Phần 22
Rất nhiều lần trong những đêm Đà Nẵng bình yên năm ấy, tôi ngồi nhìn con bé ăn kem với đôi môi mỉm cười nhăn nhó, tự hỏi không biết cái nơi mà từ đó con bé đến với cuộc đời tôi, cách Trái đất bao xa!
Băng Linh có một sở thích cực kỳ quái dị mà tôi thề là chả giống người địa cầu chút nào, đó là thích chạm mũi vào bất cứ thứ gì ươn ướt có thể chạm được. Một nhành oải hương đẫm sương bên cửa sổ phòng tôi, mũi của con mèo Lucy… và kem!
Em ngồi đó, vẫn mặc nguyên bộ đồ từ lúc diễn văn nghệ đến giờ, nhìn ly kem sầu riêng với ánh mắt đầy ám ảnh, khẽ thò mũi chạm vào cục kem đang bốc hơi lành lạnh rồi thích thú đưa tay quệt vệt kem dính trên chóp mũi, nếm thử và òa lên nức nở:
– Ngon quá!!!
Thấy thế tôi co rúm người lại:
– Tởm vl.
Em quay qua nhấp nháy mắt nhìn tôi:
– Anh thử ăn theo cách này đi, ngon lắm!
– Éo bao giờ. Mất vệ sinh. Tránh xa người ta ra.
Tôi nhăn mặt kéo ghế ngồi xa ra, giật mình thấy em nở một nụ cười nham hiểm rồi nhào tới dứ dứ ngón tay dính đầy kem âm mưu quệt vào mũi tôi. Hai con bé nhân viên quán kem đứng nhìn chúng tôi giằng co quyết liệt, hình như không có một chút lòng trắc ẩn nào để thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp. Đang sắp thua thì may quá có tiếng điện thoại reo. Em mở điện thoại ra, nhìn màn hình rồi tự nhiên thở dài chán nản.
– Sao thế? – Tôi hỏi.
– Mẹ Hương anh ạ! – Em xị mặt.
– Mẹ gọi thì nghe đi chứ đợi gì nữa.
Em ngúng nguẩy ra kia đứng nghe. Một lúc sau quay lại, chả nói gì, mặt ỉu xìu cầm ly kem khuấy lên khuấy xuống như con điên. Nhìn là biết bị mẹ Hương gọi về chứ gì nữa. Biết vậy nên tôi gọi chủ quán ra tính tiền, em níu tay tôi lại.
– Gì nữa?
– Em chưa muốn về đâu.
– Muộn rồi. Về thôi.
– Không đâu. Huhu.
Trời đất ơi, lại nữa. Lại giở cái trò trẻ con vào lúc này. Tôi ngồi xuống vuốt má em, nịnh:
– Về nha. Mai anh lại chở ra đây ăn kem nữa mà!
– Anh hứa đi.
– Uhm, hứa!
Em giơ ngón út ra bắt tôi ngoéo tay mới chịu. Ừ được rồi, ngoéo thì ngoéo. Xong rồi lấy khăn lau nốt vệt kem dính trên mũi em, còn em cứ nhe răng ra cười. Khổ thật. Y như đang phải trông một con bé mẫu giáo có thần kinh không bình thường.
Chạy về khi trời còn sớm. Ngồi phía sau, em cứ cọ cọ mũi vào lưng tôi. Quay xuống hỏi đang làm cái trò dở hơi gì thế, thì thấy mũi em ửng đỏ. Phì cười. Nghịch kem cho lắm vào.
Xe dừng lại trước hẻm. Em lái xe vào trước còn tôi đi bộ vào sau. Cánh cổng nhà em hôm nay vẫn đóng kín như mọi lần. Tò mò nhìn qua khe hở giữa những song sắt, thấy chiếc xe hơi màu đen lúc tối đậu trong sân. Cũng chẳng có cảm giác gì… Chỉ là tự hỏi, họ là ai mà em không muốn gặp?
Mở cửa phòng, đi tắm rồi nhảy lên giường tính ngủ sớm, nhưng mãi chẳng ngủ được. Lăn lóc một hồi rồi quyết định leo lên sân thượng hóng gió tí, tự hứa sẽ chỉ lên đây hóng gió thôi, thế mà vẫn quay đầu nhìn qua phòng em như một thói quen không bỏ được. Phòng em không sáng đèn. Em ngủ rồi hay vẫn chưa lên phòng nhỉ?
Chợt nghe tiếng bước chân lạo xạo cạnh những khóm cẩm tú cầu. Ngoảnh mặt qua thấy có hai bóng người đi dạo trước sân. Không khó để nhận ra một người là em, còn người kia tôi không biết. Một anh chàng nào đó nhìn rất đẹp trai, cao to và phong độ. Hai người nói với nhau gì đó tôi không nghe rõ, nhưng có lẽ là một câu chuyện rất vui. Vì thấy em cứ tủm tỉm cười hoài.
Ái chà. Dám hú hí với trai đẹp khi không có mình cơ đấy. Ngày mai gặp phải véo cho vài cái mới được. Ngồi nghĩ linh ta linh tinh xong bật cười. Mà nghĩ cho vui vậy thôi chứ chả bao giờ nghi ngờ em cả. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình mà. Em cũng vậy. Tôi cũng vậy đấy thôi.
… Bạn đang đọc truyện Yêu trẻ con – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Nhưng mà cái anh chàng đó lại xuất hiện ngày hôm sau và nhiều ngày về sau nữa. Lúc nào anh ta tới chơi là em lại bỏ rơi tôi một mình, huhu. Kể cả khi hai đứa đang ngồi tập vẽ bên lớp, thấy anh ta vừa tới là em lật đật chạy về, chả thèm nói với tôi một câu nào. Riết tôi đâm ra quạu:
– Anh đang ghen đấy nha!
Em quay qua tròn mắt nhìn tôi, tự nhiên cười có vẻ vui lắm. Người ta đang ghen mà cười như con điên.
– Hả? Anh ghen thật á? Với ai? Hihi.
– Thằng cu nào suốt ngày tới nhà em chơi thế? Đẹp trai đấy. Lại còn nhà giàu nữa chứ. Có vẻ hợp nhau nhỉ! – Tôi giả bộ giận dỗi.
Thấy thế em ôm bụng cười ngặt nghẽo. Xong đưa tay vuốt má tôi:
– Anh gì ơi, anh làm em thấy vui quá.
– Điên à? Đang bực mình đây này!
– Thật mà. Chỉ có yêu nhau mới ghen kiểu đấy thôi! Hihi.
Bất giác tôi đỏ mặt. Thấy thế em lại càng cười tợn, đưa tay véo má tôi một cái.
– Nhưng mà anh không thích thấy em lúc nào cũng đi với thằng đấy đâu – Tôi thở dài.
– Em biết rồi. Chỉ thời gian này thôi. Anh đừng lo nha!
– Uhm. Nhưng mà kể cho anh nghe anh chàng đó là ai được không?
– Hì. Rồi em sẽ kể cho anh nghe mọi thứ. Sớm thôi. Chờ em một thời gian nữa. Anh nha!
Em nắm lấy tay tôi, ánh mắt lung linh với bao điều muốn nói. Chỉ là bây giờ có lẽ chưa đến lúc để nói ra. Từ khi quen nhau, tôi vốn đã biết em là một cô gái kỳ lạ với cuộc đời đầy rẫy những bí mật. Và tôi chấp nhận điều đó. Làm sao đi hết đoạn đường đời, nếu không biết yêu cả những tối sáng của nhau…