Phần 41: Suỵt – nhỏ tiếng thôi
Lạc Hàn Đông đang ngồi trong xe thì Thịnh Hạ đã phi như bay vào, vừa leo lên thì nhanh chóng cúi đầu xuống phía dưới cửa kính rồi vội vàng giục Lạc Hàn Đông: “Lái xe… lái xe đi.”
Cô sợ bị chạm mặt với những bạn học mà cô quen biết.
Nhưng người đàn ông kia có vẻ như cố ý kéo tất cả cửa kính xuống, sau đó trước ánh mắt kinh hoàng của Thịnh Hạ chợt đưa tay giữ lấy đầu cô rồi ôm hôn bên cửa xe.
“Ưmm…” Thịnh Hạ đẩy anh ra: “Đừng mà… Anh Đông… không nên ở chỗ này…”
Lạc Hàn Đông cũng không có hứng làm chuyện đó ngoài trời, anh xoa xoa gáy Thịnh Hạ như thể đang vỗ về một con mèo nhỏ, rồi bảo tài xế: “Đi thôi.”
Sau khi hạ cửa kính xe xuống, anh nhanh tay kéo Thịnh Hạ xuống phía dưới thân rồi lôi ‘cậu nhỏ’ trong quần ra, nói với cô: “Đã lâu không gặp, mau chào hỏi nhau đi nào.”
Thịnh Hạ thật sự rất muốn mở miệng mắng chết người đàn ông này.
Nhưng cô chưa kịp chửi tiếng nào thì đã bị vật cứng rắn nóng bỏng đó lấp đầy khoang miệng.
Cô nuốt xuống một cách khó khăn, cũng không kịp bổ sung dưỡng khí.
Xe đang lái đột nhiên phanh gấp, cự vật trong miệng lập tức chọc sâu vào cổ họng cô, trên mặt Thịnh Hạ giàn giụa nước mắt, không ngừng nức nở.
Người đàn ông trông thấy cô đáng thương đến nỗi khóe mắt đỏ hoe cả lên, bèn vươn tay giữ sau ót cô, môi khẽ nhếch, sau đó ưỡn người đẩy càng sâu vào bên trong.
Đau muốn chết.
Xe chạy quá chậm, đến khi dừng đèn đỏ thì Lạc Hàn Đông đã không thể kiềm chế được nữa. Anh kéo Thịnh Hạ ngồi trên đùi mình, cởi quần lót của cô xuống rồi từ từ đẩy côn thịt nóng bỏng vào trong cơ thể cô.
Thịnh Hạ che miệng lại, trong lòng phát ra tiếng rấm rứt đầy thương tâm.
Người đàn ông giữ lấy eo cô mà thọc vào rút ra một cách mạnh bạo, ánh đèn của chiếc ô tô đang đi tới chiếu vào Thịnh Hạ, khiến cô có một loại ảo giác như đang bị hàng ngàn người nhìn vào, sự kích thích và hưng phấn đồng thời ập đến khiến cả người cô gần như sụp đổ. Thế nên mới chỉ vài lần như thế, cô đã không thể kiềm chế được mà bật khóc thành tiếng.
“A… Anh Đông… chậm lại một chút…”
Người đàn ông nhẹ nhàng xoa nắn trêu đùa nhũ hoa của cô từ phía sau, há miệng ngậm lấy vành tai đang run rẩy của cô, thấp giọng nói: “Suỵt – nhỏ tiếng thôi.”
Anh nói thì nói thế, nhưng lực đạo đâm vào lại rất mạnh mẽ và nặng nề.
Đầu Thịnh Hạ bị va nhiều lần vào trần xe phía trên nên chỉ có thể đưa tay ra đỡ, tay còn lại cố gắng bụm kín miệng mình.
Nhưng dù như vậy thì vẫn có tiếng rên rỉ phát ra: “Ưmmm… aaa… ưm… ha aaa…”
Lạc Hàn Đông nâng hông cô lên, thắt lưng dồn lực, liên tiếp va chạm vào trong cơ thể cô hơn hai mươi lần, đến nỗi khiến Thịnh Hạ quên mất rằng mình đang ở trên xe, chống đỡ trần xe la khóc thành tiếng: “Ưmmm… sâu quá…”
Lạc Hàn Đông cười nhẹ rồi lấy tay bịt miệng cô.
Anh đẩy cô về phía trước khiến cả nửa người cô nhoài lại gần đến mặt tài xế làm Thịnh Hạ cảm thấy vô cùng xấu hổ, mà người tài xế kia lại không hề có chút biểu cảm nào, mắt đeo kính râm, dù thấy Thịnh Hạ sắp sáp lại gần nhưng anh ta cũng không liếc lấy một cái.
Miệng Thịnh Hạ bị che lại, nửa thân trên bị ép nhào ra đến giữa ghế trước và ghế lái phụ, nửa bên ngực vẫn đang run rẩy phập phồng trong không trung, một bàn tay đàn ông vân vê nhũ hoa cô, thân dưới thúc vào vừa nhanh vừa quyết liệt.
Một lúc sau, Thịnh Hạ rên rỉ trong vòng tay anh, thân thể co quắp, hoa huyệt tràn ra ái dịch đầy dâm mỹ.
Lạc Hàn Đông bị cô bấu vào thật chặt, anh nhanh chóng rút ra, bắn vào sau lưng cô.
Chẳng mấy chốc trong xe đã lấp đầy mùi xạ hương nồng nặc.