Vẽ tranh – Phần 76

Phần 76
Mở mắt ra, Cương thấy xung quanh mình toàn là tường bằng gỗ nâu, tấm màn cửa sổ bay phất phơ và bên ngoài là thứ gì đó vàng vàng như nắng chiều… Từ từ bước khỏi giường, mở cánh cửa sổ ra… những đợt gió mát như nước đá lùa vào người khiến anh vừa khoái, vừa đã. Trước mặt là cả một cánh đồng cỏ xanh mướt như hình nền WindowsXP, hơi vàng vàng. Cảm thấy như ngôi nhà anh đang ở là thứ nhân tạo duy nhất trên đồi cỏ đẹp mà lạ hoắc, không biết ở đâu này. Một con bum búm tim tím đâu đó xẹc vào mặt Cương. Anh không nhìn rõ nó là loại gì trong từ điển bách khoa toàn thư, chỉ biết cứ bay vòng tròn theo chiều kim đồng hồ. Chợt con bướm là là bay xuống dưới háng Cương… anh mới nhận ra mình đang khỏa thân. Anh không thấy thằng ku của mình đâu hết, chỉ thấy mỗi cái ngã 3 hình thành bởi cặp đùi và cái bụng mình. Con bướm đâu mất tiêu. Tự dưng trong đầu Cương nghĩ:
“Ủa… Mấy giờ rồi ta… Hôm nay thứ mấy…”
Quay ra sau nhìn, không còn thấy bức tường gỗ khi nãy nữa, vì cái nhà hay phòng gì đó cũng mất trọi, chỉ còn lại một lớp màn đỏ. Anh vội quay lại mặt lên trước. 2 cái đồi cỏ bỗng dưng chuyển biến thành màu hồng hạc, trên chóp đồi lú cái rụp ra 2 cái cây to bự màu lá mùa thu. Bất thình lình, 2 cái cây phụt ra 2 dòng chất lỏng trắng sữa, phóng lên cao, rồi cong xuống mà ào vô bản mặt mốc của Cương. Anh che tay lại đỡ…
“Ưi…”
Cương tỉnh giấc. Thấy mình cũng đang che cẳng tay hết cặp mắt đang mở. Bỏ xuống, nhìn qua nhìn lại, hơi thở gấp… định thần lại thì biết mình đang nằm trong căn phòng nhà Lộc. Bên ngoài là tiếng xe cộ lát đát, bên dưới là tiếng xoong nồi gì đó, giống như có ai dưới bếp nấu ăn. Ánh sáng lờ mờ chiếu rọi qua lớp màn cửa sổ mà đưa qua, lắc lại. Ngày Chủ Nhật đã đến. Trong lòng tự dưng thấy vui sướng và nôn nao vì những chuyện xảy ra hôm qua, cùng những gì sắp xảy ra hôm nay mà anh còn tò mò, không biết được.
Nhớ lại vụ Ngọc bữa nay đi làm buổi trưa, anh lại là người được bà chủ Động Banh mời qua làm + ăn tiệc, phải qua đó lẹ, không thôi không kịp là bé Ngọc hông được ăn. Cương vội làm những thứ cho người sạch sẽ (vệ sinh đó mà), bận bộ đồ với cái áo thun rộng, tay ngắn và cái quần thun co giãn vào người rồi vèo xuống dưới nhà, không quên đem theo cái túi bí ẩn be bé cỡ cái balo. 1 mình cô Linh đang nấu bếp, thấy Cương vừa xuống là:
“Ủa con… Dậy rồi hả…”
“Dạ… Con qua nhà đứa bạn phụ nó nấu tiệc…” – Cương vừa thở, vừa trả lời.
Linh: “Hm hm… Biết nấu ăn… Giỏi thiệt đó… Thằng Lộc có được như con cũng mừng…”
Cương: “Chắc ổng giỏi cái khác cô… Hm hm… Thoi con đi nha…”
Linh: “Uhm. Đi đi con… Vậy chiều có về ăn không, cô nấu sẵn…”
Cương: “Dạ chắc bển cả ngày luôn. Cô cứ nấu đủ 2 người ăn thôi… dư mắc công…”
Linh: “Uhm…”
Cương chào cô Linh, rồi nhanh đi ra xe cùi, dắt khỏi cổng. Lúc này cũng khoảng hơn 7h chút. Mới đề máy lên để cho nhớt phủ đầy lốc máy là đã nghe tiếng điện thoại kêu. Lôi điện thoại ra thì thấy con mén đáng ghét gọi.
“Alo… Ai đó…” – Cương giả bộ như người dưng xa lạ.
“Hớ… Hỏng biết em là ai luôn hả…” – con mén Tuyền nói giọng nhão nhão.
Cương: “Ai mà biết cô là ai… Đang nổ máy xe, tính chạy qua cắn con nhỏ kia… tự nhiên cô ở đâu gọi tới vậy hả… Muốn gì…”
Tuyền: “Ah… Hổng biết người ta là ai… mà đòi cắn nha… Hư quá nha…”
Cương: “Hớ… Cắn chết giờ… Anh chạy qua chỗ em nè… Gọi chi nữa…”
Tuyền: “Hé hé hé… Sao nay dậy súm dạ…”
Cương: “Qua phụ nấu tiệc cho con nhỏ kia kìa… nấu cho nó ăn đó… không thôi nó cứ hút sữa của anh hoài à…”
Tuyền: “Hỉ hỉ hỉ… Vậy đó hả… Nhỏ nào mà kỳ quá ta… Tự nhiên gặp anh cái hút sữa… mà sữa ở đâu dạ… Hỉ hỉ hỉ…”
Cương: “Sữa ở đâu thì nó tự biết… Anh chạy qua à… Ở đó mà cứ nhây nhây… Có cô kia ở nhà… không có làm gì đâu mà ham… Đồ vú bự…”
Tuyền: “Ơ… Dám nói bậy luôn… Em méc cô Hiền nè…”
Cương: “Ờ… Giỏi méc đi…”
Tuyền: “Hứm… Qua đi rồi biết em… Hỉ hỉ hỉ…”
Cương: “Cúp máy đi… Làm người ta chậm mấy giây luôn à…”
Tuyền “hớ…” cái, rồi cúp máy. Cương tạm biết tình hình là cái con bé tinh nghịch đã thức và đang canh me anh lọ mọ đi qua để mà “săn sữa”. Nhưng với tính tình thẳng băng như thằng ku, thì anh chả có gì phải sợ, ngoại trừ việc sẽ bị cứng ngắc khi Chủ Nhật là ngày mà mấy chị em hội tụ, banh bóng gì cứ lồ lộ ra, ức chế loạn cả não. Cuối cùng cũng rồ ga mà lết cái xe qua bên Động Banh.
Trời cũng vẫn ui ui, mát mát mà không có nắng. Ngày thường hay ngày nghỉ, thì người vẫn đông… thành phố mà. Nghĩ lại thấy cũng vui. Mới bữa trước buồn buồn vì nghĩ chủ Động Banh thật khó ưa và cũng dạng “kỳ đà cản mũi”… giờ biết đó là ai, thì Cương lại thấy thoải mái và nhẹ lòng hơn xíu. Đương nhiên là không còn vụ ở lại xuyên đêm với con mén kia trong động nữa rồi. Thôi thì tới đâu thì tới… Và Cương cũng tới được đoạn đường dẫn vào động banh. Một cảm giác cây rừng, thiên nhiên tự do đang phà vào cơ thể anh làm nó sảng khoái và hưng phấn.
“Cửa động kìa…” – Cương nhoẻm miệng cười khi lại nhìn thấy được cánh cửa dẫn vào nơi hội chị em.
Dừng ở trước cửa, Cương không dám bấm chuông, vì sợ lỡ có ai còn ngủ thì phiền người ta chết. Quyết định gọi điện thoại cho con bé Tuyền tưng:
“Gì… đó…” – giọng con mén kéo dài.
Cương: “Nhân viên bắt sò tới rồi nè… mở cửa đi…”
Tuyền: “Hơ… Em ra em bắt anh bây giờ ớ… Hm hm hm…”
Nói xong cái là nó cúp máy cái tụt. Cương ngồi trên xe, đợi ngoài cửa chừng hơn 15s gì đó, nhìn qua khe cửa thì thấy có con bé đi lạch bạch từ trong nhà, ra sân rồi tới gần cửa.
“Kéc kéc… cạch cạch cạch… eeeeéc…” – tiếng cửa phát ra.
Cửa vừa mở, Cương thấy Tuyền vèo ra cái, mặt cười cười, miệng bặm bặm mà ngó qua nhìn lại, xong thụi 1 đấm vào trong ngực Cương:
“Bắt sò… bắt sò… Mới qua mà hăm dọa người ta rồi hả…” – Tuyền vũ nữ với Cương.
Cương không thèm trả lời trả vốn, mà nắm vào tay Tuyền, kéo ẻm lại mà “chụt” cái vào đôi môi hồng hồng không thoa son, có mùi bạc hà như là mới đánh răng vậy. Tuyền thở gấp, miệng “Ưm… ưm ưm…” xong bấu vào vai Cương, mắt nhắm lại. Lát sau Cương nhả môi ẻm ra, Tuyền bặm môi cười cười, rồi “chát” vào vai Cương nói:
“Ghét… Hổng sợ người ta thấy hả… Hả…” – ẻm trách khứ nhưng vẫn lộ vẻ thích thú.
Cương: “Hứm… Biết không ai thấy… mới cắn cho em biết… Mở cửa anh vô nè…”
Tuyền vừa cười, vừa mở cửa rộng ra, rồi vòng về sau đuôi xe Cương mà đẩy anh vô, mạnh tới nỗi xe đã tắt máy mà vẫn lướt vào trong sân cái èo. Em nó đóng cửa lại, nhanh chân tiến tới chỗ Cương mà hỏi:
“Chòng… ăn gì chưa…” – miệng ẻm zãnh lên đáng ghét.
Cương: “Chưa. Bộ em chưa ăn luôn hả…”
Tuyền ôm cánh tay anh, nhướn đầu lên cao nhìn vào trong nhà, rồi quay qua Cương:
“Nãy… cô Hiền gửi chị Huyền mua đồ ăn sáng đó. Mua cho chòng luôn ớ…”
Cương ngạc nhiên: “Ih… Vậy luôn hả…”
Tuyền: “Hm hm… Chòng sướng lắm ó… Mới gặp cổ bữa đầu mà được đãi ăn rồi thấy hông… Hỉ hỉ hỉ…”
Cương: “Cũng đâu phải đâu… Tại bữa trước gặp 1 lần rồi, nên giờ mới vậy… chứ ai dễ tới mức vậy… Đúng hông…”
Tuyền: “Em đâu biết đâu… Hoi vô đi… người ta đói bụng muốn chết à…”
Cương: “Ủa… Mà giờ dậy hết rồi hả…”
Tuyền: “Uhm. Có Ngọc chưa dậy à…”
Cương xuống xe, con mén đứng sau mà bám vào vai Cương, đẩy anh vô nhà mà vừa kêu “teng teng teng teng…” như mấy đứa con nít. Mới vô phòng khách, Cương đã thấy Huyền và cô Hiền đang miệt mài, loay hoay xì xầm nói gì đó, trong khi đang soạn mấy bọc đồ ăn ra. Còn Sương, Ý, Dung và Minh thì lục lọi tủ bếp, lau nhà, quét bàn… nhìn có vẻ bận rộn như chuẩn bị Tết Ta vậy.
“Oi… Trai tới kìa mấy đứa… He he he…” – giọng Minh phát ra đầu tiên khi chị ngẩng đầu lên thấy Cương.
Cả đám quay qua nhìn Cương. Cô Hiền kêu:
“Qua rồi hả con… Vô ăn sáng chung với tụi cô luôn nha…”
Cương: “Dạ… Hm hm… cảm ơn cô… Nay nhìn vui dữ ha…”
Cô Hiền chỉ “Hm hm…”, Huyền kêu:
“Mấy năm rồi chưa gặp nha…” – mặt chỉ cười cười chọc ghẹo.
Minh: “Mấy năm gì mấy năm… Mới có mấy bữa…”
Cương: “Đâu có chị… mấy trăm giờ lận đó… Nay gặp… thấy chị ngộ hẳn ra…” – nói với Minh.
Minh: “Ơ… Thằng… Ngộ là ngộ gì… Ý chê chị già… xấu đó hả…” – chỉ bặm môi.
Cương: “Đâu có… Thấy chị siêng hơn mọi bữa… lau dọn rồi này kia… Hè hè hè…”
Minh: “Xía… Này ngày nào chị bây chả làm… Lâu lâu qua có biết đâu… bày đặc…”
Hiền: “Thoi thoi… Nó mới qua chơi mà cứ làm khó à…”
Minh: “Mới qua chơi… là phải biết điều nghe chưa… Nghe nói đâu lát nữa nấu đồ gì cho tụi mình ăn đúng không cô…”
Hiền: “Ờ… thì… nói vậy thôi… Chứ nó khách mà… để cô với tụi con nấu đãi nó. Tội thằng nhỏ bữa giờ làm này làm nọ cho mấy đứa… tay chân băng bó…”
Cương: “Dạ có gì đâu cô… Băng băng vậy thôi, chứ chắc sắp lành hết rồi. Để lát con phụ với mấy chị…”
Hiền: “Thôi… Ngồi đó chơi đi… Để nay nhà cô đãi…”
Cương: “Hm hm… Dạ…” – không nói thêm gì nữa vì sợ Hiền bực.
Mọi hôm không có chủ nhà, chắc Minh với Huyền bựa dữ lắm, chọc cho cha nội Cương nóng mặt, tía tai… nhưng bữa nay chỉ xã giao vài câu, chắc sợ nói nhiều sẽ lộ… nên không khí có vẻ nghiêm trang hơn mấy bữa trước. Cương phụ dọn bàn, đồ ăn xong, anh ngồi giữa Tuyền và cô Hiền như kiểu không biết sợ. Nói chung trong lòng cảm thấy có thiện cảm với cô, nên cũng không có gì ngại hay lo lắng. Cộng thêm ngồi vậy thì con mén kia không dám quậy anh (đoán vậy chứ ai biết nhỏ Tuyền có trò gì để mà xả vào anh). Cô Hiền mặc đồ cũng đơn giản với áo thun rộng, màu trắng và cái quần lửng thun đen. Phải công nhận là lớn tuổi, nhưng ngực cô cũng gọi là bự, tuy không bằng Huyền, nhưng cũng cỡ Dung chứ không kém gì. Bộ 2 người chung gen di truyền sao ta…
Thôi bỏ qua vấn đề bậy bạ cạ thằng ku đó, mình trở về với vụ ăn uống đi…
Khi mọi người đã ngồi vào bàn, trừ Ngọc còn lơ lửng đâu đó trên kia… ý là trên lầu, thì thấy cô Hiền làm dấu thánh giá, đọc lẩm nhẩm trong miệng. Cương cũng theo đạo, nhưng cũng không ngoan ngoãn gì vì cũng ít đi nhà thờ, hay làm dấu trước khi ăn uống. Mọi người đợi cô Hiền, rồi khi xong, cô kêu:
“Thôi mình ăn đi… Bé Ngọc để lát nó xuống thì để sau…”
Tuyền là đứa gắp đũa đầu tiên, ăn như chết đói, nhìn muốn cắn cho miếng ngay cái má đang phồng phồng ra vì bị nhồi đồ ăn vô miệng. Đó là món mì trộn đủ thứ, từ chim cò, tới bò heo… từ dưa leo tới rau củ. Cương ăn thử một miếng, tuy thấy hơi lạ miệng, nhưng mùi lại thơm. Chưa kịp nói lên cảm xúc gì, thì con mén:
“Hí hí hí… Ngon quá à…” – vừa nhồm nhoàm trong họng, vừa nói.
“Cái con này… Có trai ngồi đó mà không ý tứ gì hết…” – Huyền la.
Tuyền: “Nhăm nhăm nhăm… Trai gì mà trai… Hứm… Giờ đang đói là hổng có trai triết gì hết a…”
Hiền: “Hoi kệ nó đi… Còn nhỏ mà… Ăn được vậy là chắc tại ngon lắm nè…”
Tuyền: “Đúng rồi ó… Hí hí hí…” – cũng ráng nói cho được khi miệng ngập đồ ăn.
Hiền quay qua Cương:
“Ăn được hông con…”
Cương lướt mắt qua mấy chị em, thấy ai nấy ăn chậm chậm mà nhìn mình… anh quay qua cô Hiền kế bên mà nói:
“Dạ… Vị lạ… nhưng mà ngon… Hm hm… Này cô mua đâu dạ…”
Hiền: “Hm hm… Nó ngay hẻm gần đây nè… Hẻm gì quên rồi ta… Nãy nhờ con Huyền nó mua…”
Huyền: “Hẻm xxx đó… Nhỏ xíu à… Nhìn vô ai biết trong đó có bán món này đâu…”
Hiền: “Uhm. Hồi đó ở đây, cô hay qua bển ăn. Quán nó bán lâu năm rồi… Người ta truyền miệng nhau mới biết ghé mua, chứ đâu có quảng cáo gì đâu.”
Cương: “Dạ… Này mà quảng cáo nữa… chắc còn mắc dữ dội lắm ha cô…”
Hiền: “Uhm. Thời nhỏ là cô đã ăn rồi. Tới lúc quen chồng cô, dắt ổng ra ngoải ăn… khen quá trời…”
Minh: “Chồng cô vậy sướng… Lấy vợ đẹp, còn được dẫn đi ăn ngon… Hm hm hm…”
Hiền: “Bởi… sướng quá… Làm cho mấy đứa… nuôi mệt chứ làm gì…”
Mấy chị em cười phì, Hiền nhìn vào tô mì của mình như nhớ lại hoài niệm với ông chồng đã mất. Huyền kêu:
“Mà 2 vợ chồng… nuôi được mấy đứa tới giờ… là cũng giỏi dữ lắm rồi…”
Hiền: “Thì mình thương tụi nó, chứ có dám bỏ đứa nào đâu… Giờ nó qua bển ở hết… Lâu lâu mới về thăm cốt ba nó, chứ cô là về thăm hoài…”
Rồi cả đám ngồi kể nhau nghe tự sự đời cô Hiền. Tóm lại là chồng mất sớm khi cổ mới 40t, ung thư này nọ. Cương nhớ lại cảnh hôm bữa gặp cô Hiền với ông kia, đoán chắc cũng kiểu cặp bồ này kia, còn cưới hay không thì anh chả biết, vì đầu tiên hết là thấy cha già mất dạy đó cũng thuộc hàng ba trợn. Tự hỏi không biết cô Hiền nghĩ sao mà quen thể loại đó nữa. Lạ thật… Trong lòng cũng tò mò muốn hỏi, nhưng sợ là chuyện tế nhị của người ta, cộng thêm đang ngồi với mấy chị em, hông lẽ hỏi ba cái vụ đó… nó rất vô duyên. Nên thôi, cứ cặm cụi ăn tô mì bự cành ngon thấy bà nội và hửi mùi hương nữ tính từ người cô Hiền toát ra… còn gì sướng bằng. Hé hé…
Chắc chuyện “tả xung hữu đột” của Cương trong động thì cô Hiền cũng biết được phần nào qua miệng mấy chị em, nên không thấy cô hỏi gì nhìu về nó. Ăn xong, mọi người cũng phụ nhau dọn dẹp, rửa ráy sạch sẽ. Cô Hiền đang dọn, thì có điện thoại, nên nhấc máy và đi từ từ lên phòng như nói chuyện riêng tư với ai đó. Cương đang đứng ở bàn lau lọt, thì Huyền sáp lại hỏi nhỏ:
“Ủa… Bộ hôm bữa… em tông trúng cổ hả… Sao giỏi vậy…”
Cương há miệng: “Giỏi gì chị này… Tại vô tình đụng người ta thôi… Mà hôm qua thấy cổ… em hết hồn luôn á…”
“Vậy tính ra… bả… lộn… cổ về đây lâu rồi ha… Mà sao không về thẳng nhà luôn… vô khách sạn chi cho đụng trúng thằng ku này… Hớ hớ hớ…” – Minh nói.
Cương nghe, đoán có lẽ cô Hiền không kể chuyện “đi cặp bồ” cho mọi người biết. Anh cũng phải “bảo mật thông tin” cho người ta chứ, nên chỉ:
“Ai biết cổ… Nhìu khi người ta mới bên kia về, muốn đổi không khí nên vô trỏng…”
Mấy chị em nhìn chỗ này, liếc chỗ kia như suy diễn cái gì đó trong đầu. Sương chợt kêu:
“Hm hm hm… Vậy giờ anh qua đây chơi bình thường rồi ha… Khỏi lo… Hm hm hm…”
“Ai mà cho cái mặt này qua… Nhìn muốn đánh cho chít luôn chứ mà qua… Hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền nói với giọng mỉa mỉa.
Minh: “Xời ơi… Hông cho… mà cứ dính 1 cục như vậy… Xạo xạo… Thôi em về đi cưng, nó đuổi cưng đó… Về đi…”
Tuyền “hm hm…” với vẻ tinh nghịch, rồi ôm tay Cương, kéo che bản mặt mình lại như né ánh mắt của Minh. Cương nói:
“Em phải ở lại phụ nấu… cho cái bản mặt này nè… ăn (anh xỉa vào mặt con mén), không là nó cứ than đói…”
“Hớ… Ai thèm ăn đồ anh nấu… Hớ…” – Tuyền chống chế.
Minh: “Ờ… vậy lát tụi chị ăn hết… Cho nó nhịn…”
Tuyền phồng cái má lên như kêu “Hông” không thành tiếng. Cương nói:
“Với lại phụ cho lẹ, để bé Ngọc trưa nó đi làm, ăn không kịp…”
Minh: “Trời… Hm hm hm… Riết thấy cưng… lo chị này, chăm đứa kia. Sao giống… ở đợ quá vậy cưng… Há há há há…”
Huyền: “Ở gì ở… Nó làm anh nuôi chứ ở ai… Hm hm hm…”
SƯơng: “Vậy ảnh làm em nuôi mấy chị luôn hả… hm hm hm…”
Minh: “Trời ơi… Có thằng em nuôi vậy cũng mừng đó… Làm em nuôi mấy chị… chịu hông cưng…” – nhìn qua Cương.
Cương: “Nuôi gì nuôi… Em nuôi thân chưa xong… đòi nuôi ai trời… Còn mấy chị nuôi em… là hơi mệt à…”
“Sao mệt…” – Minh hỏi.
Cương: “Thì nuôi là biết mệt à. Nói ra dài dòng lắm…”
Minh: “Chù ui… Bộ em… dài lắm hả… Hí hí hí… Ui… vậy mấy chị mệt phải rồi… Hé hé hé hé…”
Huyền đánh vào vai Minh cái:
“Bà này… Bậy bạ không… Nói hồi… nó cho bà nằm dài ra luôn giờ… Hm hm hm…”
Tưởng đâu Huyền dạy dỗ, răng đe bà Minh… ai dè bả cũng hùa theo. Đúng là sau gần 48 tiếng không gặp, độ bựa của mấy bà chị động banh không hề thay đổi. Đang bị chèn ép bởi banh và bóng của mấy chị em, đthoại Cương kêu lên vì cuộc gọi. Anh mở ra thì thấy là Trang, liền:
“Alo… Chị hả…” – vừa nói vừa đi ra cửa sau, phía phòng Tuyền định ra ngoài sân.
“Đó đó… Chị chị gì kìa… Chắc chị nuôi nữa đó… Há há há…” – Minh xì xầm với hội chị em.
Cương quay lại lườm Minh cái, thấy bả tủm tỉm cười, xong anh lại tiếp tục đi hướng ra sân. Trang bên kia nói:
“Nay em rảnh không… Qua chị có chút việc…”
Cương: “Dạ… Nay em bận bên nhà bạn chị… Có gì gấp hả chị…”
Trang: “Àh… không có… Tính kêu em với bé Thi qua chơi nè… Có lương rồi nghe chưa… Hm hm…”
Cương: “Wa… Có luôn rồi hả… Ưm… Mà nay em bận… thôi mai qua được không chị…”
Trang: “Mai chị cũng bận rồi… Ưm… Hay… thứ 3 qua đi… Em với bé Thi… Được không…”
Cương: “Dạ… Chắc được… Ủa mà… Giờ em không qua… chị tính ở nhà hay đi đâu…”
Trang: “Hm hm… Có em với bé kia thì chị ở nhà chứ… không có thì chị đi chơi với tụi bạn à…”
Cương: “Ùa… Tại sợ chị ở 1 mình buồn…”
Trang: “Lo chị… buồn hả… Hm hm… Vậy thứ 3 nhớ qua đó… không là tui quỵch lương luôn… cho ăn mì gói…”
Cương nhìn qua ngó lại, canh coi có ai gần mình không, rồi thỏ thẻ trong điện thoại:
“Em ăn chị luôn chứ mà rãnh đâu ăn mì gói… Hả chị kia…”
Trang: “Lâu không gặp… gan quá ha… Qua đây… chết với tui…”
Cương: “Ừa… 2 tụi mình chết chung mới sướng chứ… Hm hm hm…”
Trang gằng giọng: “Tui cho anh chết liền giờ á… Giỏi qua đây đi…”
Cương: “Canh người ta bận… cái thách thức chạy qua… Chị đợi đấy… Mốt qua tính…”
Trang: “Nói rồi đó… không qua khỏi phát lương…”
Cương: “Uhm. Biết rồi… Lát đi chơi vui nghe…”
Trang: “Dạ… Biết rồi ông…”
Cương chờ Trang cúp máy, anh cất điện thoại vô. Trong đầu tự hỏi không biết lương bao nhiêu mà chị Trang hí hửng kêu anh và Thi qua lãnh nhiệt tình như vậy. Chắc cũng phải cả tỷ dollar chứ không giỡn… Hè hè… (Ảo tưởng)
Anh đứng ở sân, chả biết mấy chị em bên trong đang làm gì, chỉ thấy con mén mò ra với bản mặt ngơ ngác kèm cái mỏ hồng hồng đang chu ra như cái núm. Nhìn muốn bú cho cái… mà tại có người nên thôi. Anh nhìn theo bản mặt em nó thì:
“Làm gì cười vui dạ…” – Tuyền hỏi.
Cương: “Bồ gọi đó… Hè hè hè…”
Tuyền tròn mắt, há mỏ ra, người đứng đơ 1 lúc, mới bặm môi, nhanh nhảu chạy lại chỗ Cương, lấy 2 tay nhéo lên 2 má Cương xong nheo mắt hỏi:
“Ai… hả… Bồ nào… Hửm…” – vừa nói vừa day day má Cương.
Cương vừa cười vừa nói:
“Thì chị bữa trước em chở anh qua đi làm đó. Chỉ kêu lên lấy lương, mà nay bận. Dành trọn ngày bên em luôn… Hông đi được…”
Tuyền hé răng cười khoái chí:
“U… Trọn đời bên em luôn hả… Hả…”
Cương: “Ghét… Cắn chết giờ chứ ở đó mà đời… Mọi bữa kêu cưới không cưới… Giờ TRỌN ĐỜI…”
Tuyền xoay người Cương lại, bặm môi mà đéc vô mông Cương mấy cái:
“Cưới… cưới… Cưới…”
“Tự nhiên đánh anh à…” – Cương tỏ thái độ bất bình.
Tuyền: “Hơ… Người ta nói là chưa đâu vô đâu… Cưới cưới… Quánh chít anh luôn giờ… Hơ…”
Cương quay lại nhìn thẳng mặt Tuyền, em nó nhìn Cương vài giây, rồi tủm tỉm cười, cúi cúi mặt xuống, nắm cổ tay Cương mà đu đưa qua lại như đánh võng.
“Làm gì đó 2 đứa kia…” – giọng Minh kêu lên.
2 Đứa quay về hướng cửa sau thì thấy bả từ từ đi lại, kèm theo đuôi là 2 tùy tùng Sương với Ý. Tuyền liền nói:
“Ổng ớ chị… Người ta kêu lãnh lương, cái ra đây đứng hổng cho ai biết luôn…”
Minh: “Ủa… Lương nó kệ nó chớ… Bây làm gì bắt nó nói cho nghe… Con này…”
Cương: “Đúng ròi đó… Nó còn quýnh em sưng mông luôn…”
Minh ham hố: “Đâu đâu… Vạch ra chị coi coi…”
Tuyền nhanh miệng: “Hông… Hông có cho coi…”
“Cái gì vậy mấy đứa này…” – Huyền đứng trong nhà mà chống tay lên thành cửa sổ, lú đầu ra phía sân hỏi.
Tuyền: “Bà này (chỉ thẳng mặt Minh) kêu ổng vạch đít cho coi nè… Chị thấy vô duyên hông…”
Minh nói với giọng ẻo ẻo:
“Ơi… Người ta quan tâm kêu cho coi… chứ ý đồ gì đâu… Ha cưng ha…” – bả nhìn qua Cương lý do lý trấu.
Huyền: “Ừ thì bả muốn coi thì cho coi đi… Đây mới ăn mì nè… Có mấy trái ớt… tréc vô cho bớt sưng… hm hm hm…”
Cương lên tiếng: “Em có sẵn ớt… Cần gì mấy trái ớt kia… Úi sssh…”
Cả đám chị em cười nắc nẻ, Dung đứng ở 1 góc cửa sổ, 1 tay để hờ lên thành cửa, người nép bên trong tối thui không rõ mặt, nhưng cũng đủ thấy chị cũng đang cười cười theo. Minh kêu:
“Đâu… Há há há… Ớt đâu… Đỏ hông… đưa chị coi…”
“Bà này… Làm lố… Cô Hiền cổ ra là giải tán cả đám giờ… Ở đó…” – Huyền cảnh báo.
Minh còn nhây: “Chù ui… Cổ ra… cổ bứt ớt luôn chứ mà giải với tán…”
Tuyền bặm môi, khoái chí cười hùa theo mà không hề giải thoát Cương chút nào. Sương mới kêu:
“Hôi mấy chị này… Chọc riết ảnh đỏ mặt luôn kìa…”
Minh: “Nó đỏ ớt… chứ mặt đỏ gì nổi… Há há há…”
Cương lướt mắt một vòng, thấy bà nào cô nấy cười mà mấy trái banh trái bưởi cứ rung rung, tưng tưng như nhà có động đất vậy. Thấy phát ghét… muốn nhét… nhét gì đó vào mồm cho mấy bà dâm kia im luôn, khỏi ăn hiếp cái thân èo uột của Cương.

To top
Đóng QC