Phần 17
– Ya! Ya!
Lương Viên, giờ chúng ta gọi là Lương Đại đi, cắn chặt răng, không ngừng quất sống đao vào mông ngựa, tiếng gió vù vù bên tai không thể át được tiếng truy đuổi càng lúc càng gần từ sau lưng, con ngựa của Lương Đại đã chạy cả ngày rồi, còn ngựa của bọn kia vẫn còn sung sức lắm. Bọn đuổi theo chỉ có khoảng 15 người là cưỡi ngựa, với kinh nghiệm của mình, Lương Đại đoán quá nữa trong số đó là bọn giá áo túi cơm, cùng lắm là chịu được 3 đao của anh, nhưng bọn còn lại… không chắc được, nhỡ đâu bị bọn chúng quây lấy, lũ lâu la chạy bộ đàng sau đuổi tới thì các anh em hy sinh vô ích rồi. Trấn Thạch Hà, trước kia đâu có xa như thế này chứ!
Vút!
Kẻng!
Lương Đại vung đao theo tiếng gió, một mũi tên nhọn hoắt đâm mạnh vào thanh đao, tóe lửa, văng ra.
– Mẹ nó! Cung tốt!
Đúng vậy, dựa vào lực va chạm, Lương Đại biết đây không phải mũi tên dùng cung săn, cung tự chế bắn ra, không thể có lực bắn mạnh như vậy được. Lương Đại bắt đầu toát mồ hôi hạt, sống lưng bỗng dưng lạnh toát.
Đuổi theo phía sau Lương Đại, Mặt sẹo nghiến chặt răng, mấy ngón tay siết chặt một cây cung đen bóng.
– Thằng chó con có chút bản lĩnh đấy!
Mặt sẹo lại dương cung.
Vút!
Phập! Híhíhíhí…
Con ngựa của Lương Đại lồng lên, một mũi tên cắm sâu vào mông nó, Lương Đại chật vật ghìm cương, khống chế con ngựa, bị cơn đau trong thoáng chốc kích thích, con ngựa lại tung vó phóng vọt đi.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Phì… phì… phì…
Từng làn hơi nước nặng nề, gấp gáp toát ra từ mũi, ngựa của Lương Đại chạy chậm dần, sau lưng nó, máu chảy ròng ròng từ vết thương trên mông, từng đường máu kéo dài về phía bóng tối.
Roẹt roẹt…
Lương Đại xé áo bào, quấn vải quanh nắm tay phải, hai hàm răng cắn chặt nút thắt, quai hàm anh bạnh ra, siết mạnh, trừ khi chặt tay, bằng không thanh đao sẽ không rời khỏi tay Lương Đại.
Những bước chạy của con ngựa đã trở nên loạng choạng, hít một hơi thật sâu, Lương Đại bỏ chân ra khỏi bàn đạp, ngồi xổm trên yên ngựa.
Ruỳnh! Sạt… sạt…
Con ngựa cuối cùng đã đổ gục, quán tính khiến con vật đáng thương lao trên mặt đất một đoạn nữa, ngay lúc con vật ngã xuống Lương Đại nhún chân phóng vụt lên, lộn nhào mấy vòng trên cao, chân vừa chạm đất, Lương Đại lại nhún người, lao về trước.
Vút!
Phập!
Một mũi tên cắm thẳng vào nơi trước đó Lương Đại đứng, đui tên run lên bần bật…
Vút!
Kẻng!
Lại một mũi tên nữa bay đến, Lương Đại đã quay lưng lại, vung đao gạt bay.
– Hừ! Chỉ giỏi trò phục kích bắn lén, có giỏi thì ra đây đọ đao với ta!
Đối mặt với kẻ thù đang tiến ra từ bóng đêm, Lương Đại gằn giọng.
– Đại trại chủ, để tôi lấy đầu chó nó!
Một tên trại chủ cao gầy, vừa có ria cá trê lại còn để râu dê cầm đao xông tới, tranh lập công đầu.
Lương Đại xuống tấn, nhìn chằm chằm khuỷa tay tên kia.
– Chết!
Cá trê râu dê hét lớn, hắn như thấy được cảnh cái đầu Lương Đại bay cao, phun máu đầm đìa trước mắt mình.
Lương Đại lạnh lùng nhếch mép, bước sang trái một bước, người hơi xoay nghiêng về phía sau.
Vù…
Lưỡi đao vụt qua mặt Lương Đại, anh xoay người lại, lưỡi đao chĩa chếch lên, đâm mạnh.
Phập!
Tiếng đao xé thịt vang lên, Cá trê râu dê mở to mắt nhìn con ngựa chạy thẳng về trước, rồi cúi xuống nhìn cây đao đang cắm thẳng vào ngực mình.
– Ơ… ớ. Ớ… ặc!
Tận cho đến lúc chết, hắn vẫn không biết chuyện quái gì đã xảy ra.
Lương Đại vung tay, hất cái xác qua một bên.
– Thằng này ít ra còn có chim. Tiếp theo!
Cả đám tù trưởng, trại trưởng nhìn nhau.
– Tao không có chim, nó không chửi tao. Hắc hắc hắc!
Mặt sẹo cười hắc hắc, khoanh tay dửng dưng, một vài tên còn lại cũng quay ngựa, lui về đứng sau lưng Mặt sẹo. Những tên còn lại nhìn nhau, tấm gương Cá trê râu dê vẫn còn sờ sờ trước mắt, không tên nào dám xông lên chịu chết cả.
Lương Đại ở trần, cầm đao đứng giữa trời đất, mái tóc dài xõa tung bay lòa xòa trong gió, đôi mắt sắc lạnh nhìn quét một lượt chung quanh.
– Hừ, đúng là bọn không có chim, con trai bọn mày cũng không có chim! Cha tao đã ngủ với vợ bọn mày, đến tao sẽ ngủ với con dâu bọn mày. Hahahaha!!
Tiếng cười ngạo nghễ của Lương Đại như dao găm đâm vào tai đám tù trưởng, trại chủ, một tên to béo có vẻ không nhịn được nữa, quát:
– Con mẹ mày, bọn ông giết mày trước rồi địt vợ con mày! Tất cả cùng lên!
6 – 7 Tên nhao nhao vung đao thúc ngựa xông vào Lương Đại, anh vẫn đứng sừng sững như ngọn núi.
Ya ya…
Chín bước…
Giết…
Tám bước…
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Chết con mẹ mày đi!!!
Một đám giận dữ cùng nhào vào chém Lương Đại, cả cơ thể to lớn của anh vẫn đứng yên, tưởng như đã chịu chấp nhận số phận, nhưng… tay phải Lương Đại hất lên, lưỡi đao đánh vào thanh đao của Cá trê râu dê vẫn đang cắm trên mặt đất.
Choeng!
– Ááá…
Tên to béo gần Lương Đại hét lên thảm thiết, hắn đau đớn nắm chặt thanh đao đang cắm sâu vào mặt mình.
Uỵch…
Tấm thân to béo rơi uỵch xuống đất, vừa đúng lúc ngựa của hắn chạy vào tầm với, Lương Đại chụp lấy dây cương, nhún người phóng lên lưng ngựa.
– Hahaha! Cảm ơn đã tặng ngựa!!
Lương Đại cười lớn, thúc ngựa phóng vụt đi.
Vù…
Phập!
– Ự! Grrr…
Một cảm giác đau thấu tim nhói lên nơi thắt lưng, Lương Đại nghiến chặt răng, nắm chắc dây cương phóng vút đi.
– Đuổi theo!
– Giết nó!!
– Thằng con hoang đừng chạy!!
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Vù… vù… rạt… sạt…
Gió thổi vù vù bên tai, những cành cây quất vào người, vào ngựa, Lương Đại không quan tâm gì nữa, cánh tay nắm chặt dây cương nổi gân cuồn cuộn, anh thấy mệt quá, thắt lưng giờ không còn đau nữa, nhưng đôi mắt cứ nhòe đi, lúc mờ lúc tỏ, màn đêm đen đặc, không nhìn rõ phương hướng nữa rồi, nhưng sau lưng vẫn còn tiếng đuổi giết, Lương Đại vẫn cứ chạy về phía trước.
“Trời Phật ơi! Lương Đại này thề! Chỉ cần giữ được mạng này, các ngài muốn con đánh đổi gì cũng được!”
… Bạn đang đọc truyện Xuyên về thời Lê tại nguồn: https://gaigoi.city
Mình chạy như thế này đã bao lâu rồi? Còn phải chạy đến bao giờ nữa? Lương Đại cũng không biết, chỉ biết, không gian trước mắt Lương Đại bắt đầu chao đảo, và rồi…
Huỵch…
Clọc clọc clọc…
Con ngựa vẫn tiếp tục chạy, Chỉ còn Lương Đại nằm đó, ngửa mặt nhìn vào đêm đen.
– Con mẹ nó! Ra là thân dưới mình mất cảm giác rồi!
Cả cơ thể rã rời, Lương Đại gượng chống hai tay xuống đất, lết người về sau.
Rầm rập… rầm rập…
Tiếng bước chân ầm ập, ánh đuốc lập lòe ngày càng gần.
Giết! Giết! Giết!!!
Tiếng là giết vang trời, Lương Đại cắn răng!
– “Cuối cùng ta vẫn phải chết ở đây sao?” Đến đây! Ông nội tụi mày ở đây! Đến để tao chém thêm vài mạng nữa!
Lương Đại hét lớn, cố bám vào một thân cây đứng dậy, nhưng không được, đôi chân anh không còn nghe lời nữa rồi.
Những tiếng la hét, nhốn nháo càng lúc càng rõ, những ánh đuốc mỗi giây mỗi sáng.
Chạy! Chạy đi!
– Hả?!
Lương Đại ngạc nhiên với những gì vừa nghe được, anh nghe nhầm chăng? Hơi nghiêng tai về phía đám đông, Lương Đại chăm chú lắng nghe.
Leng keng… choẻng…
Tiếng đao kiếm va chạm…
Xoẹt! Áá… Phập! Hự…
Tiếng chém giết…
– Chuyện gì vậy?!
Ác quỷ đến!!
Không biết là ai hét lên vang vọng giữa rừng đêm, đập vào vách núi, vọng lại “Quỷ… quỷ… quỷ…”
Chạy nhanh! Quỷ ăn thịt người đến rồi!!
Cứu taooooo! Áá!!!
Đừng! Tôi hàng! Tôi…
Cả cánh rừng nhốn nháo, đám chém giết dần lan đến chỗ Lương Đại. Bọn người thổ vừa nãy còn đuổi giết Lương Đại giờ chạy đông chạy tây, khóc la om sòm, những kẻ mới đến mặc long lân giáp thuần một màu đỏ, kẻ nào cũng đeo mặt nạ, chỉ để hở đôi mắt lạnh lẽo, như bầy sói lạc vào đàn cừu, vũ khí trên tay họ không đồng nhất, có kẻ dùng thương, có kẻ dùng đao, lại có người cầm lanh nha bổng, dính đầy máu thịt bầy nhầy, họ chia thành từng tốp 3 – 5 người, chia cắt, băm nát đám người thổ, không cho chúng liên kết lại với nhau, rồi không một tiếng nói, hạ thủ gặt lấy sinh mạng.
Vài người đã chú ý đến Lương Đại, một người cưỡi ngựa từ từ tiến đến gần, mũi thương trong tay như rắn độc đâm thẳng vào giữa trán Lương Đại.
Cạch…
Một tiếng va chạm nhẹ vang lên, dùng hết sức bình sinh, Lương Đại vung đao gạt ngọn thương, nhưng chỉ chạm yếu ớt vào cán, còn không đủ để làm nó chệch đi. Mũi thương gần như chạm vào trán Lương Đại thì dừng lại, anh như cảm thấy da mình giật giật trước mũi thương.
– Dũng cảm đấy! Tên?
Người trước mặt lên tiếng, một chất giọng lạ lùng, lạnh lẽo.
– L… Lương… Đại, Thanh… Đô… phủ Thanh Hoa…
– A! Nhanh, đi báo với đô đốc.
– Rõ!
Người kia nhảy khỏi lưng ngựa, ném thương cho một đồng bạn, rồi nhẹ nhàng nâng Lương Đại dậy.
– Bọn ta đến đây vì cậu đấy. Bị thương ở đâu?
Nghe nhắc đến đô đốc, lại còn ác quỷ ăn thịt người, Lương Đại nhớ đến một người.
“Ông trời ơi! Con sống rồi!”
Mỉm cười yếu ớt, Lương Đại mấp máy đôi môi khô tái nhợt.
– Sau… sau lưng.
Một sự mỏi mệt ập đến, trước mắt Lương Đại tối sầm, bên tai chỉ còn nghe tiếng gọi của người kia.
– Quân y! Nhanh gọi quân y!