 2 – Phần 3

Phần 3
Con bé đi tới chỗ tôi đang ngồi, đặt xuống bàn một tờ giấy.
– Gì đây? – Tôi hỏi.
– Đăng ký học lại. – Nhỏ trả lời tỉnh bơ.
– Khỏi. Cầm ghế ra kia ngồi vẽ luôn đi.
Nhỏ lon ton đi lấy ghế cùng cái bảng vẽ rồi ngồi xuống đúng cái góc mà một năm trước nhỏ vẫn hay ngồi. Cũng cái ngày nhỏ tới đăng ký học vẽ như thế này. Cũng kéo cái ghế xuống ngồi ở cái góc đó. Cũng mấy anh con trai xung quanh giả vờ rớt bút, rớt gôm các kiểu để tìm cách làm quen. Cái khung cảnh này, tự nhiên tôi thấy quen quen đến lạ. Tự nhiên cười. Chẳng hiểu vì sao.
Trời đã khuất bóng và lớp đã về hết mà con nhỏ vẫn chăm chú ngồi vẽ không biết gì. Cho đến khi tôi nhắc thì nhỏ mới ngước nhìn lên và hoảng hốt nhận ra trong lớp chỉ còn mỗi mình nó. Vội vã gom đồ cất vào balo, mặt nhỏ mếu máo như sắp khóc.
– Về thôi Linh. Hôm sau vẽ tiếp.
– Dạ. Huhu.
Khi nhỏ đang lúi cúi dắt xe ra, tự nhiên trong đầu tôi nảy ra một điều gì đó, tôi gọi nhỏ:
– Ê nhóc, rảnh không?
– Dạ?
– Đứng đó chờ chút.
Không chờ con nhỏ trả lời, tôi phóng xe ra ngoài. Độ 5 phút sau tôi quay lại, tay xách mấy lon bia cùng mấy bịch bim bim phe phẩy trước mặt, nói:
– Nhậu.
– Giờ á?
– Uhm.
– Sao tự nhiên rủ con nhậu?
– Lâu ngày gặp lại, thầy trò hàn huyên tí.
Tôi dẫn nhỏ đi lên sân thượng, ngồi trên cái bờ tường gạch cũ người ta xây dở từ nhiều năm trước và để đó. Từ chỗ này có thể phóng tầm mắt nhìn ra… à, chả nhìn ra được cái gì cả, chỉ toàn nhà với nhà. Chủ yếu là lên đây hóng gió và ngắm sao. Ngày trước, Đan Chi hay rủ tôi lên đây mỗi độ trăng tròn, xách thêm mấy lon bia và vài bịch bim bim rồi ngồi thưởng nguyệt. Ngày đó nhỏ hay hỏi tôi tại sao trăng khi tròn, khi khuyết. Tôi trả lời là do mặt trời. Nhỏ lắc đầu bảo không phải. Tôi hỏi lại vì sao. Nhỏ bảo là vì đời người cũng có lúc tròn lúc khuyết, qua cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai. Lúc đó tôi chỉ cười. Ngày hôm nay lại một mùa trăng nữa. Khung cảnh vẫn đó mà người thì đã đi đâu mất… Chợt thấy trong lòng nhói đau.
– Tại sao trăng có khi tròn khi khuyết hả chú?
Con bé Băng Linh đột nhiên lên tiếng phá tan sự im lặng. Tôi ngẩn người vì câu hỏi đó một lúc lâu, ngỡ như chạm phải một cái gì đó gọi là kỷ niệm.
– Vì đời người nhóc ạ.
Tôi trả lời bâng quơ và mặc cho con nhỏ nhìn tôi đầy thắc mắc, tôi không nói thêm gì nữa. Bật hai lon bia rồi đưa cho nhỏ một lon. Nhấp một ngụm rồi đặt xuống. Đưa mắt nhìn xa xa và im lặng.
– Chú bảo lên đây trò chuyện mà sao chú không nói gì vậy?
Con bé bất chợt hỏi làm tôi lúng túng. Chẳng biết nói gì nên đành phải hỏi vu vơ:
– Lớp 12 rồi nhỉ?
– Dạ.
– Lớn quá ha.
– Hì. Con vẫn vậy mà.
– Một năm vừa rồi sao tự nhiên lặng lẽ nghỉ học vậy?
– Vì…
– Vì sao?
– Vì… con đã hứa mà.
– Hứa gì?
– Ngày đó, ngoài bờ biển… Con đã hứa là… sẽ không khiến chú và chị ấy… khó xử vì con nữa. Nên con…
Tôi lặng im.
– Con đã rất ngoan đúng không?
Nhỏ nheo mắt cười. Dưới ánh trăng, nụ cười của nhỏ trông dễ thương chi lạ. Tự nhiên bật cười. Khùng thật đấy. Cái con bé ngốc nghếch này, toàn làm mấy thứ mà tôi chẳng bao giờ nghĩ ra nổi. Gặp lại nhỏ không biết nên buồn hay nên vui. Cứ mỗi khi nhỏ xuất hiện là cuộc sống của tôi lại đầy xáo trộn và mất mát. Tự nhiên cảm thấy bất an. Mà thôi kệ. Ngày đó còn sợ mất Đan Chi. Giờ có gì để mất nữa đâu mà sợ.
Chợt thở dài… Trăng hôm nay buồn quá…
Hôm đó con bé Băng Linh đi học sớm nhất lớp. Dọn chỗ ngồi các kiểu xong đâu đấy, nhỏ chạy lon ton ra phía sau rửa mặt. Mãi một lúc sau không thấy nó trở lên, tôi mới tò mò nhoài người nhìn vào xem có chuyện gì. Đoạn thấy nó đứng tần ngần trước phòng ngủ của tôi, cửa phòng mở toang hoác, tôi mới giật mình chạy tới kéo nó ra.
– Ê, ê, làm gì đấy? Tự tiện vào phòng người khác vậy nhóc.
Nhỏ chẳng thèm để ý lời tôi nói, mắt quét một vòng quanh căn phòng rồi chau mày:
– Chú ngủ ở đây ạ?
– Ờ.
– Sao tối tăm, ẩm ướt thế?
– Kệ tui, đi ra.
Tôi đẩy vội nhỏ đi ra ngoài, không muốn ai trông thấy chốn riêng tư của mình. Nói là phòng ngủ cho nó oai, chứ thực ra đây là cái nhà kho cũ của lớp, nơi tôi và mấy đứa trợ giảng hay để mấy thứ đồ lặt vặt không dùng đến. Từ ngày rời khỏi nhà Đan Chi, tôi không đi mướn phòng trọ mà dọn luôn về đây ở. Sắp xếp lại đồ đạc, đủ không gian để đặt một cái nệm là thành phòng ngủ. Căn phòng có một cái cửa sổ và một cái cửa lớn dẫn ra phía sân sau nhưng tôi không bao giờ dùng đến vì cũng chỉ ở đây vào buổi tối. Tôi không cần gì nhiều, chỉ cần có chỗ ngả lưng khi đêm xuống là được.
À quên, còn có con mèo Lucy nữa. Tôi đã định đem cho đứa học trò nào đó nuôi giùm vì không có thời gian để chăm sóc, nhưng chợt nhớ ra đây là con mèo mà Đan Chi mang về lúc trước nên tôi giữ lại. Giờ nó lớn tướng rồi, nhưng vẫn có thói quen nằm ngủ với tôi và ỉa bậy trong phòng. Dọn mệt bỏ mẹ.
– Chờ con tí, đợi con vào lấy đồ.
Con bé lách qua người tôi rồi quay trở ngược vào trong phòng. Phải mất vài giây sau tôi mới sực nhận ra là con bé làm gì có đồ trong phòng tôi mà lấy, nhưng đã quá muộn. Nhỏ đi vào trong rồi mở toang hai cánh cửa ra. Lần đầu tiên tôi thấy nắng xộc thẳng vào phòng. Những tia sáng dường như lung linh hơn trong lớp bụi mờ mờ bay lên từ đống đồ cũ. Mẹ ơi, giờ mới để ý căn phòng tối tăm và ủ dột quá. Một năm qua mình đã sống như thế sao…

To top
Đóng QC