Phần 91
Mọi chuyện cũng không có gì đáng nói. Biết con nhỏ tưng không quen làm mẫu, nên 2 người kia tranh thủ vẽ nhanh hết mức có thể. Cũng vài phút cho em nó giãn cơ gân, nghỉ xíu. Tay nghề Cương kém hơn 2 vệ nữ, nên cà ra cái hình cũng không giống mấy.
“Em xong rồi… Anh sao á…” – Thi vẽ xong, quay qua Cương.
Tự dưng nhìn chừng vài giây bức vẽ của Cương, Thi che miệng cười phì. Cương cũng bị lây mà mỉm theo. Bỗng con nhỏ tưng:
“Gì đó… Sao tự nhiên 2 người cười gì dạ…”
Tuyền vừa nói xong, vớ ngay cái áo mà trùm tạm lên người, rồi mò tới chỗ 2 người kia mà nhìu chuyện. Ẻm vòng ra sau Cương, nhìn vô bức vẽ 1 hồi, kêu:
“Ah… Chồng vẽ kỳ quá dạ… Hựm hựm hựm hựm…”
Tuyền vừa nhão nhão giọng, vừa bấu vào vai Cương mà lắc lắc. Cương vừa cười vừa kêu:
“Đúng rồi… kỳ gì kỳ… Hm hm hm…”
“Nè… Này nè… Làm như người ta dưa hấu vậy ớ… Vẽ kỳ quá à…” – Tuyền.
“Thì ngồi cái góc này, thấy nó bự vậy thì vẽ vậy chứ kỳ gì… Được rồi…” – Cương ngụy biện khi dám phóng đại bộ ngực của Tuyền lên.
Mặt Tuyền đột nhiên dữ tợn lên. Em bóp 2 tay hờ lên cổ Cương rồi hăm:
“Giờ vẽ lại hông… Tin cho chết hông…”
Cương còn nhây nhúa: “Hong…”
Tuyền bất chấp. Ẻm thả luôn cái áo đang che tạm trên người, vòng luôn cánh tay ra trước cổ Cương mà kẹp, y như 1 nữ tặc đang khống chế con tinh. 2 cái bầu sữa tưng ép chặt vào lưng con tinh và miệng bặm lại với vẻ hung hăng. Trên đời chưa thấy thằng con tin nào bị bắt mà sướng như cha nội Cương này hết. Thiên thần Thi ngồi kế bên, ra sức cười khinh miệt, cũng không thể giải thoát cho Cương khỏi vòng kìm hãm của con bé trần trụi đằng sau. Cương theo phản xạ, vô tình chống hai tay ra sau, nhưng lại bấu vào 2 đùi của nữ tặc. Anh lúc này cũng chả còn biết phản ứng của thiên thần kia có nhìn thấy không… Gió mát, mùi nữ giới cộng thêm cái giọng nheo nhéo như con nít của nữ tặc làm thằng ku cũng phải trồi cứng mà hỗ trợ.
“Anh muốn gì… hả… Vẽ lại chưa… Hửm…” – Tuyền vừa siết cổ, vừa phà hơi vào tai anh.
Cương yếu xìu, không thoát khỏi con bé đằng sau, mới dịch 2 bàn tay ra sau cặp mông tròn bự của Tuyền. Sợ Thi chú ý, anh vừa giả bộ kêu “Bỏ ra…”, nhưng tay thì bóp nặn vào mông con bé. Nãy giờ ngồi lâu mà da Tuyền vẫn mịn và mát rượi. Anh bóp tới đâu, con bé ưỡn mu lên và ép vào lưng anh tới đó. Tuyền như biết anh đang sàm sỡ ẻm, ẻm la lên:
“Còn bóp em nữa hả… Hả…” – càng nói, càng siết mạnh hơn.
Cương sợ hãi mà kêu: “Để… anh đo bằng tay… rồi vẽ lại… đi…”
“Đo hửm… Ở đâu ra mà đo hửm…” – Tuyền gằn giọng.
Cương lúc này cũng nóng dữ lắm rồi. Kiểu trước đó mệt não, xong giờ được hưởng hơi gái nên liều mạng. Anh với mấy ngón tay xuống tới khi chạm vào cái khe hơi nhớt nhớt của Tuyền. Mới miết miết được vài cái sướng tay thì:
“Ah…” – Tuyền la lên, đồng thời bỏ 1 tay ra mà chụp lấy tay Cương kéo ra.
“Hực hực hực… Chơi kỳ quá à…” – Tuyền khóc giả tạo.
Tranh thủ em nó nới ra được xíu, Cương xoay cả người lại, mặt anh dán ngay vào bộ ngực em nó, cách có vài cm. Anh giơ tay lên trước ngực em nó nhưng không chạm, rồi bấu bấu vào không khí kiểu như “bóp nè… bóp nè…”… Tuyền lùi lại, bắt chéo tay để che bộ ngực tròn mềm của mình lại mà mặt nhăn nhó nhìn Cương. Anh giờ chỉ tập trung vào con bé, quên hẳn có Thi ở bên. Anh vừa cười vừa kêu:
“Đây đưa anh đo thử… rồi vẽ lại đi… Hm hm hm…”
Tuyền liếc qua Thi, rồi nhìn lại anh mà la:
“Hong… Ai cho…” – xong ẻm nhìn lại qua Thi mà méc:
“Chị… Ổng biến thái quá kìa… Hổng biết đâu…”
Thi bản tính thiên thần, nên cũng chỉ cười cười vậy thôi. Không biết Thi có cảm giác gì không, nhưng chỉ lụm cái áo nãy Tuyền làm rớt, rồi đưa cho con bé. Tuyền cầm lấy, rồi che che làm như ngại khỏa thân trước mặt Cương lắm vậy. Xong ẻm mò ra sau lưng Thi đứng, nheo mắt đe dọa Cương. Sợ Thi khó xử, Cương kêu:
“Để lát anh vẽ lại chỗ đó… Hứm… Có vậy cũng đánh người ta à…” – rồi anh quay qua Thi nói:
“Giờ… em làm mẫu cho nó vẽ hay sao…”
Thi ngoảnh đầu nhìn Tuyền, rồi lại quay qua nhìn Cương mà gật gật. Tuyền nhìn xuống Thi hỏi:
“Chị ấy cho em vẽ hả… Hí hí hí…” – mặt tí tởn thấy ghét.
Tuyền đang nhìn Thi cười, bỗng ngẩng lên ngó Cương:
“Anh đó… Đi ra cho người ta vẽ…”
Cương tròn mắt nhìn Tuyền hỏi:
“Tự nhiên kêu đi ra, ngồi đây có sao đâu mà đuổi người ta…”
“Hong… Đi ra… Anh có vẽ nữa đâu mà ở… Chị Thi chỉ không mặc đồ… ai cho anh ở đây…” – Tuyền tía lia cái miệng.
Thi không biết có ý gì, mà em nó nói Tuyền:
“Thôi không sao mà… Chị… không có ngại đâu…”
Tuyền nhìn Thi kêu:
“Hông được… ổng ghê lắm chị… Chị vậy… hổng có cho ổng nhìn đâu…”
Thấy con bé tưng quyết liệt, Cương cũng không muốn mất thời gian, nên nói:
“Hớ… Hông thèm…” – xong lò mò kiếm áo quần mặc lại.
Hai chị em nhìn Cương, anh loay hoay 1 hồi chỉnh chu, rồi tới gần Thi nói:
“Có gì thì kêu anh nha… Anh dưới lầu đó… Nhỏ này nó quậy gì em… để anh lên anh xử nó…”
Thi che miệng cười, gật đầu. Còn nhỏ kia kênh kênh mặt lên. Cương đi ra cửa, nó cũng đi theo tới khi anh quay lại mà nhìn vô, thấy Tuyền vừa nheo mắt hăm dọa anh và từ từ khép cửa lại. Cái tật anh không nhìu chuyện, nên cũng lủi thủi đi xuống lầu, vừa bước vừa tưởng tượng không biết 2 chị em cùng trần trụi đứng trước mặt anh nó sao. Rồi còn táo bạo nghĩ ra không biết hồi nãy mà mình đè con bé ra hiếp trước mặt Thi… cảm giác nó phê tới mức nào. Đang dâm tưởng liên miêng, tự dưng nghe:
“Ủa xong rồi hả con…” – cô Linh đang ngồi phòng khách với cái laptop nói vọng tới.
Cương ngẩng lên nhìn cô, bước vài bước tới khi đặt chân xuống trệt, thì nói:
“Dạ chưa… 2 đứa kia đang vẽ ở trển cô. Chừng nào nó xong thì ra.”
“Ăn uống thiếu gì hông… Để cô hâm lại đồ bê lên trển…” – Cô Linh.
“Dạ thôi để lát con làm cho… Cô làm gì làm đi…” – anh vừa lục tủ lạnh kiếm nước uống, vừa nói.
“Uhm.” – Cô không biết nói gì hơn.
Cương uống nước xong, bình thản ngồi chung bộ sofa với cô Linh, cách nhau chừng 1m. Thấy cổ đang sao kê gì đó, chắc mấy đơn hàng online. Anh không muốn phiền, nên mở tv coi đỡ. Đang coi được chừng vài phút, cô Linh tự dưng dịch gần lại rồi hỏi nhỏ:
“Ủa… tối qua đi đâu vậy con…”
Cương khờ mặt ra, không biết trả lời sao. Mới nói đại:
“Dạ… Con qua chỗ mấy đứa bạn… xong tán dóc tới sáng luôn thôi chứ có gì đâu cô…”
Cô Linh phì cười nhẹ, rồi nhìn lên tv chung với Cương. 1 hồi tưởng yên ổn, cô lại nói:
“Con… Chuyện hôm bữa…”
Cô hơi ngập ngừng, nhìn xuống đất. Cương thấy vậy cũng đoán cô đang nói vụ gì. Anh nói:
“Không sao đâu cô… Con không nói ai đâu… không làm vậy nữa đâu…”
Cô nuốt nước bọt, rồi nói:
“Hm… Tại cô tưởng con ngại… sợ cô… nên không dám ở nhà…”
Cương nhìn hẳn vào cô, tự nhiên nhớ lại cảnh hôm bữa mà lòng lại sôi lên. Thằng ku ham hố dựng ngược trong quần. Anh liều mạng kéo cô vào người mà ôm nhẹ, vừa nắm tay cô vừa kêu:
“Không có đâu… Chuyện đó qua rồi, con không lo gì đâu…”
Cô Linh lúc đầu cũng hơi né né, cố trượt ra xa. Nhưng không biết sao chỉ vài giây nghe Cương xạo xạo, cổ ngồi im cho Cương ôm luôn như vậy. Cũng chỉ được chừng chục giây, không muốn ai thấy 2 cô cháu quấn nhau kỳ cục, anh vừa thả cô ra, vừa kêu:
“Hm… Cô làm tiếp đi… Để con làm lại đồ ăn cho 2 đứa kia cái…”
Cô Linh nhìn Cương cười nhẹ nhưng có vẻ còn gượng, rồi cũng nhích lại cái bàn để laptop nhưng chưa làm gì. Cương ngồi dậy nấu lại đồ, 1 phần để chừa không gian cho cô Linh dễ thở, phần kia là để nhìu chuyện coi 2 bé kia đang làm trò gì.
Cương bê 1 mâm đồ ăn, thức uống lên cho mấy ẻm. Tới cửa anh gõ. 1 chốc sau có đứa mở ra… là con bé tưng. Chưa kịp làm gì là nó thấy mặt anh đã kêu:
“Hớ… Ai cho vô đây… Ah… Đồ ăn kìa…”
Tuyền bê mâm vào để bên trong, Cương mới lú đầu vô tính ngó coi Thi ở đâu thì bàn tay con bé tưng chụp lên mặt anh và la:
“Ey… không có vô… Đi ra…”
Cương ngu gì đi xuống kia nữa, anh nắm cổ tay đang che mặt anh mà đẩy vào, rồi lướt vô trong, đóng cửa lại. Tuyền không kịp trở tay, nó la í ới như bị thọc bướm vậy. Tuyền đã mặc đồ vào từ khi nào rồi, còn Thi thì đang cầm cái áo che lên cơ thể trần truồng, như sợ người lạ nào đó thấy. Cuối cùng Cương cũng nhìn được Thi. Cơ thể suông đuột quen thuộc của thiên thần nào giờ, không hề làm anh chán. Chưa kể nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, càng khiến anh thấy nóng mặt, tía ku. Đang say sưa nhìn Thi với vẻ mặt cứ như mới thấy ẻm ở trần lần đầu, Tuyền lại bụm mắt anh lại mà tính kéo ra cửa, định tống đi. Cương kêu:
“Đem đồ cho ăn còn vậy đó hả…”
“Ai cho anh nhìn chị Thi… Sao hông ở dưới đi… Xuống nhanh…” – ẻm ghì đầu Cương cắm vô tường.
Đang bị bịt mắt, Cương vẫn nói:
“Ở dưới cô đang làm việc. Lên đây ngủ xíu thôi chứ gì à… Bỏ tay ra…”
Tuyền im im như loading gì đó, Cương đề nghị:
“Hông mấy giờ… anh quay mặt vô tường ngủ… 2 đứa làm gì làm… Chịu hông…”
Tuyền im 1 hồi, mới la:
“Thiệt hông… Hông có nhìn chị người ta đó nghe chưa… Nghe chưa…”
Cương gật gật đầu, nhưng Tuyền vẫn không tha. Ẻm vẫn bịt mắt anh, rồi kéo anh lại phía tấm nệm xong đẩy anh nằm xuống. Cương tưởng vậy là yên thân, ẻm sẽ hết bịt mắt mình… ai ngờ Tuyền với qua Thi:
“Chị chị… Chờ em chút…” – xong lại quay qua Cương nói:
“Chưa đâu nha… Nằm yên đó… không có quay lại…”
Tuyền thả Cương ra, trước mắt anh là cái bức tường trắng chán chết. Nhưng nghe lời bà chằn nên không dám động đậy, 1 hồi, tự dưng thấy Tuyền choàng mảnh vải gì đó, quấn quanh đầu anh mà che luôn cặp mắt. Đang sờ sờ lên coi cái gì, Tuyền la:
“Nằm yên…”
“Đừng nói lấy giẻ lau trùm mặt người ta nha…” – Cương nói.
Tuyền “bốp” vào vai Cương cái, xong la:
“Giẻ cái đầu anh… Áo người ta đang sạch đó nha… 1 hồi mà làm dơ là đừng trách…”
Cương vừa nghe, liền sờ lên. Đúng thực là vải áo sơ mi, cái Tuyền bữa nay mặc, hửi nhẹ là nghe rõ mùi thơm thơm không né vô đâu được. Bao nhiu bấn loạn bỗng vụt tắt, nhường chỗ cho sự ham hố trồi lên. Cương tủm tỉm cười, ít ra cũng được miếng vải từng cạ vào người em ấy áp vào mặt chứ không phải gì ghê tởm. Chưa kịp tận hưởng gì… bị Tuyền “bốp” cho cái nữa ngay vai, rồi ẻm nhéo lỗ tai anh, kê miệng lại thì thầm:
“Cười cái gì hả… Muốn chết hông…”
Cương gật gật đầu, nhưng không nghe tiếng chửi hay bị đánh nữa, mà có tiếng phì cười phát ra từ miệng Tuyền. Cương yên phận nằm đó như chết, cảm giác Tuyền đã đứng dậy, không quên thòng thêm 1 câu:
“Quậy quậy là chết với em…”
Bữa nay Tuyền dữ tợn, thấy sexy gì đâu. Cương dù gì cũng không phải ngồi kế bên cô Linh trong gượng gạo, nằm đây là mãn nguyện rồi. Vừa cố ngủ, vừa hít hương áo Tuyền trên mặt, tưởng tượng đủ thứ như “Chỗ vải này nó ịnh vào ngực hay eo ẻm ta… Ẻm tắm hồi nào ta… Ờ ha… lấy áo che mặt mình vậy, giờ chắc ẻm đang ở trần, cùng lắm còn cái áo lót mà ngồi vẽ Thi…”
1 hồi CPU cũng hạ điện áp, chuyện này cám chuyện kia, hình này ghép hình nọ loạn xà ngầu. Đó là lúc Cương chả biết mình đang ở thế giới nào nữa. Chỉ còn nghe tiếng ngòi chì cà vào giấy rột rột, soạt soạt như đánh nhịp. Ngủ…
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Cương thấy mình đang ngồi dưới hạ bộ Thi mà thụt những cú nhấp thật mạnh vào lỗ bướm của em, nhưng lại không có cảm giác cái gì đang bao bọc lấy thằng ku. Giống như đang “đâm gió” trong game MU Online. Vừa lơ lửng, vừa ức chế. Anh chợt tự nhận ra mình đang mơ, chỉ thấy gương mặt Thi mờ mờ không rõ ràng. Đột nhiên nghe:
“Anh… Anh ơi…” – giọng quen thuộc của Tuyền kêu.
Anh quay qua trái, thấy Tuyền đang cầm bút vẽ cảnh anh đang làm cho Thi trượt lên trượt xuống. Vài giây sau, tự dưng cảm giác thằng ku được cái lỗ của Thi bóp vào ngày một rõ hơn. Lúc này phê không tả nổi… Đang cố gồng cho những “con tinh” mau phụt vào trong bé Thi, thì bỗng thốn một cái ngay đầu thằng nhỏ. Cảm giác có gì nhám nhám vuốt qua thái dương. Người anh co lại bất ngờ, mắt mở ra, thấy mỗi cái vách tường. Nhìn xuống chỗ thằng ku đang cảm thấy ấm mềm, một cánh tay đang luồng vào trong quần. Cương ngửa mặt lên nhìn, nguyên cái mặt đáng ghét của con bé tưng đang nghía mặt anh mà cười tinh nghịch, tóc rủ xuống đẹp làm sao. Ức chế nãy giờ, Cương vòng tay, kéo luôn Tuyền đè lên người anh. Con bé “áh áh…” nhỏ nhưng rồi bị miệng Cương ngoạm lấy môi nó… chỉ còn tiếng “ưm… ưm…” trong miệng nhưng không có vẻ chống cự. Anh tiện tay thò lên cặp vú đang được bọc bởi cái áo lót của em nó mà bóp bên ngoài. Làm như mấy bữa rồi mới sờ lại, nên có cảm giác tròn mềm khác lạ, giống như ngực của một cô nào đó mới quen. Miệng đớp đớp, tay nặn nặn trên cơ thể con bé. Tuyền cũng hưởng ứng mà mát xa cho thằng ku đang chảy nước dãi đầy ra. Đang phê mỏ, tê tay với nhỏ Tuyền, Cương sực nhớ tới Thi, 1 dòng mơ tưởng vèo qua não:
“Chết cha… Sao Thi nãy giờ im re cho 2 đứa bóp nhau như vậy…”
Anh nhả môi, thả vú Tuyền ra. Mặt ẻm lờ đờ không biết nói hay làm gì ngoài lim dim nhìn Cương. Anh rướn đầu lên, ngó qua ngó lại, không thấy Thi đâu, mới hỏi:
“Ủa… Thi đâu em…”
Con bé tưng phì hơi cười 1 cái, kêu:
“Người ta về từ hồi nào rồi… còn hỏi nữa…”
“Ủa… xong cái về luôn hả…” – Cương.
“Chứ ở đây… cho anh địa hàng hả… Hả… Cái mặt dâm này…” – Tuyền xỉ vào mũi Cương.
“Thì người ta tò mò… cũng phải coi hình dáng sao sao chứ…” – Cương xạo xạo làm như chưa thấy ngực mông bướm của thiên thần bao giờ.
“Hình dáng cái gì… Mò cái gì hả… Hả… Hổng có tui ở đây… hổng biết còn làm gì con người ta chứ đừng tưởng…” – Tuyền ngây thơ nói, làm như không có ẻm là Thi bị Cương đâm sau lưng luôn vậy.
“Hứm… Bữa nay nhìn thấy ghét… bày đặt áo sơ mi… đồ… Bứng bay nút luôn giờ…” – Cương bẻ lái.
“Hớ… Lấy trùm mặt anh nãy giờ… còn đâu nữa bứng… Đó… nè… Còn này nè… Giỏi bứng đi…” – Tuyền ưỡn ưỡn bộ ngực vào mặt Cương và bợ tay ẻm lên áo lót.
Sữa trước mặt, không bú là ngu. Cương vạch luôn áo lót em nó xuống cho lòi ra 2 cái núm hồng đỏ, ngoạm môi vào mà mút như con bú mẹ. Tuyền “hơ hơ…” tiếng gió chứ không còn nói thêm lời nào nữa. Người ẻm cứ nhích lên nhích xuống để phản ứng lại. Vừa bú ngực con bé, Cương luồng 1 tay xuống mà mở khóa, tuột quần con bé ra. Tuyền chống một tay gần đầu Cương để giữ cho bầu sữa lơ lửng bên trên mặt anh trách tai nạn sữa đè, còn tay kia phụ Cương tuột cái quần em đang mặc khỏi người, nhưng vẫn còn chừa lại cái quần lót. Lớp vải mỏng làm Cương cảm được độ mềm từ bầu mông Tuyền. Anh mặt sức mà nhào nắn nó y như với bộ ngực bên trên, lâu lâu lại rê xuống cặp đùi em nó mà vuốt lấy vuốt để.
Vặn vẹo nhau cả phút, Cương nhớ lại hình ảnh em nó trước đó tạo dáng cho anh vẽ cùng Thi. Anh từ từ ngồi dậy đẩy nhẹ Tuyền ngồi qua bên, với lấy cái ghế đôn mà để luôn lên nệm. Tuyền không hiểu ý nên ngơ ngác nhìn anh làm trò gì đó, mặt khờ thấy sợ. Anh kéo Tuyền lại, chỉnh cho em nó làm lại y như cái thế tạo mẫu, rồi cởi hết đồ và ngồi ra trước mặt em nó mà ngắm. Tuyền đỏ mặt, chu mỏ hỏi:
“Anh… làm gì dọ…”
Cương phì cười, kêu:
“Nãy đứng tướng này… nhìn muốn nhào vô cắn cho chết ớ…”
Tuyền như hiểu ra, ẻm bặm môi cười làm 2 bầu vú rung rinh. Xong hất mặt lên kêu:
“Vậy sao nãy… hổng nhào vô ih… Hứm…”
“Tại nể Thi, nên không làm đó… chứ mặt em… anh cắn cái la làng luôn chứ ở đó…” – Cương hăm dọa.
Tuyền lại bặm môi, rồi “cắn gió” lụp cụp 2 hàm răng như thách thức Cương. Ở góc nhìn này, hầu như thấy chỗ nào trên người ẻm cũng cong cong, uốn uốn còn đẹp hơi dòng sông. Cương chồm lại, nhẹ nhàng rê bàn tay từ mặt, xuống cổ, rồi ngưng ở 2 bầu ngực Tuyền mà nắn nhẹ vài cái. Thằng ku gật gật kiểu “Cho mình chơi với…” rõ ràng, tới nỗi Tuyền thấy được mà tủm tỉm cười. Cương lại sờ tới eo, rồi mông và đùi, bắp chân em nó… xong anh dùng ngón tay mà lướt lướt qua lòng bàn chân khiến Tuyền kêu nhột. Cái kiểu trần như nhộng thì quá thường rồi, giờ ngắm em nó khi còn đồ lót mới nứng hơn hẳn. Cương vòng ra sau và chống 2 đầu gối qua 2 bên chân ẻm, kê thằng ku ấn nhẹ đầu vào khe mông Tuyền. Chưa chi mà em nó đã chu thêm mông ra sau cố tình chạm vào thằng ku. Mặt em nó ngoảnh ra sau nhìn, nét dâm lộ rõ. Cương thò tay lên bóp bộ ngực của Tuyền, lâu lâu vạch xuống để kẹp ngón tay vào núm ti sau áo lót. Ra lệnh cho thằng ku dâm chậm và nhẹ vào đũng quần lót mỏng te mà hơi ướt. Em nó ngoe nguẩy mông, tay chống lên ghế và môi bặm lại để đùa giỡn lại với những kích thích của Cương. Anh không muốn nhây thêm nữa, bèn vén đũng quần lót qua 1 bên và nhồi thằng ku cái ót vào trong lỗ bướm của em nó. Tuyền há hốc miệng và hơi nhoài người lên khi khúc thịt cứng từ từ trượt vào trong. Dịch dâm Tuyền ra chắc nhìu lắm, nên thằng ku chui vào dễ còn hơn chớp mắt, dù bên trong rất bót. Cương bắt đầu đâm vào lỗ vài cái, thì em nó lại tiếp tục uốn éo, ngoe nguẩy mông như để thằng ku bới tung mọi ngóc ngách bên trong. 2 Đứa cùng chủ động chứ không ai chịu yên thân 1 chỗ. Cương ngã người, áp ngực vào lưng Tuyền, mỏ mút lấy da thịt trên cổ, trên vai con bé. Tay trái chống lên ghế, tay phải mân mê bộ ngực của em và hông bắt đầu hẩy nhanh, mạnh hơn cho thằng ku chọc ngoáy tự do trong lỗ bướm.
Cả căn phòng không còn âm thanh gì khác, ngoài tiếng thở từ miệng 2 đứa, tiếng sột soạt vì da thịt xoa lên nhau, cũng như tiếng “nhộp nhẹp” gây ra bởi sự đâm thụt. Không dám rên la lớn lối, vì biết ở dưới còn có người… nhưng như vậy lại càng nứng hơn mọi khi. Giống như làm một trò lén lút trước mặt thiên hạ…
Khi cơ thể có tính hiệu tê mỏi, Cương ôm chặt thân trên Tuyền mà kéo dựng lên. Mông anh ngồi hẳn chạm vào gót phía sau, làm điểm tựa để cho mông Tuyền áp hẳn vào đùi trước anh. Tuyền vòng ngược 2 tay ra sau ôm đầu Cương, ngực bị tay anh giày vò liên tục. Cương dùng chân mình làm lò xo để nẩy người Tuyền lên, cho người em theo trọng lực mà tự rớt xuống, để lỗ bướm nuốt nhả thằng ku tới tận gốc. Cơn dâm trào phúng, Cương nói vào tai con bé:
“Mai mốt… anh thụt em vậy… cho Thi vẽ… nha…”
Tóc Tuyền tưng theo cơ thể em, ẻm vừa thở, vừa kêu:
“Anh… biến thái quá à…”
Không biết nếu làm thật theo lời khẩu dâm, kiêm dụ khị của Cương, thì Tuyền có chịu không… nhưng đó chỉ là để kích thích cho em nó và anh thêm sung sướng, nên cũng chả sợ gì phải thốt ra. Và chắc câu nói của Cương làm em nó hứng nhìu lắm, bởi bên trong em nó đột ngột bóp mạnh vào thằng ku muốn phọt sữa. Anh thốn không tả được, liền dừng lại mà cảm nhận. Anh biết chắc mình chưa bắn, nhưng bên trong em nó đã phụt ra vài ngụm gì đó ấm nóng và trơn trơn. Tay Tuyền bấu cứng vào tóc Cương, 2 mông kẹp kẹp thằng ku cùng nhịp với sự co bóp mãnh liệt ở trong. Tuy anh chưa ra, nhưng thấy Tuyền phản ứng như vậy là cũng đủ sung sướng cả con người. Nhưng chưa hết đâu, sao mà tha em nó dễ như vậy được. Cương chờ cho cơn siết dịu đi, anh cúi người lên trước, mục đích thả cho em nằm lên nệm để chỉnh lại tư thế truyền thống mà quất tiếp. Cái ghế ngay mép nệm vướng víu, Cương kéo nó tính để xuống đất cho có chỗ nằm… không biết sao sao đó, mà ghế vấp trúng mí nệm, ngã “rầm” xuống nền nghe điếng hồn. Cả 2 nhìn về phía đó, rồi quay lại nhìn nhau, cười cười như vui lắm vậy. Tuyền kêu:
“Anh quậy lắm nha… Hm hm…”
“Ai quậy… hả… Đứa nào qua đây rồi còn đòi uống sữa đàn ông nữa…” – Cương chọc.
“HƠ… Sữa gì… Nãy giờ có thấy miếng sữa nào đâu…” – Tuyền trách.
“Sao biết hông có…” – Cương.
“Hơ… Ra cái là người ta biết rồi… Làm gì hông biết…” – Tuyền.
Không ngờ em nó cũng xúc giác nhạy dữ. Cương phụt hay chưa là cảm được hết chứ mà qua mắt được em nó. Cương thêm:
“Lát anh cho ướt lót luôn, không cho rửa luôn chứ ở…”
“Cộc cộc cộc…” – tiếng cửa phòng có ai gõ.
2 Đứa điếng hồn quay qua nhìn. Cương quay lại nhìn mặt Tuyền, rồi với giọng ra:
“Ai đó…”
“Cô nè… Đứa nào té hả…” – cô Linh.
2 Đứa nhìn nhau, như người ta chắc sợ dữ dội, còn Cương lại thêm nứng, anh còn bắt đầu thụt con bướm của Tuyền làm em nó nhăn mặt, với lấy cái gối mà bịt miệng ẻm lại, chừa cặp mắt. Cương vừa nhịp nhẹ, vừa nói:
“Dạ hông cô… Đang vẽ… Đang bận tay cô…”
“Ờ… Vậy… thôi cô xuống…” – cô Linh.
Anh không biết cổ có xuống thật không, hay vẫn còn đứng ngoải. Trong cái thế nam trên, nữ dưới… Cương nhìn Tuyền mà cười rung người, em nó với tay nhéo ti Cương cái, như trách cái tội có người lớn sát bên mà dám đâm ẻm không thương tiếc. Không ai dám rên la tiếng nào. Cương cố ghì người lại để vẫn thụt vào con bướm đó nhanh, nhưng không tạo va đập để né tiếng “bạch bạch”. Tuyền chắc nãy mới ra, nên mặt ẻm nhăn nhó, mắt nhắm chặt kiểu bị thốn. Cương nhìn mà càng rạo rực, anh cúi đầu nhìn xuống thằng ku, thấy nó ướt nhẫy và liên tục nhồi tới tấp vào cái lỗ của con bé tưng, khi mảnh quần lót vẫn còn. Thứ gì chịu nổi!
Mới áp người xuống, tính kéo cái gối khỏi người Tuyền và định bú sữa em nó thì:
“À cô quên… Còn đồ ăn dưới nhìu lắm nha 2 đứa… Cần không cô đem lên cho…” – lại là Linh.
Không biết vô tình hay cố xác mà cổ cứ vất vưởng gần phòng Cương. Hay biết tụi nó đang hì hục nên cố ý phá… Cương giờ tự dưng cụt hứng, mặt lộ rõ vẻ bực dọc. Anh kêu to:
“Không cô… Con đang làm… Để lát tự xuống ăn…”
Anh quay nhìn Tuyền, thấy ẻm cười khoái chí. Chắc nãy giờ chịu đựng cho anh đâm thốn người, nhờ có cô Linh giải thoát mà tự do. Cương lườm em nó cái, rồi rút luôn thằng ku ra. Thấy Tuyền nhướn người lên như đi đánh trận bị trúng tên, rồi được rút ra. Nhìn mặt Cương nhăn nhăn, em nó hỏi nhỏ:
“Chòng… chưa ra hả…”
Cương lườm lườm ra cửa, nhìn con bé nói:
“Tự nhiên ấy… mất hứng hết à…”
Tuyền chắc biết anh ám chỉ ai, nên che miệng cười nẩy người. Xong chu chu cái mỏ, bợ bợ mặt Cương nói:
“Thoi thương thương nè… Để mốt… em bù cho…”
Cương cắn gió em nó cái, kêu:
“Phải rồi… Ra rồi nên khoái lắm… Người ta còn cả bọc nè…”
Tuyền lại cười, nhìn xuống hạ bộ, rồi nhìn anh:
“U… Nguyên bọc luôn hả… Hm hm hm… Đâu đâu coi coi…”
“Thoi… Có bắn ra đâu mà coi…” – Cương.
Rồi anh đi vô nhà WC tẩy rửa, để cho con bé tưng nằm nghỉ mệt. Xong anh ra, lấy 1 bụm khăn giấy, tiến lại chỗ nhỏ tưng định lau cho nó. Nhìn xuống, thấy khe bướm chỉ hơi ướt ướt, chẳng qua không có sữa của anh thôi, chứ không là cho trào ngập giường cho biết. Lau xong, con bé tự động ngồi dậy, anh phụ nó mặc lại áo quần vô dù mặt vẫn còn hậm hực. Tuyền nhìn anh rồi ôm eo, nó chu mỏ kêu:
“Thoi đừng có nhăn mà… Sắp được đi chơi rồi… Lúc đó tha hồ… Nha… nha…”
“Đi mà có chung phòng đâu mà ấy…” – tới Cương chu mỏ.
“Thì ai biết nè… Thôi đừng có vậy mà…” – con bé éo éo cái giọng dễ thương để an ủi.
Cương kéo mặt em nó lại, mút cái “chụt” vô môi. Tuyền “Hm hm…”, rồi đứng dậy, đưa 2 tay chĩa về phía Cương như muốn dìu anh đứng dậy. Anh nắm tay nó, chỉnh lại quần áo rồi đi khỏi phòng. Không còn cô Linh ở ngoài nữa. Anh tiễn con bé về, thấy cô Linh đang ngoài sân tưới cây. Lòng bực bội nhưng vẫn giả bộ vui vẻ chào cô. Con bé đi xong, anh cũng ra ngoài đường chạy bộ, tập thể dục. Ý là 1 phần để CPU quên đi cơn nứng, phần để tăng thể lực và cái chính là tạm tránh mặt người làm anh bị dở dang. Vừa tập, anh vừa nghĩ tới chuyện mau kiếm phòng trọ để khỏi bị phiền phức. Thà mướn phòng người lạ, hơn ở nhờ người quen.