Phần 23
Chị Phượng vẫn chưa về, hắn hơi uể oải nên quyết định không cắm cơm nữa, hắn sẽ đón và đưa chị Phượng đi ăn, lâu rồi hai chị em cũng chưa ăn ngoài.
Hắn đến khi siêu thị mới chuẩn bị đóng cửa, còn vài vị khách đang thanh toán. Anh chàng quản lý siêu thị đang đứng giám sát gần quầy thanh toán chỗ chị Phượng đang vào đồ cho khách mua. Hắn thật sự không có cảm tình với anh chàng này mặc dù trông cũng điển trai và bóng bảy, hắn không thích cái cách anh này hay nịnh bợ, cách xoa tay khi nói chuyện với người khác và đặc biệt đôi mắt với hàng lông mi dài và lúc nào trông cũng ướt ướt. Hắn biết anh ta đang tán tỉnh chị Phượng, qua thái độ của anh ta với chị Phượng và cách anh ta lấy lòng hắn bằng nụ cười giả tạo, đôi mắt khép hẹp lại che đằng sau hàng lông dài đen khi cười.
Hắn tiến đến quầy chăm sóc khách hàng chào Quyên, cô bé hay cười và luôn đỏ mặt.
– Chào em. Hôm nay có gì vui mà má đỏ hây hây, con mắt lung linh thế?
– Anh… anh Khánh. Em chào anh. Hôm nay đến đón chị Phượng à?
– Anh đến chào em nữa chứ. Chưa trả lời câu hỏi của anh nhé.
– Có gì đâu anh. Anh Khánh bao giờ về quê ăn Tết?
– Anh chờ chị Phượng nghỉ thì về. Em năm nay có đưa thêm ai về ra mắt bố mẹ không?
– Anh này… có ai thèm để ý đến em đâu.
– Bọn thanh niên giờ hẳn mắt có vấn đề. Để mai anh mua ít thuốc nhỏ mắt đưa cho bọn nó để nó sáng mắt ra. Cô gái dịu hiền ngoan ngoãn như thế này mà bỏ qua.
Quyên lại đỏ mặt từng bừng. Hắn hay nói chuyện với Quyên mỗi lần đến đón chị, cô bé rất ngoan và hiền và chị Phượng cũng quý, nhưng lát thế nào cũng lại đe hắn. Y như rằng, đang nói chuyện linh tinh hắn nghe thấy tiếng chị Phượng sau lưng.
– Hương người yêu em đâu mà không đi chơi, lại đến đây đón chị?
– Hương về sáng nay rồi, giờ ở thành phố này em có mỗi chị là người thân yêu và em Quyên là người quen.
Chị Phượng lại cất tiếng cười vui vẻ, mỗi lần hắn nói chị là người hắn thân yêu.
– Quyên là em chị đấy, nó cũng là em em. Làm anh cho xứng đáng.
– Quyên, anh xứng đáng làm anh nhỉ. Qua Tết sẽ có mừng tuổi cho em để sang năm có anh chàng đưa về ra mắt bố mẹ nhé. Giờ anh phải đưa bà chị thân yêu của anh về đã, không lát nữa phượng xù lông thành gà mất.
– Vâng… vâng… anh đưa chị về đi.
Hắn vừa đi qua của, giọng nhựa nhựa lại vang lên.
– Ôi, chào thằng em đẹp trai. Mấy hôm không gặp, thằng em càng ngày càng phong độ.
– Chào anh. Mấy hôm không gặp anh, anh càng ngày càng ngọt ngào, ngực càng ngày càng cong. Dạo này anh có thêm được em nào thích chưa?
– Chú cứ nói vậy, chị em lại hiểu lầm.
Chị Phượng kéo tay hắn đi nhanh ra cửa.
– Hai chị em về nhé. Phượng, em giữ gìn sức khỏe, mấy hôm nay trời lạnh lắm đấy.
– Em về đây. Hôm nào anh nhớ truyền cho em mấy bí kíp để gái tự động theo như anh đã hứa nhé.
Câu này là hắn nhét chữ vào mồm anh ta, chỉ do một lần anh ta buột miệng khoe anh ta luôn được phụ nữ thích làm anh ta toàn phải chủ động từ chối do chưa tìm được người hợp.
– Em cứ bắt lời với anh ta làm gì? Kệ anh ta đi.
Chị Phượng lại càu nhàu khi hai chị em đã ra khỏi khu siêu thị.
– Thì lịch sự thôi mà chị. Anh ta chủ động chào mà mình không chào còn ra cái gì.
– Em có được câu nào tử tế đâu, toàn nói móc anh ta. Mà anh ta cũng phiền lắm, mói như đàn bà, dạo này cứ xán lấy chị.
– Anh ta có làm gì phiền chị không?
– Không, nhưng mà cứ vo ve suốt ngày, lúc thì hỏi em có khát không ra uống nước đi? Lúc thì có mỏi không, ngồi nghỉ một lát đi? Mà anh ta biết thừa, trong ca làm sao rời khỏi quầy.
– Nếu chị không thích thì cứ nói thẳng. Với lại, em đang tính chị hay nghỉ hẳn ở đây đi về làm cho em, em cần một người giúp làm kế toán. Chứ làm ở đây dù gì cũng phức tạp mà toàn về đêm hôm.
– Thôi, cứ làm ở đây đã, dù sao công việc của em chưa nhiều, nên chị cũng chỉ cần làm mấy ngày cuối tháng là xong.
– Được rồi, tạm thế đã, nhưng mà có gì phiền phức chị phải báo em ngay nhé. Giờ chị em mình đi ăn, chị muốn ăn gì?
– Đi ăn bún ốc, sau đi đi uống café trứng nhé.
Hắn không ăn ngồi ngắm chị ăn, chị hắn công nhận xinh, nhưng không xinh kiểu rực rỡ của các cô gái thành phố, mà nét xinh của chị thùy mị, nết na dịu dàng của cô thôn nữ hệt như mẹ. Khoan mặt trái xoan trắng mịn, đôi mắt tròn e lệ, hàng lông mi đều và cặp lông mày thanh mảnh, cái mũi thẳng xinh xinh. Điều hắn lo lắng là giờ chưa thấy chị giới thiệu ai là bạn trai, ở tuổi chị nếu ở quê đã là quá lứa nhỡ thì.
– Khi em đến nhà Hương phải thật đĩnh đạc, đàng hoàng nghe chưa, đừng để bố mẹ Hương có ấn tượng không tốt. Mà không được mặc quần jeans đâu đấy, hôm trước chị và Hương đã mua cho em hai bộ quần áo sơ mi để mặc. Chị chấm Hương rồi, giờ hiếm có cô gái nào ngoan, hiền và hiểu chuyện như Hương đâu. Em mà làm gì sai là chị giết, nghe chưa.
Chị lại hặn dò hắn khi chị em ngồi trong quán café, hắn chẳng nhớ chị nhắc lần này là lần thứ bao nhiêu rồi.
– Em biết rồi, chị yên tâm. Mà chị thì sao? Bố mẹ nhắc nhiều rồi đấy nhé, bạn chị ở nhà đã có con bồng con bế. Chị thì còn chưa có ai đưa về? Em không muốn khi con em lớn vẫn có bà bác già ở bên cạnh đâu đấy.
– Kệ chị. Em sợ chị ế à? Đây còn một hàng vài cây số đang đứng để đợi chị duyệt nhé.
– Em biết chị em hô một tiếng thì sông Hồng sẽ bị bịt dòng vì nhiều người nhảy, nhưng mà bố mẹ sốt ruột lắm rồi.
– Uh, chưa gặp ai tâm đầu ý hợp. Chị cũng không vội. Em lo cho em đi đã, em mà có lỗi với Hương là biết tay chị đấy. Em tưởng chị không đoán ra à? Các mối quan hệ ngoài xã hội của em chị không ngăn cản, nhưng mà làm gì cũng phải đúng mực, không được làm tổn thương người khác. Mấy hôm trước chị Nga có đến gặp chị, mời chị về làm kế toán cho công ty chị ấy, nhưng chị từ chối, chị không muốn nhận ân huệ của người khác và cũng không muốn em khó xử.
Hắn hơi chột dạ, hắn không muốn có điều gì hắn không biết liên quan đến người thân và những người quan hệ với hắn. Hắn sẽ phải nói chuyện này với chị Nga, những gì liên quan đến người thân, hắn phải là người biết đầu tiên. Dù hắn biết chị Nga cũng vì ý tốt và cũng vì hắn.
– Vâng em biết rồi. Chị yên tâm, em sẽ không điều gì gây tổn thương đến Hương và em hứa sẽ mang Hương về làm em dâu của chị.
– Bố mẹ cũng lớn tuổi rồi và mong có cháu bế.
– Chưa ngay được chị ạ. Em còn cần thời gian phát triển và đảm bảo được cuộc sống đã. Với lại Hương cũng mới ra trường, cũng phải để cô ấy trải nghiệm cuộc sống. Một hai năm nữa cũng chưa muộn.
– Nhưng chị sợ là thời gian có thể sẽ làm cho mọi việc thay đổi.
– Chị không tin em chị hay chị lo Hương sẽ thay đổi? Em tin em và em tin Hương, thời gian chỉ để bọn em hiểu nhau hơn.
– Uh… em nghĩ vậy chị cũng yên tâm. Nhưng làm gì cũng phải có chừng mực, đừng để sự việc vượt qua tầm tay.
Thời gian có thể làm nhiều thứ thay đổi, nhưng bản chất con người không thay đổi, hắn tin vào hắn, hắn tin Hương và tin vào những người xung quanh hắn. Hắn sẽ làm hết sức để sự việc dù có thay đổi, nhưng sẽ vẫn theo con đường mà nó phải theo hoặc ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến những người xung quanh hắn.
… Bạn đang đọc truyện Xe ôm tại nguồn: https://gaigoi.city
Sáng sớm hắn đã đi khỏi nhà, chạy một mạch xuống chỗ bạn bác Phúc để lấy củ đinh lăng như đã đặt. Củ đinh lăng này tình cờ hắn nghe bác Phúc kể khi qua chào bác trước khi về Tết, bạn bác có mấy cây đinh lăng rất to và lâu năm, giờ con trai phá đi để xây nhà bác làm bác cứ tiếc mà không đi lấy được để về uống. Nghe thế hắn liền xung phong đi lấy hộ bác và lấy cho hắn một gốc, hắn định dùng để đưa anh Long ngâm rượu.
Nhà bạn bác Long cách thành phố khá xa, phải gần hai tiếng hắn mới tới làng, sau một hồi hỏi thăm hắn cũng tìm được. Hai gốc đinh lăng xù xì đã được cắt hết phần thân, chỉ còn bộ rễ xoắn lại như những con rắn và một bao lá bạn bác Phúc gửi cho bác Phúc.
Sau khi đưa cho bác Phúc một gốc và bao lá, hắn đến nhà anh Long. Hôm nay nhà anh khá đông khách Nhung, Vinh, Quyết, mấy người anh em họ của anh chị và hai người bạn hồi tại ngũ của A Long đang mổ con lợn tại góc vườn.
Anh Long đã đi tập tễnh với cái nạng chống tay nhìn hắn vác cái gốc đi vào.
– Em có cái này biếu anh ngâm rượu.
– Chú có món gì hay thế, làm anh tò mò… Ah… đinh lăng, chú kiếm ở đâu đấy? Anh kiếm mãi không được gốc to như thế này? Ông Hùng ơi, thằng em nó kiếm được gốc đinh lăng này, ông lại đây xem có vừa ý chưa?
Anh Hùng, đồng đội anh Long, dáng người cao to chắc chắn nhưng chân hơi tập tễnh, tay vẫn cầm con dao bầu từ chỗ mổ lợn đi vào.
– Gốc này ngon, nhiều rễ rất đều và to, chắc phải hơn hai chục năm có lẻ.
Anh Hùng sau khi xem xét gốc đinh lăng khẳng định.
– Gốc to như thế này, giờ hiếm lắm, loại trồng nhiều cũng chỉ năm sáu năm. Ông cầm về đi, mà làm thuốc.
Anh Long nói rồi quay sang hắn.
– Cám ơn em. Anh Hùng đang cần tìm để làm thuốc, anh ấy bị vết thương hồi trong bộ đội, giờ nó ảnh hưởng hay bị hoa mắt chóng mặt. Anh cũng tìm mà toàn loại trồng đại trà ít năm, thế nào hôm nay chú lại kiếm được. Mà ngon thế này, chắc anh cũng lấy mấy cái rễ ngâm bình rượu, anh em mình uống nhỉ.
– Gốc to thế này, tôi dùng cũng không hết, ông lấy mấy cái rễ mà ngâm rượu. Tôi cũng dùng làm thuốc và một phần ngâm rượu. Cám ơn thằng em. Anh là Hùng, đồng đội cũ của anh Long.
– Em chào anh. Em là Khánh.
– Thằng em này là quý nhân của tôi mà tôi kể cho ông đấy. Thằng này chơi được, nhưng mà hay nguyên tắc bỏ mẹ. Thôi vào đây uống nước. Quyết! Mày cầm gốc này ra xịt nước rửa rạch cho anh nhé.
Anh Long làm một chàng dài, rồi kéo tay hắn vào bàn.
– Chị Nga đâu anh?
Cầm chén nước anh Long đưa hắn buột miệng hỏi vì không thấy chị ở nhà.
– Chắc nó vừa đi chợ với bác giúp việc. Công việc của chú dạo này thế nào?
– Vâng cũng tạm ổn anh.
– Để lát anh giới thiệu chú với anh Hùng, trông anh ấy vậy thôi chứ cũng sừng sỏ ở tỉnh tính tình hào sảng nhưng mà hay bỗ bã. Còn anh Lập hiện đang làm chủ doanh nghiệp vận tải đường dài. Toàn bạn hồi tại ngũ và cùng ra lập nghiệp với anh hồi phục viên. Anh em chí cốt, nên chú không cần giữ kẽ.
– Vâng, cảm ơn anh. Vết thương anh thế nào?
– Cũng ổn rồi em, chỉ là chưa lành hẳn, nên vẫn phải chống nạng. Chắc một hai tuần nữa, anh sẽ tập lại được rồi. Mai chú về quê à? Anh có củ sâm, chú mang về biếu bố mẹ hộ anh.
– Vâng cảm ơn anh. Vụ kia của anh, tình hình giờ thế nào?
– Êm rồi em. Nhưng vẫn cần cảnh giác, nếu nó rục rịch, anh sẽ dùng biện pháp mạnh. Chị Nga không đồng ý, nhưng nếu có nguy cơ, anh cũng cần thể hiện là thằng đàn ông.
– Vâng, anh cũng nên cẩn thận, vì dù thế nào cũng tránh chó cùng dứt dậu.
– Chú yên tâm. Anh im lặng lâu rồi, nên nhiều người đã quên. Thỉnh thoảng cũng cần nên tiếng để chúng nó biết mình tồn tại.
Hắn trầm ngâm khi anh nói vậy, hắn hiểu, việc xảy ra đã động đến sự sĩ diện của anh Long, nhưng nhiều khi cứng quá lại dễ gãy. Giải quyết mềm vẫn là biện pháp an toàn và hiệu quả hơn.
– Anh… Anh Khánh, Nhung nói chuyện riêng với Anh Khánh một chút được không?
Tiếng Nhung ngập ngừng vang lên sau lưng hắn. Hắn quay lại nhìn Nhung đang đứng ở sau lưng, rồi nhìn Anh Long, Anh Long khẽ gật đầu. Hắn đứng dậy đi theo Nhung vào trong nhà.
– Nhung xin lỗi anh vì việc hôm nọ.
– Không có gì, mình cũng quên rồi.
– Hôm trước Nhung cũng không nghĩ sâu xa, cũng chỉ là bột phát, cũng mong anh không chấp.
– Không sao mà, mình cũng hiểu ý của Nhung.
– Vâng, cảm ơn anh.
– Thế nhé, đừng nghĩ ngợi gì. Tuy nhiên lần sau mình nghĩ Nhung cần suy nghĩ thật kỹ khi làm việc tương tự. Có khi được không bằng mất.
– Anh… Anh… cho Nhung hỏi chút được không?
– Uh, Nhung hỏi đi.
– Anh có thấy Nhung đẹp không?
– Đẹp, nóng bỏng.
– Sao… sao anh lại không thích?
– Không, mình rất thưởng thức vẻ đẹp của Nhung.
– Thế hôm nọ…
– Nhung hiểu sai ý mình, thưởng thức và tiếp nhận với mình là khác nhau. Thưởng thức đơn thuần là vì vẻ đẹp, tiếp nhận nó cần có thời gian và sự hòa hợp, vậy thôi. Thế nhé, mình ra ngoài uống nước với Anh Long.
– Vâng, cảm ơn Anh.