Phần 74: Trong lòng em đã có người mình thích rồi đúng không?
Hàn Gia Phàm nghe tin Lạc Hàn Đông đã trở về nên nhanh chóng chạy đến, tới nơi thì thấy Lạc Hàn Đông đã đổi quần áo chỉnh tề còn tưởng bản thân bị hoa mắt.
Ngay cả chỏm tóc dài trên đỉnh đầu cũng dùng keo xịt tóc cố định lại.
Hiếm khi thấy anh chải chuốt như vậy, Hàn Gia Phàm có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu định đi cầu hôn à?”
Lạc Hàn Đông giơ chìa khóa trong tay lên: “Cho tôi mượn xe.”
“F*ck, cũng không phải là không mua xe cho cậu, sao lần nào cũng lái xe của tôi vậy?” Hàn Gia Phàm đuổi theo vài bước: “Cậu mau nói cho tôi biết đi, tối qua có phải cậu…”
Lạc Hàn Đông bẻ cổ áo xuống, để lộ dấu hôn đỏ ửng trên cổ: “Tối qua tôi rất bận.”
Hàn Gia Phàm ngây người: “Sao tốc độ của cậu nhanh vậy?”
Anh ấy bây giờ vẫn đang dừng lại ở giai đoạn theo đuổi người đẹp Tây Ban Nha kia kìa.
Nhìn dấu hôn này, anh hoàn toàn đoán được Lạc Hàn Đông đã có một đêm cuồng nhiệt mất hồn như thế nào.
Hàn Gia Phàm ghen tị đến chảy nước miếng.
“Thế bây giờ cậu đi đâu?” Anh chạy theo sau với khuôn mặt hóng hớt: “Làm sao cậu theo đuổi được nhanh như vậy?”
“Đến Thạch Phong gặp mặt một lão giám đốc.” Lạc Hàn Đông ném chìa khóa cho anh, tự mở cửa sau xe rồi ngồi vào, dáng vẻ thong dong tự nhiên như ông chủ.
Hàn Gia Phàm: “…”
Anh hít một hơi thật sâu: “Lạc Hàn Đông, cậu lại nổi điên gì à, cẩn thận tôi… lại quỳ xuống gọi cậu là cha tôi đấy!”
Mặt Lạc Hàn Đông hơi tối đi: “Công ty của Thịnh Hạ hôm trước có buổi liên hoan. Lúc tôi đi ra ngoài hút thuốc thấy cô ấy bị người ta bỏ thuốc.”
“Mẹ kiếp!” Hàn Gia Phàm ngồi vào khởi động xe: “Đi nhanh, chúng ta tới trả thù cho Thịnh Hạ, tôi đây muốn xem là tên nào, là tên nào không muốn sống dám động đến Thịnh Hạ của chúng ta.”
Đôi mắt đen u ám của Lạc Hàn Đông quét qua kính chiếu hậu, Hàn Gia Phàm vội vàng thay đổi lời nói: “… Dám động đến Thịnh Hạ của cậu.”
Lúc này lông mày của Lạc Hàn Đông liền giãn ra.
Hàn Gia Phàm trợn trắng mắt không còn lời nào để nói.
Thịnh Hạ đã xin nghỉ phép mấy ngày, không biết trên công ty hôm nay đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì…
Cô chỉ ở trong nhà, nằm trên giường suốt ba ngày. Mãi đến khi đàn anh tìm đến nhà, cô mới bước xuống giường, đến trước cửa, chỉ dám nói chuyện với anh ấy qua cánh cửa.
“Xin lỗi đàn anh.” Cô dựa lưng vào cửa, khuôn mặt tái nhợt đầy bất lực, ánh mắt mang theo tia u buồn: “Sau này anh đừng đến tìm em nữa.”
“Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” Trần Phấn đứng ở ngoài cửa cảm thấy lo lắng: “Công ty hiện tại của em đã sa thải mấy người rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì? Bọn họ bắt nạt em hả?”
Thịnh Hạ không biết anh ấy đang nói gì, cũng chẳng muốn quan tâm.
Cô muốn về nhà.
Cô nhớ cha mẹ.
Cô cũng muốn gặp ông bà ngoại.
Mỗi ngày trôi qua ở đây cô đều cảm thấy đau khổ cùng mệt mỏi.
“Em muốn về nhà.” Cô nói vọng ra cửa: “Đàn anh, sau này anh đừng tìm em nữa. Em không thích anh.”
Trần Phấn im lặng một hồi rồi nói: “Thịnh Hạ, em không thích anh cũng không sao. Anh có thể đợi, đợi một ngày em có cảm giác với anh. Chỉ cần em cho anh một cơ hội. Có phải vì dạo này anh luôn bận rộn đi công tác, không có thời gian ở bên em không? Anh sẽ trở về nói với ông chủ, sau này…”
“Không phải…” Thinh Hạ nhắm mắt lại, trên mặt đều là nước mắt.
Cô vừa lắc đầu vừa khóc: “Vô dụng thôi, em không thích anh…”
“Tại sao?” Trần Phấn không nhịn được hỏi: “… Trong lòng em đã có người mình thích rồi đúng không?”
Thịnh Hạ ngồi khụy xuống đất, khóc trong đau đớn, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi, cô che miệng muốn ngăn tiếng khóc nức nở lại: “… Không có, anh đừng hỏi nữa, anh đi đi.”
Trần Phấn rời đi.
Thịnh Hạ quỳ sụp trên mặt đất khóc tức tửi không ngừng.
Không biết đã khóc bao lâu, sau cùng cô đứng dậy, đi vào trong thu dọn hành lý, bây giờ cô chỉ muốn về bên ba mẹ.