Phần 18
Một sự kiện chưa từng có tiền lệ, như một tiếng sấm động giữa trời quang, như một làn sóng mạnh mẽ, tin Lương Đại, con trai cả của thương nhân lương thực lớn nhất vùng bị tập kích, chưa rõ sống chết quét ngang trấn Thanh Đô yên tĩnh bấy lâu nay. Làng trên xóm dưới, từ những xóm nghèo cho đến những khu chợ sầm uất đều vang lên những tiếng xi xầm bàn tán về chuyện này. Những kẻ lắm mồm đều cho rằng, phen này nhà họ Lương gặp hạn rồi, con cả bị như vậy, lão Lương Bằng lại già yếu, còn thằng Lương Nhị ấy à? Bao năm ăn chơi như thế thì biết đếch gì mà chèo chống cái gia tài kia! Nhưng những người hiểu chuyện chỉ cười mỉm với những lý luận ấy. Lão Bằng già thì có già thật, nhưng yếu thì… sao các ngươi không thử tới đập cổng nhà lão đi, rồi lão cho xem có yếu hay không!? Cả vùng Thanh Đô đều đổ dồn mắt vào nhà họ Lương và cái cổng phía Tây thành kia, để xem Lương Đại cưỡi ngựa ràm rộ mà về hay được người ta kéo về trong bộ áo quan.
Và rồi ngày ấy cũng đã tới, cả một ngày nóng bức không một cơn gió khiến cho người ta bực bội, buổi chiều đến kéo theo cuồn cuộn mây đen từ đằng Đông, cái không khí nặng nề đè nặng lên mỗi người, báo hiệu một cơn giông tối mặt tối mũi đang sắp đến.
– Về rồi!! Kia kìa!
Không biết là ai hét lên, cả khu cổng Tây như dừng lại, những tiếng rao hàng, tiếng trả giá chợ chiều im bặt, hàng trăm đôi mắt cùng nhìn về phía cổng.
Lộc cộc… kẹt… kẹt… clọc clọc…
Những con ngựa gõ móng, tiếng bánh xe nặng nề nghiến lên đường đất, đi đầu là 10 kỵ sỹ ăn vận gọn gàng, kỵ sỹ đi đầu vác lá cờ đen thêu một đầu hổ trắng đang nhe nanh, hai chữ “Hổ Nha” cũng màu trắng nổi bật trên lá cờ, tiếp theo sau là 70 gia đinh của nhà họ Lương, ai ai cũng gục đầu ủ rũ, 30 người kia bỏ mạng thì thôi, dù sao cũng vì hộ vệ cho Lương Đại mà chết, gia quyến sẽ được nhà họ Lương hậu đãi, nhưng 70 người này, vì ham chơi mà không có mặt, ai biết được trong cơn giận giữ, lão Lương Bằng sẽ ra lệnh gì. Thu hút nhất trong đoàn người là chiếc xe ngựa đi giữa, rèm che kín mít, không ai thấy được bên trong.
– Ôi! Không thấy Lương Đại!
– Lương Đại đâu?!
– Hay là chết rồi?!
– Im đi! Muốn chết à?! Phỉ phui cái mồm!
Mọi người bàn tán xôn xao, đoàn người lầm lũi tiến.
Vù… vù…
Từng con gió mạnh nổi lên thổi bạt các quầy hàng, quất mạnh vào mặt mọi người.
ẦM! UỲNH OÀNG!
Một tiếng sấm vang trời dậy đất.
Lộp độp… lộp độp… ào… ào… ào…
Những giọt mưa nặng trĩu trút xuống, mưa tối tăm đất trời, như cơn giận của trời xanh trút xuống đầu 70 tên gia đinh tội lỗi.
– Dừng!
Kỵ sỹ đi đầu ra lệnh, cả đoàn người dừng hẳng lại, cánh cửa gỗ mun mấy ngày nay đóng kín kẽo kẹt mở ra, bên trong là lão Lương Bằng, Lương Nhị, Thùy Nhu, gia nhân, gia quyến đầy đủ cả.
Sập…
70 tên gia đinh đồng loạt quỳ xuống trước cổng.
Lão gia!
Cộp… cộp…
Từng tiếng bước chân nặng nề, Lương Bằng đi từng bước đến trước xe ngựa, đi qua từng người đang quỳ trước mặt.
– Con ta đâu?!
Từng tiếng gằn khó nhọc thoát ra từ cổ họng lão.
– Ông chủ Lương!
Một kỵ sỹ vén rèm xe, từ bên trong, Lương Đại quấn băng kín người được nhẹ nhàng đưa ra.
Hix… hix…
Những tiếng thút thít vang lên từ đám đông gia quyến.
– Mình ơi!!!
Thùy Nhu đôi mắt đỏ hoe, sưng húp lao ra, muốn nhào tới ôm chằm lấy Lương Đại nhưng bị hai tên lính ngăn lại.
Một người ăn mặc như nho sỹ, nhưng làn da ngăm đen, rắn rỏi từ trong xe chui ra, quát lên.
– Người này bị thương nặng, không được động mạnh, đàn bà lui ra!
Thúy cùng mấy người nữa cùng nhau kéo Thùy Nhu đang khóc ngất vào nhà, lão Lương Bằng đứng nhìn mấy người lính cáng Lương Đại vào trong, rồi cũng chậm bước theo.
– Lão… lão gia!
Một người có vẻ như đứng đầu trong đám 70 tên gia đinh run rẩy lên tiếng, lão Lương Bằng quay lại, đôi khóe mắt nhăn nheo, hai mí mắt híp lại che đi ánh mắt tinh anh sắc lẹm, 70 tên gia đinh cảm thấy như mới bị một thanh đao bén ngót lướt qua, cả một dãy phố im thin thít, chờ đợi phán quyết của lão Lương Bằng.
– Hít… hà…
Lão Lương Bằng nhìn khắp một lượt rồi thở dài.
– Tất cả đứng lên hết đi! Một ngày 30 cái đám tang còn chưa đủ hay sao?! Các ngươi đừng quỳ ở đây nữa, đi ra nghĩa địa ngoài thành ấy, ra đó mà quỳ trước 30 anh em kia, ra đó mà tạ lỗi với cha mẹ, vợ con họ! ĐI!!!
Những tiếng cuối cùng, lão Lương Bằng nói như hét, lão hét như để bung cho hết những phẫn nộ đau đớn tích trong lòng mấy ngày nay, hai thằng con trai người vợ yêu thương của lão rứt ruột sinh ra, cả hai thằng đều là máu thịt của lão, một thằng được xem như trụ cột trong nhà, sẽ thay lão gánh vác gia nghiệp khi lão nhắm mắt xuôi tay, một thằng bị lão chiều chuộng làm hư, mấy tháng nay mới đổi khá một chút, những tưởng những tháng ngày viên mãn sắp bắt đầu, dè đâu…
Cánh cổng đóng lại, lão Lương Bằng nặng nề lê bước, mặc kệ mưa gió ướt đẫm cả người, một bàn tay nắm chặt bên ngực trái, lần trước khi nghe tin Lương Nhị bị ngã sông hôn mê, trái tim lão đã đau nhoi nhói, âm ỷ, giờ đây nó càng đau hơn, như có cái gai đâm sâu, mỗi lần tim đập là cơn đau lại ào đến.
Lương Nhị đứng trong góc tối nhìn “cha”, từ ngày nhận được tin Lương Đại trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác bức bội nặng nề. Trong đầu hắn hiện lên từng đoạn ký ức với Lương Đại, đúng hơn là ký ức của chủ nhân thật sự của cơ thể này với Lương Đại. Từ lúc “hắn” còn bé, “cha” thường xuyên vắng nhà theo từng chuyến hộ lương, người anh cả Lương Đại luôn là người che chở hắn, những đường quyền đầu tiên cũng là Lương Đại dạy cho, hai anh em đã từng cùng nhau bắt tổ chim, tắm sông, trèo cây, chọc chó… những kỷ niệm ấy tuy không thuộc về Lương Nhị hiện giờ, nhưng nó vẫn tác động đến cảm xúc của hắn, giờ nhìn ông lão đầu hoa râm đau khổ vì con, Lương Nhị lại nhớ đến cha mẹ thật sự của hắn ở thế kỷ 21, ngày đó hắn bị xe tải tông, cha mẹ hắn chắc cũng đau khổ lắm.
Cha con Lương Bằng tiến vào phòng ngủ vợ chồng Lương Đại, Thùy Nhu đã thôi khóc, ngồi thẫn thờ bên giường, đôi mắt hốc hác nhìn chồng đang nằm thiếp đi trên giường.
– Nó… thế nào? Người anh em.
Người nho sĩ rắn rỏi lúc chiều, là quân y trong quân đoàn Hổ Nha, cũng đang đứng trong phòng, nghe ông Bằng hỏi liền chắp tay trả lời.
– Cậu nhà bị một mũi tên độc bắn vào sống lưng, độc đã được trừ, mạng đã được cứu, nhưng…
– Người anh em cứ nói tiếp đi.
– Haizzz, đầu mũi tên găm sâu vào cốt tủy, nếu rút ra, chắc chắn chết, nên chúng tôi chỉ đành để nó lại… chỉ sợ sau này, tuy thương thế lành nhưng huyết tủy không thông, chỉ có thể… ngồi một chỗ.
– A!
Thùy Nhu nghe đến đây chợt ngất đi, làm bọn con Thúy hốt hoảng xúm lại, kẻ nâng nàng dậy, đứa bấm nhân trung, một đám léo nhéo ồn ào làm ông Bằng nhíu may.
– Còn không mang nó sang phòng khác!
– Dạ!
– Vâng! Vâng!
Cả đám sợ xanh mặt vội dìu Thùy Nhu đi, đến khi cánh cửa phòng khép lại, một giọng nói yếu ớt cất lên.
– C… cha…
– A! Viên!
– Anh!
Ông Bằng và Lương Nhị vội lao đến bên giường, hai đôi mắt lo lắng nhìn vào khuôn mặt xanh xao của Lương Đại.
– Cha… con… có… chuyện này… phải nói… cho… cha biết…
Lương Đại gắn gượng nói mấy lời, rồi dừng lại thở lấy hơi.
– Con trai à! Cứ từ từ, đừng vội, dưỡng thương đã, đừng vội!
– Kh… không… Con… phải nói… bằng không… chỉ… sợ… không kịp!
– Bằng lão gia, tôi ra bên ngoài một chút, có việc gì cứ gọi.
Anh chàng quân y hiểu chuyện vội chắp tay rời đi.
– Kho… khoan… anh Tường (tên của anh quân y)… anh cứ… ở lại… chuyện… này… quân Hổ Nha… cũng nên biết…
Trong căn phòng lập lòe ánh nến, ba người ông Bằng, Lương Nhị cùng anh quân y tên Tường im lặng nghe Lương Đại kể lại chuyện mình bị tập kích.
– Cha… cha có nhớ… một người… mặt sẹo… không?
– Mặt sẹo…
– Hắn… hắn nói… cha đã… cướp… vợ hắn.
– A!!
Ông Bằng đột nhiên hét to một tiếng.
– Ự! Phụt…
– Cha! Cha!
– Bằng lão gia!
Một bụm máu tươi phun ra từ miệng ông Bằng, cả thân người cao lớn ngả ra sau, từ từ ngã xuống như thân chuối bật gốc, Lương Nhị và Tường vội đỡ lấy ông Bằng, bên tai Lương Nhị nghe thấy ông lẩm bẩm:
– Thằng khốn!!
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Lại một tin chấn động nữa lan ra khắp trấn Thanh Đô, lão Lương Bằng cũng ngã rồi, đã có kẻ đứng giữa chợ mà oang oang “Phen này nhà họ Lương sụp, thằng Lương Nhị cũng bị người ta cho ăn bùn!”, Những kẻ máu mặt ở Thanh Đô đã im lại càng im lìm hơn, một trong ba cây cột trụ của Thanh Đô mà đổ, sẽ phải có người đứng lên thay, cả một đám đều đang nén hơi chờ đợi, trấn Thanh Đô rộng lớn nhìn như sóng yên bể lặng, nhưng từng đợt sóng ngầm bắt dầu khoáy loạn.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Vẫn trong căn phòng ngủ của Lương Đại, ông Bằng nhợt nhạt, mệt mỏi ngồi trên một cái ghế tựa, chỉ mới vài hôm mà ông như đã già đi hàng chục tuổi, giọng nói khàn khàn kể cho hai con trai và con dâu nghe câu chuyện quá khứ của mình.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Năm đó… nhà họ Lương có hai người con trai song sinh, Lương Côn và Lương Bằng, tiếp nối truyền thống thượng võ của cha ông, ngay từ nhỏ hai anh em đã được học đủ nghề đao kiếm, nhất là cái môn võ vật truyền thống của người Việt, khắp Thanh Đô lẫn những trấn xung quanh, chưa một hội vật nào mà anh em Côn – Bằng chưa có giải. Hai anh em chính là người trong mộng của biết bao cô gái tuổi cập kê, con nhà giàu có, khỏe mạnh hùng dũng, cao lớn đẹp trai, thế nhưng đã hai mươi tuổi mà cả hai anh em chưa từng nhận khăn của một người con gái nào. Người con cả Lương Côn một lòng gánh vác gia nghiệp, chưa một cô gái nào lọt vào mắt xanh của anh, còn người con thứ Lương Bằng, tính tình hào sảng, phóng túng, lại không thích trói buộc với bất kỳ người con gái nào. Trên những con đường hộ lương dài dằng dặc, qua những thành trấn đông người cho đến những mường trại hẻo lánh, Lương Bằng luôn như một con ong chăm chỉ, tìm cho mình những bông hoa muôn hình vạn trạng, từ những bông hoa xinh đẹp thơ ngây chưa biết mùi đời, cho đến những bà vợ hừng hực khao khát, anh đến, rồi anh đi, nước mắt của những người phụ nữ khóc vì anh đã hứng đầy hàng trăm bát lớn uống rượu. Đối với Lương Bằng, chinh phục phụ nữ như một cuộc săn thú vị, mà trong đó, anh là người thợ săn, tận hưởng quá trình phát hiện, theo vết và rồi kết liễu con mồi, mặc dù đã được người anh trai Lương Côn khuyên nhủ nhiều lần, nhưng Lương Bằng vẫn bỏ ngoài tai, mỗi lần nhìn thấy một người phụ nữ hợp mắt, máu săn mồi trong anh lại rần rật chảy. Cho đến một ngày…