Vỏ sò lật ngược – Phần 1

Phần 1
Có thể bạn biết đến nó hoặc không, con Sò nhỏ trong Đại Dương bao la ngoài kia. Vì Đại Dương thì rộng lớn mà Sò thì nhỏ nhoi, đó là một sự lẻ loi rất thường… Nhưng có một ” Con Sò” nhỏ, nó kẹp giữa chân của một đứa con gái, thì chắc ai cũng biết. Dẫu bạn là con gái hay con trai, thậm chí thuộc thế giới thứ ba đi nữa… Cái ” Con Sò” nhỏ bé này, cũng chỉ một vài lạng mà thôi, nhưng vì nó là nơi sản sinh ra nhân loại, bất kể gái hay trai… bóng chìm hay bóng nổi…
Thiên tài, hay là một kẻ ngu dốt, cũng đều chui qua ” miệng” của ” Con Sò” này để mà bước vào đời, và nếu là con gái bạn cũng sẽ lại có một ” Con Sò” nhỏ ấy giữa hai chân. Nó sẽ mang lại sung sướng, lẫn đớn đau cho chính bạn, khi bạn lỡ rơi vào kiếp đời con gái mười hai bến nước…
Sò biển thì bán được? Thế ” Sò người” có bán được không? Xin thưa là có… đôi khi còn rất đắt nữa. Nó tùy thuộc vào khuôn mặt, dáng dấp của chủ nhân ” Con Sò” đó, sò biển bán sẽ bị ăn thịt… thế còn ” Sò người”??? Đương nhiên là… bị địt rồi…
Cái kết đắng đó chẳng chừa một ai, nếu như số bạn quá đen. Dù bạn chưa từng đi bán len đi nữa, tất nhiên Dờ cô chưa từng… bán len, cô chỉ đi mua len về đan khăn thôi. Cô Giàng Thị Dờ một cô sơn nữ của núi rừng, con gái người Hmong hồn nhiên như cây cỏ ven suối, thẳng tính như cây chuối trong rừng sâu. Nhưng cô đâu biết bất hạnh chọn cô, để dòng đời xô đẩy biến thiên, lật ngược cả cái “vỏ Sò” nhỏ xinh cô mang…
Học đến cấp hai thì Dờ rời bản xuống thị trấn, rời khỏi nơi cô sinh ra. Rời khỏi sự đơn giản của núi rừng, của cây sung vẫn rụng quả lóc bóc xuống con suối nhỏ ven nhà. Cô đi mang theo ấu thơ, và mang theo cả sự dậy thì con gái, đến năm lớp bảy khi vòm ngực nhú hết, thân thể bắt đầu mềm mại hẳn. Thì nụ cười với cái răng khểnh, và má núm của cô càng trở nên đáng yêu hơn.
Mắt tròn xoe lấp lánh thơ ngây, và đỏ mặt khi người ta khen cô xinh, khác các bạn đồng lứa, nước da rám nắng đen đủi. Cái màu có khi phải dầm mình trên nương ngô dốc đứng, và mồ hôi nhỏ giọt khi đi trồng mía với bố mẹ ở đồng xa mỗi ngày, thì Dờ lại sở hữu nước da trắng bóc, như lòng trắng trứng gà vậy, nó còn không bắt nắng mấy. Nên khi xuống đây, đám con gái phố còn cảm thấy ghen tị, khi thấy cô… chỉ là Dờ quá nhỏ bé thơ ngây để nhận ra sự đố kỵ đó…
Một ngày nắng gió của nghỉ lễ 2 tháng 9…
– Dờ! Đi ra ngoài chơi không? Ngoài phố lắm thứ hay lắm…
Tiếng mấy đứa bạn cùng bản rủ cô, trong khi Dờ còn cặm cụi đan khăn len, cô muốn tặng mẹ, để khi cơn gió Đông đến, mẹ sẽ chẳng còn ho nữa. Nên cô khẳng khái chối từ:
– Thui… Bọn mày cứ đi tao ở nhà, tao không có tiền đi đâu… với lại mẹ bảo ở im phòng tốt hơn…
– Thôi đi đi mà tiền chị bao…
Chị Pặn lên tiếng, chị này là chị con cô, con bác của Dờ. Chị học lớp chín sắp xong rồi, chị xuống đây đã lâu, cũng rất sành điệu. Đôi khi Dờ thầm mong mình được như chị Pặn, chị bao nhiêu đồ đẹp, son đẹp, và lắm bạn trai nữa. Nhưng Dờ cũng nhớ mẹ dặn: “Pặn là cái đứa hư người, con xuống dấy lo học. Đừng đua theo đứa ấy, nhà ta tuy nghèo nhưng tốt cái đạo đức, không nuôi đứa hư. Theo nó về mẹ đuổi, mẹ dùng rựa chém đứa hư, dù con là con của mẹ.” Nên Dờ lại nghểnh mặt chối từ:
– Thui… cái mày cứ đi, tao ở phòng! Làm bạn với con Ma Xó, với khăn len, đi chơi mẹ mang rựa chém… sợ lắm. Không đi đâu…
– Thui mà… ai biết đâu… cái Đớ bạn thân mày cũng đi mà…
– Đi… đi… Dờ ớii…
Đám bạn cùng phòng nhao nhao lôi kéo, đi cả đám như vậy thì chắc không sao, bản thân cô cũng thèm xem thị trấn lắm chứ, chỉ là sợ thui… Vì thế hơn một năm rồi, cô chỉ dám đứng ở lan can ký túc ngó ra. Nên cuối cùng thì Dờ cũng bị ánh đèn lung linh thị trấn cô thấy mỗi tối ấy cám dỗ. Vứt lại cái khăn đang đan dở… Dờ đứng dậy nói:
– Ờ… đi thì đi… tao ở một mình cái con Ma Xó nó cũng bắt mất… đi tí chắc mẹ chả biết đâu…
Thị trấn chiều tà…
– Ai đấy??? Ngon… nhể!
Một cái giọng lành lạnh nghe ớn hết sống lưng, cùng một ánh mắt như muốn lột truồng cô ra. Tia mắt soi mọi mọi nơi trên thân thể Dờ, cô vừa sợ vừa ngượng, không chỉ cái thằng to cao mắt xếch xăm trổ với cái nhìn ang ác ấy. Mà gần như cái đám con trai chơi với chị Pặn, đều có ánh mắt kiểu ất, săm soi tăm tia nhìn cô, và đám bạn làm cô rất sợ. Thằng xăm trổ dữ tợn ấy hất hàm hỏi Pặn như vậy, thì Pặn trả lời cụt ngủn:
– Dờ em con cô! Nó còn bé… ơ thế em không ngon à… hứ… thấy xinh là mắt sáng lên…
– Nín! Đàn bà lấn như cỏ, anh mày hỏi thì trả lời! Thích thái độ lồi lõm không con ranh… chiều lắm mày láo à con ranh!
Thằng xăm trổ mắng chị Pặn, chị cụp mắt xuống im thít không dám nói gì. Đám bạn của Dờ đều sợ muốn đái ra quần, con gái bản mới xuống đây còn ngây ngô, tự nhiên gặp cái đám bặm trợn bạn của chị Pặn này, thì sợ hơn cả thấy, con Ma, con Hổ trên rừng. Cả lũ run rẩy chỉ muốn về ký túc xá mà thôi, nhưng sợ bọn thanh niên ngổ ngáo này. Mấy đứa nắm tay nhau chỉ chực khóc, đi chơi phố thì vui thật đấy, nhiều đồ ăn nữa, còn bao nhiêu đồ đẹp. Đã thế Pặn còn hào phóng chi tiền cho cả bọn vay. Đứa nào cũng mua, cũng ăn hết, trừ Dờ mà thôi, nói thật là Dờ sợ lắm. Mẹ dặn: “Cái người Kinh, hay mấy cái đứa ở thị trấn, cho ăn thì đừng ăn, cho mặc thì đừng mặc, nợ người rồi nó bắt mình đấy.”. Nên Dờ lấy cớ đau bụng chối từ, dù cô rất thèm, rất muốn…
– Về… về thôi tụi mày ơi! Về không thầy mắng, ký túc cũng sắp đóng cửa rồi!
Đám bạn của Dờ nháo nhác tìm cách trốn, thì Pặn vằn mắt nên mắng:
– Về cái gì mà về! Chúng mày ăn rồi, mua đồ rồi, tiền này là của anh Đức đấy, chúng mày về giả tiền anh ấy đi. Đứa nào không giả được tao mách bố mẹ, cái mày hư vay tiền không giả! Với lại đi hát với anh Đức anh còn cho thêm tiền… đi không tao còn biết?
– Hu… hu… hu…
Đám bạn của Dờ sợ quá bật khóc như mưa…
– Tao không ăn… không mua… tao về… tao không nợ. Mày ác hơn con Hổ, con Ma trên rừng Pặn nhá, thảo nào mẹ bảo tao xa mày. Tao về…
Dờ lấy hết dũng cảm gào lên, cô toan chạy thì thằng Đức đến chặt nắm lấy tay Dờ nói:
– Gái! Tính đi đâu vậy, gặp anh mà tính té à. Thằng Đức Sẹo ở thị trấn này ai cũng biết, gái còn tính chạy thật sao???
Dờ tái cả mặt cô lo đến thót tim, chẳng biết làm sao trốn khỏi đám này. Thì may quá lúc ấy có Thầy Hưng dạy trong trường đi ngang qua, Dờ mừng rỡ hét toáng lên:
– Thầy… thầy ơi! Thầy cho Dờ về trường cùng với…
Thầy Hưng nghe thấy Dờ gọi thì ngoảnh lại, mặt thầy hơi tái đi có lẽ thầy cũng sợ bọn Đức Sẹo này chăng? Thầy Hưng là dân thành phố, thầy trẻ mới ra trường, hơn bọn Dờ gần chục tuổi thôi, thầy tình nguyện lên đây dạy học, thầy đẹp trai cao ráo như diễn viên ấy. Nên con gái như bọn Dờ vô cùng ngưỡng mộ thầy, nhưng thấy thái độ của thầy thì Dờ khá nản. Cô thấy đám đầu gấu phía sau bạn của thằng Đức Sẹo, đang vòng tay ra sau lưng. Hình như chúng định rút cái gì đó, sấn xổ xông lên. Thâm chí đám đoan quanh đó cũng tản ra, có vẻ thằng Đức Sẹo này nó ghê gớm thật…

To top
Đóng QC