Phần 96: Anh ấy thực sự đã xoa bóp chân cho Thịnh Hạ!
Khi Thịnh Hạ tỉnh dậy, cô ngạc nhiên phát hiện ra anh Đông vẫn còn đang ngủ.
Mặc dù đôi mắt anh đang nhắm, nhưng dường như giấc ngủ này không được yên ổn, lông mày anh cau lại, đôi môi mím lại thẳng tắp.
Cô không dám động đậy một chút nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh.
Môi anh mấp máy, bên tai cô vang lên một âm thanh rất nhỏ, cô bèn tiến lại gần lắng nghe.
Người đàn ông lẩm bẩm, “… Thật xin lỗi…”
Thịnh Hạ sững sờ một lúc, lại nghe thấy người đàn ông nói: “Thịnh Hạ… Anh xin lỗi…”
Cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Lạc Hàn Đông, thì thầm nói: “Không có chuyện gì nữa rồi.”
Ông nội và bà nội đã thức dậy từ lâu, từ sáng sớm bà đã đến phòng Thịnh Hạ xem cô tỉnh giấc chưa, kết quả liền thấy cháu gái mình đang ôm bạn trai nằm trên giường.
Bà Thịnh nhanh chóng đóng cửa lại.
Ông nội Thịnh muốn đi xem Lạc Hàn Đông đã rời giường chưa thì bị bà nội gọi ra ngoài nhổ cỏ, ông cau mày khó hiểu: “Nhổ cỏ gì, mới sáng sớm mà.”
“Kêu ông đi thì ông cứ đi đi.” Bà nội Thịnh đem người đuổi đi, lại nhìn qua phòng Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ nghe thấy động tĩnh, bà nội bước vào cửa cũng không đỏ mặt, ngược lại hướng bà nội “Suỵt” một tiếng, rồi chỉ chỉ vào người đàn ông trong lòng mình.
Bà nội Thịnh vừa mừng vừa lo, đóng cửa đi ra ngoài.
Lạc Hàn Đông ngủ liền một giấc rồi tỉnh, lúc anh mở mắt ra là cảnh tượng Thịnh Hạ đang nhìn mình không chớp mắt.
Anh cầm đồng hồ lên nhìn, đã mười giờ.
Đây là lần đầu tiên anh ngủ đến giờ này, nhớ lại lời nói đêm qua, anh nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút khó tin: “Anh ngủ lâu như vậy sao?”
Thịnh Hạ cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, anh Đông, đây là lần đầu tiên em thấy anh ngủ ngon như vậy, anh mơ thấy gì mà luôn gọi tên em vậy.”
Lạc Hàn Đông nhào qua, áp người xuống giường, cọ xát côn thịt cương ngạnh giữa hai chân cô: “Em đoán xem?”
Thịnh Hạ đỏ mặt đẩy hắn, “Ông nội, bà nội lát nữa sẽ đi lên.”
Lạc Hàn Đông hôn lên mặt cô: “Đã mười giờ rồi, chắc chắn bọn họ đã đi lên nhìn qua rồi.”
Thịnh Hạ đôi khi thực sự ghét sự thông minh của anh.
Cô đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Không có, anh tránh ra, em muốn đứng dậy.”
Lạc Hàm Đông ôm eo cô, dựa vào cổ cô, giọng nói trầm ấm: “Anh nằm mơ thấy chúng ta kết hôn, còn sinh con.”
Thịnh Hạ kinh ngạc nhìn anh: “… Anh đùa đấy à?”
Lạc Hàn Đông cười nhẹ không trả lời, xoay người rời khỏi giường.
Hai người dành hai ngày ngây người ở nông thôn, đến ngày thứ ba liền quay về Nam thị.
Sau khi trở lại, Lạc Hàn Đông liền lao đầu vào công việc, bận rộn đến mức quên ăn, quên uống.
Thịnh Hạ nhanh chóng hoàn thành công việc, nhịn không được vào văn phòng rót một cốc nước đưa lên miệng anh, người đàn ông lúc này mới cúi đầu uống một ngụm.
Hứa Phi Nhan đối với chuyện Thịnh Hạ suốt ngày ra vào văn phòng của đại ma vương vô cùng tò mò, cô ấy hỏi: “Đại ma vương gọi cô làm gì thế?”
“Đi đổ nước.” Thịnh Hạ chột dạ nói.
Hứa Phi Nhan có chút hoang mang: “Là anh ấy cố ý muốn tra tấn cô sao? Tại sao những việc gần nhất cô làm cũng chỉ có đi đổ nước thôi vậy?”
Thịnh Hạ: “…”
Hứa Phi Nhan, người chắc chắn cho rằng Thịnh Hạ bị đại ma vương ngược đãi. Mãi đến một buổi chiều nào đó của vài năm sau, cô ấy mở cửa văn phòng, sửng sốt nhìn cảnh tượng đang diễn ra bên trong.
Đại ma vương ngồi xổm ở mép sô pha, động tác nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Thịnh Hạ đang nằm ngủ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh nghiêng đầu liếc nhìn, thấy người đến là Hứa Phi Nhan, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn về phía cô ấy.
Ý bảo cô mau biến đi.
Hứa Phi Nhan sợ tới mức bỏ chạy thật nhanh.
“Mẹ kiếp! Đại ma vương đang làm gì vậy?!” Đi được một lúc, cô đã gấp không chờ nổi mà chia sẻ với chị em trong công ty:
“Anh ấy thật sự là đang xoa bóp chân cho Thịnh Hạ!”