Vòng xuyến tình – Phần 3

Phần 3
Nói vậy là để muốn trì hoãn với Liên & Lê việc lên thăm bà ngoại. Bởi lẽ Liên sắp sinh và cái cơ bản là tôi muốn “thám thính” tình hình trước đã, vả lại tôi còn chưa biết rõ quê quán của 2 nàng.
Trong những lúc nằm kề bên nhau, tôi gợi ý hai nàng để được nghe thêm các tư liệu, hồ sơ trước khi vào cuộc “trinh sát thực địa”.
Tôi đã biết rõ quê của hai bà vợ là xóm X, xã Y, huyện Trùng Khánh, Cao Bằng. Hồi ấy không có điện thoại di động nên mọi liên lạc giữa mấy mẹ con đều phải ra bưu điện để đăng ký cuộc gọi hoặc nhắn tin, gửi tiền…
Hàng tháng hai chị em cùng tích cóp để gửi tiền về cho mẹ nuôi em. Từ ngày ra HN làm ăn, chỉ mỗi năm một lần về vào dịp Tết mà thôi.
Liên sinh đôi hai cu con bụ bẫm. Tôi đặt tên là Trần Liên Trung và Trần Liên Hùng. Đồng thời đổi tên đứa con trai của tôi với Lê “em” là Trần Lê Tùng.
Đã cận Tết 1994 – 1995 rồi. Tôi bảo:
– Để sang đầu năm cho hai thằng nhỏ cứng cáp đã thì cả nhà mình đi du xuân về hai vùng quê.
Quán Cafe chỉ bán cầm chừng để giữ khách, chứ 2 bà chủ thì còn bận túi bụi việc nuôi con nhỏ. Bé Nhạn cũng đã 12 – 13 rồi.
Tôi thuê thêm một người giúp việc và một người bán quán để đỡ vất vả cho hai nàng. Tôi bảo:
– Để anh được yên tâm đi chơi thăm bạn bè mấy ngày, còn về sớm để lo Tết.
Vậy là tôi một mình, một ngựa đi Cao Bằng.
Hồi đó đường xá không được rộng rãi, phẳng phiu như bây giờ nên chuyến đi khá vất vả.
Tìm về đến vùng quê heo hút, cách Thị trấn chừng 3 km. Hỏi đúng tên xóm, tên xã, tôi dừng xe ghé ngồi quán nước dưới một gốc đa ven đường. Vừa uống nước, vừa khêu gợi để hỏi han về nhà cửa của Liên & Lê.
Bà chủ quán nước cũng hay nói chuyện và hóm hỉnh. Chỉ tay sang phía bên kia dộc ruộng trũng, có mái nhà thấp lè tè, lợp lá cọ. Bà chủ quán bảo:
– Đấy! Nhà đấy! Mẹ chúng nó là người Kinh mà.
Một đám trẻ đi học qua trước quán. Bà chủ quán rối rít vẫy gọi:
– Này! Này Thoa ơi vào bác hỏi này…
Một cô bé cao, gầy chạy lại. Bà chủ quán chỉ vào tôi:
– Đưa bác này về nhà nhé. Hai chị mày gửi quà về đấy.
Cô bé mở to mắt nhìn tôi, không nói gì rồi gật đầu. Tôi hỏi bà chủ quán chỗ để tôi gửi xe.
– Bác cứ để đây, em trông giúp. Còn để gửi đến ngày mai thì phải đưa vào sân trường mẫu giáo mà gửi.
Tôi trả tiền nước và cáo từ. Dắt bé Thoa ra xe. Cô bé ngượng nghịu đi theo. Trên xe, ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng cô bé lại hướng mắt sang nhìn tôi như tò mò, như dò hỏi, như cảnh giác mà không nói câu nào, chỉ trả lời cộc lốc khi nghe tôi hỏi. Gửi xe vào trường xong, một tay tôi xách Vali chứa đầy quần áo mới mùa đông đã mua để làm quà, còn tay kia một bao tải dứa căng phồng bánh kẹo tôi đã mua và mang theo từ Hà nội rồi cùng bé băng qua dộc ruộng để lên đồi, nơi có mái nhà đơn sơ.
– Mẹ ơi! Nhà có khách này!
Từ phía sau, một thiếu phụ dáng tần tảo, lam lũ tay bê rổ trong có mấy quả mướp, khăn trùm kín bởi đang mùa lạnh ở miền núi lại càng lạnh hơn.
Cánh cổng bằng tre phên nứa vừa hé thì cô bé Thoa chạy vụt vào nhà.
Tôi ngẩng mặt lên. Mắt Lê tròn xoe, cái rổ trên tay rơi xuống đất.
– Ơ! Ơ… Rồi bất ngờ Lê ôm chầm lấy tôi, khóc rưng rức, thổn thức và ngắt quãng:
– Câu… cậu… Có phải anh không hả Tuấn? Anh đi đâu mà giờ mới tìm em? Anh ơ… ơi… Rồi Lê đấm thùm thụp lên ngực tôi.
Tôi ôm Lê vào lòng, hôn lên mái tóc đã sớm những sợi bạc của người đàn bà trên 40 của tôi mà lòng thắt lại vì thương, vì thấy mình có tội. Tôi nghẹn ngào:
– Mình vào nhà đi em. Ngoài này lạnh đấy…
Lê cúi nhặt cái rổ và mấy quả mướp rồi đi vào. Cô bé chạy ra. Lê ngập ngừng nói với con:
– Thoa! Con chào… bác Tuấn đi. Bác Tuấn ở dưới quê lên chơi đấy…
Cô bé lí nhí chào tôi rồi ngỡ ngàng hỏi mẹ:
– Quê nào hả mẹ? Con chưa…
– À, quê ngoại mình mà. Giờ con sang quán bác Thẩm mua cho mẹ gói trà nhé, lát mẹ trả tiền.
Cô bé nhanh nhẹn đi ra cổng. Còn lại tôi và Lê. Tôi ôm chặt Lê vào lòng. Người đàn bà của tôi tuy năm tháng thời gian đã làm lu mờ những nét đẹp thời con gái nhưng với tôi thì những gì đã qua bây giờ đang trỗi dậy để thốt lên một câu từ sâu thẳm nơi con tim đang dồn nhịp:
– Lê! Anh nhớ Lê! Sao em trốn anh mãi thế???
Những nụ hôn, những lần tìm trên cơ thể nhau của bốn bàn tay cứ cuống quýt trên từng vết da từ quá khứ lại quay về.
Thấy cánh cổng xịch mở kẽo kẹt, Lê vùng ra khỏi tay tôi:
– Con nó về đấy!
Bé Thoa đưa cho mẹ gói trà rồi bảo:
– Mẹ ơi! Con sang nhà bá Thân chơi nhé.
– Ừ! Nhớ về ăn cơm.
Tôi bảo:
– Thoa ơi! Bác cho quà này.
Rồi mở vali lấy áo lông, giày vải và những bộ quần áo mà tôi đã mua với kích cỡ tôi lấy dáng bé Nhạn làm chuẩn có dự đoán sẽ dài, rộng hơn chút xíu vì tôi biết bé Thoa hơn con tôi 1 tuổi. Xong, tôi lôi mọi thứ bánh kẹo từ bao tải bày ra chõng.
– Quà Tết cho hai mẹ con này.
Thoa cầm gói kẹo lạc rồi chào tôi định chạy ra. Lê túm tay con dắt ra sân, nói gì đó với con bé mà chỉ thấy nó gật gật cái đầu.
Lê quay vào nhà, lao đến bên tôi. Lại khóc rất to, lại cào, lại cấu với những lời trách cứ, than vãn…
Lê kéo tôi vào trong buồng, bật điện. Một thứ ánh sáng đỏ quạch, yếu ớt nhưng đủ để chúng tôi nhìn rõ nhau.
Như một lẽ thường tình, Lê nằm trên giường mặc cho tôi luống cuống cởi từng thứ trên thân thể từng người. Tôi lại diễn lại những cảnh mà trên 20 năm trước trên khắp thân thể trần truồng của Lê. Lê cũng vậy. Những tiếng rên la cùng âm điệu cũ. Khi tôi xuất tinh và nàng ưỡn người đón nhận. Rồi như chợt nhớ ra, Lê bảo:
– Chết! Em quên không bảo anh đừng cho vào. Nhỡ có chửa thì… à, mà thôi kệ!
Sau cú đúp, nằm bên nhau, Lê kể về những gì mình đã trải qua:

‘Anh đi rồi, em mới ân hận bởi giấu không cho anh biết mình đã có chửa. Em sợ lắm chứ. Sợ bố vì ông ấy nghiêm khắc và dữ đòn. Sợ nhà bên anh chê trách. Sợ làng xóm và chúng bạn dị nghị, đàm tiếu. Nhưng không thể nói với ai, em đành thú nhận với cô Ân. Cô ấy chửi em ghê lắm. Nhưng hôm sau, cô ấy hỏi em là có ai biết không và anh có biết không? Em lắc đầu và quả quyết rằng chỉ em và cô biết cái thai đầy tháng tuổi là con của anh. Cô ấy bảo để cô lo. Rồi sau đó thế nào không biết, chỉ thấy mấy anh công nhân hay vào nhà chơi hơn mọi khi. Trong số ấy, có bố của hai đứa con sau của em. Anh ấy tên Sèn, Lục văn Sèn, người Tày. Anh ấy hiền lành, chất phác và ít nói. Thế rồi anh ấy bảo muốn lấy em làm vợ và hỏi em có đồng ý không? Anh biết rồi đấy! Nhưng em cũng nói thật hết với anh ấy về cái thai trong bụng, chỉ một điều không hề nhắc đến tên người làm cho em có thai và nói nếu anh ấy không chấp nhận thì không bao giờ em đồng ý. Anh ấy bảo: Con anh mà! Người Tày nói ít thế thôi nhưng nói là làm đấy. Thế là cưới khi cái bụng 3 tháng đã nhu nhú, dễ nhận ra mà không cách nào giấu được. Ấy vậy mà bố em tuyên bố cạch mặt và đuổi đi ngay sau khi cưới vì làm nhơ nhuốc, mang tiếng nhà có con gái ăn cơm trước kẻng. Anh Sèn đưa em về Cao Bằng và cũng chẳng để lại nhiều thông tin cho bên vợ. Ngày bố em mất thì đang có chửa đứa thứ 3. Anh ấy đặt tên trùng tên của em là Lê. Anh ấy bảo tên trùng tên mẹ cũng tốt mà, để dân bản dễ gọi. Đứa con của anh thì tự em đặt tên đấy. Anh biết sao không? Vì em nhớ anh, nhớ một lần đi mò rau lợn ở đầm sen, anh đã hái những bông hoa sen trắng cho em và bảo: Cho Lê này! Sen là Liên nhé.
Ngày bố mất, chỉ có em và con Liên dắt díu nhau về. Ở nhà đúng một ngày rồi vội vã ngược, nhưng cũng kịp dắt con sang bên ông. Hình như có linh tính hay có ai hé lộ chuyện anh với em hay sao mà mẹ anh ôm cái Liên (lúc đó 4 tuổi, tiếng Kinh còn chưa thạo) vào lòng rồi bâng khuâng, chậm rãi: “Bà thương hai mẹ con lắm, nhưng chẳng biết làm sao. Cũng thương nhớ cậu Tuấn nay chả thấy tin tức gì, cứ biền biệt. Mà thời buổi chiến tranh thế này…” Em giật mình và cũng sợ. Sau lần đó, em còn 2 lần nữa về quê. Đó là hôm biết tin bố anh, rồi mẹ anh mất. Còn mẹ em mất cũng chẳng về được vì con bé Lê ốm yếu, vì nghèo khó, vì… Vậy là tính đến nay là trên 20 năm chỉ về quê có ba lần. Mọi thông tin ở quê đều do cô Ân và thông qua chị Thân ( là người Kinh lấy chồng Tày như em ở bản bên. Chị ấy biết và thân quý cô Ân nhà mình. Thế rồi, khi em sinh đứa thứ 3, con Thoa thì anh Sèn đi rừng bị ngã từ vách núi chết. Một mình nuôi ba đứa con gái. Cơ cực lắm mà không biết phải làm sao. Người nhà bên chồng thì toàn ở xa, đi cả ngày đường rừng mới tới. Còn nhà mình thì như vậy. Nhiều lúc em muốn chết nhưng thương các con và hy vọng gặp được anh. Rồi thì cũng qua. Hai đứa lớn đã biết đi làm kiếm tiền gửi về cho mẹ. Có điều cả năm trời mới gặp lại chúng nó. Không biết Tết này hai đứa có về không…’

Rồi đến tôi, tôi cũng kể hết những thăng trầm của cuộc đời và nỗi nhớ em như thế nào. Chỉ duy nhất còn giấu em một điều: Anh có thêm hai người vợ trẻ là con của em và con của chúng mình.
Tôi bảo:
– Rồi anh đưa em và các con về quê. Em sẽ về Hà Nội ở với anh. Mình sẽ là vợ chồng công khai, có đăng ký kết hôn, không việc gì còn phải giấu thiên hạ, dân làng nữa. Pháp luật không cấm anh và em thành vợ chồng.
Thấy mắt em lấp lánh ánh vui.
Tôi ở lại với mẹ con Lê hai ngày, hai đêm. Hai ngày, hai đêm ấy chúng tôi cứ điên cuồng trao nhận, say mê yêu để như muốn bù đắp cho nhau.
Trước khi về, tôi đưa cho Lê 50 triệu, số tiền không nhỏ hồi đó và hẹn ngày quay lại.
Về Hà Nội, cả nhà lại tíu tít quây quần.
Ba tháng xa Lê “mẹ”, tôi vẫn thỉnh thoảng gọi qua bưu điện để thăm hỏi. Lê chỉ nghe chứ ít khi hỏi chuyện tôi. Gần đây, Lê nhắn: ” Anh lên với mẹ con em đi anh!”
Tôi lại tìm cách tạm dối hai cô vợ trẻ để lên Cao Bằng với mẹ của hai nàng.
Lên đó, Lê khoe ngay là sắp có con. Tôi vui lắm!
Tôi đưa cho em bức ảnh mẹ con Lê ” em” và mẹ con Liên. Lê ” mẹ” ngạc nhiên hỏi. Tôi trả lời: Vì vợ nên anh đã tìm được hết.
Về nhà, tôi hé lộ dần những chuyến đi Cao Bằng vừa rồi là tìm đến nhà mẹ vợ. Hai nàng cảm động lắm.
Với Liên, một lần chỉ có tôi và Liên trong phòng. Tôi kể hết với Liên. Liên cúi mặt, lí nhí trong miệng:
– Thế… thế anh là…
– Anh là chồng em, là bố đẻ ra 2 anh em Liên Trung – Liên Hùng.
– Thế… thế còn mẹ và em?
Tôi quả quyết:
– Đều là vợ anh! Đều đã và còn tiếp tục đẻ con cho anh.
– Chịu anh rồi! Nhưng mẹ có biết hết chưa?
– Để sau khi mẹ em sinh em bé. Anh sẽ nói rõ. Chắc mẹ cũng chấp nhận.
Riêng với Lê “em”, nàng vô tư bảo:
– Chả sao cả! Anh với mẹ cứ là vợ chồng công khai. Còn em và chị Liên là vợ chỉ trong nhà mình!
Khi Lê ” mẹ” sinh con trai, nàng hạnh phúc lắm. ” Giờ em có con trai rồi. Giống bố Tuấn như tạc”.
Đúng vậy, cả bốn đứa con trai của tôi với ba người đều y chang bố đẻ ra chúng.
Các bạn có thể đoán ra, tôi nói như thế nào với Lê “mẹ” mà nàng vẫn vui vẻ chấp nhận khi biết hai đứa con gái của mình đều chung chồng với mình, và đặc biệt đứa con gái đầu (Liên) của nàng với tôi cũng là vợ của bố và sinh cho chồng nàng, bố của con nàng những đứa con trai kháu khỉnh.
Tôi mua thêm hai căn nhà kế bên và sửa sang thông nhau thành một khối liên hoàn để tôi và mỗi nàng đều có góc riêng tư mỗi khi giải quyết nhu cầu sinh lý.
Con gái của tôi học giỏi và đã đi du học tại Anh quốc.
Còn bé Thoa, cũng đang học năm 3 ĐH trong nước rồi. Cho đi du học, dứt khoát không đi. Bảo:
– Con không muốn đi xa mẹ Lê, chị Liên và chị Lê với các em đâu. Con không bao giờ muốn xa gia đình mình dù chỉ vài ba ngày, nhất là không muốn xa… bác Tuấn.
Tôi đã làm gì và như thế nào với bé Thoa mà cô sinh viên trẻ đẹp Lục Thị Thoa phải thốt ra câu ấy thì tuyền các bạn hiểu.
Chỉ biết rằng đến hôm nay gia đình tôi ngày càng đông đúc, quây quần và đầm ấm trong VÒNG XUYẾN TÌNH mà tôi và các bà vợ chung tay dựng tạo.
Cảm ơn mọi người đã chịu khó đọc.
— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

To top
Đóng QC