Phần 26: Ngồi lên, tự mình di chuyển đi
Người đàn ông giữ đầu cô lại, đâm vào rút ra khoảng mấy chục lần trong miệng cô, sau đó còn kéo quần áo của cô xuống, đè cô dưới thân, côn thịt mơn trớn vài cái ở hoa huyệt cho nó ướt át, sau đó hung ác đâm vào.
Thịnh Hạ bị cắm đến không nhịn được, kêu lên thành tiếng: “A…”
Lưng của cô bị bàn tay to lớn của người đàn ông đè chặt, toàn bộ khuôn mặt bị ép vùi xuống ga giường. Bởi vì khoái cảm mãnh liệt, mỗi lần người đàn ông đâm vào, cô đều không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
Thịnh Hạ cảm thấy mình thật dâm đãng hạ tiện, gắt gao bịt chặt miệng, cố gắng kiềm chế để không phát ra tiếng rên.
Người đàn ông phía sau như biết được ý đồ của cô, đem tay cô vắt ra sau eo, dùng một tay siết chặt lại, tay kia thăm dò về phía trước, dùng đầu ngón tay thon dài của anh nhào nặn hai quả đào căng mọng cùng nhũ hoa của cô.
Khoái lạc liên tục ập đến khiến Thịnh Hạ không thể chịu nổi, nức nở rên la: “Anh Đông… A… A… Anh Đông…”
Cảm giác bị anh làm vừa đau vừa sướng khiến cô chỉ biết lắc đầu kêu khóc.
Dâm thủy dưới thân đã nhầy nhụa, chỉ vài phút sau, cô đã bị đâm đến bụng dưới co thắt lại, đạt đến cao trào.
Người đàn ông rút côn thịt ra, dâm dịch từ trong hoa huyệt liền tràn ra ngoài.
Lạc Hàn Đông dùng đầu ngón tay quệt lấy dâm dịch, nằm ở trên giường nói với Thịnh Hạ: “Ngồi lên, tự mình di chuyển đi.”
Thịnh Hạ vẫn chưa hoàn hồn từ dư vị cao trào khi nãy, nghe thấy mệnh lệnh của anh, cô cũng không kịp phản ứng vì xấu hổ, thân thể đã ngoan ngoãn nghe lời tiến đến.
Cưỡi trên eo của người đàn ông.
Điện thoại di động của người đàn ông đặt trên bàn vang lên, anh vỗ nhẹ vào mông Thịnh Hạ, bụng dưới dùng sức thúc lên, Thịnh Hạ liên tục rên rỉ, cơ thể run rẩy dữ dội.
Tư thế này quá sâu.
Cô hình như đã bị chạm đến điểm mẫn cảm nhất rồi.
Cảm giác chua xót tê rần, lại mang theo khoái cảm sung sướng không thể miêu tả thành lời.
“Alo, chú Tần…” Người đàn ông thở dốc, trả lời điện thoại.
Tần Chung Hải ở đầu dây bên kia hỏi: “Sao còn chưa dậy?”
Lạc Hàn Đông ưỡn thắt lưng, nâng eo thúc mạnh vào trong Thịnh Hạ vài cái, Thịnh Hạ che miệng lại phát ra âm thanh nức nở: “Ưm… Ư… Ưm…”
Tần Chung Hải nghe thấy tiếng rên rỉ, lập tức hiểu rõ cười nói: “Thằng nhóc này… Chú cúp máy đây, khi nào xong việc thì tới tìm chú.”
Lạc Hàn Đông cúp điện thoại, ném lên trên bàn, sau đó bóp eo của Thịnh Hạ, hung hăng đi vào thật mạnh. Anh mãnh liệt đâm vào thật sâu, gương mặt Thịnh Hạ tràn đầy nước mắt, che miệng lại cũng không ngăn được tiếng khóc xen lẫn rên rỉ: “Anh Đông… Ưm… Không cần… Anh Đông…”
Lạc Hàn Đông bóp eo cô, động thân hơn chục lần, cắm đến Thịnh Hạ rùng mình, phun ra một dòng dâm dịch nhỏ. Anh dùng ngón tay vân vê dâm dịch rồi bôi thứ nước khêu gợi đó lên đôi bồng đảo của cô, thanh âm khàn khàn pha chút giễu cợt: “Cái miệng nhỏ ở dưới thân này, so với người trên thì thành thật hơn nhiều.”
Thịnh Hạ cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Cô không có cách nào thoát ra được những đợt khoái cảm trong cuộc ân ái triền miên này.
Cho đến khi người đàn ông lật người đè cô lại, chống vào eo sau của cô bắn tinh.
Cô thở hồng hộc, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Hàn Đông dọn dẹp sạch sẽ xong thì đi lên trước, Thịnh Hạ đã tắm rửa xong, thay quần áo mới rồi cũng đi lên. Cô sợ Lạc Hàn Đông không đợi cô đi lên mà đóng sàn nhà trước nên tóc ướt còn chưa kịp lau đã vội vàng đi lên.
Cô vẫn nhớ những gì người đàn ông này nói vào ban sáng.
“Hôm nay tôi có thể đưa em đi.”
Người đàn ông ngồi ở bàn máy tính, nhìn thấy cô đi tới, anh mới đóng sàn nhà lại, đặt lại ghế sô pha, mở cửa bước ra ngoài.
Thịnh Hạ đứng tại chỗ, phân vân không biết có nên đi theo anh hay không.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô.
Thịnh Hạ vội vàng đi theo sau.
Cô vừa mới bị người đàn ông làm vô cùng tàn nhẫn, chỗ đó sưng lên và rát đến độ bước đi cũng cảm thấy khó khăn. Cô cố hết sức để duy trì tốc độ bình thường, cẩn thận đi theo bên cạnh anh.