Vẽ tranh – Phần 80

Phần 80
Bàn tới, nói lui rồi cũng hơn 14h00. Mấy chị em và cả cô Hiền cũng lờ đờ cặp mắt như phê… nói thẳng là buồn ngủ. Cái tội ăn no không chịu nằm nghỉ mà còn ham hố tính chuyện đi chơi… đồ. Lần lượt Ý, Sương… rồi Dung, Minh, Huyền ngáp ngắn ngáp dài. Cô Hiền kêu:
“Thôi đi ngủ đi mấy đứa… Ngồi đó… hồi nữa gục… hông ai đỡ lên phòng à…”
Mấy chị em cười cười, người nào người nấy đang nhổm dậy, tính về phòng thì:
“Ah… Quên nữa…” – Cương lầm bầm trong miệng.
Ý với Sương đang đứng lên tính đi, chợt khựng lại khi thấy Cương vội vội chồm qua chỗ tựa lưng ngay sát bên mông Minh. Bả la lên:
“Áh… Làm gì chị đó… Hí hí hí…”
“Hay quá… Người ta lấy đồ… Ngồi ngay lên túi người ta có mùi luôn… chưa tính tội chứ ở đó xạo xạo…” – Cương chửi thẳng mặt bà chị mông bự.
“Ui thằng này… Nay ăn hiếp chị hơi bị nhìu à nha…” – Minh đáp lại.
“Ai biểu làm lố quá chi…” – Huyền thêm vô.
Minh cười cười, lườm lườm Huyền, rồi nhìn theo cái túi Cương cầm lên cho tới khi ảnh ngồi lại chỗ cũ. Cương lôi ra cái hộp, đưa cho Tuyền nãy giờ ngồi dưới đất, chắc có ý định gì đó hoặc muốn hửi hơi thằng ku thôi mà.
“Nè… Cho đó…” – Cương nói với Tuyền.
Tuyền tròn xoe mắt, miệng há ra với vẻ vừa ngạc nhiên, kèm vui mừng:
“Hả… Cái gì dạ anh…”
“Thì mở ra coi là biết… Hông có gì đâu…” – Cương nói.
Tuyền lôi hộp trong bao nylon đen ra:
“Ih… Hí hí hí hí… Cho em đó hả… Hỉ hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền khoái chí khi nhìn thấy hộp bút chì màu cùng vài cây bút đen mà Cương đã mua, kèm mấy cái khuyến mãi. Mặt ẻm sáng rỡ, kèm cái nóng buổi trưa làm da hồng hồng, y như lúc bị Cương “đâm sâu lưng” vậy. Ghét gì đâu á…
“Gì vậy…” – Minh nhìu chuyện, nhướng đầu qua nhìn.
“Bút… chứ có gì đâu…” – Huyền kêu.
“Ủa… Nay bộ sinh nhật con Tuyền hả… Ủa… Phải hông ta…” – cô Hiền hỏi với vẻ lơ ngơ.
“Dạ đâu có… Tại 2 tụi con học thêm 1 – 2 tuần nữa là xong rồi, bởi mua cho Tuyền xài vậy thôi cô…” – CƯơng nói.
“Trời… Làm cô hết hồn… Tưởng đâu…” – cô Hiền.
“Hết hồn gì cô ơi… Nay cũng ăn uống đã đời rồi còn gì… Lỡ dính sinh nhật đứa nào, coi như là tổ chứ tiệc cho nó luôn…” – Minh đệm vô.
“Không phải… Sinh nhật thì phải có quà này kia… Chứ ăn cái tiêu hết… Có gì nhớ đâu à…” – cô Hiền nói.
“Không sao đâu cô… Con đơn giản lắm… Sinh nhật, khỏi quà cũng được… Đi chơi vòng vòng được òi… Mà giờ… ai muốn tặng đồ, con lãnh hết… Hí hí hí…” – Tuyền tưng lên tiếng.
“Trời ơi… Được Cương nó tặng, còn đòi hỏi gì hả… Hả… Có tặng chị gì hông cưng… Hí hí hí…” – Minh gài độ.
“Bà già muốn chết… Nó mà tặng a… Ssssh…” – Huyền bên vực anh.
“Nói vậy xúc phạm nha… Cô Hiền lớn hơn chị nha… Chị già… hổng biết cổ là gì à…” – Minh lôi Hiền vô đỡ đạn.
“Cô hiền cổ khác… Thấy hông… 4 mươi mấy mà nhìn đi… Còn tươi roi rói kìa… Đúng hông cô…” – Huyền đá qua Hiền.
“Mấy cái đứa này… Cô già rồi nha… không muốn tranh chấp sắc đẹp mấy đứa đâu à… Hm hm…” – Hiền khiêm tốn.
“Hông mà… cô nhìn trẻ mà… Bữa em gặp cổ chỗ khách sạn đó… Em kêu chị luôn đó…” – Cương châm dầu vô bịch sữa.
“Đó thấy chưa… Phải cho 1 đứa khác giới nói mới đúng thấy hông… Hm hm hm…” – Huyền hùa theo.
“Xía… Nó ham trai mà đi hỏi nó… Xía…” – Minh chề môi, mỉa Cương.
“Ờ… Mốt biết coi em ham ai à…” – Cương chống chế.
“Ham ông sửa ống nước… đúng hông… Há há há há…” – Minh cố nhây.
“Mấy anh chị này kỳ quá nha… Tự nhiên anh Cương cho Tuyền đồ, xong nhảy nhảy sao qua giới tính luôn à… Mệt ghê á…” – Sương kêu.
“Tại bà này chứ ai… Chọc thằng nhỏ hoài à…” – Huyền hất mặt qua Minh.
“Hông có nha… Chị nào giờ nói chuyện với thằng Cương nha… chưa có đụng chạm gì tới thằng nhỏ của nó à nha…” – Minh biện minh, mà mặt gian thấy ớn.
“Bộ bà muốn chạm đụng gì mới chịu hả… Hả…” – Huyền.
“Trò oi… Chạm chạm… nó có chịu cho hông mà chạm… Hí hí hí…” – Minh bắt đầu lộ ra.
“Thôi mấy đứa này nha… Bậy bạ không nha… Đây còn tụi nhỏ mới lớn thôi nha… Nói nói hồi đen đầu tụi nó hết nha…” – cô Hiền nói.
“Tụi nó lớn hết rồi chứ ngây thơ gì nữa đâu cô… Hí hí hí…” – Minh nhây tiếp.
“Cái bà này… Im cho tụi nó nhẹ đầu coi… Nói hoài…” – Huyền thúc nhẹ chỏ qua Minh.
Minh chúm chím miệng, cười cười, lườm lườm. Tuyền mới nói:
“Ủa cái này chồng mua hòi nào dạ…”
CƯơng: “Mới hôm qua ớ… Mai mình tranh thủ vẽ cho xong, nộp sớm, rồi làm gì làm.”
“Đâu chị mượn coi coi…” – Dung chợt chồm qua, đưa tay ra chỗ Tuyền.
Tuyền đưa cho Dung coi hộp bút. Cô Hiền hỏi Tuyền:
“Rồi… có gì tặng lại bạn trai hông… Tuyền…”
“Bạn trai gì cô… Ổng là chồng chứ bạn trai gì… Hỉ hỉ hỉ… Ổng hứng lên ổng mua cho chứ con có biết gì đâu nè…” – Tuyền nói với cái mặt bẽn lẽn.
“Ủa rồi… thằng bạn trai kia của cưng đâu rồi mà chòng chòng, con con…” – Minh hỏi Tuyền.
“Dạ… Thì ổng đi làm… đi học gì… ai biết ổng… hm hm hm…” – Tuyền trả lời.
“Trời ơi… Bạn trai gì mà vô tâm dữ vậy… Cặp đôi gì kỳ vậy…” – Minh dạy đời.
“Ui mà tụi nhỏ mà… Thích đứa nào, quen đứa đó thôi… Nhìu khi bạn trai nó bận sao… Nhỏ này hỏi nhìu…” – cô Hiền la vào mặt Minh.
Minh lại “khép về chuồng”, Dung chợt kêu:
“U… cái này mắc lắm phải hông… Cương…”
Cả đám nhìn qua. Tuyền nhìn Dung hỏi:
“Sao chị biết mắc…”
Dung: “Phòng chị cũng có mấy bộ chì này nè… 1 bộ có mười mấy cây, mà gần cả triệu lận đó…”
Chị em lại nhìn Cương. Tuyền há mỏ nhìn anh hỏi:
“Ủa bộ anh mua mắc lắm hả…”
Cương hơi đỏ mặt, nóng đầu… rồi cũng gật gật nhè nhẹ. Vừa thấy cái là Tuyền đánh “bốp” vào đùi Cương:
“Anh này… Hay quá ha… Mua chi cho mắc vậy… Mua đồ thường được rồi… Tự nhiên…”
Cương chưa kịp giải thích, thì Dung như bên vực anh:
“Hàng xịn nó khác chứ em… Hồi đó chị cũng nghĩ như em vậy đó… Xài rồi mới thích… Giờ không muốn quay lại xài đồ thường nữa đó…”
“Người ta quan tâm, mua quà xịn cho còn không muốn… Con này…” – Huyền chêm vào.
Tuyền ngó Huyền, xong lông mày chau lại nhăn nhăn, nhưng vẫn cười cười, rồi kêu Dung:
“Đâu chị đưa em coi lại coi… Nhìu khi đồ fake hổng chừng… Hỉ hỉ hỉ hỉ…”
Dung đưa lại Tuyền hộp chì, cô Hiền la nó:
“Nhỏ này… Dung nó làm vẽ còn lâu hơn mấy đứa… Hồi đó cô còn nhờ nó thiết kế cho nhà này nữa đó… Dám nghi ngờ nó đi…”
“Ủa vậy hả cô…” – Cương hỏi.
Cả đám ngơ ngác nhìn Dung, trừ Hiền và Huyền như đã biết lâu rồi, nên chỉ che miệng cười. Dung kêu:
“Có gì ghê gớm đâu cô… Làm mấy cái lặt vặt thôi mà… hm hm…”
“Trù ui… Vậy đó giờ… Mấy cái bàn, tủ, giường chiếu là em làm hết đó hả…” – Minh hỏi.
“Dạ… Hm hm… Với chút xíu ngoài sân nữa chị…” – Dung.
Cương giờ mới biết, Dung này nội lực não thâm hậu ghê nơi. Nhìn vô căn nhà, căn bếp hay phòng ngủ… là muốn ở luôn rồi. Mấy bữa muốn chết mê chết mệt với mọi thứ trên người Dung, giờ biết thêm thực tế tài năng của chị… anh muốn nhào qua mà thơm chị vài cái, rồi ôm ôm sao sao đó để tỏ vẻ ngưỡng mộ liền luôn. Muốn thì muốn, chứ thực tế không cho phép… thôi nhịn đi con… Thấy chị hơi đỏ mặt, chắc ngại do bản tính khiêm tốn, hiền lành, Cương quyết định bẻ lái dùm chị:
“Thấy chưa… Người ta chuyên gia luôn… còn la anh tặng đồ fake nữa hông hả…”
“Thì ai nói gì đâu… nói gì đâu… Hỉ hỉ hỉ… Vậy là… chòng mua đồ xịn cho em đó hả… Hỉ hỉ hỉ… cảm ơn chòng nha… Hi hi hi…” – Tuyền khoái chí.
“Mới nãy chửi nó mua đồ mắc… sao giờ đổi thái độ vậy nhỏ kia…” – Minh nói Tuyền.
“Hứm… Tại em tiếc tiền chứ bộ…” – Tuyền kêu.
“Tưởng không xài đưa đây… chị xài dùm cho…” – Minh.
Con mén phồng cái miệng kiểu “hông” gió, nhìn qua Minh mà lườm lườm, ôm cái hộp bút khư khư trong lòng. Rồi áp má nằm lên đùi Cương. Ở ngoài mà nhìn vô, chắc tưởng 2 vợ chồng trẻ thiệt luôn. Cô Hiền lắc đầu nhẹ nhìn Tuyền. Cô lại kêu:
“Thôi nè… Mấy đứa ngủ đi…”
Mấy chị em, ai cũng đứng lên, từ từ đi về phòng. Cô Hiền lại nhìn Cương nói:
“Cô lên ngủ nha… Con ở đây chơi nghe…” – rồi nhìn qua Tuyền nói:
“Ở lại tiếp bạn con nghe…”
Tuyền vừa tủm tỉm cười, vừa gật gật đầu. Cô Hiền đi lên phòng, theo sau mấy chị em… Dưới lầu trệt coi như chỉ còn mỗi 2 đứa nhí nhảnh ngồi trên sofa và nền đất, trừ Huyền đã vào phòng rồi. Tuyền nhìn Cương, cười bẽn lẽn rồi hỏi:
“Sao tự nhiên hứng lên, mua đồ cho em dợ…”
Cương nhìn qua, ngó lại như để chắc chắn không ai nghe hay thấy, mới cúi xuống thì thầm:
“Tại hôm qua đi mua bút, thấy người ta nói xài tốt, nên mua cho em hoi…”
“Hí hí… Vậy thôi đó hả… Vậy là em phải bỏ vô lồng kính, rồi đem chưng hoi, chứ xài hư…” – Tuyền chu mỏ nói.
“Hay quá ha… Người ta mua cho xài mà đem chưng…” – Cương nói.
“Ơ… Chòng cho em mà… Em muốn làm sao kệ em chứ… Hớ… Hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền giải thích.
“Lỡ anh bắt vẽ anh mà có màu, là cũng phải lấy ra xài à…” – Cương.
“Hơ… Vẽ gì mà có màu…” – Tuyền hất mặt lên hỏi.
Cương: “Thì… vẽ toàn thân anh… Chỗ hồng, chỗ đen, chỗ đỏ…”
Tuyền: “Chỗ nào mà hồng, rồi đỏ nữa…”
Cương: “Chỗ mà… cứng cứng, hay dùng để đâm đâm đó…”
Tuyền đỏ mặt, bặm môi mà “bốp” và nhéo đùi Cương mấy cái:
“Cứng nè… Cứng nè… Ghét…”
Xong ẻm dòm qua dòm lại, rồi bất ngờ chụp bàn tay lên thằng ku căng cứng suốt từ sáng giờ. Ẻm kêu:
“Trò oi… Cứng quá nè… Hé hé hé…”
Bị ức chế mấy chục tiếng, giờ có bàn tay mềm mại của con nhỏ đáng ghét ụp lên thằng ku… dù qua lớp quần nhưng vẫn thấy hơi phê phê. Đặc biệt trong hoàn cảnh đang ngồi giữa khu vực nguy hiểm, có thể bị hội đào tiên bắt gặp bất kỳ lúc nào. Vừa sợ, vừa sướng. Tuyền chỉ mặc cái đầm ngủ hồng cute kín cổ, ngắn tay và váy áo dài gần tới gối, nhưng bộ ngực không thể nào núp đi đâu được. Cương với tay, bóp vào bầu ngực của Tuyền qua lớp vải. Em nó chụp hờ 1 tay lên mu bàn tay anh, mặt cũng lờ đờ nhìn anh mà tay vẫn bóp bóp thằng cu qua lớp quần. Tuyền quay đầu về phía cầu thang và phòng Huyền như canh chừng. Cương nhìn xuống bàn tay mình đang mân mê, nhào nặn nhè nhẹ luân phiên 2 bầu ngực của ẻm. Thằng ku càng bị cứng hơn, tới nỗi em nó cảm nhận được, liền luồng hẳn tay vào trong quần Cương và nhìn anh. Cương không ngăn cản, mà còn ưỡn hông ra thêm cho em nó thuận tiện. Tuyền bặm môi cười với vẻ tinh nghịch.

To top
Đóng QC