Vẽ tranh – Phần 99

Phần 99
Trời nhá nhem tối, ở chân trời đã ửng đỏ cam vàng lục lam chàm tím gì đó…
“Ủa… Chưa tắm hả chị…” – Cương vô duyên sáp sáp lại hỏi, làm như thân quen lắm vậy.
Chị Dung LL với vẻ mặt tiên rừng Elf, ngẩng lên dòm bản mặt mốc của Cương mà 2 trái gì đó không tên trước người chị lắc lư trong lớp áo bó.
“Hở… Ờ… Lát tắm em…” – Dung.
“Hả… Chị muốn lôi em đi tắm, chà lưng, cạ cạ như 2 chị em ngây thơ trong sáng (nhờ bóng đèn) đó hả…” – Cương tự đồ họa hình ảnh bằng cục CPU sinh học.
“Để em giả bộ xô chị té nước chơi nha…” – ổng phán cho 1 câu trời đất hỡi mà mặt tỉnh queo.
“Ơ…” – Dung LL lộ rõ vẻ bất ngờ 1 hồi, chị lại cười mỉm nhẹ cái.
May là chị Dung, lai gen hiền lành của cô Hiền… chứ gặp mà là Ngọc, Minh hay Huyền là búng cho bi anh văng “véo” ra tận trời xanh. Cương há mỏ tính nã thêm lời dâm ý xàm… thì Dung:
“Ưm… Khỏe chưa em…”
Sau màn sống chết để cứu bé Sương, ngoại trừ mấy bà chị, bà cô thì mấy nhỏ tưng với MMA kia không hề hỏi thăm anh. Giờ được chị đẹp nghía tới, tâm hồn anh muốn vụt bay lên vũ trụ Marvel và sửng cổ thằng ku ra mà chọc lủng mặt đám trong DC comics (đương nhiên có gặp Wonder Woman chắc sẽ chọc chỗ khác).
“Dạ hông có gì chị… Hè hè… Em còn dư sức cứu chị luôn á…” – Cương vô duyên, trù người ta té giếng.
“Ơ… Gì kỳ vậy… Cứu chị gì…” – Dung lại ngớ mặt ra, hên chưa cho Cương 1 đạp.
“Hì hì… Thì em giả bộ đẩy chị té hồ bơi… xong nhảy xuống cứu…” – Cương vô viên.
“Hm hm hm… Nước hông tới mét rưỡi nữa… Cứu chi vậy…” – Dung vừa cười nhẹ, vừa bình thản đáp.
“Thì chị giả bộ kêu cứu nè…” – Cương.
“Hm hm hm… Thôi vô trong đi… Để mấy chị kia chờ kìa…” – Dung.
Nghe là biết chị căm ghét Cương dữ thần, muốn đuổi khéo ổng vì thói quá vô viên. Nhìn vô trong phòng Minh, thấy nguyên đám đang lố nhố, rôm rả như chợ. Bị boss server hắt hủi, Cương:
“Dạ… Em vô nha…”
Dung LL gật nhẹ đầu, rồi lại nhìn ra phía chân trời. Cái lúc lỡn mệnh vậy mà 2 con nhỏ đáng ghét với mấy bà chị cười hô hố bên trong tán loạn. Cương sắp gia nhập cái đám tán loạn đó đây.
Phải công nhận hội chị em đi đâu mà cũng coi như ở nhà. Người mặc đồ bộ, kẻ mặc đầm ngủ. Hồi chiều hở bao nhiêu thì giờ kín mít bấy nhiêu. Nhưng sao thoát khỏi kẻ săn trái cây như Cương (ăn trái cây tốt cho sức khỏe). Mới bước vào phòng Huyền – Minh công chúa là ổng nghía từng cặp, từng cặp quả tròn mọng nước đang rung rinh của mấy cô gái. Để ý kỹ, thấy Huyền, Tuyền lộ ra cả 2 cái núm như mời gọi. Chắc hồi bơi dưới biển, bị ai kia sờ nắn dữ quá, mặc áo lót cạ cạ sẽ thốn… đoán vậy hoi (Dư âm của cuộc bơi).
Đi chơi nên lịch ăn uống, ngủ nghỉ cũng loạn cả lên. Tiết mục tiếp theo của hội banh tưng là chơi loto. Cương trưa giờ không ngủ nghê gì, anh lựa ngay giường Minh mà nằm phè ra mép giường như chàng tiên cá, ngắm mấy chị em. Cả đám láo nháo chia số, phát giấy thì Minh bên bờ đại dương phía kia chọt qua:
“Giường của chị nha cưng… Nằm mà dơ là coi chừng chị nha cưng…”
Mấy chị em, cô Hiền nhìn qua Cương. Huyền nói với Minh:
“Ôi mệt quá… Em… qua giường chị nè…”
Huyền, Minh, Hiền ngồi dưới đất, dựa vô nệm giường của Huyền. Ngọc, Sương, Ý, Tuyền thì dựa giường Minh… Cương hết chỗ nên mạo phạm nằm chăn ấm nệm êm. Anh kêu:
“Em nằm chứ có tè dầm đâu mà làm khó hà… Đuổi đuổi là nằm ngủ luôn á…”
Minh vừa soạn đồ loto, vừa lườm Cương mà đáp:
“Chị bây đâu có hẹp hòi vậy đâu. Muốn nằm thì nằm… chảy nước gì chảy… chứ đừng có chảy ke à nha…”
“Hả… Vậy là ke không được chảy… còn nước khác là chảy vô tư đúng không…” – Ngọc lên tiếng.
“Nước gì…” – Cương hỏi.
Mấy người kia hơi nhăn mặt, tỏ ý tò mò. Minh kêu:
“Thì cái nước đó đó…”
Chị em bắt đầu như hiểu ý. Huyền kêu:
“Nó đã nói nó không tè dầm mà… bà này…”
“Không phải nước đó mà… Nhỏ này dở…” – Minh.
“Mồ hôi hả…” – Sương.
“Mồ gì mồ con nhỏ kia… Nói không phải mà…” – Minh.
“Nước mũi…” – Ngọc.
“Thêm con này nữa… Cái đó là cho bay khỏi giường…” – Minh.
“Nước mắt.” – Tuyền tưng.
“Trời… Chán mấy đứa này ghê luôn… Cái nước ở bên dưới thằng Cương mà cứ…” – Minh.
“Ơ ơ…” – Ý chả biết nói khỉ gì mà cũng hùa theo.
“Ờ đúng rồi đó… Thấy chưa… Có mỗi nhỏ này đúng nè…” – Minh.
Cương nghi bà này bả ám chỉ nước dãi thằng ku. Anh đang nóng mặt vì thấy mặt ai nấy như ngầm hiểu, nhưng không nói ra. Bỗng:
“Lôi cái đó ra cưng… Ý…” – Minh.
Không biết đã dàn kịch bản sẵn hay sao, Ý quay mặt ra sau, nhìn vào đùi Cương mà cười tủm tỉm. Mấy chị em kia tròn mắt như sợ gì đó. Ý chộp vào đầu gối Cương, anh giật mình.
“Cái gì vậy…” – Huyền la lên như muốn ngăn cản.
“Xeeẹc…”
Từ dưới gầm giường, Ý lôi nguyên thùng bia ra.
“Hả…” – cô Hiền kêu lên.
“Trời trời… Em làm gì người ta nhìn em dữ trời… Há há há há…” – Minh cười khoái chí.
“Trời cái bà này… Trời… Chừi… ưi…” – Huyền vừa nói vừa đánh vào vai Minh lia lịa.
Ngọc cũng với qua bem cho Minh cái. Mọi người nhìn chằm chằm vô bả vì mới bị troll cho 1 vố.
“Con có làm gì đâu… Tự nhiên tụi nó quýnh con à cô… Hà hà hà hà…” – Minh.
“Này ai mua vậy…” – Tuyền.
“Chị bây mua chứ ai… Còn bị đánh nữa… Hứm…” – Minh.
Rồi mọi người khui thùng ra, Cương kêu:
“Em hông uống đâu… Mấy chị uống đi…”
“Nha… Nằm giường chị là uống nha… không là đòi lại á…” – Minh.
“Ổng uống được đâu bà này…” – Tuyền.
“Ơ… Có phải lái xe chở trai gì đâu mà sợ… Xỉn hả… Cho nằm ngủ với chị luôn… Há há há há…” – Minh.
Huyền bem thêm vài cái cho Minh chừa. Cô Hiền, rồi mấy người kia cứu rỗi cho Cương. Anh thấy cảm động nên:
“Thôi được rồi… Em 1 lon thôi á… Uống nhiều nhức đầu, ói…”
“Trai gì đâu yểu sìu… Mà thôi vậy cũng được…” – Minh.
Cương nhổm dậy, cầm lấy 1 lon bia mà Ý đưa cho. Vô tình nhìn thấy bên ngoài, có 1 ông nào đó đang ngồi kế Dung… anh vẫy vẫy mọi người lại:
“Ê ê mấy chị…” – anh hất mặt về phía Dung.
Cả đám nhìu chuyện nhìn ra, thấy Dung LL và 1 ông nào đó đang ngồi ngay mép hồ, cách nhau chừng nửa mét mà nhìn về biển. Trong lòng Cương bắt đầu thấy khó chịu, cảm giác như ghen tuông nổi lên.
“Chù oi… Bộ nó mới kiếm được bạn trai luôn hả trời…”
Nhìn qua cô Hiền, thấy cô không cười như mấy chị em kia, mà mặt hơi nghiêm. Chợt cô kêu:
“Sa ơi… Sa…”
Cả đám nhìn nhau với vẻ bất ngờ. Minh thì thào:
“Ủa… Thằng đó tên Sa hả cô…”
Cô Hiền quay lại nhìn nguyên đám, lắc đầu, rồi quay ra:
“Sa…”
Chị Dung đột nhiên ngoảnh đầu vào trong. Cái ông lạ hoắc kia cũng nhìn theo. Vì ngồi ngoài trời tối nên Cương không rõ mặt. Dung ngay lập tức đứng dậy, đi về phòng chị mà không hề ngó lại ông kia. Ông kia nhìn vô phòng nguyên đám, gật đầu chào nhẹ, nhưng ngừng ánh mắt lại chỗ Cương. Lúc Dung lủi thủi đi vô trong phòng chị, không nói lời nào, thì ông kia vừa nhìn chị, rồi lại ngó chằm chằm vào Cương. Anh chả biết ổng đang nghĩ gì, nhưng có cảm giác rợn sống lưng. Mà dòm là phải rồi… Ai đời 1 thằng đực rựa, lại chen vào nằm giữa vườn trái cây 4 mùa không ai hái được. Không bị để ý mới là lạ.
“Thôi chơi nè… Nhìn nhìn gì…” – Minh.
Mọi người nhướn mày như chả hiểu gì hết, rồi tập trung chơi loto như lịch trình. Cô Hiền thở dài cái, rồi nhìn chằm chằm vào tờ loto của mình.
“Ủa nãy cô kêu Sa là ai vậy…” – Minh hỏi.
“Ờ… Ai đâu… Con Dung đó…” – cô Hiền.
Mọi người nhìn nhau ngáo mặt, Huyền lại hỏi:
“Con mới biết luôn á… Bộ ở nhà nó tên vậy hả cô… Ủa mà sao… nãy không kêu tên nó… mà kêu vậy…”
“Hm… Đâu có… Tên giả thôi… Nhưng mà nó hiểu… mấy đứa biết vậy đi.” – Hiền nói nhỏ…
“Wao… Vậy luôn hả cô… Hai cô cháu hiểu nhau dữ ha…” – Minh.
“Bà này… Người nhà… không hiểu nhau… hiểu ai… Nói chuyện…” – Huyền.
Vậy là Cương cùng mọi người biết thêm 1 thông tin nữa về Dung LL. Ai nấy trở lại vấn đề chính… Chơi cờ bạc lột đồ… Ha ha ha ha… (Giỡn hoy)
Cương thong dong nằm nghiêng trên giường, cầm tờ loto dò số, bà Minh chủ xị. Ý dựa đầu vô đầu gối Cương, Ngọc là bụng anh, còn con nhỏ tưng kia ịnh nguyên bộ tóc vào cổ Cương. 3 Đứa làm như anh là ghế mát xa chưa bật điện, trừ Sương lơ lửng dựa vào mé giường gần đỉnh đầu Cương.
“Ah choo…” – Cương hắc xì vì bị tóc chọc vào mũi.
“Há há há há… Thua rồi thua rồi… Thằng Cương nó dị ứng cưng rồi…” – Minh nói với Tuyền.
Cả đám nhìn Cương, Tuyền kêu:
“Hớ… Tại người ta bị cảm zạnh ớ…” – Tuyền vừa nói xong là quay lại, mở rộng vòng tay, và nói:
“Đây em úm cho nè… Hé hé hé hé hé…”
Cương tròn mắt không ngờ con bé lộ liễu tới vậy. Huyền gằn giọng:
“Nhỏ này nha… Có biết ở đây là biết bao nhiêu người độc thân hông… mà làm vậy… Hả…”
“Hơ… Chồng em mờ… Em làm gì làm chớ…” – Tuyền vừa nói, vừa bặm môi kẹp đầu Cương vô nách ẻm. Má ngực tròn to bít miệng Cương làm anh không kêu cứu được.
“Bốp…” – Ngọc nhăn mặt, đánh mông Cương cái.
“Chát…” – Ý hùa theo tát vào đám lông trên chân Cương.
“Đáng lắm… Một đực… nhìu cái là vậy đó nha cưng… Há há há há…” – Minh.
“Cái cái gì cái bà kia… Người ta con gái nha… Đánh chị luôn giờ á…” – Ngọc dữ tợn nhéo mông Cương kiểu giận bướm chém kú.
“Ơ con này… Ờ… Mà đúng rồi… Dữ vậy nên con gái đúng rồi… Chứ mấy chị đây… đây… đây… toàn phụ nữ rồi không nha… Hỉ hỉ hỉ hỉ…” – Minh chỉ vô mình, rồi Huyền, Hiền.
“Con gái, phụ nữ cũng vậy có gì đâu… Ờ…” – Tuyền.
“Đâu… Khác chớ… Con gái là… chưa có trải đời… Còn phụ nữ là biết mùi hết rồi cưng ơi…” – Minh.
“Xớ… Tụi em biết đi làm… Kiếm tiền… trải đời rồi chị ơi… Xía… Đâu phải như mấy đứa còn đi học đâu.” – Tuyền trả lời 1 cách ngây thơ, nhưng không biết có phải không.
“Đâu rồi… Đây đây…” – Minh không trả lời, mà ngó vòng vòng kiếm gì đó, xong lụm cái bọc nilon từng đựng bộ loto mà đưa lên.
“Đây… Này con gái… Thấy chưa…” – Minh giơ bọc lên.
Hiền, Huyền cười cười. 4 chị em kia tròn mắt nhìn vô hơi ngố mặt. Rồi Minh dùng 2 ngón tay, cố sức chọt vào bịch nylon khi tay kia đang giữ.
“Pựt…”
Túi nilon bị đâm thủng một lỗ, Minh rút ngón tay ra:
“Nè… Này phụ nữ…”
Ngọc với Tuyền chồm qua, cấu nhéo, hội đồng Minh thấy thương. Còn bả mặc sức cười hí hố. Cô Hiền và chị Huyền cũng lắc đầu để kệ cho bà chị bị trừng trị. Người ta đau khổ, mà thằng ku ở đâu đó cứ rướn đầu lên đòi chui ra khỏi quần định dòm ngó, nhìu chuyện.
“Cạch… Cạch…” – tiếng cửa chính mở ra.
Dung đã tắm và thay lên mình một chiếc áo thun thùng thình, rộng cổ và lệch 1 bên, kèm một sợi dây bản bự choàng qua vai, lộ ra 1 xíu khe ngực. Bên dưới chỉ đơn giản là cái quần legging bó nhưng cũng đủ làm Cương nhìn không rời mắt. Trang phục đơn giản thôi mà cũng hớp hồn biết bao nhiêu loài cú. Dung LL mới khép cửa lại thì:
“Chò oi… Đi chơi mà có trai tới kiếm luôn nha… Hế hế hế…” – Minh vô viên.
“Trai gì chị… Em có biết ổng đâu…” – Dung.
“Thế sao nãy thấy ngồi nói gì mà say mê lắm à…” – Minh.
“Hông có đâu… Chị này…” – Dung nhẹ nhàng trả lời.
“Thôi vô trong ngồi nè… Đừng ngồi kế con Minh…” – cô Hiền.
Chị Dung cười nhẹ, rồi rớt xuống kế cô Hiền. Mọi người vừa chơi loto, vừa uống bia. Minh lâu lâu cứ ghẹo Dung nhưng chị không hề bị lay chuyển. Đúng là người chị LL có khác. Ai có thể phá được lớp băng đóng cứng trong tym được. Rồi thời gian trôi qua…
“75… Ai 75…” – Minh kêu.
“Kinh… Há há há… Ye ye ye…” – Ngọc la lên.
Em nó thắng loto, mọi người kể cả bản mặt mốc của Cương cũng chề mỏ không chấp nhận. Ngọc kêu:
“Zòi đó… Thắng được gom hết nè… Hé hé hé…”
Em nó gom 1 đống tiền lẻ ở giữa, cũng chưa tới 1 trăm k, nhưng vui là chính, thù là 10. Cương ghẹo:
“Rồi đưa đây… công anh nãy giờ làm gối dựa cho mấy đứa.”
“Dựa… dựa dựa…” – Ngọc vừa bặm môi, vừa đập bôm bốp vào mông Cương.
“Người ta để dành xiềng, mốt lấy chồng nữa ớ… Hé hé hé…” – Ngọc.
“U… Ghê…” – mọi người hùa nhau òa lên.
“Ủa bộ có bạn trai rồi hả con…” – cô Hiền.
“Hm hm hm…” – Ngọc cười cười nhưng không thèm ngó Cương.
Cương tự dưng hơi khó chịu khi nghi ngờ Ngọc có bạn trai, mặt anh hơi ngố ra kèm vẻ tò mò, nhưng không dám lên tiếng.
“Ai dạ… ai dạ…” – Tuyền cũng nhìu chuyện.
“Chù ui… Nào giờ tưởng ế luôn chớ… Dữ quá mà… hễ hễ hễ hễ…” – Minh.
“Hả… Chị nói cái giề…” – Ngọc bay qua, sờ gáy Minh với sát khí tỏa khắp người.
Mặc kệ Minh đang bị cô bé MMA trảm, cô Hiền hỏi Sương:
“Rồi chừng nào có bồ Sương…”
“Hả… Hm hm… Có đâu cô… Con chưa muốn có đâu… Hm hm…” – Sương thẹn thùng.
“Có bầu á hả… Há há há há…” – Minh đang bị Ngọc tử hình nhưng vẫn cố la lên.
Coi như thêm 1 kẻ thù, Sương với qua, nhéo Minh cái mà nhìn như gãi ngứa. Con bé hiền như cục bột. Rồi cô Hiền lại quay qua Tuyền:
“Còn nhỏ này… Chừng nào cưới đây…”
Tuyền chợt quay lại ngay lập tức nhìn Cương, anh cũng đơ người. Xong nó quay qua nhìn mấy chị. Ngọc với Minh tạm đình chiến. Tuyền nói:
“Con hông pít… Chưa muốn cưới mà…”
“Nhỏ này mới nhiêu đó… cưới gì cô ơi…” – Huyền.
“Trời… Có sao đâu… Thích thì cưới thôi chứ đợi đợi gì… Mà sao bữa giờ hông thấy bạn trai qua chơi ha…” – cô Hiền.
Cương với Tuyền lại nhìn nhau. Tuyền chu mỏ ra:
“Ổng bận mà cô… Kệ ổng đi…”
“Nha nha… Bồ mà lơ lơ… là mất như chơi nha con…” – Minh lại nhìu chuyện.
“Kệ ổng…” – Tuyền.
“Trời ơi con này… Hay là… để thằng Cương nó hốt bồ bây luôn là đừng hối hận nha cưng… Hỉ hỉ hỉ hỉ…” – Minh.
Vậy là bả lại bị Ngọc đè ra trảm tiếp. Mọi người cười cười không biết có hiểu chi không, nhưng riêng chị Dung LL thì nhìn Cương với vẻ ngơ ngớ, nghệch ra. Hội chị em tiếp tục tọa đàm về chuyện trai gái, yêu đương một cách nhiệt tình, không ngần ngại. Chắc có cồn vô nó vậy. Cương uống 1 lon bia thôi là thấy râm rang trong lòng, nó như một loại độc làm thằng ku thì càng cứng, còn thằng anh thì đói bưởi, khát đào. Nhìn quanh thấy trái cây bao la, nhưng ý chí yếu nhớt làm ổng không dám động đậy. 1 Điều không biết nên vui hay buồn xảy ra… Ý nó đang dựa vào ngay thằng ku. Cái thứ gân guốc cứng khự cứ giãy nảy trong quần, gõ vào sau ót em nó. Chả biết vô tình hay có ý tốt mà Ý cứ ép đầu mình ra sau để đè thằng ku. Bé nó không hề quay lại nhìn Cương, nhưng anh cũng cảm giác chắc Ý biết. Nếu bình thường mà vậy, chắc Cương đổi tư thế sao cho coi được, nhưng giờ có chút cồn và mấy chị em kia cũng lờ đờ, không ai để ý, nên anh vừa ngắm trái cây chín, vừa gồng mình để yên cho thằng ku làm gì làm sau đầu con bé.
Tưởng chừng sẽ được như vậy hoài, bỗng tâm trí Cương bắt đầu mơ hồ, lơ lửng ở đâu đâu. Anh cảm thấy mệt, đầu nóng bừng và uể oải. Cương lịm đi trong âm thanh léo nhéo của mấy chị em khi nào không biết. Đèn vẫn bật, nhưng lớp màn tối bao trùm lấy mắt Cương.
“Làm gì im re vậy cưng…” – âm thanh Minh vang vọng nho nhỏ và tan biến.
Cương không còn biết điều gì nữa.

To top
Đóng QC