Yêu trẻ con – Quyển 2 – Phần 12

Phần 12
Mở toang cửa sổ. Gió sớm tinh mơ tràn cả vào căn gác nhỏ, làm rung rinh những bông hoa oải hương có mùi thơm nồng nàn giống một đứa con gái nọ. Mỉm cười nhìn những tia nắng ban mai nhảy nhót trên nền gỗ cũ, thấy lòng mình reo vui như có tiếng chim hót líu lo trong đó. Hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhè nhẹ. Ban mai hôm nay sao mà ngọt ngào thế. Ngọt như vị tình bé bỏng vậy. Bật cười. Thằng này điên mẹ rồi.
Chạm mặt lão Quý khi bước xuống cầu thang, lão nhìn tôi chăm chăm một hồi rồi nheo mắt hỏi:
– Uống lộn thuốc hay sao mà cứ cười một mình hoài rứa mậy?
– Đâu có đại ca. Cười gì đâu.
– Còn chối à. Mày vào soi gương mà xem.
Tôi gãi đầu cười hì hì rồi vọt nhanh vào nhà tắm, không muốn bị lão Quý chất vấn thêm nữa. Lão ở ngoài nói vọng vào:
– Nhanh ra ăn sáng mày.
– Hôm nay em không ăn đâu. Có hẹn rồi. – Tôi đáp.
– À đù. Ngon bây. Hẹn ai mậy?
– Bí mật.
– Đkm. Chủ Nhật mà hẹn hò thì chỉ có đi phịch gái. Quanh co mẹ gì. Nhớ mang bao cao su nghen mày.
Lão nói xong bật cười ha hả. Nhiều khi tôi cũng thấy ngán ngẩm cái kiểu ăn nói sỗ sàng của lão, nhất là khi có vợ với hai đứa con gái bên cạnh, lão vẫn cứ văng tục như thường. Mà thấy vợ lão chả khó chịu gì. Chắc nghe riết rồi thành quen. Hai cô con gái thì còn bé quá nên toàn thấy vỗ tay. Chắc tưởng bố đang hát vọng cổ.
Đánh răng, rửa ráy xong đâu đấy, tôi vọt lên phòng kiếm chai dầu Phật Linh bôi vào nách tí cho thơm, chọn bộ đồ ngon ngon tí, ra nhà tắm nhúng đầu vào chậu nước rồi vuốt thành nếp, xong cưỡi lên con xe ghẻ phóng đi, lòng vui như trẩy hội. Có một chút hồi hộp trong đó nữa. Soi vào gương chiếu hậu thấy mình đẹp trai dã man. Chắc là đẹp nhất cái Đà Nẵng này rồi. Hí hí. Phải đẹp chứ! Buổi hẹn hò đầu tiên mà.
Con bé chờ tôi ở một trạm xe buýt. Thấy tôi nhỏ nhoẻn miệng cười. Chao ôi, đứng ngược nắng làm chi để cho nụ cười sáng như mặt trời mùa hạ thế. Tí nữa chịu không nổi định chạy lại hun cho một phát. Mà nhớ ra đang ở chỗ đông người, nên thôi, tha cho lần này.
– Ai mà xinh quá vậy ta? Không quen.
– Em chứ ai. Không quen thì ai biểu tới đây làm chi.
Nhỏ chu đôi môi cong cớn lên trả treo. Xong rồi không chịu lên xe mà cứ đứng ngúng nguẩy hoài. Lại cái trò làm nũng đòi tôi đội mũ bảo hiểm cho đây mà. Rút kinh nghiệm đợt một, tôi nhào tới ngay. Chụp cái mũ vào đầu nhỏ cái bụp rồi cài khóa nhanh như điện. Phải nhanh thôi chứ diễn mấy cái cảnh sến sẩm này tôi ngại lắm. Con bé kéo váy ngồi lên sau xe. Mọe, trời đã lạnh rồi còn mặc váy. Lại còn đong đưa cặp giò trắng nõn trước mặt tôi trông rất ngứa mắt. Thấy tôi cứ liếc liếc xuống dưới, nhỏ bặm môi nhéo tôi một cái rõ đau. Ờ thôi, không cho nhìn thì thôi, ta đây đi nhìn giò người khác. Con nhỏ giận dỗi thò tay bịt mắt tôi lại bảo “Cấm nhìn”. Tôi tru tréo:
– Bỏ tay ra. Không thấy người ta đang lái xe à.
– Ừ nhỉ. Em quên mất. Hihi.
Nói xong nhỏ lại thò tay nhéo tôi một phát tỉnh bơ. Thỉnh thoảng cứ bụm miệng cười rinh rích phía sau như con điên.
Nhỏ chỉ tôi đến một quán cháo nhỏ trên đường Phan Thanh. Nhỏ bảo chỗ này mẹ nhỏ hay dẫn đi hồi còn bé. Nhắc đến mẹ tự nhiên mặt con bé buồn buồn, ánh mắt lại ươn ướt xa xăm. Tôi đưa tay vuốt nhẹ má nhỏ. “Chắc em nhớ mẹ lắm đúng không?” Nhỏ gật đầu nói nhè nhẹ. “Em xin lỗi, tự nhiên em lại…” Hì. Thế mới là em, mới là Băng Linh bé nhỏ của tôi chứ. Mới là đứa con gái trong sáng và ngây thơ tôi cần che chở chứ. Mỉm cười hỏi “Chắc mẹ em đẹp lắm nhỉ?”. Nhỏ gật đầu bảo “Mẹ đẹp lắm, đẹp như em vậy đó!”. Tôi trề môi “Đẹp như em á? Lại chọc cười anh nữa rồi”. Nhỏ đập vào vai tôi cái bụp, rồi cả hai cùng cười rúc rích. Cả quán quay qua nhìn. Ngại thôi rồi.
Mà công nhận đi với con bé này tới chỗ đông người đừng hỏi cái độ ngại. Cảm giác lúc nào cũng bị người ta nhìn hoay hoáy như kiểu người nổi tiếng. Cố tình chọn một góc khuất trong quán café rồi mà cũng không yên được. Nhất là mấy thằng phục vụ cứ đánh võng nhiệt tình, mới húp được ngụm trà đá là thấy chạy lại chêm liền rồi. Xong liếc nhìn con bé cái rồi ra kia chờ đợi thời cơ đánh võng phát nữa. Khó chịu quá nên xin luôn bình trà, lúc đó mới thấy hết lượn.
Quán café nằm trên đường Bạch Đằng, trông ra dòng sông Hàn thơ mộng. Phía xa xa là cây cầu tình yêu với những chùm lồng đèn hình trái tim màu đỏ. Tôi chỉ tay về phía đó hỏi con bé:
– Nè, có nhớ cái chỗ kia không?
Nhỏ nhìn theo hướng tay tôi chỉ rồi gật đầu thẹn thùng nép sát vào người tôi. Tôi giả bộ thở dài:
– Ây dà, hồi xưa mà mình không cứu con nhỏ ất ơ nào đó thì giờ đâu phải mang theo cái của nợ này. Hối hận, hối hận.
Nhỏ cười khúc khích:
– Ây dà, hồi đó chả biết ai kia dám cả gan kéo người ta đi trước mặt tụi con trai đang tỏ tình, không là bây giờ chả bị người ta bám như đĩa rồi. Đáng tiếc. Đáng tiếc.
– Haha. Như phim ấy nhờ.
– Anh nhìn hiền khô vậy mà lì thật đó.
– Ờm, chả biết hồi trước mình nghĩ gì mà liều thật.
– Bây giờ anh còn dám liều không?
Tôi trả lời tỉnh bơ:
– Tất nhiên là không. Già rồi.
Nhỏ hậm hực đẩy tôi ra. Tôi thản nhiên nói tiếp:
– Giờ hàng đã về chính chủ rồi, liều làm gì nữa hả nhóc.
Nhỏ bật cười ôm choàng lấy tôi.
Ngồi nhìn về cái cây cầu tình yêu ấy, nhớ lại cái buổi tối kéo con bé chạy trốn khỏi bọn thằng Minh, không hiểu lúc đó tôi lấy đâu ra nhiều sự lì lợm thế. Mọi thứ lúc đó chỉ toàn là trực giác. Đúng sai, thành bại đều mông lung vô kể. Chỉ biết là lúc đó có điều gì thôi thúc tôi phải làm. Thế thôi. Cái khoảnh khắc bị thằng Minh nện dùi cui vào đầu, cứ tưởng mình sắp chết. Nhưng rốt cuộc giờ tôi lại ngồi đây, bên cái con bé điên điên đã cùng tôi chạy đi ngày ấy.
Bạn có tin vào những điều kỳ diệu không? Tôi thì chả bao giờ tin cho đến tận ngày hôm nay. Em là điều kỳ diệu duy nhất xuất hiện trong cuộc đời tôi. Là thứ tuyệt vời nhất mà tôi đã từng có. Đẹp đẽ, trong sáng và tinh khôi. Mãi mãi không gì thay đổi được.
– Ngày đó anh lạnh lùng với em đến sợ.
Con bé đột nhiên nói, tay vẫn ôm choàng lấy người tôi.
– Ngày đó, anh có biết là em đã suýt khóc mấy lần khi anh cứ thờ ơ với em trên lớp như vậy không?
– …
– Nhưng mà càng như thế, lại càng thấy yêu anh hơn. Chả hiểu nữa. Chắc em điên thật rồi. Hì
Khẽ đưa môi hôn lên mái tóc con bé. Nhỏ nhẹ nhàng gối đầu lên vai tôi khe khẽ nói “Mình cứ mãi như thế này anh nhé”. Gật bừa, bảo ok, nhưng đưa mặt đây cho thơm phát. Nhỏ hừ mũi trả treo “Bộ đồ chùa hay sao mà đòi thơm là thơm được thế!” Tôi nhún vai “Không cho thì thôi, đi tìm người khác vậy”. Nhỏ dứ dứ nắm đấm trước mặt “Em sẽ bám theo anh suốt đời, suốt kiếp. Anh không được phép…à..ừm…hôn ai ngoài em!” Ơ, vừa mới bảo không cho xong giờ trở mặt như trở bàn tay. Yêu con điên này chắc tức ói máu mà chết. Mà thôi tha thứ. Dễ thương nên tha thứ hết. Hehe.
– Anh tìm được chỗ thuê nhà chưa?
– Chưa. Chả biết thế nào đây.
– Hì, anh đừng lo anh nhé!
– Vì sao đừng lo?
– Vì…có em ở đây rồi^^
Haizz. Ngốc ơi. Vì có em nên mới càng lo đấy, tình yêu bé nhỏ của tôi ạ!

To top
Đóng QC