Phần 80: Tôi nằm, cô ấy động
Hai ngày sau Lạc Hàn Đông mới tỉnh lại.
Thịnh Hạ luôn ở bên cạnh chăm sóc kể từ khi anh được chuyển tới phòng bệnh thường. Lúc anh tỉnh lại thấy cô đang nắm tay mình ngủ thiếp đi.
Bàn tay ấy còn lớn hơn so với khuôn mặt gầy kia nhiều, chiếc cằm đầy đặn cũng trở nên nhọn hơn.
Ngón tay anh giật giật, Thịnh Hạ phản xạ có điều kiện mà tỉnh lại nhìn về phía túi truyền nước, phát hiện còn hơn một nửa mới yên tâm mà nhắm mắt lại.
Dường như một lát sau cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Thịnh Hạ đột nhiên đứng lên, cô quên cả bấm chuông, chạy ào ra ngoài gọi to: “Bác sĩ – bác sĩ -”
Lạc Hàn Đông thấy cô như vậy, khóe môi khẽ nhếch lên.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ dặn dò Thịnh Hạ những điều cô cần chú ý, sau đó họ rời khỏi phòng bệnh.
Thịnh Hạ trở lại, thấy Lạc Hàn Đông vẫn đang mở to mắt ra nhìn mình, cô hơi ngượng ngùng, cúi đầu hỏi lí nhí: “Anh… có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Tạm thời Lạc Hàn Đông vẫn chưa nói được nên chỉ có thể chớp mắt.
“Chỗ nào vậy?” Cô khẩn trương mà sờ chân, sờ tay của anh.
Sợ Lạc Hàn Đông đã không cử động trong một thời gian dài thì máu sẽ không lưu thông được nên mỗi ngày cô và y tá đều xoa bóp tay chân cho anh.
Đôi mắt Lạc Hàn Đông nhìn xuống giữa hai chân mình.
Thịnh Hạ nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy máu mình đều sôi trào cả lên.
Người đàn ông mặc quần áo của bệnh nhân, nhưng giữa quần dựng hẳn một túp lều.
Quả thực Thịnh Hạ không biết nên đối diện như thế nào với anh mới tốt. Thật lâu sau đó cô chỉ đành cúi đầu, giọng nói mềm nhũn: “… Chờ một lát là nó sẽ tự hết thôi.”
Khóe môi Lạc Hàn Đông cong lên, ngón tay giật giật.
Thinh Hạ hiểu ý của anh, vươn tay đặt lên lòng bàn tay anh, chủ động nắm lấy.
Nhớ tới lời của Từ Lộ Trạch từng nói, Thịnh Hạ ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hàn Đông rồi choàng tay lên ôm lấy cổ anh.
Lạc Hàn Đông hơi ngạc nhiên.
Thịnh Hạ thu tay lại, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh: “Em đi… mua ít đồ ăn về.”
Anh thông minh lắm.
Nên cô sợ cứ đối diện như vậy thì anh sẽ nhìn ra mất.
Lạc Hàn Đông hồi phục rất nhanh, Thịnh Hạ ở bệnh viện chăm sóc cho anh hơn hai tháng, bác sĩ nói chỉ cần quan sát thêm một tuần nữa là đã có thể xuất viện rồi.
Thịnh Hạ gật đầu, sau khi ghi nhớ những việc cần chú ý chợt thấy Lạc Hàn Đông hỏi bác sĩ: “Sau khi xuất viện thì tôi có thể vận động mạnh được không?”
Bác sĩ nhíu mày: “Không được vận động mạnh, nhưng nếu ngày thường cậu đi bộ chậm để rèn luyện thì có thể được.”
Lạc Hàn Đông: “Vậy nếu như bản thân không động mà để người khác tự động thì sao?”
Thịnh Hạ đỏ mặt trong nháy mắt.
Bác sĩ hỏi: “Bản thân không động à? Đây là kiểu vận động gì thế?”
Thịnh Hạ ho nhẹ một tiếng: “Không có gì đâu bác sĩ, anh ấy đùa đấy.”
Lạc Hàn Đông rất chi là thật thà: “Tôi nằm, cô ấy động.” Anh duỗi tay chỉ vào Thịnh Hạ, sau đó lại nhìn về phía bác sĩ: “Có thể làm loại vận động này được không?”
Bác sĩ: “…”
Cả khuôn mặt già của bác sĩ cũng phải đỏ lên, sau vài giây cuối cùng cũng xin bại trận mà xoay đầu đi.
Lúc Hàn Gia Phàm tới đây, thấy bầu không khí trong phòng bệnh có hơi kỳ lạ mới nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thịnh Hạ chẳng nói lời nào, cầm quả táo đi sang chỗ khác ngồi gọt vỏ.
Lạc Hàn Đông không đáp lời, chỉ duỗi tay về phía Hàn Gia Phàm.
Hàn Gia Phàm đưa máy tính tới: “Cơ thể của cậu còn chịu được không?”
Mí mắt Lạc Hàn Đông nâng lên: “Chỉ sợ máy tính của anh chịu không nổi thôi.”
Hàn Gia Phàm giơ ngón tay cái với anh: “Anh Đông của em chỉ có một từ thôi, trâu bò – !”
Lạc Hàn Đông cũng lười sửa đúng cho anh ấy.