Phần 94
1 – 2 Ngày trước giờ hoàng đạo, ý là thời khắc Cương cùng mấy chị em bị tự nguyện tống ra đảo, mọi chuyện không có gì đáng nói ngoài việc đi họp lớp nộp đồ án, rồi sửa soạn đồ đạc cho chuyến du ngoạn trên không, mặt đất và dưới nước. Điều đặc biệt thì nói ra hơi tục, là cây cột dừa 2 trái của Cương được tu luyện tới mức mọng nước, chờ người vắt. Hoặc “chờ người chích” cũng đúng. Đầu óc gì suốt ngày nghĩ tới mấy chuyện bậy bạ không à…
Cái may mắn là toàn bộ mấy chị em đều xin nghỉ được để đú đởn. Riêng có Sương làm bên bank, nên phải làm hết thứ sáu mới nghỉ được. Do ma mới, nên không được ưu ái. Với em nó từng kể là hay phớt lờ mấy đám hay gạ trong trỏng, nên chắc bị đì. Tội nghiệp ẻm. Bù lại thì cô Hiền đặt sẵn vé cho em nó buổi tối bay ra… chứ ở nhà có mình, cũng không ai yên tâm hết.
Rồi cái ngày ĐM đó cũng tới (định mệnh), làm như có hội ý sẵn mà cô Hiền lẫn mấy chị em đều bận quần tây hoặc jean cùng áo thun rộng, chỉ khoát lên mỗi cái áo lạnh cho nó style xíu. Vậy là hên đó, chứ mà chơi đầm váy hay đồ bó, chắc mấy ông trên máy bay nhảy dựng lên khi nhìn thấy binh đoàn nữ vương, lỡ nóng mặt rồi làm cho nhiệt độ khoang chứa vọt cao như trong nồi áp suất… tét vỏ bọc, nứt cửa sổ mà banh máy bay nữa là ngủm cả đám. Chắc Cương thành nhân vật trong game The Forest nữa là ngu người. Cả đám bắt xe lên Sài Gòn.
Lần đầu đi máy bay thật là sung sướng. Bé Ý, Tuyền, Ngọc chắc cũng chưa bay lần nào, nên hí hửng bàn tán xôn xao khi nhìn ra cửa sổ. Mấy chị kia và cô Hiền thì chỉ nằm im ngủ như chuyện đời thường. Riêng Cương là hạnh phúc nhất khi nhường con bé tưng cho nó kê mặt sát cửa sổ đặng dòm cảnh, còn anh ở trong mà còn ngay ghế chỗ cánh máy bay… nên thấy mỗi 1 mảng trắng trước mặt. Không nhìn được thì thôi đành cảm nhận bằng lòng tinh. Có nghĩa con tinh trong lòng Cương đánh bật mọi điều bất hạnh, khi bên trái là con bé tưng bên cửa sổ, phía phải là chị Huyền dâm đang ngủ. Ngọc nó cũng bon chen ngồi hàng ghế kế cửa sổ nên đâu thèm đếm xỉa mà hửi hơi trai. Sợ trên này có camera hay hộp đen ghi lại âm thanh ơ ớ nếu Cương xoa bóp lén bé tưng và chị Huyền nữa, thì chắc nhảy dù tự tử. Còn không có dù nữa thì bắt buộc phải tự róc da zái ra mà bung bự, làm vật cản khí để giảm chấn khi rớt.
Chừng hơn 1 tiếng cũng tới. Phải công nhận vừa xuống máy bay là gió thổi lồng lộng, mát lạnh như đi tắm. Làn gió xộc vào người mấy chị em khiến mông ngực gì che giấu nãy giờ đều nhô lên hết. Có điều không thấy rõ kiểu dáng đồ lót ở trong thôi. Thằng ku trong quần cười nham hiểm, mém xịt nước dãi. Ra khỏi sân bay, cả đám lại bắt xe chở tới resort đã đặt trước. Ngồi nhìn ra ngoài khi xe đang chạy, thấy 1 bên rừng, 1 bên biển. Vì đảo nhỏ nên cứ lâu lâu là thấy có 1 căn nhà, hoặc khách sạn và resort. Nhóm Cương thì đặt resort ở một chỗ gọi là Hòn xxx gì đó chứ không thuê ks, vì resort thường thông thoáng, dân dã và đẹp hơn KS, có sẵn biển hồ nên khỏi cần đi đâu xa… còn được ăn uống tại chỗ mà không tốn công kiếm. Với lại đi ăn chùa chứ có phải bỏ tiền ra đâu mà lo. Nói hơi ác nhưng thực tế là vậy. Xin lỗi cô Hiền… Hi hi…
Nhóm có 9 người là Tuyền, Ý, Ngọc, Dung, Huyền, Minh, Hiền… riêng Sương tới sau và còn lại là thằng đực rựa cứng cựa mọi nơi. Giống bảng cửu chương ghê luôn. Mấy chị em x nhau không sao, chứ mà x với Cương là chắc thêm đứa nữa lòi ra à. Khi đầu cô Hiền tính đặt mỗi đứa một phòng, nhưng cả đám hùa nhau lại chấp nhận ở 3 – 4 người 1 phòng cho đỡ tốn. Cô Hiền mới quyết định 2 người 1 phòng theo cặp Huyền – Minh, Ý – Ngọc, Sương – Tuyền và Hiền – Dung… cuối cùng lòi ra ông nội Cương bơ vơ ở 1 mình. Nhỏ Tuyền chắc có ý đồ gì đó, nó ý kiến:
“Thoi cô ơi… Cho ảnh ở chung phòng con nè… Đỡ tốn hông…”
“Có sao đâu con… Cho nó ở mình cho thoải mái…” – cô Hiền.
“Hoi hoi… Cái mặt này mà được nguyên phòng bự luôn… Hỏng chịu…” – Tuyền chu mỏ.
“Thôi con ở chung phòng ai cũng được… Để dư ra xíu mua đồ đạc con thấy hay hơn đó.” – Cương muốn biết ý đồ con bé kia sao sao, chứ âm mưu gì đâu.
“Hổng lẽ ngủ đất hả trời… Được hông…” – cô Hiền ngờ ngợ.
Do mấy người kia thấy Cương ngủ chung với Tuyền mấy lần, không THẤY CÓ GÌ XẢY RA nên chả ai ý kiến kể cả bà Minh là người nhìu chuyện nhất. Hoặc có lẽ đang đi chơi nên chả ai bận tâm, TINH thần phấn chấn. Cương trả lời:
“Dạ không sao mà… Con ngủ đất cũng được… Cô để tiền đó làm khác chắc lợi hơn á… Chứ có mình con ở phòng vậy cũng phí lắm…”
“Ờ… Thì… chịu vậy thì thôi… Vậy mình kêu 4 phòng thôi ha…” – cô Hiền.
Cả đám “dạ…” một lượt, kiểu như không muốn chờ lâu chứ thứ như Cương ai dám cho ngủ với con gái nhà người ta. Xía…
Xong cả đám Check in mấy phòng gần nhau. Ai nấy lấy thẻ từ của phòng mình rồi “nhà ai nấy xử”. Không biết ai đặt phòng hay quá, mà 4 phòng đều có mặt tiền hướng về phía hồ bơi nước ngọt có tầm nhìn chĩa về phía biển. Phải gọi là best view. Kiểu xây dựng mái và tường gỗ nâu nhìn rất thân thiện, trong phòng nhìn vô cái là Cương cảm thấy không hối hận khi chọn ở chung, vì có 2 cái giường đủ cho 4 người ngủ. Lúc nãy mà nghe lời cô Hiền ở mình, là dư thừa hết biết. Resort cũng có phòng 2 người, nhưng chắc mấy cặp đôi khác dành hết rồi, bởi lễ tân không hề nói năng gì hết. Cương với Tuyền bước vô, soạn đồ ra để nhưng chừa lại giường kia cho Sương đến sau. Chưa làm gì hết mà Cương đã đứng thừ người ngó ra ngoài. 1 khung cảnh biển xanh ngọc trong vắt, có vài chổm đá nhỏ nhô lên gần bờ. Ở xa không một bóng tàu bè qua lại. Đang chiêm nghiệm sự đời thì…
“Chòng ui… Mệt… hong dạ… Hỉ hỉ hỉ…” – con mén kêu.
Cương quay lại, thấy nó đã nằm trên giường hồi nào rồi, quần áo chưa thay mà phè người ra cười cười. Anh đang tính há miệng nói gì đó, thì Tuyền lại:
“Chói quá à… Kéo hết rèm dùm em ih…”
Cương cũng làm theo, rồi ngồi lên mép giường. Tuyền chưa gì đã chụp lấy tay anh mà giật giật:
“Mệt hông… Nằm đây nè… Ngồi đó chi dạ… Hm hm…”
Cái giọng léo nhéo của con bé phát ghét. Tuyền dịch người vào sát vách gỗ, lấy tay đập nhẹ xuống nệm như kêu Cương “nằm đây nè… em hông cắn đâu…”. Cương ngây thơ nằm xuống, quay mặt về phía ẻm mà ngắm. Tuyền bặm môi như cô gái lần đầu được nằm kế trai xấu, liền cầm bàn tay Cương lên mà kéo cho anh choàng tay lên bụng ẻm. Em nó lại nhích sát người vô, dúi đầu vào cổ Cương như muốn được che chở. Chắc mấy ngàn phút không gần anh, nên nhỏ nó vậy. Bản thân Cương cũng thấy cứng cứng khi lâu ngày mới được sờ vào cơ thể mềm ấm của nhỏ Tuyền. Chợt em nó tự tay tuột cái quần thun của Cương xuống, vạch quần lót cho lòi thằng ku ra, rồi ẻm nắm trong tay như đang cầm lên cán một thanh kiếm. Cương nóng mặt chịu đựng. Tuyền “hm hm…” rồi cục cựa đầu cho ép mạnh tóc vào mũi anh. Mùi thơm tóc ẻm xộc thẳng vô làm Cương đờ đẫn. Tuyền cứ bóp bóp nhẹ nhẹ thằng ku như nựng nó chứ không bạo lực hay gì. Cương trả thù bằng việc bóp vào bộ ngực phổng phao trước mặt. Cảm giác thoắt ẩn thoắt hiện nó hình như sướng hơn sờ trực tiếp vào da thịt hay sao đó. Thằng ku càng nở bự thêm, làm em nó phải kêu:
“Hm hm… Làm gì bự quá vậy cha… Ghét… Hư… hư…” – ẻm vừa nói, vừa tát nhẹ nhẹ rồi nắm đầu thằng ku tiếp.
“Cái này pự… thì của anh cũng bự mới đấu lại chứ…” – Cương vừa nắn ngực Tuyền, vừa nói.
Tuyền “Hm hm…” lần nữa, rồi chỉnh lại đầu cho gục vào vai Cương. Anh tưởng đâu sẽ có 1 trận hỗn tinh chiến của 2 đứa… ai ngờ em nó từ từ lim dim ngủ, để lại 1 bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn mỗi âm thanh ùm ùm từ máy lạnh. Đi xe từ Bình Dương xuống Sài Gòn, xong chờ thủ tục máy bay, rồi chạy thêm mấy chục km từ sân bay tới resort nên chắc ẻm đuối. Vừa bóp vú vừa ngủ dưỡng sức… chờ những điều kỳ diệu sắp tới ở nơi đảo hoang đông người này…
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Chuông điện thoại kêu…
Cương và Tuyền tỉnh giấc. Tuyền bắt máy:
“A… lo… Gì… dạ…” – giọng ẻm ngáy ngủ.
“Ùa… Chờ em xíu ih…” – ẻm trả lời ai đó.
“Gì vậy…” – Cương hỏi sau khi Tuyền cúp máy.
“Mấy chỉ kêu ra ăn kìa…” – vẫn giọng ngáy ngủ của ẻm.
Cương ngồi dậy, tính soạn đồ ra thay thì ẻm:
“Anh… Đỡ em dậy đi…” – Tuyền chu mỏ ra như con nít.
“Giờ hông đỡ… mà đè được hông… Hm hm hm…” – Cương vừa kéo ẻm vừa la.
“Quánh anh giờ…” – xong ẻm đi tới đi lui như mộng du trong phòng, rồi lại ngồi bệt xuống giường khi trong tay đang cầm bộ đồ mới.
Cương không ngại gì bản mặt em nó, anh trần trụi không một mảnh vải, rồi thay vô cái áo 3 lỗ xám cùng quần lửng thun. Đi chơi là ổng chuyên môn mặc đồ cột dây chứ chả thèm nịt niết. Tuyền vừa nhìn thằng ku gật gù, vừa bặm môi cười tinh nghịch. Tuyền kêu:
“Tối chị Sương ngủ dây ớ… mà anh làm vậy coi… Hm hm hm…”
“Sương kệ Sương… Chị em không ngại gì… Hé hé hé…” – Cương cười gian xảo.
Tuyền cầm bộ đồ, quất cho Cương mấy cái:
“Đi ra… nhanh… Để người ta thay đồ nữa…”
“Toilet kìa… vô đi… tự nhiên đuổi anh à…” – Cương.
“Hơ… Hông… Đi ra hong… Hông là bóp gãy luôn giờ á…” – Tuyền hăm dọa.
“Nè… nè… Bóp đi… Nè…” – Cương sấn người tới, chĩa thằng ku ngay mặt ẻm.
Tuyền nhanh tay tóm lấy nó, rồi bóp thật mạnh vào. Cương thốn như bị cắt dây rốn, anh với tay chọc vào eo ẻm làm ẻm nhột mà thả ra. Cương thừa thế đè ẻm ngã xuống nệm, anh liền mò xuống tháo nịt và mở bung khóa quần của Tuyền. Em nó la í ới như bị hiếp, cố ngồi dậy chống chế nhưng bị Cương đẩy cho ngã lại. Trong chưa tới 5s, quần jean ẻm bay khỏi cơ thể, để lộ ra quần lót trắng thun mà đa phần ai cũng xài. Tuyền la lên:
“Ah… Anh chơi xấu… Hỏng chịu đâu…” – miệng chống đối, nhưng người vẫn nằm ì mà chân đạp đạp cho có lệ.
Cương vòng 2 tay ôm lấy cặp chân em nó cho duỗi chĩa lên trời, vì thằng ku chưa mặc gì, nên nó cứ vậy mà chĩa ra trước về phía đáy quần em nó. Cương nhìn vào gương mặt đỏ bừng giả bộ khóc của Tuyền, bộ ngực dồn lên phía cằm ẻm mà lòi cái khe ngay cổ áo. Chưa sờ nhưng anh đã biết nó mềm và bự tới mức nào, sự kích thích làm thằng ku tự hít vào đáy quần ẻm. Mới chạm vô, Tuyền “ah…” nhẹ 1 tiếng. Cương cứ vậy mà đâm vào đó, cảm nhận có lực nhẹ như muốn kẹp đầu khấc lại, hơi thốn nhưng phê. Độ đàn hồi của quần lót làm anh đâm được chút xíu vào bên trong, thấy có độ nhớt và ấm. Anh muốn nó ướt hơn nữa, liền thả chân ẻm ra, cúi mặt xuống mà bú vào vùng nhạy cảm đó. Tuyền ưỡn hạ bộ lên cho nó ép mạnh vào miệng Cương, còn tay bấu vào tấm drap giường khiến nó nhăn nhúm. Đang tận hưởng mùi dâm dục từ chất dịch Tuyền tiết ra thì…
“Cộc cộc cộc…” – Tiếng ai bên ngoài gõ cửa.
Cả 2 đứa đều bỏ dở cuộc chiến mà dòm ra. 2 Đứa nhìn nhau, Tuyền nhéo má Cương rồi kêu:
“Ghét anh… Ra kìa… Để người ta kêu nữa mất công…”
Cương hơi hụt hẫng, nhưng không dám liều mạng. Anh kéo Tuyền dậy, rồi mặc thêm cái quần nhưng không lót. Tuyền không quên “bốp” vào mông anh cái, rồi vọt vô nhà tắm thay đồ. Vậy mà hồi nãy kêu vô không chịu. Đúng là con bé tưng…
Cương ngó sơ lại phòng như dựng hiện trường giả cho ai nhìn vào không nghi ngờ, rồi mới mở cửa ra. Chị Huyền vừa thấy anh là:
“Làm gì gọi nãy giờ không ra… Phụ mấy đứa nướng đồ đi kìa…”
“Em thay đồ mà… Hông lẽ tồng ngồng đứng mở cửa…” – Cương biện minh.
“Hớ… Thay gì… Làm như tui không biết vậy đó… 2 đứa cứ sáp vô là vậy à…” – Huyền như nói trúng tim thâm đen của Cương.
“Em chưa làm gì hết nha… Đoán mò nữa… em lôi chị vô mò luôn á…” – Cương bẻ lái.
“Mò… mò mò… Đây đông người biết chưa… Bóp em chết giờ á…” – Huyền vừa đánh vừa bặm môi hăm dọa.
“Hứm… Canh me rình bóp chị cho biết… Hé hé hé…” – Cương.
“Nói nữa hông… Ra lẹ kìa… Tụi nó chờ…” – chị vừa nói xong là liếc lên liếc xuống cả người Cương như có thù oán.
Cương đóng cửa rồi đi theo sau Huyền. Cái mông bự chảng ngày nào vẫn không thể quên được, chỉ có là lâu rồi không được “giao dịch tinh thần” với chị nên cũng hơi nhớ. Anh nhìn lên trước, thấy chị đi tới đâu, mấy ông đực rựa cứ liếc liếc nhìn chị vì thân hình quá đáng chú ý. Mông cứ lắc qua lắc lại như con vịt, còn ngực thì tưng tưng như có mấy chục lít sữa ở trỏng. Lâu lâu chị hơi liếc về sau nhìn Cương, chắc biết anh đang ngắm cái gì, nên lườm cho cái rồi lại tiếp tục tưng về trước. Còn nhìn về phía hồ bơi, thấy có mấy ông cứ ngâm mình mà nhìn về phía biển, hoặc phía mấy cô bận đồ tắm bốc lửa đang nằm phơi nắng và hụp lặn dưới nước. Trời còn sáng nên không khí vẫn vui tươi. Nhóm Cương bây giờ mới đi ăn, mà nghe đồn là kêu đồ ra tự nấu chứ không vô chỗ làm sẵn.
Cả nhóm tập trung bên phòng Ngọc – Ý. Tới nơi, thấy ai nấy ngồi lặt rau, ướp thịt, hải sản… Vừa thấy mặt Cương là:
“Sướng quá nha… Nãy giờ tụi em làm mệt thấy mồ luôn…” – Ngọc nhìn Cương trách.
“Nên giờ anh ra phụ nè… Có gì cần phụ hông…” – Cương.
“Đi lên chỗ nhà bếp của nó… lấy chị 2 cái lò nướng rồi chụm than đi… Chị gọi báo rồi đó…” – Huyền luôn là người lo mấy vụ hậu cần.
Cương làm theo chị Huyền, rồi quay lại với một đống lò và than, vỉ nướng… Nhìn xa, thấy chị Dung dù không ăn mặc hở hang hay sexy gì, nhưng nét mặt đỏ đỏ kèm độ dễ thương nứt tim… Cương há hốc ngắm đắm đuối như đang soi 1 viên kim cương. Nhìn chị như nữ hoàng, nhưng vẫn làm mấy việc chân tay như cắt thịt, khứa rãnh đồ ăn trước khi nướng. Kỹ năng dứt khoát như đầu bếp chứ không lọng cọng kiểu tập sự. Không hay thấy chị nấu ăn nên nhìn cái là bất ngờ và ngưỡng mộ. Ngọc cũng lanh lẹ không kém, thân là lễ tân khách sạn, nhưng rất nhanh nhạy và cá tính. Ẻm đứng trộn gỏi hay rau gì đó mà đảo đảo, hất hất nhìn thích mắt quá trời… Mấy chị kia thì Cương thấy quen rồi, nên không có gì để tả. Ai cũng góp sức vô làm nên bữa ăn… trừ con nhỏ tưng đáng ghét. Nó ra khỏi phòng hồi nào, cứ đi vòng vòng chỗ mấy chị em kia mà bốc lủm, ăn vụng rồi chọc ghẹo người ta. Mới thấy bản mặt Cương là:
“Ih… Chòng kìa… Hỉ hỉ hỉ… Bê cái gì dọ…”
“Lò luyện đan… để bê em lên nướng ớ…” – Cương.
“Hớ… Tự nhiên cái nướng người ta… Có nướng anh ớ…” – Tuyền hất cái mặt lên.
“Ờ đúng rồi… Thằng Cương thì có mỗi cây xúc xích để nướng thôi chứ làm gì… He he he he…” – bà MINH lại bôi bác.
“Nhỏ này…” – Cô Hiền quýnh cái “bộp” vô người Minh mà chửi.
Cương không thèm đấu khẩu với Minh, mất công lát hồi đầu bốc khói, nóng tới nỗi bỏ thịt sống lên chắc kêu xèo xèo. Bữa sáng dậy sớm, ăn qua loa mà tới giờ mới gọi là ăn trưa… hoặc ăn chiều luôn mới đúng. Ai chắc cũng đói meo thấy tội. Cương lấy đó làm động lực mà phụ cật lực với hội banh tưng làm cho xong món ăn.
Nấu tới đâu, ăn tới đó. Nhóm banh tưng bày bàn ghế trước phòng Ngọc. Vì mỗi phòng ở resort đều có 1 khoảng sân cỏ rộng chừng 3m có cái đường đi dẫn từ cửa ra lối đi chính. Đối diện mấy phòng của nhóm là hồ bơi rộng + thêm view biển bao la. Giờ này thường chưa ai nấu nướng như nhóm banh tưng, nên khói từ đồ ăn bốc lên, bay tứ hướng, khiếm mọi người lạ xung quanh phải dòm ngó. Có thể chủ yếu họ dòm mấy chị em, nhưng thôi cứ tự trấn an là người ta nhìn thức ăn mà chảy nước miếng đi…
Nấu nướng gần cả tiếng mới xong, con mén nãy giờ ăn vụng quá trời mà vẫn còn hứng nhào vô ăn tiếp. Mọi người tự cắt tỉa, lấy đồ ăn theo ý mình cho tới khi no nóc. Rồi hùa nhau ngồi nhìn về ông mặt trời đang từ từ lặng xuống. Vừa ngồi ăn tráng miệng, trái cây, cô Hiền quay qua Cương:
“Sao… Ở phòng được hông con…”
“Dạ… Hm hm… Phòng rộng cô… Gặp hồi trưa đặt thêm phòng nữa là dư rồi…” – Cương xạo xạo.
“Hơ… Rộng mà ngủ đạp em… là đừng có trách…” – Tuyền xỉa vào mặt Cương.
Mấy chị em cười cười, không biết có hiểu gì không, chứ Cương là nghĩ tới cảnh “đạp mái” vô con bé tưng… nóng hết cả người dù không ăn ớt. Cô Hiền thở dài rồi kêu:
“Tội con Sương… Giờ chắc mới làm về… không biết chừng nào tới…”
“Chắc 9 – 10h gì à… Để lát con gọi coi nó sao… Cô khỏi lo…” – Huyền nói.
“Chù ui… Thằng Cương sướng nha… Tối ngủ với 2 em… Ờ… mà nó làm ăn gì được đâu ờ sướng… Hé hé hé hé…” – Minh lại thọt.
Mấy chị em lại cười mà không biết hiểu gì. Cô Hiền lại chửi:
“Nhỏ này… Đám có mình nó con trai mà ghẹo không à…”
Bà đó lại cười khoái chí tiếp, Cương không nhân nhượng nữa:
“Cái lò còn nóng kìa… để em bỏ chị lên nướng cho sướng…”
“Thoi… thoi… Cái này sao bằng cái giường. Đâu có lò xo mà sướng. Ờ ờ… Mà chắc được á… Nướng ra nước… sướng… Há há há há…” – Minh.
Huyền đập bốp vào vai Minh. Cương tiếp:
“Đây em bế lên nướng cho ra nước… Ra đây… ra đây…” – vừa nói, anh vừa sáp tới gần Minh.
Minh rụt người lại, né né và đẩy tay Cương ra khi anh tính chồm tới chụp chị. Mấy chị em ngồi coi Minh bị trừng trị mà không hề giúp đỡ, cuối cùng Cương chụp được 2 tay bả, anh liều mạng khom xuống tính luồng tay xuống dưới chân để bế bả lên. Minh la a á như bị cướp. Cương sợ thiên hạ đàm tiếu, nên tạm tha cho bả, rồi nhìn quanh thấy mấy người lạ trên bờ, dưới hồ bơi nhìn nhóm Cương chằm chằm như để coi diễn biến có gì hay ho không. Hoặc có thể do nhóm anh toàn nữ bốc lửa, một nam nên hay bị để ý. Minh vẫn cái tật mạnh miệng nhưng không mạnh lòng. Mỗi lần bị Cương đụng chạm là giẫy thấy sợ. Đúng là…
Cả đám lại ai ngồi chỗ nấy, mỗi người đều khơi mào 1 chuyện để kể… trừ Cương và chị Dung là ngồi im nghe. Không khí nơi đây rất dễ chịu và tách biệt. Bình thường Cương đi tour xe máy tới mấy khu du lịch thì cũng không có cảm giác thông thoáng bằng chỗ này. Chưa kể là đảo, đi lại mắc mỏ nên hầu hết dân du lịch tới cũng là kiểu văn minh hơn, hiếm khi thấy rác rếnh phủ đầy mặt đất như chỗ khác. Ngồi tám chuyện chắc hết chủ đề để bàn hay sao đó, tự dưng Ngọc quay qua Cương nói nhỏ:
“Dạo này hông thấy anh lên video gì hết nha… Chờ hoài luôn á…”
“Hả… Video gì…” – nói nhỏ vậy mà cô Hiền sát bên cũng nghe thấy.
Phải rồi… ai nấy ngồi túm tụm 1 chỗ bé xíu, hỏi sao… Cương đáp:
“Dạ… Video tầm bậy thôi cô… Có gì đâu… Hè hè…”
“Cái gì… Tầm bậy là sao…” – cô Hiền.
“Thôi nói đại đi ku… Đây người nhà không chứ có gì đâu mà giấu…” – lại cái miệng bà Minh.
“Chựt… Bà này…” – Huyền đánh chỏ nhẹ qua Minh mà lườm lườm.
Thấy chị em (trừ Minh) khó xử, anh nói:
“Dạ… Thôi cô coi rồi biết… chứ nói dài dòng…”
Cương mở điện thoại lên, nhấp đại 1 video trong channel Youtube của mình. Nghĩ chắc cô Hiền lớn tuổi, cũng không ham mấy cái này, với cũng chả rành you zú gì đâu nên show ra luôn. Cô Hiền mới coi chưa được 1′ là kêu:
“Wa… Này con làm đó hả… Đẹp quá ha…”
Rồi tới nhìu phút quảng cáo, Ngọc chụm đầu lại với mấy chị em và cô Hiền… hết nhấp video này, rồi bàn video khác của Cương. Anh để ý thấy chị Dung nhìn vào mà mặt sáng rỡ, không biết đang nghĩ gì. Bỗng… chị ngẩng lên nhìn anh rồi bắt gặp ánh mắt anh nhìn nãy giờ… chị ngại ngùng cúi ngay xuống màn hình như né tránh. Tự dưng không làm gì nên tội, mà con mén tưng quay qua nhìn Cương, nhéo đùi anh cái, xong lườm lườm rồi quay lại chụm đầu vô video tiếp. Không hiểu nổi phụ nữ.
Coi cho đã, cô Hiền mới ngẩng lên hỏi:
“U… vậy là… con vừa làm youtube, vừa đi học thêm nữa ha…”
“Dạ… Tại thích nên làm thôi cô… chứ có gì đâu… Hè hè…” – Cương.
“Trời… Giỏi quá ha… Hm hm… Ờ đúng rồi… Bé Dung này nè… con cũng làm thử coi… hả con…” – Hiền.
Dung vừa cười, vừa lắc đầu. Cô Hiền lại nhìn cả đám nói:
“Dung này bà con bên cô ớ… Nó giỏi lắm nha… Nhà mấy đứa ở là hồi đó cô nhờ nó làm dùm đó…”
“Gì… Con Dung này đó hả… Phải hông cô…” – Minh hỏi.
Mấy chị em, kể cả Cương cũng ngớ mặt ra. Dung đỏ mặt thấy rõ, chị cúi mặt xuống như mắc cỡ. Cô Hiền lại:
“Ừa… Nó đó… Hm hm… Bởi hồi xây xong nhà là cô kêu nó vô ở luôn. Sau này mới có mấy đứa nữa đó chứ…”
Sự thật như vậy mà mấy chị ở lâu còn không biết. Không ngờ chị Dung xịn quá luôn. Cỡ Cương chỉ đáng xách lót cho chị chứ mà đòi… Hi hi hi…
Tính ra cũng may, từ vụ video của Cương, mọi người lại Chuyển hướng qua nhìu chuyện, tra khảo Dung như con dâu mới về nhà chồng vậy. Nhìn chị thấy tội vì chống chọi với mấy thím bà tám. Dung cứ “dạ… dạ… Hông hông…” mà không nói thêm gì, vì chị quá hiền. Mỗi tội không thích mấy thằng bóng, đặc biệt là bóng Cương bên quần lót.
Hội chị em sáng giờ vẫn khoác y xì bộ đồ đó, không có gì để soi. Chắc chưa ai tắm táp gì hết, mà dọn cũng chưa luôn vì ý định mọi người là tập hợp lại ngồi chờ tới khi bé Sương tới, rồi tính gì tính. Đang ngồi xì xầm với nhau, đthoại Huyền kêu lên. Chị nghe máy xong rồi kêu:
“Sương tới rồi kìa… Ra đón nó…”
Thấy chị tính ngồi dậy, Cương nhanh chân:
“Để em ra đón… đang đâu chị…”
“Nó kêu đang trước cửa resort đó…” – Huyền.
“Em đi với…” – lại con bé tưng.
Ý cũng bắt chước đòi đi theo. Vậy là 2 chị em 18t kè kè theo Cương ra ngoài cổng đón cô gái cuối cùng của bộ lạc banh. Giờ này tối thui, Cương thấy một cô gái mặc áo thun ngắn tay kèm cái quần ống rộng đang đứng ngay cửa, nhìn dễ thương hết biết. Đúng là Sương rồi. Tối còn đội cái nón tai bèo chi không biết.
“Em… Đây nè…” – Cương kêu với qua khi cách em nó 10m…
Sương lụi cụi kéo cái vali có bánh xe lại gần chỗ 3 đứa đú đởn. Giống như lâu ngày xa cách, cách có mấy tiếng à, em nó vừa nhanh đi bộ lại mà mặt mày hớn hở như gặp được má mì Cương bóng lộn (nghĩa là ai cũng lộn Cương là bóng). Cương xách phụ Sương đồ đạc, để em nó rảnh tay đi với 2 nhỏ kia đằng trước. Đáng lẽ tàn tiệc rồi, nhưng có Sương tới nên Cương với hội banh tưng lại “nổi lửa lên”, làm đồ ăn cho con bé tội nghiệp không cha không mẹ (ba má dưới quê hết rồi chứ chưa chết). Xong binh đoàn chị em lại xúm tụm thêm mấy chục phút nữa rồi dọn dẹp, tẩy rửa cho tới hơn 23h00.
Bữa nay chỉ mới là bước đầu của những sự kiện thú vị sắp xảy ra, Cương cũng không trông đợi gì nhìu mà chờ coi bữa sau ra sao cái đã. Bé Sương biết Cương chung phòng nhưng cũng chả nói gì hay tỏ vẻ khó chịu. May cho ổng, không thôi bị túm đầu thảy xuống gầm giường cho khởi động đậy, quậy quọ.
Giờ ngủ tới, Sương 1 giường, Cương với Tuyền chung giường và giữa là khoảng trống để đi lại. Tuyền vẫn lựa phía sát vách, Cương sợ Sương ngại, nên nằm quay lưng ra ngoài, quay mặt về phía nhỏ tưng nên chả biết Sương ngủ hay chưa… anh chỉ biết một điều là sau khi tắt đèn tối thui, bàn tay mềm mại của nhỏ tưng thò xuống, vạch quần anh ra mà chụp vào thằng ku gân guốc.
“Hm hm…” – nhỏ Tuyền cười thúc thích.