Yêu trẻ con – Quyển 2 – Phần 17

Phần 17
– Nè!
– Dạ?
– Tại sao trong tên em lại có chữ Băng?
– Ba em bảo em sinh ra ở Pháp, ngày đó tuyết rơi nhiều mà lại có nắng nữa, nên đặt tên em là Băng Linh.
– Thế tại sao không phải Tuyết Linh? Nghe hợp hơn chứ.
– Em không biết… Chắc số phận của em là vậy rồi… là phải lạnh lẽo và… cô đơn như băng đó.
– Em tin vào số phận à?
– Dạ.
– Tại sao?
– Vì số phận mang anh đến với em! Hì^^
– …
– Còn anh, anh có tin vào số phận không?
– Anh không tin.
– Tại sao?
– Vì anh sẽ thay đổi nó. Anh sẽ thay đổi số phận của em. Em sẽ không còn là băng nữa! Em có tin anh không?
– Có. Luôn và mãi mãi tin anh!
– Thật không?
– Thật.
– Vì sao?
– Vì anh là số phận của em…
… Bạn đang đọc truyện Yêu trẻ con – Quyển 2 tại nguồn: https://gaigoi.city
Chiếc xe tải nhỏ dừng kịch trước cánh cổng của căn nhà kho bỏ hoang. Lão Quý dẫn đầu đoàn xe máy đi phía sau một đoạn, gạt chân chống cái là làu bàu liền:
– Đm. Xa dữ mậy!
Tụi học trò đứng vặn tay, vặn chân một lúc rồi tự nhiên cùng hướng ánh nhìn về một điểm. Ở đó có một căn nhà kiểu Pháp đẹp mộng mơ, một cánh cổng sắt lạnh lùng lúc nào cũng đóng kín, và một bồn hoa với những khóm cẩm tú cầu trắng tinh nở rộ.
– Nhà ai đẹp dữ tụi mày.
Thằng Thụy Phong xuýt xoa chỉ trỏ. Tụi kia hớn hở phát biểu cảm nghĩ tới tấp:
– Bữa nay lớp mình chuyển qua học ở đây hả anh?
– Sang dữ zậy chời!
– Cho em đăng ký học vẽ tới già nha anh!
– Em nữa!
– Và cả em nữa!
– Bớt bớt đi mấy má. Phía này nè!
Tôi cười nham nhở rồi chỉ tay qua phía bên cạnh. Thấy một căn nhà kho cũ kỹ và quạnh hiu, mặt tụi nhỏ ỉu xìu như vừa từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục với tốc độ ánh sáng, trông phát tội. Tại tụi bây lanh chanh quá chi. Chứ tui đâu có tiền mà chơi trội dữ zậy chời!
Một người đàn ông bước ra từ phía sau cánh cửa nhà kho, là bố con bé. Ổng nhìn quanh một lượt rồi mỉm cười chào tôi:
– Chà đông dữ ha! Nãy hai bố con tui có dọn dẹp chút đỉnh rồi đó.
Tôi chưa kịp chào lại thì thấy một con bé bẽn lẽn đứng nép sau thò đầu ra nhìn. Mái tóc con bé buộc cao, đôi mắt biếc long lanh và nụ cười tỏa nắng thì vẫn đẹp đến điên người.
– Ê, Băng Linh kìa tụi bây!
Thằng Sơn “phân bò” là đứa phát hiện ra đầu tiên. Và khỏi phải nói, tụi còn lại cũng bất ngờ không kém. Dễ hiểu thôi. Vì có ai trong lớp biết nhà của con bé ở đây đâu. Thằng Thụy Phong tròn mắt nhìn con bé. Một tháng rồi không đi học, không gặp nhau, chắc là nó có nhiều cảm xúc để giãi bày lắm. Tự nhiên nhớ ra là nó chưa biết chuyện giữa mình và con bé. Tự nhiên hơi chột dạ. Chắc phải nói chuyện với cu cậu sớm thôi!
– Linh, sao bà lại ở đây?
Nhỏ Dạ Uyên chạy lại cầm tay con bé lắc lắc như thể 10 năm không gặp. Con bé gãi đầu ấp úng, nhìn đâu không nhìn, tại sao lại nhìn tôi?
– Thì…
Con bé vẫn luôn ngại ngần khi nói cho ai đó biết nhà của mình ở đâu. Biết thế nên tôi chữa cháy:
– Thôi nói chuyện sau, mấy đứa giúp anh một tay dọn đồ vào kẻo trưa.
Thế là cả đám học trò, thêm lão Quý với thằng cu Bin nữa, mỗi người một tay chuyển đống đồ từ xe tải vào trong. Tầm khoảng 2 tiếng thì mọi thứ xong xuôi cả. Đồ đạc sắp xếp đâu vào đấy. Tường được sơn mới. Sàn nhà được quét dọn sạch sẽ. Đèn đóm sáng trưng. Mấy bức tranh, tượng vẽ, giá sách được lau chùi mới cóng. Thế giới của tôi lại khoác lên chiếc áo mới, một lần nữa.
Xong đâu đấy, bố con bé đi mua thùng bia với chút mồi nhắm về để cùng tôi, lão Quý với thằng cu Bin làm tí cho mát. Bọn học trò thì tụ tập uống Cocacola và nhai bim bim. Một tháng không gặp nhau có lẽ tụi nó có nhiều thứ để nói với nhau lắm. Riêng Băng Linh thì vẫn luôn là tâm điểm của mọi câu hỏi. Và đến khi cái câu hỏi quan trọng nhất “Tại sao Linh lại ở đây? ” Được giải đáp, tôi thấy cả đám thi nhau há hốc mồm.
– Cái gì? Căn bên cạnh là nhà của Linh hả?
– Lạy chúa tôi!
– Học với con nhà đại gia lâu nay mà tui không biết. Trời ơi!
– Tiểu thư, xin nhận của phận nhà quê này một lạy!
Nói xong cả bọn thi nhau cười, còn con bé thì chu môi dứ dứ nắm đấm trước mặt.
Chợt mỉm cười. Tiểu thư à! Cuối cùng thì em cũng mở lòng được nhiều hơn với mọi người rồi đấy!
Ở mặt trận bên này, lão Quý với bố con bé thì chén chú, chén anh lia lịa. Một lúc sau, khi đã ngà ngà say, hai ổng bắt đầu khoác vai nhau hát hò ỏm tỏi. Một doanh chủ và một cựu xã hội đen, hai con người ở hai thế giới tưởng như xa nhau vời vợi ấy, thế mà lại chẳng một chút khoảng cách nào. Tự nhiên thấy lòng mình hạnh phúc quá! Giữa cái Đà Nẵng xa xôi này, may mắn có được những người hết lòng vì mình mà giúp đỡ, có chết cũng mãn nguyện lắm rồi!

To top
Đóng QC