Xuyên về thời Lê – Phần 20

Phần 20
Những hành trình vận lương của đội buôn nhà họ Lương cứ thế tiếp diễn, cái móng sắt dưới chân ngựa của Lương Bằng dần mòn đi, cũng giống như cái thú săn phụ nữ trong tim anh vậy, hóa ra, mỗi người phụ nữ đã qua tay anh, đều có những câu chuyện, những nỗi niềm riêng, có người đến với anh chỉ để lấp đầy nỗi cô đơn, có người đơn giản vì trang trải cuộc sống, cũng có những người vì nhục dục xác thịt. Không biết từ bao giờ, từ chuyến đi thứ bao nhiêu, Lương Bằng không còn ra ngoài tìm vui nữa.
Hôm ấy, đội buôn nhà họ Lương ghé lại một thôn làng nhỏ không tên, gần với biên giới Đại Việt và Ai Lao, chính xác hơn là biên giới Đại Việt và Bồn Man *, cái đất Bồn Man này, vốn do họ Lư Cầm làm tù trưởng, đã xin nhập vào Đại Việt, đặt thành châu Quy Hợp, tên là thế nhưng vẫn còn loạn lắm, chưa thật quy thật hợp vào Đại Việt đâu, cho nên triều đình phải cho đóng đồn Quy Hợp để phòng thủ, tất cả các đội buôn chỉ đưa đến đây là dừng, toàn bộ hàng hóa, quân nhu tập trung hết vào đại doanh Bình Tây – Hổ Nha, sau đó sẽ được quân đội vận chuyển, đội buôn nào không tuân theo lệ, tự vượt biên vào đất Bồn Man, bị cướp bị giết tự chịu trách nhiệm, đội buôn nhà họ Lương đương nhiên không dám phá cái lệ ấy, trong khi chờ đợi quân đội kiểm kê lương thực các kiểu, liền tụ tập lại cái thôn nhỏ này, người dân ở đây chân thật, hiếu khách, nhất là những vị khách từ miền xuôi, thường hay mang theo cá khô, mắm và nhất là muối đến để đổi lấy những sản vật từ núi rừng.
Hai anh em Lương Côn, Lương Bằng cùng những thành viên chủ chốt trong đội đang tụ tập trong nhà của Pá Sang, một thầy lang vườn, trước kia có vài lần chữa thương, chữa bệnh cho người trong đội mà thành quen. Lúc này, cả đám đàn ông đang nâng chén trò chuyện thì đột nhiên một giọng hát trong trẻo ngọt ngào theo gió lọt vào nhà.
– Ô! Pá Sang à, ở đây ai lại có giọng hát hay như vậy, trong như nước suối mát lành từ đầu nguồn, lại ngọt như mật con ong rừng!
– Hahaha! Là con gái ta chứ còn ai vào đây!
Trước câu hỏi của Lương Côn, Pá Sang cười to đầy đắc ý, đương nhiên rồi, cha mẹ nào nghe con mình được khen mà không tự hào, nhất là con gái lão, ai cũng nói cô là cô gái xinh đẹp nhất vùng, lại hát hay như con chim sơn ca, khéo léo còn hơn cả con nhện dệt tơ cơ mà.
– Pá Sang à, ông đừng gạt chúng tôi, anh em bọn tôi ghé nhà ông mấy lần, có bao giờ thấy con gái ông đâu.
– Hahaha, đấy là do con gái ta theo học bà lang ở nơi khác, giờ mới về đấy thôi.
– Chà, sao ông không dạy cô ấy mà phải gửi đi nơi khác?
– Haizzzz!
Câu chuyện đang vui, liền bị tiếng thở dài của Pá Sang cắt đứt, Lương Bằng vốn không còn chú ý tới chuyện trai gái nữa, từ nãy giờ chỉ ngồi bàng quan cũng bị tiếng thở dài thu hút. Rít một hơi thuốc từ cái ống tàu dài, làn khói xanh bay bay vấn vít trong không khí, Pá Sang nhìn về phía có giọng hát kia, giọng trầm trầm.
– Ngày ấy nhà ta nghèo lắm, không có tiền cưới vợ, đành phải vay bạc của nhà Lư Cầm, hai chúng ta cứ nai lưng ra làm, chăm chỉ như con chim gõ kiến gõ từng thân cây từ sáng sớm đến tối mịt, nhưng vẫn không đủ để trả nợ, vợ ta mất, nợ thì vẫn còn. Nhà Lư Cầm đòi bắt con gái ta làm vợ cho Lư Cầm Công để gán nợ, ta không chịu nên mới phải gửi nó đi xa, nhưng nó lại về rồi! Nó nói nó sẽ đến nhà Lư Cầm để làm trâu làm ngựa thay ta…
Một giọt nước mắt đục ngầu lăn theo khóe mắt già nua của Pá Sang, một nỗi chua xót, thương cảm dâng lên trong lòng những người đàn ông trong nhà, nhiều người cũng giống như Pá Sang, nhà nghèo đến nỗi không có tiền cưới vợ, nhưng ít ra, người họ vay tiền là nhà họ Lương. Nhưng họ có thể làm gì? Không làm được gì đâu, người ở đây có cái lệ của họ, chuyện của ai người đó tự giải quyết, không phải máu mủ thì đừng chen vào, vả lại, đây còn là nợ của nhà Lư Cầm, thổ tù trưởng, bá chủ một vùng Quy Hợp.
Câu chuyện những tưởng sẽ trôi qua, nhưng Lương Bằng, hay bất cứ ai cũng không ngờ rằng, nó lại là cột mốc đánh dấu bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời nhiều người.
Chiều hôm ấy, lần đầu tiên gặp mặt Mỵ, con gái Pá Sang, hình ảnh của cô đã ghi dấu ấn đậm nét vào trí óc của Lương Bằng, không phải vì cô xinh đẹp, không phải vì cô hát hay mà vì cô luôn tươi cười, khi lên nương Mỵ cười, khi nấu ăn Mỵ cũng cười, Lương Bằng biết câu chuyện của cô, anh không hiểu được vì sao một cô gái sắp phải gán nợ cho nhà Lư Cầm, gả làm vợ cho Lư Cầm Công, con cả của Lư Cầm Phong, cả hai cha con đều nổi tiếng độc ác, thô bạo, lại còn tham lam, háo sắc, lại có thể vui vẻ như vậy. Câu hỏi ấy chất chứa trong đầu Lương Bằng, mãi cho đến khi sắp rời khỏi nơi đây, anh mới đánh bạo hỏi thẳng với Mỵ. Mỵ đáp lại anh với một nụ cười, cô khẽ vuốt tóc, lời nói nhẹ như gió thoảng.
– Đã biết trước điều đó phải xảy ra, thì cớ sao không sống cho trọn những ngày còn lại?!
Câu nói ấy, nụ cười cùng ánh mắt của Mỵ ngày hôm đó ám ảnh Lương Bằng, anh không hiểu được ý của cô gái ấy, cô ấy muốn tận hưởng cho hết những ngày vui vẻ trước khi bị gả đi ư? Những ngày còn lại… những ngày còn lại… Chỉ khi con người ta đã chấp nhận buông xuôi tất cả, hạnh phúc, tương lai, tính mạng mới giống như Mỵ. Không! Lương Bằng không chấp nhận việc đó, anh không thể để nụ cười như ánh ban mai ấy tắt lịm, không thể để giọng hát trong trẻo ngọt ngào ấy phải mất đi!
Lương Bằng cưỡi ngựa bỏ nhà đi ngay trong đêm, khi mọi người biết chuyện thì trời đã sáng, trong phòng chỉ để lại một bức thư, báo anh đi kiếm chuyện với nhà Lư Cầm, nhờ cha và anh cả lo giúp những chuyện phía sau, cả nhà nháo nhào gà bay chó chạy, Lương Côn chỉ kịp mang 12 người đuổi theo.
Mấy ngày đêm ngựa chạy không dừng vó, Pá Sang báo lại Mỵ đã bị Lư Cầm Công bắt đi, Lương Bằng vừa đến đã vội đuổi theo, được gần một ngày rồi. Lương Côn siết chặt dây cương “Thằng ngu này! Mày định làm gì vậy, mày muốn gây ra chiến tranh Đại Việt – Bồn Man hay sao?!”.
– Pá Sang, cho tôi hỏi, ngày đó ông mượn của nhà Lư Cầm bao nhiêu?
– Ba mươi lượng bạc trắng!
– Đây là năm mươi lượng bạc trắng, từ nay, món nợ của nhà ông là của chúng tôi!
– Cái gì!? Thế này…
– Pá Sang! Tin tôi, chỉ có như thế này mới cứu được con gái ông!
Pá Sang nhìn thẳng vào đôi mắt của Lương Côn.
– Được! Tôi biết phải làm gì.
Pá Sang trả lời đầy dứt khoát. Ông quay lưng đi vào nhà, túi bạc vứt ngay bậc cửa. Hình như cảm thấy gì đó, Lương Côn đã định thúc ngựa đi liền quay lại nói lớn.
– Đấy là tiền sính lễ nhà tôi hỏi cưới con gái ông cho Lương Bằng, em trai tôi. Từ giờ hai nhà chúng ta như tay chân, Lương Bằng cũng như con trai ông, nợ của ông cũng là nợ của chúng tôi. Thế không phá lệ chứ?!
Phịch…
Pá Sang ngã quỵ xuống sàn nhà, ông nói trong nước mắt mà miệng thì như đang cười.
– Không phá lệ! Không phá lệ! Mẹ nó ơi! Con gái chúng ta được cứu rồi!!
Quả thật là vừa nãy, Pá Sang đã nghĩ đến việc đốt nhà, tự thiêu, “mình chết rồi, nhà Lư Cầm không lẽ dám vào đất Đại Việt bắt con gái mình hay sao!”.
Nhóm người Lương Côn phóng ngựa vút đi về phía Tây, một vài người tách ra, chạy theo một hướng khác, không rõ mục đích.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Chẳng biết vô tình hay cố ý, đồn Quy Hợp lại nằm rất gần với dinh thự của nhà Lư Cầm, nhưng binh lính trong đồn đã được ra lệnh trừ khi nhà Lư Cầm hay những mường, trại khác trong vùng tạo phản, tuyệt đối không can dự vào chuyện riêng của họ, sáng nay cũng vậy, một đám lính nhà Lư Cầm sồng sộc cưỡi ngựa chạy ngang qua đồn, trên lưng một con ngựa đặt ngang một cái bao to, mọi người lại chép miệng bảo nhau:
– Không biết con gái nhà ai vô phúc, lại bị bắt vào nhà Lư Cầm rồi?!
Vì sao họ biết là con gái? Vì nếu là con trai, hoặc đã bị giết, hoặc sẽ bị cột dây kéo sau ngựa, làm gì được đãi ngộ như vậy. Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu khó hiểu, khi tầm nữa buổi, lại một người mặc trang phục Đại Việt cưỡi ngựa phóng vút qua.
– Cái mẹ gì thế này?
Và khi một tốp người Việt khác hùng hổ cưỡi ngựa chạy thẳng tới nhà Lư Cầm, thì binh lính biết có chuyện rồi. Mọi động tĩnh ngay lập tức được báo với Tổng binh trấn giữ đồn.
– Cái mả mẹ gì thế!? Nói anh em cảnh giác cao độ, hôm nay tăng số người gác!
Tổng binh chỉ dặn dò một câu, rồi vội vàng leo lên chòi canh, nhìn về phía nhà Lư Cầm.
Trong sảnh chính nhà Lư Cầm, Mỵ đang bị trói đứng vào một cây cột, miệng bị bịt kín, Lư Cầm Phong chễm chệ ngồi ở chủ vị, bên trái là Lư Cầm Công, xung quanh là hơn chục người phụ nữ, già có trẻ có, thay nhau đấm bóp, quạt mát cho hai cha con, hai cái đầu trọc, một già một trẻ gật gà gật gù vô cùng thích ý. Giữa nhà, một đàn tế đã được bày lên, một thầy mo đang lầm bầm giai điệu gì đó nghe không rõ, vừa vỗ trống da vừa nhảy nhót bên này bên kia, múa may quay cuồng.
– Hehehe, con trai à, con bé này được lắm, mày rất biết chọn đồ chơi, lát a cha sẽ cho mày 50 lượng bạc, lại bảo 2 con thiếp yêu của tao hầu hạ mày.
Lư Cầm Phong vuốt chùm râu dê, ánh mắt thèm thuồng quét lên quét xuống cơ thể của Mỵ.
– Cái gì, a cha, con bé này là con bắt về cơ mà, con phải chơi nó trước! Đừng có đem bạc ra dụ con, con thiếu gì bạc. Còn hai con thiếp kia của cha, tưởng con chưa chơi bọn nó chắc! HỨ!
– Mẹ cái thằng này! Giờ mày dành chơi gái với a cha đấy phỏng?!
– Con này là tôi bắt về, tôi chơi trước, xong rồi tới lượt a cha chơi! Chứ tôi có chơi một mình đâu mà bảo tôi dành của a cha!
Cuộc cãi vã của hai cha con nhà Lư Cầm có lẽ sẽ còn tiếp diễn, nếu như không có những tiếng la hét, đánh nhau từ bên ngoài vọng vào.
– Mẹ! Thằng nào cả gan dám đến đây phá nhà tao!?
Lư Cầm Công hung dữ đứng bật dậy, rút đao xông ra.
– Đây là nhà tao!
Lư Cầm Phong cũng đứng dậy, nhưng không lao ra như con trai, mà chỉ nheo mắt nhìn về phía cửa, mấy tên có vẻ là hộ vệ liền rút đao ra, chắn phía trước lão.
Lương Bằng bước từng bước chắc nịch tiến vào sảnh, để lại phía sau là những tên lâu la nằm rên rỉ đầy đau đớn, hai mắt anh như hai hòn than cháy đỏ, nhìn Mỵ bị trói vào cột.
– Mỵ, anh tới cứu em đây!
Mỵ bị trói, không thể quay đầu nhìn về phía Lương bằng được, nhưng qua giọng nói, cô đã nhận ra đây là anh chàng người Việt trong đội buôn đã ghé qua nhà mình kia, nãy giờ Mỵ không khóc, nhưng giờ bỗng nhiên nước mắt lại trào ra, miệng bị bịt không thể nói được, cô chỉ có thể “um, um” mấy tiếng đáp lại.
– Cứu người à? Hắc hắc, mày nằm mơ giữa ban ngày à con?! Cha nó nợ tiền cha tao, nên tao bắt nó gán nợ. Mày dám cứu nó, người Mường cả cái đất này sẽ giết mày như là giết chó!
Lư Cầm Công nghiến răng ken két, gằn từng tiếng, đôi mắt trừng trừng nhìn Lương Bằng.
– Nợ bao nhiêu? Tao sẽ trả!
– Mày là cái thá gì! Muốn trả thì trả mạng mày ra! Chém chết con mẹ nó đi!
Lư Cầm Công gầm lên, nhưng thay vì xông đến, hắn lại bước lùi ra sau, 6 tên hộ vệ liền xông về phía Lương Bằng, kèm theo hơn chục tên khác từ bên ngoài chạy đến, quây lấy Lương Bằng.
– Tiếp tục cúng.
Lư Cầm Phong hất hàm nói với thầy mo, tiếng hát cầu nguyện khó hiểu, tiếng trống da “tung tung”, tiếng chửi mắng, la hét, tiếng va chạm, tiếng binh khí va vào nhau, tất cả trộn lẫn thành một mớ hỗn độn kỳ lạ.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Lương Bằng mạnh, đúng vậy. Nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, sau khi một buổi chém giết, cuối cùng anh cũng kiệt sức, bọn lâu la nhà Lư Cầm không biết tìm đâu ra một cái lưới, tung lên, túm gọn anh vào trong, thế là Lương Bằng bị bắt sống, trói vào một cây cột khác đối diện với Mỵ, chỉ đợi lễ cúng kết thúc, Lư Câm Phong sẽ cắt cổ anh, lấy máu tế ma nhà. Nhìn đôi mắt Mỵ ầng ậng nước, Lương Cầm cắn răng gồng mình lên, muốn bứt đứt dây trói nhưng bất lực.
Lễ cúng kéo dài mãi đến tận khi trăng lên…
Tung…
Tung…
Tung…
Những bước nhảy cuối cùng…
– Hú… á…
Thầy mo rú lên quái dị rồi ngã vật ra sàn nhà, lễ cúng kết thúc. Lư Cầm Phong rút ra con dao găm bên thắt lưng, đắc ý bước đến bên Lương Bằng.
– Héhéhé, anh hùng đòi cứu mỹ nhân à? Đồ chơi trong tay tao là của tao! Muốn cướp đồ của tao, mày phải chết!
– ỐI! Á!
Lại mấy tiếng la hét vọng vào.
– Mẹ bọn mày! Lại chuyện gì nữa thế!?
Hai cha con lão Lư Cầm cùng hét lên, một tên lâu la hớt hơ hớt hải chạy vào.
– Bẩm… bẩm… ông! Bọn… bọn… nó lại tới phá ạ!
Hai cha con Lư Cầm nhìn ra cửa, Lương Côn dẫn đầu, 7 tráng sĩ bước liền theo sau, hùng dũng đi vào.
– Lư Cầm Phong, Lư Cầm Công! Thả em trai tôi và vợ nó ra!
– Cái gì?!
Lão Lư Cầm Phong trợn tròn mắt.
– Em trai mày là ai? Vợ nó là đứa nào?
Lương Côn không trả lời, hai người đi theo liền bước về phía Lương Bằng và Mỵ, muốn cắt dây cho cả hai.
– Ấy! Gượm đã!
Lư Cầm Công cùng vài tên hộ vệ liền rút đao chặn lại.
– Con bé này là người nhà tôi, còn thằng này vào nhà tôi quậy phá, chém người, không thể thả được.
– Cô gái này là vợ của em trai tao, chúng mày bắt vợ nó, nó không tới nhà mày thì tới nhà ai?!
– Vợ? Vợ ai? Con này là vợ tao! Chúng tao đã cúng ma nhà rồi!
– Vợ chồng em trai tao đã làm lễ hỏi cách đây mấy ngày rồi, có Trời làm chứng, ma nhà mày lớn bằng trời hay không?!
– Mẹ bọn mày muốn lừa tao à?! Nhà tao là trời ở đây! Tao không cho chúng nó cưới!
Hai bên giương cung bạt kiếm, chuẩn bị lao vào nhau, thì lại có tiếng bước chân rầm rập ào đến, Tổng binh đồn Quy Hợp, cười ha hả, cất giọng ồm ồm, bước vào.
– KKKKK! Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói! Lư Cầm thổ ty, mấy vị tráng sĩ này, thu đao kiếm lại, trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn!
– Mẹ ông! Đây là chuyện riêng của nhà tôi! Đừng có chõ mõm vào! Ông dắt bọn lính của ông cút ra khỏi nhà tôi!
Lư Cầm Công nóng nảy sấn tới.
– Lư Cầm Công! Mày nói chuyện với tao thế à?! Vừa nãy tao nghe có thằng đòi làm ông trời có phải hay không?!
Vị Tổng binh vừa nãy còn cười haha là thế, chớp mắt một cái liền giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lư Cầm Công, làm hắn chột dạ lui lại, cái dáng vẻ này của lão Tổng binh, rõ ràng là kẻ chém người không chớ mắt mà!
Lư Cầm Phong đổ mồ hôi, “thôi chết con mẹ nó rồi! Vua Đại Việt xưng là con trời, giờ thằng trời đánh này lại đòi làm ông trời, chẳng phải là đòi làm cha hoàng đế hay sao?!”, Xem ra binh lính đồn Quy Hóa đã vây kín cái nhà này rồi, chỉ cần vin cho cái tội tạo phản, đêm này giết sạch cả nhà lão cũng chẳng ai hỏi đến, lão cười giả lã, đứng chen vào giữa quan Tổng binh và Lư Cầm Công.
– Hề hề hề, hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi, Tổng binh đại nhân à! Nào nào, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện! (Quay sang quát bọn lâu la) Chúng mày còn không mau cất đao vào! Nhanh dọn bàn lên cho Tổng binh đại nhân.
Lúc này, quan Tổng binh mới hòa hoãn lại đôi chút, quay sang nói với đám Lương Côn.
– Các vị cũng cất đao vào đi thôi!
– Thưa Tổng binh, họ phải thả vợ chồng em trai tôi ra đã!
Lương Côn chắp tay, cung kính nói với Tổng binh.
– Lư Cầm thổ ty, sao hả?
– Hềhềhề, được được, thả người.
Lương Bằng và Mỵ ngay lập tức được cắt dây trói, hai người dìu nhau đứng phía sau đám Lương Côn.
Đón chén rượu do tì nữ dâng lên, Tổng binh uống cạn, từ tốn nói với Lư Cầm Phong.
– Lư Cầm Thổ ty à, nếu chuyện này là giữa người Mường với nhau hay giữa người ở châu Quy Hóa này thì tôi cũng không can dự. Nhưng ông xem, mấy người này là người Đại Việt, mà hình như cũng cũng không phải người ở đây, nên tôi bắt buộc phải hỏi đến rồi. Vậy chuyện là như thế nào?
Phe Lư Cầm và phe Lương Bằng lần lượt nói ra ngọn nguồn sự việc, quan Tổng binh sợ sờ cằm, đăm chiêu.
– Việc này ai cũng nói mình có lý cả. Vậy cậu Lương Côn này, cậu nói vợ chồng em cậu đã cưới nhau từ trước, có bằng cớ gì hay không?
– Thưa Tổng binh, việc này có toàn bộ thôn dân quanh nhà Pá Sang làm chứng, giờ ở nhà Pá Sang vẫn còn 50 lượng bạc trắng nhà tôi hỏi cưới, chỉ cần đến đó xác minh là biết ngay.
– Không! Sao lại thế được!
Lư Cầm Công dãy nảy lên, nhưng lại bị cha hắn nhấn vai đè xuống.
– Như vậy thì mời Tổng binh cử người đi hỏi, nếu thật đúng như lời vị tráng sĩ đây thì nhà ta sẽ thả người ngay.
– A cha!
– Im ngay!
– Được, vậy tôi sẽ cho người đi hỏi ngay. Trong lúc đó, tạm thời, những người này sẽ bị đồn Quy Hóa giam giữ, giám sát, để tránh họ lại làm phiền đến nhà Lư Cầm Thổ ty. Cáo từ!
Không đợi Lư Cầm Phong phản ứng, quan Tổng binh đã đứng dậy, mấy chục binh sĩ cũng quây lấy đám Lương Côn, Lương Bằng, lục tục kéo nhau đi. Vừa bước ra ngoài, hai người nãy giờ đứng khuất trong bóng tối liền bước ra, chắp tay chào.
– Cậu cả! Cậu hai!
Hóa ra, sau khi nhóm Lương Côn chạy ngang qua đồn, thì Tổng binh cũng dẫn hơn 500 quân rầm rập chạy theo, phát hiện ra điều này, Lương Côn đã cắt hai người ở lại, trình bày mọi việc với quan quân và nhờ hỗ trợ, đương nhiên, thứ nhất là trợ giúp đồng bào, thứ hai là cứu được một cô gái vô tội khỏi bàn tay nhớp nhúa của cha con nhà Lư Cầm, Tổng binh đã đồng ý ngay.
– Ừ, hai anh làm tốt lắm!
Lương Côn hài lòng vỗ vỗ vai hai người.
– Cảm ơn mọi người! Cảm ơn!
Bên này, Lương Bằng chắp tay cảm ơn rối rít. Quả thật nếu không có Lương Côn, anh đã phải chết ở đây hôm nay rồi. Mỵ rụt rè nắm lấy gấu áo Lương Bằng, líu ríu đi theo không rời.
Cả ngôi nhà to của Lư Cầm giờ rơi vào yên tĩnh, Lư Cầm Công không nhịn được nữa, chất vấn cha hắn.
– A cha! A cha sợ thằng tổng binh đó hay sao, cùng lắm chúng ta tạo phản thôi! Cớ gì phải thả chúng nó!
– Thằng ngu này, mày có lớn mà không có khôn! Không thấy giống như bọn nó đã toa rập với nhau hay sao? Mày muốn phản à? Ở đây ai đánh lại được Đại Việt? Hả? Hả? Hả?!
Lư Cầm Công nín lặng.
– Nhưng con căm lắm! Nhục này nuốt không trôi!
– Cái thằng này sao mày ngu thế? Không biết mày là con tao hay mẹ mày nhân lúc tao đi vắng, lại địt với con trâu con bò nào đẻ ra mày nữa! Nhục này không trả trước mặt được, thì ta trả sau lưng. Mày dẫn theo chục người phục sẵn trên đường về, giết chết con mẹ chúng nó đi!
Hèhèhéhéhé…
Hai cha con Lư Cầm nhìn nhau cười ác độc.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Mấy ngày sau, khi tin xác thực Lương Bằng và Mỵ đã cưới nhau đến tai Lương Cầm Công, thì nhóm “hỏi vợ” đã rời đi từ sớm, còn có mấy chục kỵ sĩ của đồn Quy Hợp đi theo, Lương Cầm Công cuống cuồng gọi gần 20 tên lâu la chia nhau băng rừng đuổi theo, hòng giết người cướp dâu. Đương nhiên, hắn không dám chặn cướp ngay trước mắt quan quân, mà chỉ dám lần mò đi theo, chờ cơ hội thích hợp. Vượt qua ranh giới Đại Việt – Quy Hợp, kỵ sĩ hộ tống phải quay về, đây là cơ hội tốt nhất cho hắn.
Sáng hôm ấy, không hiểu vì sao Lương Côn biểu hiện rất lạ thường, anh nói rất nhiều, trong bữa sáng không ngừng căn dặn Lương Bằng hết chuyện nọ đến chuyện kia, khiến trong lòng Lương Bằng khó chịu vô cùng.
– Sao hôm nay anh cả lại nói nhiều vậy chứ, bực hết cả mình!
Mỵ ở bên cạnh vuốt lại nếp áo cho Lương Bằng, mỉm cười hiền lành.
– Chẳng phải anh cả vì muốn tốt cho anh sao? Em thấy những điều anh ấy nói đều quan trọng cả.
– Ôi! Sao em không bênh chồng em một tiếng nào cả vậy!?
Lương Bằng choàng ngang eo Mỵ, kéo nàng vào lòng, hôn lên cái trán cao của cô.
– Ấy! Người ta còn ở bên ngoài kia kìa!
Mỵ chun chun mũi, ngăn bàn tay chồng đang muốn luồn vào áo mình.
– Kệ người ta, anh đã đóng cửa lại rồi!
– Hứ! Sắp lên đường rồi đấy, cứ như trẻ con!
Cộc cộc cộc…
– Anh vào được không?
Nghe Lương Côn gõ cửa, đôi trẻ liền buông nhau ra, Mỵ nhanh chân chạy vào sau rèm, chỉnh sửa lại quần áo, Lương Bằng bước ra mở cửa.
– Anh.
– Ừ, anh không phá đám hai em đấy chứ?
– Ahahaha, làm gì có, bọn em cũng đang chuẩn bị đi ra rồi.
– Không vội, anh mới mua được bọc rượu này, uống thấy rất ngon, định lần sau sẽ mua về với số lượng lớn để bán, cậu uống thử xem.
– A? Nhưng sắp lên đường rồi mà.
– Sao, hôm nay mèo lại chê mỡ à? Hahaha, một ngụm ăn thua gì!
Lương Bằng khó hiểu đón bọc rượu từ tay Lương Côn nốc một ngụm.
– Ờ… em thấy cũng thường th…
Uỵch…
Chưa nói hết câu, Lương Bằng đã ngã xuống, rượu đổ lênh láng khắp sàn.
– Anh!
Mỵ hoảng hốt chạy ra đỡ lấy chồng mình, kinh ngạc nhìn Lương Côn.
– Anh cả, chuyện gì vậy?!
Lương Côn nhìn vợ chồng Lương Bằng đầy ấm áp, nhẹ nhàng nói.
– Rượu này có bỏ thuốc mê. Anh muốn hai em ở lại đây thêm một ngày nữa, nhưng cậu ấy sẽ không đồng ý, đành phải dùng cách này.
– Nhưng tại sao?
Lương Côn đỡ Lương Bằng dậy, dìu vào giường.
– Anh đã báo cho bạn biết nơi này, chắc trong ngày hôm nay họ sẽ đến. Lúc đó, các em cứ đi với họ về. Như vậy sẽ an toàn hơn.
Nói rồi, Lương Côn cầm lấy cái áo bào của Lương Bằng, khoác lên người mình, bước ra.
– Mọi người chuẩn bị xong chưa?
– Dạ rồi, cậu cả.
– Chúng ta đi thôi.
Lương Côn nhảy phóc lên con ngựa của Lương Bằng, dẫn theo 07 người nữa phóng vút đi.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Mấy giờ sau, nhóm người Lương Côn xuất hiện trên một quan đạo, chợt một gióng hét vang lên.
– Lương Bằng! Mày chạy đâu!
Từ tứ phía, đám lâu la nhà Lư Cầm cưỡi ngựa xông ra, Lư Cầm Công cưỡi ngựa phía sau, hung hăng vung vẫy thanh đao.
– Giết! Giết chết con mẹ tụi nó cho tao! Đứa nào giết được thằng cưỡi ngựa đỏ, tao cho nó 1 con thiếp, 50 lượng bạc!
Không hề nao núng, Lương Côn vung đao xông thẳng về phía Lư Cầm Công.
– Lư Cầm Công! Hôm nay Lương Bằng tao giải quyết mày ở đây!!
Chỉ vài cú vung đao, hai tên lâu la đã bị Lương Côn gạt phăng xuống ngựa, nhưng bị phần thưởng che mờ mắt, cả bọn liều mạng quây lấy anh.
– Mấy thằng ngu kia! Muốn động vào cậu hai phải bước qua xác chúng tao đã!!
Bảy người hộ vệ cũng rút đao, anh dũng xông về phía vòng vây tả xung hữu đột.
Bọn lâu la nhà Lư Cầm vốn chỉ quan bắt nạt lương dân, làm sao đấu nổi với những vệ sĩ hộ lương thường xuyên được luyện tập của nhà họ Lương, tuy họ chỉ có bảy người nhưng đánh cho chúng thất điên bát đảo, ngã ngựa ôm vết thương kêu la thảm thiết.
Lương Côn rảnh tay, thúc ngựa xông đến Lư Cầm Công.
– Thằng không chim! Có giỏi ra đây đấu một chọi một với tao như đàn ông xem nào!
– Ông sợ mày à!
Lư Cầm Công quát to, rồi rút cung cài tên, bắn một phát về phía Lương Côn rồi quay ngựa chạy.
Kẻng…
Mũi tên nhẹ nhàng bị gạt phăng.
– Địt con mẹ mày thằng hèn!
Lương Côn ngựa không giảm tốc, tay lăm lăm đao đuổi theo Lư Cầm Công.
Lư Cầm Công bỏ chạy, vừa chạy vừa bắn tên về phía Lương Côn, nhưng chúng đều bị anh nhẹ nhàng gạt đi. Con ngựa Lương Côn đang cưỡi là ngựa quý tốn cả trăm lượng vàng mua của thương lái người Minh, mua về lại được vào doanh trại huấn luyện như chiến mã, càng đuổi càng hăng, khoảng cách hai người cứ thế rút ngắn dần, Lư Cầm Công càng cuống bắn tên càng không chính xác, cuối cùng bàn tay hắn huơ vào khoảng không, tên của hắn đã bắn hết. Lúc này Lương Côn cũng đã đuổi kịp, hét lớn.
– Ông bắt được mày rồi nhé!
Lương Côn nhảy bật lên không, theo đà rơi mà chém xuống.
– Chết mẹ mày đi!
Rắc…
Lư Cầm Công đưa cây cung lên đỡ, nhưng cây cung làm sao đỡ được nhát đao chí mạng, nó ngay lập tức bị chém làm đôi. Đao chưa tới nhưng đao phong đã khiến hắn rát cả mặt.
Vận hết sức bình sinh, Lư Cầm Công vặn người, nhảy khỏi ngựa.
Xoẹt…
– AAA!!!
Phịch…
Lư Cầm Công hét lên, hắn ngã khỏi ngựa, nện mạnh lên mặt đất, thanh đao của hắn văng ra xa, bàn tay ôm lấy khuôn mặt đang chảy máu ròng ròng. Cú nhảy đã cứu hắn một mạng, nhưng đao của Lương Côn đã kịp lưu lại trên mặt hắn một vết thương dài.
– Mày chạy nữa đi!
Lương Côn sừng sững như một quả núi trước mặt Lư Cầm Công, sẵn sàng chém phăng đầu hắn bất cứ lúc nào.
– A… anh bạn à! Chúng ta… giảng hòa có được không!
Trong sự ngỡ ngàng kèm khinh miệt của Lương Côn, Lư Cầm Công quỳ rạp người, khúm núm lết đến gần.
– Lương… à không, ông Lương Bằng! Con hối hận rồi! Con không nên tranh giành mỹ nhân với ông! Là con có mắt như mù! Con xin ông tha cho con! Con dám như vậy nữa đâu ạ!
Lư Cầm Công dập đầu như tế sao trước mặt Lương Côn, toàn thân run rẩy đầy sợ hãi.
Bất ngờ với sự việc diễn ra trước mắt, Lương Côn hơi hạ đao xuống, như cắt, Lư Cầm Công bật dậy, hất một nắm đất vào mặt anh.
– Chết!!!
Phập…
Không biết Lư Cầm Công rút đâu ra một thanh dao găm, hắn cắm ngập vào bụng Lương Côn.
– Thằng… chó… hèn mọn!!
Nghiến răng chịu đau, hấp háy đôi mắt, Lương Côn vung đao đẩy Lư Cầm Công ra.
– Hahaha! Sao hả? Ông ơi! Con đâm ông có đau không!? Áháháhá! Ông nội tao chết từ lâu rồi, tao gọi mày là ông, thì mày cũng phải chết!
– Hừ! Mày nghĩ cây dao bé tí này giết được tao à?!
– Nó không giết được mày, nhưng thuốc độc tao bôi lên nó sẽ giết mày! Háháhá! Tao sẽ cắt chim mày để nấu canh, cắt đầu mày làm bô ỉa, lột da mày làm áo choàng, còn con đỉ kia, tao sẽ hiếp nó rồi quẳng nó cho bọn lính lác của nhà tao. Háháháhá!
Lư Cầm Công chống nạnh cười đầy đắc ý.
– Hahaha, đáng tiếc, tao không phải Lương Bằng, mà là Lương Côn. Giờ này vợ chồng em tao đã an toàn về đến nhà rồi! Hahaha hặc… hặc… haha…
Cả người Lương Côn run rẩy, anh cố gắng gượng để không quỵ xuống, đôi mắt giờ gần như không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghiêng đầu, dựa vào âm thanh xác định vị trí của Lư Cầm Công. Lương Côn muốn giải quyết Lư Cầm Công ngay đây để tránh đêm dài lắm mộng, anh còn một chiêu hộ thân chưa bao giờ xuất ra, chỉ để dành lúc nguy cấp, và chính là lúc này đây, anh phải làm mọi cách để chọc điên Lư Cầm Công, khiến hắn lao về phía anh mà một mất một còn.
– Hahaha… Lư Cầm Công, mày không những vừa hèn còn vừa ngu, bị tao lừa cả một ngày. Hahaha. Thằng không có chim! Nếu có chắc chỉ như con sâu là cùng. Hahaha!!
– Tao giết mày!!
Lư Cầm Công gầm lên, hắn vơ lấy cục đá gần đó xông về phía Lương Côn.
Huỵch…
Huỵch…
Huỵch…
Lương Côn nghiêng tai nghe tiếng bước chân, qua đôi mắt lờ mờ, anh thấy Lư Cầm Công càng lúc càng gần.
5 bước…
4 bước…
3 bước…
Lương Côn xoay người như muốn bỏ chạy.
YAAAAA…
Đột nhiên Lương Côn thét lên, cả thân trên vặn ngược sang trái, tay phải vung đao ném thẳng về phía Lư Cầm Công, thanh đao vừa rời tay, Lương Côn lại búng người lên, vung chân phải đá mạnh vào đốc đao. Thanh đao như một tia thiểm điện lao vút về phía trước.
Ỵỵỵ…
Xoẹt…
AAAAA…
Lư Cầm Công hoảng sợ, vội uốn cong người về sau, có lẽ sự hèn nhát đã luyện cho hắn tài năng né tránh cái bẩm sinh, thế thiết bản kiều lại cứu mạng hắn lần nữa, nhưng đường đao quá nhanh, phần trên hắn né được còn phần dưới thì không. Lư Cầm Công bụm đũng quần be bét máu, lăn lộn trên đất.
– Aaaa chim tôi! Aaaaa! Thằng khốn! Tao sẽ trả thù cả nhà mày!!
Để lại vệt máu dài trên đất, Lư Cầm Công lê lết bỏ trốn. Nếu như hắn còn ở lại, có lẽ hắn sẽ nhận ra, Lương Côn đã tuyệt khí bỏ mình, anh vẫn đứng sừng sững giữa rừng, trên môi còn đọng lại nụ cười đầy khinh miệt.
Tốp 3 người tách ra khỏi nhóm Lương Côn ở thôn nhà Pá Sang, đã đến đại doanh Hổ Nha, báo tin cho Đinh Bạch Hổ và Trương Tiền biết, đến khi cả bọn Bằng, Hổ, Tiền mang theo người đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc.
Từ ngày ấy, nhà họ Lương chỉ còn một người con trai, ngoài những người đã từng tham gia sự việc và những thành viên cốt cán trong nhà, không một ai biết chuyện gì đã xảy ra. Họ chỉ biết một việc, nhà họ Lương có thêm hai gia quy.
Một: Tuyệt đối không được vượt qua ranh giới mà đi vào đất Bồn Man – Quy Hợp.
Hai: Nhà họ Lương Thanh Đô từ nay về sau, không đội trời chung với nhà Lư Cầm Quy Hợp.

* Bồn Man hay Muang Phuan là một quốc gia cổ từng tồn tại ở khu vực tỉnh Xiêng Khoảng, một phần các tỉnh Hủa Phăng (Lào) đến Khăm Muộn (Lào) và một phần phía tây các tỉnh Nghệ An đến quảng Bình. Vùng này từng nằm dưới sự bán cai trị của Đại Việt dưới thời Lê Nhân Tông, từ năm Thái Hòa thứ 5 (1447), với tên gọi là châu Quy Hợp, đến thời Nguyễn Ánh thì bị cắt cho Lào.
* Lư Cầm Công là một nhân vật có thật, là thổ ty của châu Quy Hợp, năm 1478, Lư Cầm Công cấu kết với Lan Xang quấy nhiễu nước ta, bị triều đình Lê Thánh Tông cất quân đánh dẹp, giết chết. Trong chiến dịch này, quân Đại Việt đã đánh thẳng một lèo đến tận biên giới với Miến Điện (Myanmar). Như vậy, xét theo mạch truyện, thời điểm Lương Nhị đang sống là vào năm 1478, thời Lê Thánh Tông, niên hiệu Hồng Đức.

To top
Đóng QC