Phần 8
Hôm nay là thứ 2, mình bị thiếu ngủ mấy ngày nay nên hơn nay đến 6h mình mới dậy mà 8h30 mình mới đi học. Từ tuần này trở đi, chị xin chị Nga là nghỉ thứ 2 với 5 để đi học. Mình cũng làm công việc mọi ngày, dọn dẹp, rửa mặt làm đồ ăn sáng. Rồi thay đồ đi học, gần đến trường thì 9h, mình gọi chị dậy.
Mình: Dậy kìa vk.
Chị: Uh, em biết rồi.
Mình: Dậy rửa mặt làm đồ ăn sáng đi nè.
Chị: Em nghe rồi, giờ em đi nè.
Mình: Hôm qua em biết em ghen bậy bạ lắm không?
Chị: Uh, em nói rồi, em hay ghen lắm.
Mình: Mà lúc em ghen, em dễ thương lắm.
Chị: Trùi ui, tự nhiên ghen mà thấy dễ thương.
Mình: Anh nói thiệt đó.
Chị: Rồi rồi, cái này là chưa uống thuốc nè.
Mình: Ờ hen, sáng nay anh quên uống thuốc thật (mình bị viêm xoang từ nhỏ, mỗi khi chuyển thời tiết là mình phải uống cầm chừng 1 tháng)
Chị: Mà anh bị gì phải uống thuốc?
Mình: Anh bị viêm xoang từ nhỏ. Mỗi khi chuyển thời tiết là anh bị nhức đầu liên tục.
Chị: Trùi ui, tôi nghiệp anh quá ah. Ước gì bây giờ được ở bên anh để chăm sóc anh.
Mình: Em ráng sắp xếp đi. Anh cũng muốn gặp em lắm.
Chị: Em muốn được sống chung với anh, sáng sớm dậy nấu đồ ăn cho anh rồi mới đi học nè. Tối về được ôm anh ngủ nhưng cấm anh làm bậy.
Mình: Mà nhà anh nhỏ xíu, với lại là chung cư trên lầu 3 nữa, em chịu nổi không?
Chị: Có gì đâu mà không nổi. Leo lên leo xuống giảm cân nữa là khác.
Mình: Em có đi gym không?
Chị: Hồi trước có, mà từ hồi qua đây đến giờ thì không.
Mình: Sao vậy?
Chị: Thì đâu có thời gian đâu, với lại chân em còn bị thương, nên không đi được.
Mình: Đến giờ vẫn còn đau à?
Chị: Cũng đỡ nhiều rồi. Anh có tập gym không?
Mình: Lâu lâu thôi, thường thì tập võ ngoài ban công (mình tập judo với vịnh xuân)
Chị: Ủa? Anh có học võ à?
Mình: Uh, có chứ, anh judo đai xanh dương, với có học 1 chút vịnh xuân.
Chị: Wow, giỏi quá ta, vậy là mốt đi chơi với ck mình khỏi sợ bị ai ắn hiếp rồi.
Mình: Nhìn em như vậy, ai dám ăn hiếp hả trời?
Chị: Ghét, ý anh nói em già chứ gì?
Mình: Đâu có đâu, cái này em tự nói à nha. Mà giỡn thôi, ý anh là em trưởng thành như vậy, ai ăn hiếp được em.
Chị: Có anh đó. Thời gian ở Việt Nam, lúc nào em cũng phải chủ động tìm anh, nt cho anh, chứ có bao giờ anh tìm em đâu?
Mình: Có à nha, lúc em đi du lịch với gia đình về xong. Anh nt hỏi em đi chơi vui không à nha.
Chị: Em cũng không biết tại sao lúc đó em tìm số điện thoại hoài không thấy, sim điện thoại của nhỏ em họ em bị gì á, mất hết số, thấy email của anh nhưng không reply được. Tự nhiên thấy tn của anh. Em mừng quá trời luôn. Có lẽ anh với em là do trời định rồi. Mà sao anh biết ngày đó em về mà anh nt?
Mình: Uh, thì anh đoán thui, em nói đi chơi 7 ngày, anh ngồi đếm đến ngày em về rồi nt. Mà lúc đi em cũng có nói anh biết trước đâu.
Chị: Uh, được ùi, coi như huề nha.
Mình: Uh, anh phải vào lớp rồi. Bye em nha.
Chị: Anh đến trường rồi hả?
Mình: Đến nãy giờ ngồi nói chuyện với em nè.
Chị: Uh, vậy anh vào lớp đi. Mà hôm nay anh 5h30 mới xong hả?
Mình: Nản chết luôn. Có gì giải lao anh gọi em.
Chị: Uh, bye anh.
Mình: Love u honey.
Chị: Còn thiếu.
Mình: Ở đây đông người.
Chị: Không chịu.
Mình: Muah, chụt chụt.
Chị: Uh, vậy thì được. Muah, chụt. Love u too.
Thứ 2 là ngày mà mình nản nhất, phải học cái lớp Lab quỷ quái 3 tiếng, giáo viên thì giảng buồn ngủ, lúc làm thí nghiệm không hiểu hỏi ổng thì trả lời gì đâu, không dính câu hỏi gì hết, giọng nói thì cứ monophase, đều đều (đó là lý do mà sau này mình drop cái lớp này). Group mình cố làm nhanh nên được về sớm. Vừa ra khỏi lớp thì sms cho chị. Chị gọi lại cho mình.
Chị: Anh học xong rồi hả?
Mình: Mới ra khỏi lớp nè, cái lớp gì chán như quỷ, giáo viên dậy mà anh muốn phang thăng vào mặt ổng.
Chị: Trùi ui, anh bạo lực quá. Anh học có mệt không?
Mình: Không, bực mình thì có. Hôm nay em đi học vui không?
Chị: Cũng bình thường thôi à, chuẩn bị lên nói nè.
Mình: Nói về chủ đề gì?
Chị: Nói về công việc của mình.
Mình: Cũng dễ mà, nói trong bao lâu?
Chị: 1 ~ 2 Phút.
Mình: Cũng ngắn.
Chị: Quan trọng là em không biết nói gì hết nè.
Mình: Uh, bao giờ em lên nói?
Chị: Ngày mai.
Mình: Lát nữa tối anh về nhà anh soạn dùm em cho.
Chị: Có kì lắm không?
Mình: Không, anh giúp vk anh mà. Chứ có phải giúp nhỏ nào khác đâu.
Chị: Em cảm ơn anh nha, thương anh quá. Muah. Mà anh biết anh giúp nhỏ nào khác là anh coi chừng em cắt.
Mình: Sao lúc nào em cũng đòi cắt vậy? Em đang ở nhà huh?
Chị: Không, đang đi chợ, nãy đi học về em có appointment đi chụp x quang.
Mình: Để khám răng huh? (Chị đang niềng răng)
Chị: Uh, sao biết?
Mình: Hồi trước anh cũng niềng răng hết 3 năm nên anh biết thôi.
Chị: Oh, em đang đi kiếm kem Haagen Dazs.
Mình: Anh cũng thích ăn kem đó lắm. Mà ở Walmart thiếu gì?
Chị: Tại em thích ăn vị raising rum mà kiếm hoài không thấy.
Mình: Anh chưa ăn loại đó bao giờ. Mỗi lần anh ăn là anh nhớ đến 10 năm trước.
Chị: 10 Năm trước?
Mình: Uh, 10 năm trước, gia đình anh qua đây. Lúc đó nghèo lắm, ba anh dành dụm quá trời để mua cho 2 anh em 1 hộp kem. Bởi vậy anh hiếm khi ăn haagen dazs là vậy.
Chị: Ủa? Hồi trước anh có qua đây hả?
Mình: Uh, 10 năm trước, gia đình anh đi cư qua đây.
Chị: Mà sao không ở đây luôn?
Mình: Ba anh không bỏ được cty ở ở Việt Nam. Ở được 10 tháng thì bị bác anh phá, nên ba anh buộc phải về Việt Nam giành lại.
Chị: Sao nữa?
Mình: Lúc đó anh còn nhỏ, mới 10t à. Dì 2 anh không chịu chăm sóc nên ba mẹ anh buộc phải xách anh về luôn. Anh 2 anh 1 mình bên này.
Chị: Wow, ra là vậy. Mà gia đình anh làm gì?
Mình: Làm về nhựa. Bữa lần thứ 2 đi chơi với em, anh bỏ đi nửa chừng là để chạy lên Vĩnh Lộc kiểm tra cái lô hàng trước khi giao cho bác anh.
Chị: Bác anh?
Mình: Uh, bác anh là chủ cty M.H đó. Ba anh sản xuất chai nhựa giao cho ổng.
Chị: Trời, hậu trường của anh cũng mạnh quá.
Mình: Uh, cả dòng họ ai cũng làm ngành nhựa hết, chủ yếu là sản xuất chai nhựa giao cho bác anh.
Chị: Không ngờ anh là cháu của M.H nha.
Mình: Cháu thì sao? Ổng đâu có quan tâm đến mọi người xung quanh. Giờ đến lượt con trai lên nắm quyền, mà cách làm việc thì như shit. Ép người làm này làm nọ mà không nghĩ đến hậu quả.
Chị: Anh ghét anh họ anh lắm hả?
Mình: Không phải là ghét, mà là anh không phục. 1 người không có học gì hết, lên nắm quyền 1 cty lớn như vậy, cách làm việc thì chẳng ra gì.
Chị: Uh, vậy sau này anh tính sao?
Mình: Anh tính là sau này anh về Việt Nam phụ ba anh 1 thời gian, sau đó anh sẽ tìm mọi cách để đánh bại ổng. Anh không bao giờ phục ổng hết.
Chị: Anh cũng quyết tâm quá hen.
Mình: Uh, anh từng hứa với ba anh, bằng mọi cách anh sẽ không bị ổng đì đầu.
Chị: Anh có quyết tâm mới xứng đáng là ck em. Sau này em giúp anh vượt qua anh họ của anh.
Mình: Uh, tất nhiên sau này em là vk anh mà.
Chị: Anh đợi em xíu, em tính tiền cái.
Mình: Uh.
Nghe tiếng tính tiền với nói chuyện.
Mình: Em mua gì vậy?
Chị: Shampoo với soap, đồ ăn cho chó.
Mình: Em có nuôi chó à?
Chị: Hiện giờ em với bạn em, Vân, bạn trai Vân, với 1 thằng nữa gộp chung để mướn nguyên căn nhà. Em thấy vậy nên mua 2 con vể nuôi, sau này tự nhiên có 1 con đi lạc vào nhà em, em nuôi luôn.
Mình: Oh, anh thì ở 1 mình, ước gì có người ở chung cho vui.
Chị: Uh, em cũng muốn sống chung với anh. Để có gì coi anh có lăng nhăng với nhỏ nào không?
Mình: Sao em cứ sợ anh đi lăng nhăng hoài vậy?
Chị: Sợ sao không? Nghĩ sao bạn trai mình ở Vegas mà không đi bậy bạ?
Mình: Trời ơi là trời, anh chưa đủ tuổi mà, sao đi bậy bạ được.
Chị: Ai biết được.
Mình: Uh, em qua đây rồi sẽ biết cuộc sống anh như thế nào.
Chị: Uh, chắc chắn rồi, ck em, ep phải biết chứ. Em về nhà rồi. Em phải xách đồ vào nhà, có gì lát em tắm xong em gọi lại cho anh nha.
Mình: Nhớ ăn tối đó. Bye, love u.
Chị: Love u too.
Rồi mình ngồi coi Gintama tiếp, phải công nhận Gintama nó gây nghiện thiệt. Tầm 1 tiếng sau thì chị gọi.
Chị: Em tắm xong rồi nè.
Mình: Uh, ăn gì chưa?
Chị: Chưa, không biết ăn gì luôn. Có người bấm chuông, anh đợi em xíu.
Mình: Uh.
Đợi 15’ thì thấy chị trả lời.
Chị: Srr, có anh kia đem đồ ăn cho em.
Mình: Sướng hen, có trai đem đồ ăn luôn.
Chị: Uh, anh này là bạn em. Cũng thân lắm, lúc em mới qua đây, anh này giúp đỡ em nhiều lắm.
Mình: Oh, vậy cũng tốt.
Chị: Không biết có ăn gì ăn đây?
Mình: Tính ra em cũng có nhiều trai theo đuổi với quan tâm.
Chị: Cũng có, nhưng em chỉ nhận tình cảm của anh thôi.
Mình: Uh, phải không?
Chị: Ghét.
Mình: Em nói lại cái chủ đề mà mai phải lên thuyết trình đi. Anh đang làm cho nhanh. Em làm mấy bài tập kia đi.
Chị: Có phiền anh quá không?
Mình: Anh đang rảnh mà.
Chị: Chủ đề nói về công việc của mình trong vòng 1 ~ 2’.
Mình: Oh, vậy nhanh. Anh làm cho lẹ.
Mình soạn trong vòng 10’ rồi send qua mail của chị. Mà mình thấy tự nhiên hơi bất lực khi thấy không thể chăm sóc cho người mình yêu, không thể bên cạnh, để người con trai đem đồ ăn đến. Rồi suy nghĩ này nọ, mình lại bắt đầu nghĩ đến chuyện hồi trước, cũng vì mình cho cơ hội để thằng khác chăm sóc nên ex đã cắm sừng mình. Thấy vậy, mình nói với chị là hơi mệt nên muốn ngủ sớm dể tránh mình nói mấy lời làm chị không vui, chị biết mình còn bị ám ảnh chuyện cũ.
Chị: Sao vậy? Anh mệt lắm hả?
Mình: Uh, hơi mệt, anh ngủ trước nha. Có gì em ráng tập cái speech 1 2 lần để mai vào thuyết trình.
Chị: Anh ổn chứ?
Mình: Anh ổn mà. Chúc em ngủ ngon. Bye em, love u.
Chị: Good night anh, love u too. Muah.
Mình đánh răng, rửa mặt rồi leo lên giường nghe nhạc đến 12h rồi ngủ. Rồi đến 4h tự nhiên mình dạy, cầm điện thoại vào yh. Thì thấy mấy dòng message của chị và thấy chị đang viết tiếp.
Nội dung: Hôm nay tự nhiên em không ngủ được. Em biết lúc nãy anh không hề mệt tí nào. Em biết anh có chuyện gì giấu trong lòng mà không muốn nói. Anh đừng có giấu em. Em thấy được hết. Anh có biết là nãy giờ em ngồi suy nghĩ về anh không?
Mình: Anh không có suy nghĩ gì hết.
Chị: Ủa? Anh dậy hồi nào vậy?
Mình: Anh vừa mới dậy thôi.
Chị: Anh dậy sớm vậy? Lát mệt sao đi học?
Mình: Không sao đâu, sao em không ngủ mà ngồi lên yh?
Chị: Thì em đang muốn viết mấy dòng tâm sự để sáng mai anh đọc. Mà tự nhiên thấy anh trả lời lại làm em hết hồn với mất hứng luôn.
Mình: Em muốn biết điều gì?
Chị: Em biết hôm qua anh không có mệt gì hết. Em biết chắc là anh giấu em điều gì.
Mình: Em muốn biết thì anh nói. Hôm qua tự nhiên nghe em nói có anh gì đó qua đưa đồ ăn cho em. Anh cảm thấy bất lực lắm, người yêu của mình, mình không chăm sóc được, không bên cạnh những lúc em cần, rồi để người khác làm việc đó thay anh.
Chị: Anh ghen ah?
Mình: Uh, anh ghen.
Chị: Vậy là cuối cùng anh cũng ghen vì em rồi. Hihi, cuối cùng em được anh ghen rồi.
Mình: Thật ra anh không muốn ghen, vì anh không muốn xen vào chuyện riêng của em quá.
Chị: Anh là bạn trai em. Anh không thích điều gì anh cứ nói. Em không thích anh giấu em điều gì hết. Anh không thích thì em không làm.
Mình: Uh.
Chị: Mà từ lúc quen anh đến giờ, em chưa từng thấy anh nhắc đến chuyện của anh với ex. Em biết lý do tự nhiên 2 người chia tay. 1 người mà có thể làm anh thay đổi hẳn như vậy làm em rất tò mò. Không biết em có làm được như cô ấy không ta?
Mình: Nhắc làm gì? Lo cho tương lai giữa anh với em không tốt hơn sao?
Chị: Nhưng em muốn biết.
Mình: Thì lúc đó anh chạy wave, cô ấy chạy SH. Sau này anh mới chạy AB thái. Em thấy có chênh lệch không? Rồi cũng kiểu anh này anh nọ quan tâm rồi chăm sóc. Riết rồi có tình cảm. Nhờ thằng bạn anh bữa đi theo dõi dùm anh mới biết là mình bị cắm sừng.
Chị: Vậy là hôm qua lúc anh nghe em nói có anh gì đem đồ ăn qua rồi nghĩ đến chuyện cũ à?
Mình: Uh.
Chị: Ra là vậy. Em thừa biết anh giấu em chuyện gì mà. Em không ngờ anh bị tổn thương đến như vậy.
Mình: Uh.
Chị: Em không như cô ấy đâu, em không cắm sừng. Em cố gắng làm mọi cách cho anh hết bị ám ảnh và chỉ nghĩ đến mỗi mình em thôi.
Mình: Anh xin lỗi vì tự nhiên nghĩ đến chuyện cũ.
Chị: Em hiểu mà.
Và chị đã an ủi mình cho đến 5h. Mình kêu chị đi ngủ đến 8h mình gọi chị. Còn mình thì ngủ thêm tí đến 7h mình đi học.