Phần 14
Chị với mình đi đến rạp trong shopping center trên đường Westminter mà mình quên tên rồi. Lúc này đã 11h mấy rồi, vừa bước xuống, gió thổi khá mạnh. Mình với chị nắm tay đi vào, được 1 lúc thấy chị run người. Mình ôm chị từ phía sau.
Mình: M, em lạnh à?
Chị: Uh, cũng hơn lạnh.
Mình: Giờ ấm hơn chưa nè?
Chị: Tất nhiên ùi, có anh ôm từ phía sau. Em thích được ôm từ phía sau lắm.
Mình với chị đi thêm xíu, chị vừa đi vừa khoác tay mình. Lúc này, mình thất sự rất hạnh phúc vì được 1 đêm valentine trọn vẹn bên người mình yêu nhất. Đến cái rạp, mình với chị get line. Lúc này vắng tanh, có 3 cặp cũng đang đứng chờ mua vé. Mình với chị tranh thủ lựa coi phim gì. Chọn được phim thì lại không đúng giờ, thấy còn mỗi phim “A good day to die hard”. Mình hỏi chị có muốn xem không, nếu không thì để lần sau. Chị lắc đầu.
Chị: Em muốn được coi phim với anh giống lần thứ 2 đi chơi với anh ở Việt Nam. Em muốn đút bắp cho anh, muốn có 1 ngày valentine ý nghĩa, 1 bữa hẹn hò trọn vẹn.
Mình: Uh, anh hiểu rồi. Nhưng coi hơi trễ đó, mai em sao đi làm?
Chị: Mai em xin nghỉ, em muốn được ở bên anh đến tối ngày mai.
Mình không nói gì thêm nữa, chỉ muốn hun vào trán chị thật lâu. Đột nhiên, thằng nhân viên bán vé la: Next, please. Làm mình mất hết hứng, chị lấy tay che miệng nhìn mình cười.
Bán vé: Hi, how can I help you?
Mình: Ah, yes. 2 Good day to die hard.
Bán vé: Do you have your student card? We have special discount for student on weekday.
Mình: Here.
Bán vé: Wow, UNLV? You’re from Vegas?
Mình: Ya, I’m from Vegas.
Bán vé: It will be 18 for 2 good day to die hard.
Mình đưa nó cái thẻ.
Bán: Thanks. Here’s the tickets and your receipt. Enjoy your movie with your girlfriend. She’s very beautiful.
Mình: Thanks.
Chị nhìn mình: Ủa? Nói gì mà lâu vậy?
Mình: Thằng bán vé khen em beautiful.
Chị: Xạo.
Mình: Vậy giờ anh với em quay lại hỏi hen.
Chị: Thui được rồi, em tin. Em đi mua bắp cái.
Chị kéo tay mình đến chỗ bán nước với đồ ăn. Chị mua cái hộp bắp vừa với 1 chai nước. Mình cầm hộp bắp cho chị. Rồi 2 người bước vào phòng chiếu. WTF? Trong phòng có 5 người, tính luôn mình với chị là 7 người. Vừa ngồi xuống, chị dựa vào mình. Mình cũng không có nói gì, nắm chặt tay chị. Cứ như thế được 5’ thì phim chiếu. Chị bắt đầu ăn bắp, lâu lâu đút cho mình ăn.
Chị: Phim này nói về gì vậy?
Mình: Ah, anh cũng không biết nữa. Chọn đại à.
Chị: Nãy anh ăn no không?
Mình: Cũng hơi no. Em thích ăn đồ hàn à?
Chị: Lâu lâu thui, tại sợ anh mới ngồi xe xong ăn không tiêu nên ăn cái soup đậu hũ.
Mình: Uh. Anh thích được em đút bắp lắm. (Đây là 1 chỗ những ấn tượng đầu tiên chị cho mình)
Chị đút mình ăn: Giống vậy à?
Mình: Uh huh.
Chị: Lần trước, tự nhiên đang đút, có người tự nhiên cầm tay em là sao ta?
Mình: Ui trùi, em còn nhớ hả?
Chị: Nhớ sao không? Rồi còn nói “e làm bạn gái a” nữa.
Mình: Uh, biết úi.
Chị: Chưa hết, nói đã xong, hết phim anh đi về mất tiêu. Anh biết em hụt hẫng lắm không?
Mình: Anh xin lỗi.
Mình biết lúc này nói gì cũng không được nên mình làm theo những gì con tim mắc bảo. 1 Tay nắm chặt tay chị, 1 kéo vai chị sát vào. Mình hun vào môi chị. Chị khá bất ngờ, mở tròn 2 con mắt, người cứng đơ ra nhưng được 1 lúc thì chị thả lỏng người và nhắm mắt lại. Xong rồi, chị chui vào lòng mình.
Chị: Ghét anh lắm đó. Lúc nào cũng làm em hụt hẫng rồi lại bất ngờ. Em đứng tim bây giờ.
Mình: Sau này sẽ còn nhiều bất ngờ nữa.
Chị: Uh để coi có bất ngờ gì.
Mình: Em thơm lắm.
Chị: Em có xài perfume đâu?
Mình: Anh không biết nữa, anh nghe được mùi thơm dịu từ người em.
Chị: Uh, chắc tại nãy em mới gội đầu.
Mình: Em không xài gi hết, anh cũng thấy em thơm nữa.
Chị: Để em đổ chai nước mắm lên người xem anh có khen nữa không.
Mình: Cái này không chơi à nha.
Chị: Xí, vậy cũng nói. Anh nè.
Mình: Sao M?
Chị: Anh hết thèm cháo lưỡi chưa?
Mình: Còn chứ, sao hết thèm được?
Chị: Uh, đúng rồi. Đầu anh lúc nào cũng cháo lưỡi thôi à. Lúc nào em hỏi anh thích ăn cháo gì. Anh cũng trả lời cháo lưỡi hết.
Mình: Bậy. Ý anh là cháo lưỡi heo á. Em nghĩ sai anh không à.
Chị: Sai nè, bậy nè. (Chị cầm tay mình lên cắn, cũng khá đau)
Mình: Đau.
Chị: Cho chừa. Em vụng về lắm không?
Mình: Vụng về?
Chị: Uh, em không biết hun.
Mình: Vậy được rồi.
Chị: Anh thì giỏi rồi. Không biết làm hết bao nhiêu em.
Mình: Có em chết á.
Chị tức lên, vươn người qua mình. Cắn cái phập ngay môi mình.
Chị: Chọc em nè. Cho mốt khỏi nhỏ vào hun anh luôn, em đánh dấu rồi đó.
Mình: Đau quá. (Mình giả bộ che miệng lại)
Chị: Ý chết, có sao không anh? Em lỡ cắn mạnh quá hả?
Chị sát đầu vào, kéo tay mình ra. Mình bất ngờ hun chị trả thù. Chị bị bất ngờ nữa nên cứ mở tròn mắt xong đẩy mình ra.
Chị: Ghét anh lắm. Cứ vậy không à.
Mình: Hihi.
Chị: Mà nãy giờ phim chiều gi vậy?
Mình: Anh có coi đâu, nãy giờ ngỗi giỡn với em mà.
Chị: Vậy vào coi chi vậy trời.
Mình: Anh hỏi em trước rồi nha.
Chị: Uh, mà anh. Nãy mình quên, không đem 2 cái ly boba vào. Đỡ mua chai nước.
Mình: Ủa? Anh nhớ có cho đem vào đâu?
Chị: Giờ này ai thèm kiểm tra nữa.
Mình: Uh, anh quên.
Chị cầm tay trái mình lên (mình đeo đồng hồ bên trái): Cái đồng hồ này hợp với anh lắm, nhìn anh trẻ hơn. Mốt đừng đeo dây sắt nữa.
Mình: Uh, anh đeo quen từ hồi nhỏ rồi. Giờ anh tập từ từ lại. Mà đồng hồ em tặng nhẹ tay lắm, thoải mái hơn cái cũ của anh.
Chị: Em nói vậy là em vui rồi.
Mình: Anh xin lỗi em. Anh không thể tặng em 1 món quà nào có giá trị hết.
Chị: Anh đừng nói vậy. Anh chưa đi làm thì làm sao anh có tiền mà tặng em.
Mình: Uh.
Chị: Sau này anh tốt nghiệp rồi, anh đi làm, lúc đó tặng bù cho em được mà. Món quà hồi sáng của anh là đủ ý nghĩa với giá trị tinh thần rồi.
Mình: Anh yêu em lắm.
Chị: Em cũng yêu anh.
Và rồi, mình với chị cứ hun nhau riết đến khi nào hết phim cũng không hay. Cái hộp bắp thì mới ăn được chút xíu. Mình với chị nắm tay đi về. Thấy chị hơi mệt.
Mình: Nhìn em mệt lắm, để anh lái cho. Có gì em chỉ đường.
Chị: Em không sao, em lái được mà.
Mình: Uh, nếu mệt cứ để anh.
Chị: Em biết rồi.