Yêu trẻ con – Quyển 1 – Phần 30

Phần 30
Một ngày rực nắng của tháng Năm, một gã trai hớt hải phóng xe máy như bay trên con đường bê tông đỏ lửa. Ngày dài đã bắt đầu rụng xuống. Gã vừa đi vừa nhìn đồng hồ, miệng lẩm bẩm những điều gì xem chừng sốt ruột lắm. Khi gã tới nơi thì tiệc đã tàn. Gã chỉ vừa kịp thấy nhỏ đang xách chiếc balo lên vai và rảo bước nhanh ra cửa. Hôm nay là một ngày đặc biệt, vậy mà trông nhỏ vẫn không có gì thay đổi. Vẫn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Mặc một chiếc áo thun màu trắng. Bận chiếc quần jean đen và đi một đôi giày thể thao màu trắng. Nhìn thấy gã, nhỏ reo lên mừng rỡ:
– Ôi, anh. Sao anh đến muộn thế? Mọi người về hết rồi còn đâu.
Gã nhoẻn miệng cười và ngại ngùng trong thoáng chốc. Rồi gã lật đật lôi từ trong balo ra một một cuộn giấy được thắt bằng một chiếc ruy băng màu xanh dương, trên có đính một bông hoa nhỏ, gã nói:
– Sorry em nha, hôm nay anh bận quá. May mà vẫn gặp được em. Đây, quà của em nè.
Gã nháy mắt và ra hiệu nhỏ mở cuộn giấy ra. Cái khoảnh khắc dải dây ruy băng được nới lỏng, gã vui sướng nhận ra ánh mắt nhỏ sáng bừng lên một niềm vui bất tận. Rồi nhỏ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy người gã làm gã lúng túng.
– Làm sao anh biết em thích X – Japan?
Gã cười hì hì:
– Biết chứ.
– Đẹp quá anh ạ. Em cảm ơn anh nhiều nhé.
– Có gì đâu. Vội quá nên anh chỉ vẽ được có thể. Hơi xuề xòa một tí. Thông cảm nha.
– Anh đừng nói vậy, đẹp tuyệt anh ạ. Không ngờ là anh vẽ được cả màu nước đấy. Em sẽ về đóng khung và treo nó trong phòng. Chuyển nhà đi đâu em cũng sẽ mang nó đi theo. Thề luôn.
– Thiệt hôn đó?
– Thiệt.
– Hẻm tin.
– Đưa tay đây.
– Làm gì.
– Ngoéo tay chứ làm gì.
– Thôi, tự nhiên ngoéo tay chi.
– Chứ ai bảo không tin.
– Haha. Tin rồi. Giờ đi ăn ha. Anh mời. Coi như xin lỗi vụ tới muộn
– Ok, đi liền. hihi
… Bạn đang đọc truyện Yêu trẻ con – Quyển 1 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Thế là gã lại chở nhỏ đi trên những con đường bê tông rực nắng của tháng Năm năm đó. Lần này gã không phóng như bay nữa. Lần này gã chở nhỏ đi thật chậm, đủ để nghe nhỏ khe khẽ hát lên những giai điệu thân quen trong bài hát nào đó của Bức Tường và gã nhất thời không nhớ tên được.
Em, kề vai anh ngồi bên thềm.
Bỏ lại đằng sau những khúc quanh co…
Nhỏ cứ khe khẽ hát như thế. Rất nhiều lần. Đến mức sau này gã đâm ra thích bài hát đó. Rồi những khi đi với nhỏ, cả hai cứ lẩm bẩm cùng nhau hát bài hát đó, rồi cùng cười, như một thói quen.
Nhỏ rất thích rock, đặc biệt là X – Japan, ban nhạc rock huyền thoại của Nhật Bản và châu Á những năm thập niên 80. Gã chỉ tình cờ phát hiện ra điều đó khi thấy nhỏ hay like mấy bài viết trong hội X – Japan fan Việt Nam trên facebook. Nhỏ rất kín tiếng. Dù dạy học với gã đã lâu nhưng gã gần như chẳng biết gì nhiều về cuộc sống riêng của nhỏ. Hôm nay sinh nhật nhỏ, gã chỉ có thể tặng được cho nhỏ bức tranh mà gã vẽ về nhóm nhạc X – Japan. Nhỏ rất vui. Và gã mừng vì điều đó.
Đi qua những năm tháng với thật nhiều biến cố, gã tưởng những lời khách sáo khi xưa cũng chỉ là khách sáo. Nhưng hôm nay, khi gã thấy lại bức tranh đó, giờ được treo trang trọng trong một chiếc khung màu vàng trên cánh cửa, gã bất giác mỉm cười và nghe trái tim mình rên rỉ… Nhỏ của ngày xưa vẫn còn đó… Nhưng nhỏ của hôm nay đi đâu mất rồi…
… Bạn đang đọc truyện Yêu trẻ con – Quyển 1 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Những ký ức rời rạc cứ quay về, quay về trong những nỗi cô đơn vào tối muộn. Khi con người ta cô đơn, dường như mọi thứ trên đời đều trở nên bi đát hơn thì phải. Có phải nhỏ đã bỏ tôi đi đâu mất rồi không? Có phải nhỏ đã không còn tin tôi nữa? Tôi gọi mãi, gọi mãi mà chẳng thấy ai trả lời. Bóng tối vây quanh rặt một màu đáng sợ. Tôi vùng dậy, cố gắng chạy ra khỏi phòng rồi bất chợt hụt chân vào một hố đen sâu thẳm… Rồi rơi mãi… Rơi mãi…
Giật mình tỉnh giấc, thấy người mình ướt sũng. Một giấc mơ thật hãi hùng. Tôi ngồi dậy thở hổn hển, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về. Chưa bao giờ trong đời tôi thấy thân thể mệt mỏi không còn một tí sức sống nào như lần này. Đầu thì vẫn đau như búa bổ. Cổ họng thì cháy khét. Tôi lò dò bước xuống tầng dưới tìm nước, cố gắng lê đôi chân rã rời xuống từng bậc cầu thang mà thường ngày tôi chỉ nhảy có năm bước.
Mới có 7h tối nhưng căn nhà thật hiu quạnh. Đan Chi lại bỏ đi đâu mất. Tôi không nhớ rõ lần cuối cùng tôi nhìn thấy Đan Chi là lúc nào. Đầu óc tôi giờ cứ quay cuồng như có bão. Đến cái bình nước nằm ở đâu tôi còn không nhớ nữa là. Tôi chỉ nhớ vẫn chưa nói chuyện với Đan Chi một lần nào kể từ buổi chiều hôm đó. Cái buổi chiều nhỏ tựa vai bên lề cửa, lạnh lùng bảo tôi khi nào khỏe lại thì rời khỏi đây. Ừm. Nhỏ bảo tôi hãy rời khỏi đây đấy. Đau đớn thay.
Tôi bước xuống nhà bếp để tìm cái gì đó lót bụng. Thấy có tờ giấy để trên bàn: “Em nấu sẵn cháo rồi. Nhớ hâm lại trước khi ăn”. Đan Chi để lại lời nhắn cho tôi như thế. Nhỏ cũng không nói là mình đi đâu. Tôi vồ lấy nồi cháo húp sồn sột. Nguội lạnh và nhão nhoét. Nhưng kệ. Sức đâu bật bếp gas để mà hâm cháo nữa. Tôi cứ thế ngồi ăn, dù chẳng cảm thấy gì trong miệng. Nhạt nhẽo y như lòng tôi bây giờ vậy.
Ăn xong tôi gọi cho thằng bạn, bảo nó tới chở tôi đi bệnh viện vì cảm thấy mình không ổn lắm. Một lúc sau nó đến. Nó nhìn tôi với một ánh mắt như thể người ta nhìn một chó ghẻ bị vứt ra ngoài đường. Nó định hỏi gì đó nhưng tôi ngăn lại, bảo giờ tao đang rất mệt, muốn hỏi gì thì đợi lúc nào tao khỏe đã rồi hỏi. Rồi tôi còn dặn dò nó:
– Nhớ đừng kể cho ai biết tao đi viện nghen.
Nó gật đầu. Thực ra tôi chả phải lo ai đó ở đây biết tôi bị thương cả, tôi chỉ sợ gia đình tôi ở quê biết chuyện lại lo lắng xa xôi. Tôi chả muốn ai phải lo cho tôi. Điều đó làm tôi thấy nặng lòng.
Một con bé y tá thực tập sinh có thân hình mũm mĩm dẫn tôi vào phòng bệnh. Tôi nhận ra con bé này là đứa hay đưa thuốc cho tôi uống cái lần tôi bị chấn thương mắt cá chân đợt trước. Nhìn thấy tôi, nhỏ chậc lưỡi:
– Chà, ăn ở thế nào mà có duyên với bệnh viên ha.
Tôi cười cười:
– Giường nào đây bà ngoại? Đang đau chết mẹ đây rồi còn đùa.
Con nhỏ bĩu môi chỉ vào cái giường nằm ở cuối phòng cạnh cửa sổ. Nằm được một lúc thì bác sĩ tới khám. Ổng sờ nắn, hỏi han một lúc rồi nói:
– Vẫn còn nói chuyện được thì chắc chưa chết đâu. Thôi nghỉ ngơi qua đêm nay rồi mai đi chụp phim nghen đồng chí.
Nói rồi ổng rảo bước đi. Chỉ còn lại tôi nằm thẫn thờ nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Giờ này Đan Chi đang làm gì nhỉ? Nhỏ có đang lo sốt vó cả lên khi không thấy tôi ở nhà, hay là nhỏ vẫn thờ ơ và chẳng thèm để ý? Đêm đó những suy nghĩ mông lung cứ lẩn quẩn trong đầu tôi không thoát ra được. Đêm đó tôi ngủ thiếp đi, với trái tim không ngừng vụn vở…

To top
Đóng QC