Vẽ tranh – Phần 81

Phần 81
2 Đứa mân mê chỗ nhạy cảm của nhau chừng mấy chục giây, chợt Tuyền bóp mạnh thằng ku, làm thằng Cương nhăn nhẹ mặt cái. Ẻm rút tay ra, rồi chỉ mặt anh:
“Anh nha… Hư lắm đó… Hm hm hm…”
Cương cũng bặm môi, nắn mạnh cái vào ngực em nó. Tuyền “Ah…” lên xong “bốp” vào đùi Cương:
“Đau… Chơi kỳ…” – ẻm chu môi ra.
Cương cúi xuống, “chụt” vào môi ẻm cái. Ẻm cũng chu môi dài ra để hưởng ứng, xong 2 đứa cười phì, như biết chuyện mình làm là lén lút, nhưng vui thích. Cương nói:
“Giờ có đi ngủ hông… Vô ngủ đi… Anh ở ngoài này được rồi… Chứ anh vô chung là người ta nghi à…”
Tuyền chu mỏ ra:
“Hoi hoi… Ở với chồng… Tự nhiên kêu người ta vô kia nằm mình…”
“Vậy chứ giờ ở ngoài đây làm gì…” – Cương hỏi.
Tuyền dựa cằm lên đùi Cương, ngón tay vẽ vẽ trên đùi anh như đang nghĩ gì đó. Lâu lâu liếc liếc nhìn Cương rồi cười “hí hí…” xong vẽ đùi tiếp. Cương chợt nảy ra ý:
“Hông thôi vầy… Em nằm ghế ngủ đi… Anh vẽ cho… Lát dậy có hình liền…”
Tuyền tròn mắt lên:
“Íh… Hí hí hí… Được a… được ah… Hm hm hm…”
Bộ sofa hình chữ L, 1 dãy dựa vô tường, 1 dãy nằm vuông góc, quay lưng về phía bếp, ở giữa kê cái bàn thủy tinh. Tuyền mới kê gối, nằm lên băng ghế dựa tường, nằm nghiêng 1 tay co lên để trước mặt, tay kia chống xuống nệm ghế, dựa cẳng tay lên bụng, sát ngực… còn 2 chân gác lên nhau duỗi thẳng. Tuyền nhắm mắt được vài giây, xong mở ra nhìn Cương đang ngồi dưới đất, phía đối diện mà cười cười… rồi lại nhắm mắt để ngủ. Nhịp thở Tuyền làm bộ ngực cứ ưỡn tới, hóp lui, cộm lên mấy hoa văn của áo lót. 2 cái chân trắng trắng, bộ móng sơn hồng nhạt, nhìn nhẹ nhàng mà làm đàn ông bàng hoàng, rối loạn não.
Thật sự, bây giờ Cương cảm thấy bị nứng còn mạnh hơn lúc toàn bộ nhà chỉ có mình 2 đứa, kiểu như càng nhìu hơi gái, thì level nó tăng vọt. Anh muốn nhào vào mà ăn thịt con bé tưng ngay lập tức. Nhưng ý chí mạnh mẽ hơn, Cương quyết định làm theo những gì đã nói… chỉ ngồi đó, vẽ vẽ hình toàn thân của Tuyền với cả chì đen và chì màu. Cũng phải công nhận là Cương không vẽ giỏi như Thi, hay kể cả Tuyền, nên anh cứ chật vật phác thảo, rồi đồ lại nét này kia rất lâu… Sau gần hơn 1 tiếng thì bé Tuyền cũng ngủ thật sự từ khi nào rồi. Cương đang đổ bóng, tô màu cho bức hình gần hoàn thiện về “con bé tưng ngủ ngáy” chừng 90%. Đang mải mê vào công việc, bỗng nghe tiếng “chạch chạch…” từ lầu phát ra. Cương liền nhìn lên… thấy Dung đang từ từ bước xuống. Chị vừa lú mặt ra khi còn vài chục bậc nữa mới đi hết, thấy Cương đang nhìn mình, vội bước nhanh hơn. 1 lúc sau đi tới gần Cương, thấy con mén vẫn đang ngủ, nhìn thấy bức vẽ của Cương, chị nhướn mày mà vội ngồi sát bên, nhưng không chạm. Dung hỏi thỏ thẻ:
“Vẽ gì vậy…”
Cương: “Em kêu nó ngủ để em vẽ cho đó…”
Dung “Hm hm…” xong soi kỹ vào bức tranh của Cương. Chị kêu:
“Vẽ cũng đẹp quá ha… Nhưng mà cái đổ bóng này hơi đậm đó…”
Rồi 2 chị em chỉ bảo nhau, Dung truyền nội công cho Cương (là hướng dẫn cho ổng vẽ đẹp hơn thôi, chứ không phải lột hết đồ rồi chưởng chưởng, múa múa như phim Tào đâu). Mỗi lần ngồi kế chị Dung là Cương toát mồ hôi, cứ nét mặt kết hợp cái dáng hấp hồn của chị… trai nào trụ nổi. Thằng ku âm thầm giật giật bên trong quần kiểu “để tao ra coi, để tao ra…”… là cha nội Cương cũng nhăn mặt chịu đựng. Xì xầm trong âm thầm chừng vài chục phút, nghe cái “Cạch… cạch…”. Tuyền động đậy, từ từ mở mắt ra, Huyền từ phòng xuất hiện. Huyền chắc không để ý, nên nhìn 3 đứa xong quẹo vào bếp làm gì đó. Tuyền dụi dụi mắt, chớp chớp, mỏ chu chu zãnh zãnh. Rồi ẻm nhìn Cương và Dung hỏi:
“Cái gì dạ…” – giọng nhựa nhựa.
Dung cười cười, còn Cương đưa cái hình cho con bé:
“Xong rồi nè… Nhìn đi…”
Mặt Tuyền còn ngái ngủ, lồm cồm ngồi dậy mà cầm bức vẽ của Cương. Ẻm soi soi mấy chục giây, nét mặt từ từ sáng rỡ:
“Hỉ hỉ hỉ… Ai mà đẹp vậy ta… Hỉ hỉ…”
Dung cười phì cái, Cương nói:
“Hổng biết à… Đứa nào ngủ như chết… nằm cái tướng phát ghét…”
“Hơ… Ghét mà nhìn người ta cả tiếng đồng hồ… Hơ…” – Tuyền chống chế.
Cương với Dung im không nói gì. Huyền từ bếp vọng lên:
“Gì đó… Gì mà đẹp rồi ghét đó…”
Chị tưng tưng đi lên phòng khách, tới gần 3 đứa thì ngó vào tờ giấy Tuyền đang cầm, rồi kêu:
“Vẽ đó hả… Vẽ gì vậy…”
“Chị nhìn coi ổng vẽ ai nè…” – Tuyền vừa đưa, vừa nói với Huyền.
Huyền coi 1 hồi, kêu:
“Chu… Ai mà đẹp quá ta… Hm hm hm… Cương vẽ đó hả…”
Cương gật đầu rồi nói:
“Có chị Dung hỗ trợ hiệu ứng nữa đó… Hè hè hè…”
“Hiệu ứng gì…” – Huyền hỏi.
“Thì đổ bóng, 3D đó…” – Cương.
Huyền: “Trời… Vậy chị tưởng Dung nó cầm đèn rọi rọi vô chớ… Ủa mà ai vậy ta…”
“Nhìn mà hổng biết ai luôn đó hả…” – Tuyền nói giọng có ngữ điệu.
“Ai…” – Huyền xạo xạo cái mặt.
“Vẽ em chứ vẽ ai… Cái bà này… Nhây không à…” – Tuyền chu mỏ, chau mày lại.
“Ô vậy hả… Hi hi hi… Ủa mà phải hông đó… Thấy nhỏ trong hình đẹp hơn em mà…” – Huyền chọc.
“Hơ… Trả đây… Hổng cho coi nữa…” – Tuyền chìa tay lại chỗ Huyền mà tỏ vẻ tức tối.
3 người còn lại cười ra gió, Huyền hỏi Cương:
“Bộ nãy giờ hông ngủ, rảnh rỗi sao mà ngồi vẽ nó vậy…”
Cương: “Thì em test bút thử cho Tuyền nó coi mà…”
Huyền chề môi: “Đúng… mấy đứa này rảnh ghê luôn ớ… Giờ gần 5h rồi, còn ngủ nghê gì nữa…”
Cương: “Ngủ gì tối về ngủ 1 chập luôn chứ có sao đâu…”
Huyền quay qua Tuyền:
“Sướng nha nhỏ kia… Vừa được trai tặng bút… rồi vẽ hình cho luôn…”
Tuyền le lưỡi ra: “Hớ… Tại người ta… đẹp chứ bộ… Hí hí hí hí…”
“Tự tin dữ ha…” – Huyền lườm lườm Tuyền.
Cương thở dài, Huyền đứng dậy kêu:
“Thôi… Mấy đứa ngồi chơi đi… Để chị xuống hâm lại đồ ăn…”
Dung không nói gì mà đứng lên, đi theo Huyền. Tuyền kê mặt gần Cương hỏi nhỏ:
“Nãy giờ em ngủ… có làm trò gì hông đó…”
Cương: “Nghĩ sao anh làm gì… Hả… hả… Lo vẽ thấy mồ luôn chứ mà… Cắn cái giờ…”
Anh nhéo mũi Tuyền cái, ẻm đánh nhẹ ngực anh, rồi cầm bức tranh, xoay tới xoay lui. Mặt tỏ vẻ khoái chí. Giống đứa con nít ngây thơ, muốn lấy tay bợ 2 cái ngực cho em nó đỡ nặng mình nặng mẩy ghê luôn. Cương kêu:
“Đi rửa mặt đi, tắm rửa rồi lên ăn nữa…”
Tuyền thủ thỉ:
“Ăn chòng được rồi… Hí hí hí…”
Cương nhéo má em nó cái, Tuyền zãnh mỏ lên, đánh nhẹ Cương, xong bất chấp mọi thứ mà nắm tay, lôi anh đi ra chỗ nhà WC phía sân sau. Đi ngang qua bếp, thấy Dung lúi cúi làm đồ, còn Huyền nhìn Cương, lườm một cái không biết có ý gì, xong quay lại nấu bếp. Tới nơi thì Tuyền rửa mặt trước, lát sau là Cương. 2 Đứa đứng hóng gió cho khô người, mát da. Luồng gió cứ làm cho đầm ngủ em nó phất phơ, em nó dựa vô tường, ngực nhô lên trước. Cái khung cảnh này làm Cương nổi hứng. Anh liều mạng khều khều, lướt lướt mấy ngón tay lên đùi Tuyền. Cảm nhận làn da mát rượi, mịn màng nó sung sướng làm sao. Tuyền bặm môi cười cười, nhìn Cương, rồi nhìn xuống tay anh.
Chợt ẻm nắm cổ tay Cương, lôi anh đi. Tuyền đứng ngay chỗ thành cửa, đựa hông phải vào đó, cố tình để lộ chút xíu người ra, mà có thể quan sát được cả hành lang của 2 phòng ngủ cho tới tận chỗ ghế phòng khách… Lúc này Tuyền nhìn Cương cười với vẻ tinh nghịch, anh như hiểu ý, mới tiến lại gần, “chụt” nhẹ vào môi em nó. Em nó cũng hơi hất cằm nhẹ theo cú đớp của Cương, mặt lờ đờ. Một cánh tay em nó ép sát tường, dựa vô… tay kia luồng hẳn vào trong quần Cương, nắm lấy thằng ku mà sóc nhẹ. Cương cũng hùa theo mà ưỡn hông lên cho ẻm khỏi với tay quá mức. Mặt anh cũng lờ đờ, phê phê tận hưởng bàn tay mũm mĩm của Tuyền đang bọc lấy thằng ku. Nó càng lúc càng cứng… Tuyền vừa vặn, vừa nắn nhanh hơn, em lâu lâu lại ngó lên nhà trước như canh chừng… tay sát tường bắt đầu vịnh vào thành cửa.
Cương hết chịu nổi, anh liền thọc tay vào đầm em nó, Tuyền ưỡn hông lên như cho anh thuận tay. Mới đụng vài ngón vào vùng tam giác, anh đã biết ngay em nó không hề mặc lót. Cơn nứng càng tăng cao. Anh miết mấy ngón tay vào khe ướt của Tuyền lia lịa, lâu lâu lại ấn ấn, day chậm vào cái hột nổi nổi ngay đầu của khe. Tuyền không dám ưỡn ẹo nhìu, chỉ gồng mình cứng ngắc, mặt hơi nhăn nhăn, miệng há ha thở mạnh. Lâu lâu ưỡn lên theo chiều miết khe của Cương.
Cái quần dài Cương mặc là loại thun co giãn, giống như đồ thể thao. Đâm thụt mấy ngón tay nãy giờ vào trong khe suối trơn ướt của Tuyền để thoa lên hạt đậu sung sướng, Cương đột nhiên tuột quần mình xuống cho tới khi cả bàn tay Tuyền và thằng ku bị nắn lộ ra nguyên con. Mắt Tuyền lia lên, ngó xuống, nhướn mày lên như không biết anh muốn làm trò gì. Trên nhà, tiếng Huyền vẫn vang vọng cùng chị Dung, đang nói về chuyện gì đó, mà 2 đứa này giờ chắc chả ai thèm quan tâm hay muốn biết. Cương tiến sát gần người lại, Tuyền vội quay mặt nhìn lên nhà trên như coi có ai đi xuống không, tay em thả khỏi thằng ku đỏ hỏn. Một tay Cương vén đầm em nó lên, tới khi lộ ra cả cái khe hơi bóng bóng vì dịch dâm, tay kia anh cầm thằng ku, kê ngay chỗ lún của khe đó. Tuyền vội quay lại nhìn Cương, miệng “Ơ…” tiếng gió 1 cái như bất ngờ, nhưng không chống cự hay tính tránh né. Cương cầm thằng ku mà cứ hất nó lên xuống, miết lia lịa, chọc chọc vào chỗ hạt đậu nhạy cảm của em. Tuyền không kiềm nổi, môi thì bặm, một tay vẫn vịnh vào thành cửa, tay kia sờ lên ngực Cương mà xoa xoa.
May mắn nãy giờ không có ai lú mặt xuống thấy 2 đứa. Cương không biết Tuyền sao, chứ anh gần như quên hết vụ mấy chị em, nhất là bà chủ đang còn trong nhà. Cương vừa cho đầu thằng ku vừa cắm, vừa miết dọc khe bướm Tuyền, mà còn hẩy hông lên như muốn đâm vào trong người con bé. Anh cứ nhún người xuống, duỗi chân lên để thằng ku thọc thọc liên tục vào chỗ nhoe nhoét nước của Tuyền. Thốn nhưng sướng… Cương bắt đầu bỏ tay ra khỏi thằng ku, cho hông mình hỗ trợ việc đâm chọt, rồi đưa tay đó lên trên mà bóp nặn bộ ngực cứ nhấp nhô, mềm mẩy của Tuyền qua 2 lớp áo. 2 Đứa chắc muốn rên dữ lắm, nhưng hoàn cảnh không cho phép, chỉ tối đa ở việc thở mạnh và phì hơi… Tuy không có tầm nhìn lên nhà trên như Tuyền, nhưng giác quan bí ẩn của Cương như nhắc anh “Coi chừng… Dừng lại đi…” rất mãnh liệt, lấn át toàn bộ sự ham muốn đang xảy ra. Cương chợt dừng mọi hoạt động lại, thả mép dầm em nó xuống và kéo quần mình lên. Tuyền như chưng hửng, hụt hẫng mà nhìn anh với bản mặt ngỡ ngàng. Cương đi trợn mắt, nhìn Tuyền như ra hiệu “không ổn đâu”, xong anh đi lại bồn rửa trong phòng vệ sinh ở sân sau mà tẩy uế. Tuyền vừa nhìn theo Cương vài giây, em nó thử nhìn lên trên nhà… vội nhìn qua Cương mà đi lại chỗ cửa WC mà thì thầm:
“Sao anh biết hay quá dạ…”
Cương cũng chau mày lại hỏi:
“Gì…”
Tuyền tròn mắt nói nhỏ:
“Cô Hiền mới xuống nhà luôn đó. Hình như đang chỗ bếp…”
Cương cũng bất ngờ với quyết định sáng suốt của mình, mới phì cười:
“Trời… Vậy hả… Ai biết đâu… Tự nhiên linh tính vậy thôi… nên anh bỏ ngang đó… Mà thiệt luôn đó hả…”
Tuyền: “Hông tin… lên coi rồi biết…”
Cương vừa rửa ráy xong, tới Tuyền… rồi 2 đứa nối đuôi nhau đi lên nhà, lòng hơi bồn chồn, lo lắng không biết thật hay giả… Vừa mới lên tới bếp là thấy ngay cô Hiền đang 1 tay chống lên tựa ghế, người đứng mà nhìn vô phía Huyền và Dung đang nấu ăn. 2 Đứa quỷ nhìn nhau, Tuyền vừa chằng miệng ra, mắt trợn nhẹ lên nhìn Cương kiểu “Đúng rồi anh ơi…”. Cương cũng cười cười như ớn óc vì linh tính mình có vẻ đúng và kịp thời. Cô Hiền như chưa biết 2 đứa quỷ đang đứa sau, Tuyền kêu:
“Cô dậy rồi hả cô…”
3 người kia quay lại nhìn 2 đứa. Cô Hiền:
“Ờ… Hm hm… 2 đứa mới ngủ dậy luôn hả…”
Cương: “Dạ hông… Tuyền nó ngủ thôi… con chiều giờ ngồi vẽ… Mới đi rửa mặt, vệ sinh xong à cô…”
Hiền: “Trời… không ngủ đi con… Còn vẽ viết gì nữa cho mệt à…”
“Nó ngủ gì nổi… Nhỏ kia ngủ trên ghế, còn ảnh ngồi vẽ nhỏ đó… lấy gì ngủ…” – Huyền quay lại kể.
“Ù vậy luôn hả… Vậy vẽ xong chưa…” – Hiền hỏi.
Cương: “Dạ… Xong rồi cô… Con để hình trên bàn ở trển đó…” – chỉ lên phòng khách.
Cô Hiền vội lướt lên phòng khách, cầm bức vẽ của Cương vẽ hình Tuyền lên nhìn. 2 Đứa cũng đi theo cô, đứng sau lưng coi phản ứng cô ra sao. Thấy mặt Hiền cũng sáng rỡ, miệng hé cười, rồi nhìn qua nhìn lại mặt Tuyền với tờ giấy… cô kêu:
“Đẹp quá ha… Hm hm…”
Tuyền kêu: “Con đẹp… hay hình đẹp…”
Cô Hiền che miệng cười 1 tràng, rồi nói:
“Thì hình vẽ đẹp… Còn con ở ngoài nhìn cũng đẹp luôn…”
“Thấy chưa… Người ta đẹp mà… Vậy cũng có người chê con đó cô…” – Tuyền mách lẻo.
“Ai chê…” – Hiền hỏi.
Tuyền: “Nè… Chị bự bự… đang đứng dưới bếp á…” – liếc qua Huyền.
“Àh… Nó đó hả… Ủa sao chê nó con…” – Hiền vừa cười, vừa hỏi Huyền.
“Nào đẹp hơn là khen à… Mà ai chê nó xấu đâu cô… Con chỉ nói là hình đẹp, màu đẹp thôi chứ dám nói gì chỉ đâu…” – Huyền phân tích.
“Nha nha nha… Nãy chê em xấu nha… Dám chối hả… Hả…” – Tuyền vừa nói, vừa lướt tới chỗ Huyền. Em “bốp” cái vào mông chị cái làm chị:
“Ê cái nhỏ này… Nói vậy mà đánh chị ha…”
Tuyền đứng cười “Hỉ hỉ…”, Huyền cầm cái muỗng giá giá như muốn đập con bé 1 trận:
“Muốn hông… muốn hông… Cho ăn cây bây giờ…”
Tuyền né né, xong chạy lên lại chỗ cô Hiền núp. Cô kêu:
“Để chị nấu con… Giỡn giỡn hoài…”
Huyền lườm con bé thấy ghê luôn, Tuyền lè cái lưỡi hồng hồng ra chọc ghẹo, rồi “Hm hm…” kiểu nghịch ngợm mà có người bảo kê.
Cô cháu, anh chị lại quây quần xung quanh bàn ăn. Làm thêm một chập no ứ hự sau khi mấy chị em còn lại đã tụ hội đầy đủ với nhau… trừ Ngọc vẫn còn ở chỗ làm trong khách sạn. Đương nhiên là không thiếu tiết mục bôi nhọ nhau khi mọi người chuyền tay bức vẽ một nữ nhân đang nằm phè ra ngủ trên sofa. Nói chung, ai cũng khen màu chì đẹp, còn cái đứa được vẽ thì cật lực quảng cáo bản thân để mấy chị em biết nhan sắc “chim đơ, cá ngỏng” của mình. Cũng may là Cương không vẽ hình khỏa thân của em nó, chứ không thôi là có chuyện à… Cô Hiền không biết có ý gì, nhưng suốt bữa ăn, cứ hỏi han Cương liên tục. Chuyện gia đình, ba má, anh chị, rồi tương lai… búa lua xua. Bỗng tiếng điện thoại Cương kêu lên, lôi ra nhìn… Lộc gọi…

To top
Đóng QC