Phần 60: Tại sao không muốn?
Cô nhặt khăn tắm và điện thoại di động dưới đất lên, vội vàng quấn khăn tắm quanh người rồi xoay người bước ra ngoài.
Người đàn ông đi lên nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở lại phòng.
Tay anh chống lên tường, tay còn lại nâng cằm cô lên, đôi mắt đen tuyền khóa chặt lấy cô.
“Vì sao lại không muốn?” Rõ ràng là anh đã hiểu sai, anh nghĩ rằng Thịnh Hạ chủ động tìm đến anh yêu cầu sự giúp đỡ là… muốn được ở bên anh.
Nhưng rõ ràng, anh đã nhầm thật rồi.
Vành mắt Thịnh Hạ đỏ hoe, khuất nhục hỏi ngược lại anh: “Tại sao tôi phải muốn?”
Lạc Hàn Đông bị ánh mắt tràn đầy tủi hờn của cô làm cho giật mình.
“Anh Đông, anh coi tôi là cái gì?” Cô vừa khóc vừa hỏi: “Tôi… là người, không phải… không phải là gái điếm để anh có thể đè xuống làm tình bất cứ lúc nào.”
“Hơn nữa, anh cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.” Cô khóc lóc nỉ non nói: “Ngày mai tôi sẽ từ chức, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Ánh mắt của người đàn ông rơi trên khuôn mặt ngập ngụa nước mắt của cô, anh kìm nén dục vọng cúi đầu hôn lên đôi mắt ngấn nước đó, giọng hơi khàn: “Tôi không phải người tốt? Vậy tại sao lúc đó em lại ôm chặt lấy tôi?”
Thịnh Hạ nhớ lại khoảng thời gian đó, vừa cảm thấy khó chịu lại cảm thấy xấu hổ, dứt khoát nói: “Lúc đó khác, cho dù có là người lạ mặt đến cứu tôi, tôi cũng sẽ ôm anh ta như vậy.”
Bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Những mập mờ ái muội đã bị phủi sạch, chỉ còn khí lạnh u ám bao phủ.
Đôi mắt đen láy của Lạc Hàn Đông bình tĩnh nhìn cô một lúc, đột nhiên cong môi nở nụ cười tự giễu: “Được rồi.”
Anh nhìn Thịnh Hạ nói: “Đi ra ngoài.”
Thịnh Hạ xoay người rời khỏi, cô không muốn ngủ trong văn phòng của anh, cũng không muốn ngủ trên ghế sô pha của anh, cô đành quấn chăn của anh đi đến cửa thang máy.
Thuê tạm một phòng trong khách sạn để ngủ cũng được, miễn là không ở cùng người đàn ông đó.
Giọt nước mắt tủi nhục cứ thế lăn dài trên má.
Cô biết, anh Đông tìm đến cô cũng chỉ để làm loại chuyện kia.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thịnh Hạ không quay đầu lại, người đó ném một chiếc áo sơ mi cùng với quần rồi quay người rời đi.
Thịnh Hạ ôm lấy bộ quần áo, như ngửi thấy mùi cơ thể của người đàn ông thoang thoảng quanh đây.
Cô ném quần áo xuống mặt đất, trước khi vào thang máy, cuối cùng cũng không nhịn được mà chạy ra nhặt lại.
Cô ngủ trong khách sạn chưa được 5 tiếng thì phải dậy thu dọn đồ đạc về ở căn hộ đang thuê, thu dọn xong thì đến gặp chủ nhà trả lại phòng, phí bồi thường thiệt hại và vi phạm hợp đồng tốn không ít.
Đêm qua anh Đông đánh người đã đập phá nhiều đồ trong phòng, ghế bị vỡ tan, cửa bị hai anh em Triệu Hà cạy hỏng trước đó rồi, trên sàn nhà và tường đều là máu. Chủ nhà cảm thấy cô thật đen đủi nên mất hứng không muốn cho thuê, cố ý thu thêm không ít tiền, Thịnh Hạ cũng không muốn vì chuyện này mà tranh chấp thêm nữa, thanh toán tiền rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
Trước khi đến, cô đã liên hệ một nơi cho thuê phòng. Nhưng vì thời gian eo hẹp, cô còn chưa kịp xem phòng, chỉ có thể đem hành lý qua đó, thuê nguyên một căn.
Sau khi đã xác định thuê nguyên căn, lo lắng sẽ gặp phải loại người có tính như chủ trọ trước, cô đổi cách đóng tiền thuê ba tháng liên tiếp xuống còn một tháng. May thay chủ nhà mới đồng ý, cô thanh toán tiền nhà một tháng rồi cất gọn hành lý vào, ký hợp đồng và nhận chìa khóa nhà, sau đó vội vã trở lại công ty.
Tiếp theo, cô phải nộp đơn xin từ chức.
Hứa Phi Nhan nghe nói cô muốn nghỉ việc đã chạy tới ôm cô không cho đi, những đồng nghiệp khác cũng tụ tập lại hỏi cô có chuyện gì, có phải là bị Đại ma vương dọa cho sợ rồi không.
Nghe đến ba từ Đại ma vương, trong đầu Thịnh Hạ vô thức nhớ tới nụ hôn nóng bỏng ướt át tối hôm qua, dường như vẫn còn cảm giác nóng rực từ những đốt tay của người đàn ông chạm lên ngực cô. Cơ thể cô bất giác run lên, cười gượng nói: “Không có, không phải đâu.”
Đơn xin từ chức nhanh chóng được thông qua, đích thân Lạc Hàn Đông đã phê chuẩn, khuôn mặt vô cảm gõ bàn phím, chỉ trả lời lại một từ:
OK…