Phần 90: Aaaa! Đồ lưu manh!
Lạc Hàn Đông đặt từng gói quà mình mua để lên bàn, mỗi món đều khiến mẹ Thịnh tròn cả mắt.
Khi nhìn thấy cặp vòng tay bằng ngọc, bà càng không dám nhận: “Trời ạ, mắc lắm đó, cháu cầm trả lại đi”.
Thịnh Hạ khẽ nói: “Đã mua về rồi nên sẽ không trả được đâu.”
Mẹ Thịnh hoang mang: “Tại sao?”
“Mua xong là anh ấy xé hóa đơn luôn rồi ạ.” Thịnh Hạ chỉ chỉ vào từng món quà trên bàn, “Anh ấy xé hết rồi, không còn gì để trả về đâu”.
Mẹ Thịnh: “…”
Đợi đến lúc làm cơm, mẹ Thịnh không nhịn được liền hỏi Thịnh Hạ, “Cậu ta đối xử với con như thế nào?”
Thịnh Hạ có hơi ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu trả lời bà: “Tốt lắm mẹ!”
Mẹ Thịnh mở cửa phòng bếp, đi ra ngoài xem, Lạc Hàn Đông đang giúp bố Thịnh sửa máy tính trong phòng làm việc. Khi anh đang làm việc, mặt mày vừa tập trung vừa nghiêm túc, tay áo xắn lên, để lộ một cánh tay khỏe khoắn rắn chắc.
Trông có vẻ như là một cậu thanh niên đầy ổn trọng.
Mẹ Thịnh cực kỳ hài lòng.
“Mẹ thấy thằng bé rất muốn kết hôn với con, còn nói phải hỏi qua ý kiến của bạn gái.” Mẹ Thịnh quay lại với nụ cười trên môi: “Còn con? Con có định kết hôn không?”
Thịnh Hạ cắn cắn môi: “… Con không biết.”
“Đừng lo lắng, trước tiên thử sống chung cái đã, nhưng mẹ thấy anh chàng này rất tốt. Mẹ chưa hỏi về bố mẹ cậu ta hay bất cứ điều gì, chốc nữa ba con sẽ hỏi sau. Đừng lo lắng về mấy cái khác, ba mẹ sẽ kiểm định giúp con, phải chắc chắn rằng cậu ta thực sự tốt thì mới có thể yên tâm gả con cho nó.”
Mẹ Thịnh nói xong thì đi tới xoa xoa mặt Thịnh Hạ: “Mới có chớp mắt cái thôi mà con gái đã lớn như vậy, cũng sắp lấy chồng rồi.”
Thịnh Hạ nghe mẹ nói hết câu đã không thể kìm được nước mắt, cô nhẹ nhàng ôm lấy bà, sụt sịt gọi, “Mẹ ơi…”
Mẹ Thịnh vỗ vỗ lưng cô, “Làm sao vậy? Cậu ta bắt nạt con à? Cứ nói cho ba mẹ biết, nếu nó dám bắt nạt con, ba mẹ liền quăng nó sang một bên, đi tìm người khác cho con, không được thì thôi. Đời người phải tìm được người mà mình thích, không được lấp liếm cho qua, hiểu không?”
Thịnh Hạ khịt mũi gật đầu: “Con hiểu rồi ạ.”
Tối đến Thịnh Hạ ở trong phòng, mẹ Thịnh nằm với cô, hai mẹ con cùng nhau tâm sự. Mẹ Thịnh kể cô nghe về những kỷ niệm giữa bà với ba Thịnh khi còn trẻ. Thịnh Hạ cứ nghe cứ nghe cho đến khi ngủ thiếp đi, nụ cười vẫn nở trên môi.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Hàn Đông đã đợi ở cửa. Thịnh Hạ biết chắc đêm qua anh ngủ không ngon trong khách sạn nên sáng sớm đã dậy mở cửa cho anh, còn vào bếp làm ấm hai bình sữa, lấy bánh mì rồi làm sandwich đơn giản cho anh ăn.
“Còn sớm quá, tối hôm qua mấy giờ anh ngủ vậy?” Thịnh Hạ nhìn vào đôi mắt đen láy của anh mà hỏi.
“Anh không biết.” Lạc Hàn Đông thấy ba mẹ Thịnh Hạ còn chưa dậy, liền đè Thịnh Hạ lên tường hôn, sau đó ngập ngừng nói: “Không có em, anh không ngủ được”.
Thịnh Hạ đỏ mặt đẩy anh ra: “Ba mẹ em chốc nữa sẽ vào đó.”
Lạc Hàn Đông hôn cô lần nữa, sau đó buông người ra: “Có nhớ anh không?”
Hai người chỉ mới xa nhau một đêm thôi mà.
Vành tai Thịnh Hạ đỏ bừng, cô liếc nhìn anh muốn nói không, nhưng bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ấy, cô lại không chịu nổi đành gật đầu: “… Nhớ.”
Đôi môi mỏng của Lạc Hàn Đông khẽ nhếch lên, nắm tay Thịnh Hạ để trên chiếc quần căng phồng lên của mình: “Nó cũng nhớ em.”
Toàn thân Thịnh Hạ như muốn bốc khói. Cả mặt cô đỏ bừng, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh. Lúc cô tức giận, giọng nói phát ra đều không có chút sức lực đe dọa nào: “Anh mau buông ra!”
Lạc Hàn Đông cắn một miếng sandwich, nước sốt salad chảy ra, anh dùng đầu lưỡi liếm nó rồi nói đầy ẩn ý: “Rất ngon.”
Thịnh Hạ: “…”
“A a a đồ lưu manh!”