Xe ôm – Phần 25

Phần 25
Sau khi đưa chị Phượng đến chỗ làm, hắn đến nhà Minh để chúc Tết và cám ơn bác Nguyên. Bác Nguyên tiếp đón rất niềm nở như con cháu trong nhà, không còn khách sáo như những lần gặp trước khi Ngọc và Minh cưới nhau. Hắn cũng nhận được sự khuyến khích và lời hứa hỗ trợ từ bác, sau khi nghe hắn trình bày về việc kinh doanh của hắn và Ngọc.
Sau khi rời nhà bác Nguyên, hắn kéo Ngọc và Minh đi café và thông báo các kế hoạch sẽ thực hiện sau Tết. Thằng Ngọc vẫn vậy, nó vẫn thái độ tao tin mày, nó đồng ý với tất cả dự định mà hắn đưa ra. Minh thì tỉ mỉ hơn, đưa ra các tình huống để trao đổi và hắn thích cách đặt vấn đề của Minh.
Cuối cùng dưới sự thuyết phục của hắn, Minh sẽ làm giám sát các hoạt động của công ty, nhưng không tham gia trực tiếp điều hành. Như vậy hắn sẽ có quyền chủ động, trong khi Minh và Ngọc vẫn có thể nắm được các hoạt động của Công ty. Bọn hắn chia tay với sự hài lòng và tin tưởng lẫn nhau cũng như vào sự phát triển của công ty.
Hắn đón chị Phượng tại chỗ làm và đưa chị đi mua nốt những món cuối cùng mà chị liệt kê sau một đêm lục đục soạn lại đồ. Nhìn chị háo hức mua đồ, hắn chợt thấy tự hào đôi chút vì thành quả đạt được dù nhỏ nhoi và càng kiên định với các mục tiêu tương lai, hắn sẽ là người gánh vác, mang lại hạnh phúc cho cả gia đình, hắn sẽ làm được.
… Bạn đang đọc truyện Xe ôm tại nguồn: https://gaigoi.city
Có lẽ chưa có cái Tết nào hắn lại vui như Tết này, mẹ hắn tất bật làm những món ăn hắn thích nhất, bố hắn coi hắn như người đàn ông thực thụ đủ tư cách để được uống rượu cùng ông, cùng ông chuẩn bị những mâm cơm cúng tổ tiên, cùng ông đi chúc tết các bậc bô lão trong làng trong họ. Đây cũng là cái Tết hắn không đi tụ bạ bài bạc với lũ bạn cũ, hắn chỉ ở nhà để được mẹ chiều chuộng, để mẹ hỏi về Hương và lâu lâu lại nhắc hắn về ngày đi đón Hương, để bà hỏi những món Hương thích rồi lại tất bật đi chuẩn bị, hắn cảm thấy bà còn chờ mong hơn cả hắn. Chị Phượng cũng góp phần vào không khí háo hức ấy khi liên tục khen mỗi khi mẹ hắn nhắc đến Hương.
Sáng mồng ba Tết, hắn cũng hồi hộp khi sáng sớm mẹ đã gọi hắn và giục hắn đi đón Hương, rồi tin nhắn của Hương nhắc hắn đến đón cô. Nhà Hương trên thị xã chỉ cách nhà hắn hơn ba mươi cây số mặc dù khác tỉnh. Càng đến gần nhà Hương hắn càng hồi hộp, phải đứng ngoài đầu đường một lúc để định thần trước khi nhắn tin cho Hương hắn đã đến.
Bố Hương ra đón hắn khi hắn bấm chuông, ấn tượng đầu tiên của hắn là sự hào sảng và cứng rắn của người lính, giống như anh Hùng bạn anh Long. Ông rất tư nhiên và niềm nở mời hắn vào nhà sau khi hắn chào và chúc Tết ông. Mẹ Hương là người phụ nữ nội trợ điển hình, khi hắn vừa ngồi xuống, bà đến chuẩn bị nước và bánh mứt mời khách xong lại đi vào trong nhà để hắn và bố Hương ngồi nói chuyện. Hương thừa hưởng nét đẹp của bà, tính cách thẳng thắn hẳn từ bố.
Sự hào sảng và tự nhiên của bố Hương làm hắn cũng cởi mở hơn và tự tin hơn khi nói chuyện, ông cũng không hỏi quan hệ của hắn với Hương hay công việc của hắn, ông chủ yếu nói chuyện về xã hội, về truyền thống và cả về sự sự vô tâm của giới trẻ với các truyền thống gia đình. Hắn cảm nhận sự tò mò của ông về hắn qua những câu chuyện và câu hỏi, hắn cũng không quá tránh né để nói ra suy nghĩ của hắn.
– Sự khác biệt lớn nhất của thế hệ cháu và của các chú đó là sự đa dạng của thông tin. Ngày nay bọn cháu được tiếp xúc với cả một thế giới mở trong đó mỗi ngày sẽ có những điều mới. Chúng cháu có lẽ không quên truyền thống, chỉ là truyền thông bị hòa loãng trong sự tràn ngập của thông tin, của những điều mới và cả những kiến thức mới. Và cả sự du nhập của văn hóa thế giới, nó làm cho thế hệ cháu tiếp nhận cái hiện đại, sự đơn giản và dần lãng quên những truyền thống mà nhiều lúc đòi hỏi sự tinh tế để có thể hiểu được. Nhưng sự truyền thống vẫn được thế hệ các chú gìn giữ, chúng cháu sẽ được sống trong không khí đó mỗi khi về nhà, mỗi dịp Tết đến, do đó bọn cháu không quên được.
Ông có vẻ hài lòng với câu trả lời của hắn bởi sự hứng thú của ông giờ chuyển sang gia đình hắn và bố mẹ hắn, ông nở nụ cười thân thiện khi nghe nói bố hắn cũng là bộ đội phục viên, về những gì bố hắn đã dạy hắn và lẩm bẩm lại câu “Dù cuộc đời có cố đóng đinh con xuống đất, nhân cách sẽ giúp con đứng thẳng giữa cuộc đời” khi hắn kể.
Hương xuất hiện sau khi ông gọi, em đi ra cùng mẹ, mặt cô vẫn còn nét đỏ loang trên mặt, nụ cười ngọt ngào trên môi làm hắn xao động, hắn gần như không rời mắt khỏi cô, trong hắn cồn lên tình yêu và nỗi nhớ.
– Hai đứa định đi chơi bây giờ à?
Tiếng mẹ em vang lên như để kéo hắn khỏi trạng thái ngẩn ngơ, mắt bà nhìn hắn với vẻ chờ đợi và dò hỏi.
– Cháu và Hương quen nhau được bốn tháng, chúng cháu đã có thời gian tìm hiểu và có tình cảm với nhau. Cháu cũng định thêm thời gian nữa khi công việc của cháu đã đi vào quỹ đạo ổn định rồi thưa chuyện cùng cô chú để cho phép chúng cháu được yêu nhau.
Hắn vừa nói vừa dịu dàng nhìn Hương, khuôn mặt em đã đỏ bừng và cúi đầu nhìn xuống ngực.
– Dù chưa xin phép chính thức cô chú, nhưng cháu biết cháu đã yêu Hương và sẽ làm mọi điều để cô ấy hài lòng và được che chở. Cháu cũng sẽ không làm gì để tổn thương đến cô ấy, sẽ giữ gìn cô ấy cho đến khi được cô chú cho phép. Có thể hơi đường đột khi cô chú cũng cần có sự tin tưởng đối với cháu, nhưng hôm nay cháu xin phép cô chú cho chúng cháu được yêu nhau và cháu tin rằng mình có đủ khả năng để mang lại hạnh phúc, tình yêu và sự che chở đến cho Hương.
Với những gì đã xảy ra hắn hiểu mình cần chủ động, để có sự tin tưởng của bố mẹ Hương và thể hiện sự nghiêm túc của hắn.
– Cô chú không cấm đoán Hương và tin rằng em cũng đủ trưởng thành để tự quyết định chuyện tình cảm của mình. Chú cũng tin tưởng cháu sẽ thực hiện được những gì cháu đã nói. Chú đồng ý để hai đứa được tìm hiểu nhau và hy vọng rằng cả hai sẽ đủ trưởng thành và chín chắn để không ân hận với quyết định của mình và các cháu cũng phải hiểu mỗi quyết định của mình không chỉ ảnh hưởng đến hai đứa mà còn ảnh hưởng đến gia đình và những người xung quanh.
– Cháu cảm ơn cô chú.
– Con cảm ơn bố mẹ.
Mẹ cô giờ đã yên tâm, bà nhìn hắn vẻ hài lòng.
– Thôi hai đứa đi đi kẻo chiều về lại muộn.
– Vâng ạ. Chúng cháu xin phép cô chú.
Hắn hưng phấn lái xe trên đường, Hương ôm chặt lấy hắn, đầu cô đặt lên vai hắn.
– Hôm nay em đã chính thức được công nhận là người yêu của anh rồi nhé.
– Sáng nay đợi anh, em hồi hộp nên đứng lên ngồi xuống, bố mẹ cứ dò hỏi. Không dấu được nên em kể về anh. Bố thì bình thường nhưng mẹ thì lo lắng, nên bố mới bảo để bố phỏng vấn con rể tương lai xem như thế nào để mẹ ở trong nhà quan sát và không cho em ra ngoài. Ở trong nhà em lo đứng lo ngồi, may quá anh qua được cửa của bố mẹ em.
– Anh cũng hồi hộp, nhưng chắc bố ẹm thương con gái rượu và tình yêu của em làm anh đủ dũng khí để giữ được bình tĩnh.
– Hôm nay về nhà anh gặp bố mẹ, em cũng hồi hộp quá.
– Bố mẹ anh dù chưa chưa gặp em, nhưng ông bà đã coi em là con gái rồi nhé. Em cứ tự nhiên như ở nhà, đảm bảo em sẽ thích bố mẹ anh ngay. Bố mẹ mong em còn hơn anh.
Hắn vừa nói xong thì chị Phượng gọi, hắn đưa điện thoại cho Hương.
– Em nghe đi, chị Phượng gọi này.
Hương cầm điện thoại rồi bấm nút nghe.
– A lô… Chị Phượng ạ? A… vâng… cháu cháu chào bác ạ… Vâng, cháu… con và anh Khánh đang trên đường sắp về đến nhà rồi ạ. Dạ… dạ… vắng ạ… Cháu… con chào bác.
Nói chuyện xong, Hương véo vào lườn hắn đau điếng.
– Mẹ gọi mà có phải chị Phượng đâu. Đang yên anh bắt em nghe làm em ngại… hihihi… mẹ gọi em là con làm em càng ngại.
– Thì đấy anh nói rồi, dâu là con mà.
– Đừng tưởng bở nhé, vẫn còn nhiều thử thách lắm đấy. Mà anh đi nhanh lên, mẹ sốt ruột rồi.
Về gần đến nhà, từ xa hắn đã thấy mẹ đứng đợi cổng, bà mừng rỡ khi nhìn thấy hắn và Hương.
– Hương à! Chào con… vào nhà đi con. Bố thằng Khánh ơi! Hương về này.
Mẹ cầm tay Hương dắt vào nhà, hắn nháy mắt với Hương khi em quay khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn. Dắt xe đi sau mẹ và Hương, hắn thầm cảm ơn mẹ, bà ân cần như đón cô con gái xa nhà lâu ngày về thăm nhà. Chị Phượng và bố cũng từ trong nhà đi ra, chị Phượng chạy lại khoác nốt tay bên kia của Hương rồi tíu tít nói chuyện với Hương. Bố hắn thì nhìn hắn khẽ gật đầu, đầy vẻ hài lòng.
– Con vào với chị Phượng rửa mặt rồi ra ăn cơm với cả nhà. Hôm nay nhà chùa mở lễ khóa cầu an cho năm mới, bác đăng ký cho con rồi, ăn cơm xong bác với con và chị Phượng đi làm lễ.
– Vâng ạ.
– Đi vào đây với chị, chị cũng có cái này mừng tuổi em này.
Sau khi Hương đến nhà, hắn chính thức trở thành người thừa, hắn và bố ngồi bên bàn uống nước nhìn mẹ, chị Phượng và Hương tíu tít dọn cơm, nói chuyện, thỉnh thoảng lại cất lên tiếng cười rộ lên, rồi những tiếng thì thầm sau đó Hương sẽ nhìn về hướng hắn nở nụ cười như kiểu “biết rồi nhé… lêu… lêu”.
Bữa ăn vẫn tíu tít câu chuyện giữa mẹ, chị Phượng và Hương giới thiệu về làng xóm, họ hàng rồi về những phong tục ở quê. Hắn gần như không chen vào được, bố thì chỉ ngồi cười nhìn mọi người nói chuyện và nhấm nháp chén rượu.
Sau bữa cơm, mẹ với chị phượng và Hương đi chùa, chỉ còn hai bố con ngồi bên bàn uống nước nói chuyện.
– Làm người đàn ông luôn phải thương yêu, che chở cho người phụ nữ của mình. Dù trong bất cứ trường hợp nào, con cũng phải luôn đứng trước người phụ nữ, phải ngăn mọi sóng gió cho người phụ nữ của mình. Đó là trách nhiệm của con đối với người phụ nữ của đời mình, vì họ có nhiệm vụ cao cả hơn rất nhiều, đó là tạo nên gia đình nơi con quay về để có sự bình yên, là nơi mà sự thành công của con được tôn vinh và nơi nuôi dưỡng những đứa con của con. Việc sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm của cuộc đời con đó chính là điểm xuất phát của lòng tự trọng và lòng tự trọng sẽ làm nên nhân cách của người đàn ông.
Có thể bố chưa có những thành công trong sự nghiệp, nhưng bố đã làm được những gì bố vẫn dạy hắn. Và hắn thừa hưởng rất nhiều tính cách của ông. Ngay từ khi biết nhận thức, hắn chưa bao giờ thấy bố to tiếng với mẹ, cũng chưa bao giờ thấy bố nề hà bất cứ việc gì và cho đến bây giờ mỗi khi nhắc đến bố mắt mẹ vẫn lấp lánh sự kính yêu. Chị em hắn được lớn lên trong sự tình yêu của bố mẹ, thấm đẫm hạnh phúc của bố mẹ và cũng chính vì vậy, chị em hắn luôn yêu thương và đùm bọc nhau.
Ngay cả trong họ cũng vậy, dù bố không phải con trưởng, nhưng lời nói của bố luôn được các ông các bác lắng nghe và mỗi khi có việc họ mạc, bố cũng sẽ là người được hỏi ý kiến đầu tiên và ông luôn có những lý giải để xử lý. Dòng họ nhà hắn không lớn, nhưng luôn luôn là dòng họ đoàn kết và hòa thuận nhất làng.
Tiếng oanh oanh yến yến vang rộn rã vọng vào từ ngoài ngõ, mẹ chị và Hương không về một mình mà còn một đoàn các cô, các bác và các chị em trong họ. Năm nào cũng vậy, nhà hắn luôn được các bác các cô và chị em ưa thích bởi những món quà mẹ hắn làm chè lam, chè đậu ăn cùng nước sả nấu mật. Hương đi cùng với các chị em, đang nói chuyện rất vui vẻ và thân thiết.
Hắn đứng dậy vào nhà bê chồng bàn ghế nhựa ra sân, chị em xúm vào giúp bày bàn và ghế. Chị Phượng vào nhà mang chè ra bày, mẹ đi vào bếp để nấu chè xả, Hương theo mẹ vào bếp. Mọi người thì rôm rả nói chuyện đợi chè xả, phải công nhận hắn mê nhất món nước xả của mẹ đặc biệt được uống kèm chè đậu xanh không gì ngon bằng, mùi sả thơm nồng sẽ dậy lên mùi thanh bùi của đậu xanh.
Sả là loại sả tím mẹ trồng trong vườn, mật mía mẹ cũng tự làm từ nước mía, mùa hè có thể uống thêm với lát chanh và bỏ đá, mùa đông uống nóng sẽ không gì tuyệt hơn. Mặc dù đồ uống này cũng dễ làm, nhưng mà mẹ làm vẫn ngon nhất và mỗi khi có dịp là các cô các bác lại yêu cầu mẹ làm.
Rất nhanh Hương và mẹ đã quay lại với hai bình nước xả nghi ngút thơm lừng, mẹ rót cho bố và hắn trước sau đó các cô các bác, Hương thì rót cho các chị em, rồi quay lại ngồi cạnh hắn. Mắt em long lanh, trong đó có cả sự hạnh phúc, niềm vui được đón nhận và sự chân tình mà em nhận được. Cắm miếng chè đậu xanh đưa cho em, hắn nói.
– Em ăn đi, đảm bảo em sẽ mê. Ăn chè đậu xanh ăn cùng nước chè sả của mẹ, em sẽ không bao giờ quên.
Miếng chè chỉ nhai khẽ là sẽ tan mịn trong mồm, vị thanh bùi sẽ tràn ngập vị giác, chiêu một ngụm nước sả thơm nồng đẩy vị giác lên một cung bậc mới làm người ta phải xuýt xoa.
– Ngon quá anh ạ. Em không ngờ món đơn giản mà mẹ có thể làm ngon đến vậy.
– Em rồi sẽ được thưởng thức nhiều món quà quê mẹ làm. Ăn rồi, em sẽ không muốn ăn ở chỗ khác.
Rất nhanh các đĩa bánh và nước sả đã được mọi người xuýt xoa thưởng thức xong. Mẹ, chị Phượng và em tiễn mọi người ra tận cổng.
– Cả nhà nhanh để đưa Hương sang chào ông bà và bác cả, để Khánh còn đưa Hương về không muộn.
Mẹ quay vào giục mọi người. Ông bà nội có bác cả và bố hắn là con trai giữa bác và bố còn bác gái và sau bố là cô út. Cô Út lấy chồng hiện sống ở trong Nam, năm nay cô chú không về quê ăn Tết. Ở quê có gia đình bác cả, bác gái và bố hắn. Khi còn bé, năm nào mồng một Tết hắn cũng háo hức được sang bác cả để được ông bà mừng tuổi, giờ hắn lớn không còn háo hức như khi còn bé, nhưng tiền mừng tuổi của ông giờ hắn giữ lại cho con lợn, không biết ông bà còn sống được bao lâu nữa.
Hôm nay Hương về, bố mẹ hắn coi như đã đồng ý và đưa Hương sang chào ông bà, mặc dù không chính thức, nhưng cũng coi như là giới thiệu để ông bà được biết. Việc này, hắn cũng không thấy bố mẹ nói trước, hắn đoán chắc mẹ đã nói chuyện với Hương và em cũng đồng ý vì khi mẹ bảo sang bác cả không thấy em có vẻ gì là ngạc nhiên.
Bác cả ra đình chuẩn bị cho hội làng chưa về, chỉ có ông bà và bác cả gái ở nhà. Mẹ giới thiệu Hương với ông bà.
– Đây là cháu Hương, bạn thằng Khánh về chơi, con đưa sang để cháu chúc Tết ông bà.
– Cháu chào ông bà. Chúc ông bà năm mới sức khỏe dào, sống thật vui và thật lâu bên con cháu.
– Ông cám ơn. Ông bà cũng chúc con sức khỏe, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống nhé. Và ông lại chúc thằng cháu Khánh luôn khỏe mạnh, luôn là người đàn ông tốt, thành công trong cuộc sống và sớm mang về cho anh thằng chắt để ông ẵm. Ông mừng tuổi con cháu Hương.
– Vâng, ông phải luôn ăn uống thật tốt, giữ gìn sức khỏe, sống thật lâu để không những bế thằng chắt mà còn cả thằng chút nữa chứ.
Hắn vừa nói vừa nhìn khuôn mặt đang đỏ tưng bừng của Hương nháy nháy mặt. Năm nay ông nhắc việc này liên tục, nhà bác cả có hai anh, một anh đã đi Ba Lan làm ăn lâu rồi mà chưa chịu về lấy vợ, anh thứ hai nhà bác thì lại sinh hai cô con gái. Cho nên, hắn nhiễm nghiên trở thành đích tôn dự bị.
Sau khi rời nhà bác cả, cả nhà lại sang nhà ông ngoại. Nhà ông ngoại toàn con gái, mẹ hắn ở giữa, trên có một bác và dì út, hiện vợ chồng dì út ở cùng ông bà. Chồng dì út người cùng xã khác làng, nhà chú nổi tiếng khá giả trong xã. Hồi bé, hắn chuyên làm bồ câu đưa thư cho chú dì và cũng vì vụ ở rể mà tí thì dì và chú không đến được với nhau, dì út nổi tiếng xinh và hát hay, nên chú kiên quyết gia đình chú mới đồng ý. Dì và chú có hai con trai, đứa út mặc dù vẫn mang họ chú, nhưng ông bà coi như cháu đích tôn và sau này sẽ nhận hương khói cho ông bà. Ông bà ngoại cũng nổi tiếng gia giáo và có ba cô con gái xinh đẹp nết na.
Hắn vẫn nhớ hồi còn bé, chị Phượng rất hay tị vì sự thiên vị của ông ngoại dành cho hắn, nếu mổ gà kiểu gì ông cũng dành cho hắn cả cái đùi, rất nhiều lần hắn phải giả vờ không thích để gắp sang bát chị Phượng hoặc chia lại cho chị quà bánh để dỗ chị.
Ông ngoại hay ông nội, mấy năm gần đây hay nhắc đến chắt và câu chúc của ông ngoại cũng không khác ông nội là mấy, chỉ khác là trực tiếp hơn, giục hắn cưới vợ phải cưới liền tay và sớm sinh lấy thằng chắt. Làm hắn cũng hơi hoang mang, nếu sinh con gái liệu ông bà sẽ phản ứng như thế nào?
Hắn không muốn Hương bị cảm giác áp lực về vấn đề này, nên trên đường đưa Hương về nhà, hắn nói với Hương.
– Mấy năm nay ông bà anh về già hay nghĩ đến vấn đề thằng chắt, em đừng để ý. Đối với anh trai hay gái không quan trọng, quan trọng nhất là gia đình hạnh phúc, đó là tổ ấm để anh được sống trong sự bình yên, đó là thành quả của tình yêu và mục đích để anh phấn đấu và là nơi nuôi dưỡng những đứa con của con của anh để chúng trưởng thành thành những người có nhân cách và có ích.
– Vâng, em hiểu, giống như ông bà em, đến tuổi của ông bà hay nghĩ sâu xa, nhưng lúc nào cũng yêu thương con cháu dù trai hay gái. Hôm nay em rất hạnh phúc, bố mẹ đón nhận em như con gái trong nhà, em đã hồi hộp rồi nghĩ ra đủ các tình huống xảy ra khi gặp bố mẹ. Rồi khi gặp mẹ, chẳng có tình huống nào xảy ra, em gần như thấy thân thuộc ngay từ khi mẹ cầm tay. Các cô các bác và các chị trong họ cũng vậy anh nhỉ, em chẳng có sự bỡ ngỡ nào, các các cô các bác và các chị rất tự nhiên.
– Họ nhà anh dù nhỏ, không có người quyền cao chức trọng hay giàu có, nhưng luôn nổi tiếng về sự gia giáo, hòa thuận và đoàn kết. Con trai, con gái trong họ luôn đắt giá nhất làng, nhất xã đấy.
– Mẹ bảo mẹ sẽ dạy em làm các món quà quê. Công nhận món chè đậu xanh mẹ làm ngon thật, chè tan mịn ngay khi cho vào miệng và uống với nước chè sả không gì tuyệt hơn, lần đầu tiên em được thưởng thức. Nãy mẹ dạy em làm nước chè sả và chuẩn bị sẵn sả và mật rồi, về em sẽ trổ tài cho bố mẹ em thưởng thức với món chè đậu xanh mẹ gửi nữa.
Đưa Hương về đến nhà, nhà chỉ còn mẹ em ở nhà, bố em đã đi chúc Tết. Bà có vẻ thân thiết và nhiệt tình hơn so với buổi sáng.
Khi tiễn hắn về, sau khi khuất sau cánh cổng em kiễng chân đặt cho hắn một nụ hôn thật nhanh. Cả ngày hôm nay, hắn chưa có cơ hội được ôm cô, nhưng hắn hạnh phúc vì sự cho phép của bố mẹ em, sự tiếp nhận của bố mẹ hắn và sự hòa nhập của em với gia đình hắn. Giờ chỉ còn trách nhiệm của hắn.

Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

To top
Đóng QC