Phần 59: Cởi hết ra rồi ngủ
Lạc Hàn Đông ôm Thịnh Hạ vào phòng tắm, ném cho cô một chiếc khăn tắm.
Sau đó chính mình tự đi vào trước, cởi sạch quần áo ướt rồi đứng dưới vòi sen, chưa đầy một phút đã quấn khăn tắm đi ra. Thịnh Hạ không dám vào, anh quay lưng lại với cô rồi mới lến tiếng:
“Vào đi.”
Thịnh Hạ không dám liếc mắt tới chiếc khăn quấn trên người anh. Cô cứ nhìn thẳng một đường dưới sàn rồi bước vào trong.
Sau khi Lạc Hàn Đông ra ngoài, anh lập tức gọi cho ông chủ trẻ tuổi người Trung, nhờ anh ấy ra mặt giải quyết chuyện của Thịnh Hạ cùng ba tên đàn ông trong phòng đó. Ông chủ Hàn cười hả hê qua điện thoại.
“Cầu xin tôi đi, chỉ cần cậu cầu xin tôi, tôi ngay lập tức bay đến làm cho cậu.”
Lạc Hàn Đông bình thản nói: “Cầu xin anh.”
Ông chủ Hàn chửi một tiếng: “Fuck! Cậu có biết cầu xin là như thế nào không? Nếu mà khóc lê hoa đái vũ* như Dương quý phi thì tôi còn thương hoa tiếc ngọc, sau đó phải quỳ xuống cầu xin, còn phải túm lấy quần tôi mà năn nỉ chứ…”
(*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
“Ồ.” Lạc Hàn Đông lấy khăn lau tóc, thả bút trên tay xuống bàn: “Hàn Gia Phàm, anh còn một phút, chậm một giây thôi tôi sẽ thu dọn hành lý qua công ty bên cạnh. Bọn họ đang thiếu lãnh đạo, mà tôi cũng thấy mình rất phù hợp với vị trí đó.”
“Fuck!” Hàn Gia Phàm ngay lập tức vứt bỏ dáng vẻ kiêu ngạo: “Rồi rồi, ông cố nội ơi, cậu là ông cố nội của tôi, được chưa. Fuck, lúc đầu là cậu cầu xin tôi làm mà giờ tôi còn phải xin ngược lại cậu.”
Cuộc gọi ngắt kết nối ngay sau đó.
Lạc Hàn Đông đúng lúc thấy Thịnh Hạ đi ra. Cô không mang quần áo, anh chỉ đưa cho cô một chiếc khăn tắm.
Lúc này, trên người đang quấn chiếc khăn đó, cô vô cùng bối rối, cúi đầu xuống khẽ hỏi: “… Anh có… quần áo không?” Ngón chân co lại, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Cô ngập ngừng một lúc lâu mới nói hết nửa vế còn lại: “… Đồ của anh, cũng được.”
Con ngươi đen tối của Lạc Hàn Đông dừng lại trên người cô, trong đầu tự dưng nghĩ đến bốn năm trước.
Khi đó, cô gái nhỏ trước mặt cũng giống như bây giờ, vừa sợ hãi vừa rụt rè xin anh quần áo.
Sau đó… bị anh đè xuống làm một lần.
Miệng lưỡi Lạc Hàn Đông khô khốc. Suốt bốn năm qua anh sống thanh tâm quả dục*, kết quả sau khi gặp lại cô gái này, anh lại bị đánh cho trở về nguyên trạng.
(*Thanh tâm quả dục: Giữ cho tâm hồn sống thanh tịnh, không bị cám dỗ bởi tiền tài, dục vọng… trong cuộc sống)
“Bên trong có một cái giường, vào đó ngủ đi.” Lạc Hàn Đông nhìn chăm chăm vào những ngón tay trắng nõn đang nắm chặt khăn tắm, anh dừng lại một chút rồi nói: “Cởi đồ ra rồi ngủ.”
Cả người Thịnh Hạ run rẩy, cảm giác xấu hổ khiến cô muốn bỏ chạy.
Nhưng từng bước chân cô cứ như đeo chì, cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt của anh thản nhiên như thể câu nói vô liêm sỉ vừa nãy không phải là anh nói vậy.
Thịnh Hạ nghẹn đến đỏ mặt, cô cắn môi nói: “… Tôi ngủ trên sô pha là được.”
Có chăn trên ghế sofa.
Người đàn ông mặc kệ cô. Sau khi bận rộn trên máy tính một lúc thì anh đi vào trong, tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng ở văn phòng bên ngoài.
Ghế sô pha rất rộng, vừa đủ cho hai người nằm.
Thịnh Hạ nằm trên ghế sô pha mãi không ngủ được, trằn trọc trở qua trở lại. Cô còn nhận được cuộc gọi từ La Hâm, hỏi cô rốt cuộc muốn thế nào mới thả bạn trai cô ta ra.
Thịnh Hạ bị chất vấn đến không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó đột nhiên nhớ đến Lạc Hàn Đông, là anh làm sao?
Cô cầm lấy điện thoại, cẩn thận bước vào trong, gõ cửa.
“Anh Đông…”
Cửa vậy mà không khóa, trong phòng tối om, Thịnh Hạ lùi về sau, định để mai rồi hỏi.
Bỗng nhiên sau ót có người giữ lại. Người đàn ông kéo cô vào trong rồi áp người lên tường. Những nụ hôn nóng bỏng như mưa sa bão táp rơi xuống.
Quấn quýt triền miên không rời.
Vật cứng giữa hai chân người đàn ông lập tức trở nên cương ngạnh, chen thẳng vào giữa hai chân cô.
Anh đưa tay kéo khăn tắm của cô ra, trực tiếp đưa bàn tay to lớn của mình thăm dò nơi bầu ngực đầy đặn, dùng đầu ngón tay xoa bóp nhũ hoa nhạy cảm của cô.
“Ưm… ưm.” Thịnh Hạ đẩy anh ra: “Anh Đông…”
Lạc Hàn Đông buông môi cô ra, cố kìm nén lại lùi về phía sau.