Phần 37: Có ngon không?
Thịnh Hạ dùng sức ngậm lấy quy đầu trước mắt vào trong miệng, cảm nhận bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông đang giữ chặt đầu mình. Lúc cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh khẽ nuốt nước bọt, hầu kết chuyển động lên xuống.
Cô cúi đầu chuyên tâm ngậm lấy côn thịt của người đàn ông, không ngừng bú mút đầu gậy. Tận mắt thấy người nọ ôm lấy đầu mình thở dốc hồi lâu, cô mới thật sự được nếm trải cảm giác ‘nắm thóp’ của một người đàn ông.
Chắc cô bị điên rồi.
Lúc Lạc Hàn Đông bắn vào trong miệng mình, cô mấy khi không nôn hết ra ngoài. Có lẽ cô đã miễn nhiễm với hành vi biến thái của anh, thậm chí có thể nói là đã quen thuộc với nó.
Người đàn ông dùng ngón tay móc tinh dịch trong miệng cô ra, rũ mắt hỏi cô: “Có ngon không?”
Hiếm khi Thịnh Hạ cảm thấy phẫn uất như bây giờ. Cô nhìn anh, vùng ngực phập phồng lên xuống, giọng nói khàn đặc: “Anh có thể tự mình nếm thử.”
Người đàn ông khẽ cười, nhưng sau đó lại giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn xuống.
Răng môi quấn lấy nhau.
Một mùi tanh nồng quen thuộc.
Lạc Hàn Đông buông cô gái nhỏ ra, ngón tay cái lau lau khóe môi của cô: “Không ngon bằng của em.”
Câu nói này của anh khiến phần dưới của Thịnh Hạ bất giác tiết ra một dòng dâm thủy.
Cô xấu hổ quay mặt đi, hai chân mềm nhũn khẽ co lại, lo sợ người đàn ông sẽ nhìn ra.
Lạc Hàn Đông đi thẳng đến dưới vòi sen tắm rửa, sau khi dội sạch thì tìm một chiếc khăn tắm quấn quanh eo, bỏ mặc cô ở đó.
Thịnh Hạ đi súc miệng đánh răng trước, tiến đến mới đi lau mình cẩn thận. Mọi ngóc ngách trên người cô đều bị anh liếm láp triền miên, nhũ hoa bị anh cắn đến nỗi hễ cứ chạm nước là lại có chút đau và nóng rát.
Cô hít một hơi cố nén khó chịu để tắm rửa cho xong, sau đó dùng khăn lông quấn người rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Người đàn ông đang tựa lưng vào thành giường đọc sách, dường như mỗi tối anh đều có thói quen đọc sách trước khi ngủ dù cho ở bất cứ đâu.
Thịnh Hạ không dám quấy rầy anh, cô nhặt quần áo dưới đất lên muốn mặc vào.
Người đàn ông bỗng nhiên vỗ vỗ xuống giường: “Lại đây.”
Thịnh Hạ hoảng sợ: “Anh Đông, tối nay tôi phải về, sáng mai ba mẹ sẽ tìm tôi.”
“Bảy giờ sáng mai rồi về.” Đôi mắt đen láy của Lạc Hàn Đông dừng trên mặt cô: “Đến đây, đừng để tôi nói đến lần thứ hai.”
Thịnh Hạ xấu hổ bỏ quần áo xuống, ngay lúc cô chuẩn bị leo lên giường, chợt nhìn thấy đôi đồng tử của người đàn ông vẫn dán chặt vào người cô.
Lúc này cô mới nhớ ra trên người mình vẫn đang quấn khăn tắm.
Cô nhẹ nhàng tháo khăn tắm ra, kiềm chế hành động không lấy tay che ngực, ngoan ngoãn trèo lên giường.
Bên tai truyền đến tiếng lật sách của người đàn ông, Thịnh Hạ lại nhớ đến những lời mà ông chú trung niên có hình xăm đã nói vào ngày hôm đó, anh Đông dường như bị mất ngủ vào ban đêm.
Nhưng cô không hề biết điều này.
Hầu như cô chưa từng trông thấy dáng vẻ của anh khi ngủ, mỗi lần tỉnh giấc, anh đều thức dậy trước cô.
Cô bị người đàn ông này giày vò quá lâu nên ngay khi lưng chạm giường đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, cô lại nằm trong lòng anh.
Khuôn mặt người đàn ông vùi sau gáy cô, hô hấp đều đặn, phả ra hơi thở nóng rực.
Thịnh Hạ không biết hiện tại là mấy giờ, đang định xoay người ngồi dậy thì nghe thấy người phía sau nói: “Còn mười ba phút nữa.”
Giọng nói trầm khàn không thành tiếng.
Nhưng gợi cảm đến chẳng ngờ.
Thịnh Hạ giật mình muốn quay đầu lại nhưng người đàn ông đã nhanh nhẹn đè đôi môi mỏng của mình lên sau gáy cô và hôn xuống.
Mảnh xương hồ điệp hơi nhô ra của cô bị môi lưỡi nóng bỏng của anh mơn trớn. Toàn thân Thịnh Hạ lập tức trở nên tê dại, cổ họng không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng: “A… Anh Đông…”
“Kêu lẳng lơ như vậy, là muốn tôi làm em sao?” Người đàn ông sau lưng cô cười nhẹ.
Thịnh Hạ rụt người lại, dịch đến phía trước một chút, quay đầu lại giải thích: “Không phải, tôi… ưm…”
Còn chưa dứt lời thì người đàn ông đã lấy cự vật ra nhét vào miệng cô.
“Mười ba phút, em tự mình xử lý đi.”