Phần 94: Em yêu anh
Thịnh Hạ nhìn anh chằm chằm, “Không được.”
Lạc Hàn Đông đã nhấc chân đứng vào.
Đối với người đàn ông mà nói, lời từ chối của Thịnh Hạ như đang làm nũng với anh, sau khi Lạc Hàn Đông bước vào bồn, hôn lên môi cô, ôm người vào trong ngực, đem cái thứ nóng rực cứng rắn kia tiến vào cửa huyệt ướt át, đâm thẳng một mạch đến đáy.
Lần tắm rửa này mất gần hai tiếng đồng hồ.
Đến lúc đi ra, chân Thịnh Hạ đã mềm nhũn, cô có tật giật mình, lặng lẽ dán sát cửa phòng của ông bà nội nghe xem có động tĩnh gì hay không, khi nghe được bên trong truyền ra tiếng ngáy đều đều, lúc này mới yên tâm lặng lẽ đi về phòng mình.
Cô ôm chăn không ngủ được, chưa đến một lúc sau cửa phòng lại mở ra, người đàn ông mang theo một thân khí ẩm đi vào.
Thịnh Hạ kinh ngạc trừng to mắt: “Tại sao anh lại vào đây? Đây là phòng em, anh mau về phòng mình đi, không sáng sớm mai ông nội vào phòng em…”
Lạc Hàn Đông trực tiếp leo lên giường, đắp chăn rồi ôm cô, chóp mũi dán vào làn da sau gáy Thịnh Hạ, giọng nói còn mang theo một tia khàn khàn gợi cảm, “Ngày mai anh sẽ về sớm chút.”
“Không được, họ dậy rất sớm.” Thịnh Hạ vẫn là một vẻ lo sợ.
“Anh sớm hơn?” Lạc Hàn Đông dễ dàng giữ chặt cô, “Đừng lộn xộn.”
Thịnh Hạ văn vẹo không có giãy giụa ra, ngược lại dục hỏa của người đàn ông phía sau lại trỗi dậy, chỗ đó nhanh chóng cứng ngắc, đang chực chờ để đâm vào cô.
“…” Thịnh Hạ không dám động đậy, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh Đông, phòng này không cách âm, anh nhanh về đi.”
“Anh biết.” Lạc Hàn Đông ôm cô, “Để anh ôm một lát.”
Anh thực sự chỉ yên lặng ôm cô, chóp mũi chôn ở cần cổ cô, từ từ nhắm mắt lại, dường như là đang ngủ.
Thịnh Hạ nghiêng đầu lại nhìn, đôi mắt người đàn ông nhắm lại, tóc mái hơi dài che khuất khuôn mặt, quầng thâm dưới mắt nổi bật trên làn da trắng của anh, xuống chút nữa là sống mũi thẳng tắp cùng bờ môi mỏng.
Cô nhìn hồi lâu, người đàn ông tuy nhắm mắt, nhưng khóe môi lại nhấc lên hỏi cô: “Nhìn lâu như thế là muốn hôn anh sao?”
Mặt Thịnh Hạ đỏ lên: “Mới không có đâu.”
Chóp mũi Lạc Hàn Đông cọ lên gò má cô, lần tìm đến môi, hôn cô một cái.
Thịnh Hạ bị anh ôm, ngón tay cũng bị anh quấn lấy, nhịn không được lên tiếng hỏi anh, “Anh thích chỗ này không? Em muốn ở đây với ông bà nội thêm mấy ngày.”
Lạc Hàn Đông gật gật đầu.
Thịnh Hạ cho rằng anh cũng thích chỗ này, đang muốn nói ngày mai đưa anh đi một vòng chỗ bí mật mà lúc còn bé cô rất thích, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, “Yêu ai yêu cả đường đi.”
Trái tim Thịnh Hạ run lên.
Anh Đông không phải loại người tùy tiện nói yêu và thích, tính tình anh lạnh lùng, lúc trước xem như đã tỏ tình, cũng không nói câu thích ở trước mặt cô, chỉ là rất kiềm chế cúi đầu ấn nụ hôn lên môi cô mà thôi.
Nhưng giờ phút này, anh nói ra mấy chữ đấy không khác gì đang nói anh yêu em ở trước mặt Thịnh Hạ.
Cả trái tim Thịnh Hạ đều tan chảy.
“Anh Đông…” Thịnh Hạ quay người lại, ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh.
Lạc Hàn Đông há miệng ngậm lấy môi cô, dùng chút khí lực ép hôn cô.
Hai người yên tĩnh hôn nhau trên giường.
Thịnh Hạ rất thích anh Đông hôn cô, tính tình anh tuy rất lạnh lùng, nhưng mỗi một cái hôn rơi trên cơ thể cô đều nóng bỏng đốt người, tràn đầy cảm xúc nồng đậm, cảm xúc đó dồn nén cùng với sự dịu dàng và ôn nhu gần như nhấn chìm cả người cô.
Thịnh Hạ cảm nhận được yêu thương và mê luyến của người đàn ông đối với mình trong nụ hôn đó, nhớ lại cảnh tượng trên bàn cơm, người đàn ông đều ăn hết thức ăn mà ông bà nội gắp cho, hốc mắt cô không nhịn được lại cay cay.
Anh là người mỗi khi đụng vào máy tính đều sẽ rửa tay ba lần.
Ăn đồ ăn của người khác gắp cho, phản ứng tâm lý sẽ nghiêm trọng hơn.
Nhưng anh chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Anh cũng có khát vọng giản đơn, giống như mỗi người bình thường vậy.
Nhưng anh đã gặp phải một chuyện không may ấy.
Thịnh Hạ ôm lấy cổ anh, hít hít mũi: “Anh Đông.”
Lạc Hàn Đông nhắm mắt, dán mặt vào cổ cô, “Ơi?”
Thịnh Hạ thỏ thẻ: “Em yêu anh.”