Phần 74
Gần 5′ trôi qua, thấy em nó có vẻ tội, Cương mới bước một chân định đi, thì chợt thấy, có 2 nam thanh niên ôm ốm, mặt như học sinh hay sinh viên gì đó đang đi về phía nhà vệ sinh, nhưng lại đứng ngay bàn Thi đang ngồi mà hỏi hỏi, cười cười gì đó. Chắc có lẽ em nó đã dễ hút đàn ông, còn ngồi ngay chỗ đẹp, nên bị để ý. Cương ở phía sau lưng, thấy Thi cứ lắc lắc đầu mà 2 đứa thanh niên kia còn cười cười, xong cúi người xuống nhìn vào mặt Thi mà không chịu đi. Em nó cứ lắc đầu, rồi nhướn cổ nhìn qua nhìn lại như trông ngóng ai đó. Chắc chờ Cương mặt mẹc tới giải cứu… Cương thấy không ổn, nên vội đi ra không muốn tiếp tục trò chơi chướng đời của mình nữa.
“Em… chờ lâu hông…” – Cương tới gần em nó chừng 5m là la lên.
2 thanh niên, mặt sinh viên nhưng có vẻ điên điên liền ngẩng mặt nhìn Cương, còn Thi quay mặt về sau, thấy anh là mặt em nó như thấy tờ 100$ rớt trên đất. Thi kêu:
“Ối anh… Sao đi đâu mà lâu thế…”
Cương chưa kịp trả lời, thì 1 trong 2 thanh niên hỏi Thi:
“Ủa ai thế em…”
Thi: “Ơ… Bạn em…”
Thanh niên còn lại hỏi: “Bạn thôi a… Xời… Anh tưởng người yêu chứ…”
Cương liền nói với giọng hơi gằng với Thi và nhìn 2 tên kia:
“Bạn em hả…”
“Dạ không anh… Em không biết ai luôn ấy…” – Thi trả lời.
Thanh niên kia: “Ôi… Nghe giọng em, chắc cùng quê giồi…”
Thấy 2 thanh niên có vẻ dai lì, cũng thuộc dạng trẻ trâu khi thấy Cương ra mà còn đứng gạ. Cương liền đứng chen giữa Thi và 2 tên kia, anh nhìn Thi và mặt tỏ vẻ trơ trơ mà nói:
“Em… Đâu lấy dùm anh mấy cái cây đen đen hồi nãy mới mua coi…”
Thi ngơ ngác nhìn anh như không hiểu:
“Cây gì anh…”
2 thanh niên hơi há miệng, không nói nữa mà mặt hơi lo sợ. Cương nói Thi:
“Thì cái cây từng khúc từng khúc cứng ngắc, màu đen đó… nãy mới mua nè… Đưa anh lẹ…”
2 thanh niên dáo dác nhìn nhau, rồi nhìn 2 đứa Cương. Thi hơi ngạc nhiên kêu:
“Ấy… anh tính lấy làm gì…”
Tự dưng, 2 thanh niên nhìn nhau, hất hất cằm về phía toilet, không nói không rằng mà lẹ lẹ bỏ đi. Cương với Thi nhìn theo. Lát sau khi 2 tụi kia khuất dạng, CƯơng nhìn Thi cười. Thi hỏi:
“2 Người đó kỳ quá… Cứ hỏi em này kia á… Mà nãy anh làm gì lâu thế… Vào còn hỏi cây này cây kia… cây bút chì thì nói bút chì… Tự dưng…”
Cương lúc đầu có ý định quay coi có “anh nào lịch thiệp” tới chào hỏi làm quen Thi không, rồi cho em nó coi video anh quay được… nhưng thấy tình hình có vẻ không ổn, nói ra đảm bảo bị ăn đập rồi giận hờn. Thôi… bí mật trò ngu xin được phép khép lại. Anh nói:
“Anh nói cây bút sao tụi nó sợ bỏ đi… Thường thường người ta hay có mang theo gậy giũ, giống cây ăng ten nhưng cứng ngắc, xài để tự vệ. Anh nói cây đen đen, cứng cứng là vậy đó. Cũng may là tụi nó chắc cũng nhát.”
Thi: “Ui trời… Hèn chi 2 người đấy bỏ đi… Anh cũng lắm trò quá ha… Hm hm…”
Mém chút gây họa, Cương ăn hặn, nên nói xạo:
“Nãy anh vô kia hơi lâu, xin lỗi em nghe…”
Thi: “Có sao đâu anh… Thôi mình gọi nước đi…”
Cương gọi phục vụ lại, em nó kêu sinh tố dâu, Cương cũng bắt chước kêu y chang. Thi nói:
“Anh không gọi gì uống cho mạnh mẽ, sao kêu giống em thế? Hm hm…”
“Mạnh mẽ cho có ghẻ hả. Uống bổ quá, nóng nổi mụn. Kêu món nữ tính uống cho đẹp da.” – Cương biện minh cho món uống quá ẻo lả của mình.
Thi cúi mặt xuống cười. Cương ngồi đối diện toilet xa xa, thấy 2 tên trẻ trâu khi nãy đi ra. Đến gần bàn Cương, anh nhìn vào 2 tụi nó… tụi nó nhìn chăm chăm vào mặt anh, như kiểu “mày đợi đấy”. Cương thì đấu với đám cầm hung khí cũng gọi là có kinh nghiệm, còn bị đâm xuyên tay nữa mà, nên gặp kiểu trẻ trâu cũng không lạ, dù cũng sợ thấy mẹ. Nói thì nói vậy… Chứ thường đi đâu, trong xe anh cũng có sẵn “dụng cụ” để xua đuổi mấy cô hồn làm từ canxi và protein. Cương kêu:
“Vụ mình với chị Trang vẽ đó… Không biết sao rồi ha…”
Thi cười phì: “Em cũng chẳng biết nữa… Mấy hôm nay, chồng chỉ ở nhà, nên em cũng ít liên lạc… không biết thế nào nữa…”
Cương: “Thực ra… anh cũng biết dân vẽ truyện tranh thường là thu nhập không cao lắm. Nói vậy chứ em đừng có buồn… chứ vẽ tranh rồi nhờ mấy công ty chuyên làm ảnh treo tường… anh nghĩ người ta trả cao hơn.”
Thi: “Em cũng biết chứ… Nhưng mà mình cũng còn nghiệp dư lắm… Làm với Trang để có kinh nghiệm ấy…”
Trời tối thanh mát, kèm cái đám vòi nước kế bên cứ xịt xịt lên, làm Cương liên tưởng tới hình ảnh thằng ku xịt giống gì đó vào trong mấy cô gái. Cơn dâm bựa bắt đầu nổi lên, Cương chồm mặt lại gần Thi mà nói:
“Có… kinh nghiệm ấy ấy nữa đúng hông…”
Thi mới đầu nhướn mắt lên như chưa hiểu, nhưng nhìn bản mặt gian xảo của Cương, em nó bặm môi, đá vào chân Cương mà nói:
“Anh… em đánh chết anh giờ á…”
Cương: “Tại nhìn mấy cái nước xịt xịt lên, anh nhớ tới vụ đó chứ bộ… Ai biểu em dễ thương chi…”
Thi nheo mắt nhìn Cương, em nó kêu:
“Cho em mượn cái tay anh…”
Cương ngơ ngáo đưa tay về phía Thi. Tưởng em nó nắm vào, vuốt ve hay sao… ai ngờ Thi nhéo 1 cái rõ đau.
“Ui… Tự nhiên quýnh anh…”
Thi: “Đáng đời… Tội hư…”
Cương không nói gì, chỉ ngồi ngắm em nó khi gương mặt ẻm liên tục đổi màu do ánh sáng hắc lên từ đám đèn chỗ đài phun. Một lát thì nước cũng được bưng ra. Nam phục vụ nhìn Thi, rồi nhìn qua Cương với ánh mắt láo liên, kiểu “sao giờ xuất hiện thêm cha nội này ngồi kế người đẹp nữa ta. Thằng kia… mày là ai…”. Rồi nam phvụ nhanh chóng vọt vào trong. Cương vừa uống nước, vừa ngắm bé Thi mà đầu nghĩ “Không biết mà đám nước kia lỡ rưới vào người em nó, vải áo hít vào da thịt… thì nó đã cỡ nào ha…”. Ẻm đang nhìn vào đài phun nước thì chợt quay qua Cương:
“Làm gì nhìn em dữ thế…”
Cương: “Hả… Ờ… ngắm em chứ gì đâu…”
Thi: “Ngắm vòi xịt nước không đẹp hơn em sao…”
CƯơng: “Hông… Nó lạnh lắm… Em ấm hơn…”
Thi tủm tỉm, hỏi thêm: “Sao ấm…”
Cương: “Em mới ôm được… Cái kia nước lỏng le… sao ôm…”
Thi lại đá nhẹ vào chân Cương cái. Cương nói:
“Tuần sau mình vẽ, anh dẫn qua cho biết chỗ anh đang ở nghe…”
Thi: “Chỗ anh thuê… là người quen đúng không…”
Cương: “Uhm. Nhà bạn anh cũng dễ lắm… Đừng có ngại… Với lúc vẽ… đóng hết cửa, khóa lại… ai vô được đâu. Mà ai trong nhà nó cũng biết điều hết, đâu có tự nhiên nhiều chuyện này kia đâu.”
Thi tỏ vẻ vẫn còn ngờ ngợ, ngài ngại. Em nói:
“Uhm… Em cũng không biết nữa… Có Tuyền… nên em cũng hơi ngại…”
Cương: “Hồi trước, em với anh, rồi Trang cũng ngại ngại kiểu vậy, mà rồi cũng không sao thấy hông… Kệ… Mình làm mẫu có 1 – 2 bữa gì thôi, có phải làm hoài đâu mà sợ…”
Thi không nói gì, mà ngậm ống hút vào uống nước mà mặt như đăm chiêu, suy nghĩ. Một hồi em kêu:
“Uhm. Nhưng mà… trước mặt Tuyền… anh đừng có mà làm gì em đấy… không là em chẳng biết sao luôn á…”
Cương: “Uhm. Biết rồi…”
Thấy em nó lườm lườm anh như kiểu bán tin, bán nghi… Cương cũng không nói gì thêm. 2 Đứa uống nước xong rồi cũng đi ra phía cửa chính. Thường thì ở mấy chỗ vầy là ngồi 1 chút cho có không khí thôi, chứ muốn “thể hiện tình củm” là phải kiếm mấy chỗ riêng tư. Cương đang đi gần tới giữa quán, vô tình thấy 2 trẻ trâu lúc nãy ngồi gần ngay chỗ tường, xa đài phun chung với 1 nam có vẻ thư sinh, và 1 cô gái có vẻ hơi quê quê vì cách ăn mặc. Nghĩ trong đầu “Rồi… Vậy là chắc không sao rồi. 2 cha nội kia chắc chưa có bồ, nên đi toilet, thấy Thi ngồi 1 mình nên tưởng dễ dụ… ai dè. Chứ mà 2 đứa còn lại kiểu quậy quậy luôn… chắc thế nào cũng rủ bè, kéo phái ra kiếm chuyện.”
Cương và Thi ra ngoài quán, chú bảo vệ lăng xăng dắt xe Cương đứa ra. Xe anh nhẹ nên còn dám để người khác dắt, chứ cỡ trên 200kg là thôi không dám, lỡ trầy xe, va quẹt là thấy mộ nội. Cương thấy chú bvệ cũng tội nên tặng chú vài chục tiền café, chứ quán không lấy tiền gửi xe. Anh cố ý liếc liếc vô chỗ 4 đứa kia, thấy bé nữ cúi mặt uống nước, còn 3 nam kia nhìn nhìn ra anh và Thi. Chắc tụi nó thấy bản mặt con gái của CƯơng nên muốn lưu giữ hình ảnh trong CPU để nhớ nhung… Rồi Cương cũng chở thi về hướng phòng trọ thân yêu của em nó. Nói chung bữa nay chắc không có cơ hội cho thằng ku “trào phúng”, nên Cương chỉ tận hưởng được cảm giác 2 trái đào tiên và hơi ấm của Thi đang tì vào người anh lúc chạy xe. Coi như có còn đỡ hơn không… Thi hỏi:
“Anh này… Chút nữa… Vào chỗ em chơi không…”
Tự dưng mắt Cương sáng rỡ, người rạo rực như mới uống nước tăng lực. Anh liền:
“Vô được hả em…”
Thi: “Uhm. Nhưng mà phòng em nhỏ lắm… Anh đừng có chê nhá…”
Cương: “Anh thích mấy cái nhỏ nhỏ, chật chật lắm em…” – đàn ông mà, nhỏ chật thì càng thích chứ sao. Hí hí…
Thi đang ngồi ở yên sau mà nhéo eo Cương 1 cái đau điếng như hiểu cái ý nghĩa sâu thẳm trong cái bầu tinh của Cương vậy. Anh bắt đầu rồ ga chạy chở Thi về. Cũng hơn 20h00.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Khi về tới dãy trọ của Thi, Cương kiếm 1 góc sân tôi tối mà đậu xe ở đó. Nhìn qua chỗ phòng của cái chị hồi chiều mà anh tán gẫu sơ sơ, thấy có đèn sáng nhưng đã đóng cửa và chỉ còn một mảng sáng mờ rọi ra từ cái cửa sổ kính đục. Cương khóa cổ xe và theo Thi lên chỗ phòng em trên lầu. Thi vừa mở cửa ra thì… tới đoạn “tả cảnh vật mà em yêu thích”… Phòng Thi cũng y chang mấy phòng ở dưới, là có 1 cửa chính bằng thép đen và bên hông là cửa sổ 2 cánh với vật liệu tương tự, nhưng lại cũng là 2 lớp kính mờ. Bên trong là không gian chừng 5x7m, tính luôn cả phòng WC… Nói chung cũng được. Cương mới hỏi Thi, thì biết dãy trọ có garage giữ xe riêng, mỗi tháng đóng tiền. Vậy cũng tiện, chứ dắt xe vô nhà… chỗ đâu ngủ hoặc “làm gì đó”. Lo ăn chơi chiều giờ, Cương mới hỏi:
“Em tới ngày… vậy… nãy giờ đi với anh… có khó chịu hay gì hông?”
Thi hơi cúi mặt, chúm chím cái môi mỏng mà hồng rồi:
“Hm hm… Hơi ấy tí tí thôi… Mà… anh hỏi… chi vậy…”
Cương vừa đặt nón và bị đồ xuống, vừa nói:
“Biết để trị chứ gì…”
Thi ngớ mặt hỏi: “Ơ… Trị gì anh…”
Cương không trả lời đúng topic, mà lôi 1 hộp bút rẻ mạc khi nãy mua mà đưa em:
“Nè… Tặng em nè… Hm hm…”
“Ôi… Anh bảo anh mua để dùng mà… sao lại đưa em…” – Thi ngơ ngác hỏi, đôi mắt long lanh kiểu bán tin bán nghi.
Cương cười cười, nói: “Thật ra… anh mua cho em… với nhỏ Tuyền đó… Với lại…”
Anh vừa nói, vừa lục lọi trong bọc ra, đưa cho Thi 2 cây bút chì đen trong hộp được khuyến mãi, 3 cây bút mà em nó tự mua rồi nói:
“Nè… Còn 3 cây này của em… Còn 2 cây này cũng tặng em nè… Còn đám còn lại… anh chia đôi với con bé kia…”
“Ôi… không được đâu… Nó đắc lắm… em không nhận đâu…” – Thi thể hiện gương mặt với lông mày hình dấu ngã.
CƯơng: “Hay quá… Người ta muốn 2 đứa vẽ anh cho đẹp, nên tặng chứ hông có tốt đẹp gì đâu… Lấy đi…”
Thi một mực kiếm đủ mọi cách để từ chối. Cuối cùng, anh kêu:
“Em mà không lấy, anh cắn em à…”
Thi: “Ơ anh hay nhỉ… Em không muốn lấy đồ của người khác mà… Không được đâu…”
Thôi thì em nó đã chọn “chì mời không lấy, mà muốn ăn chì phạt”, Cương kêu:
“Tin anh đè em ra… chuốt bút chì hông…”
Thi hơi lùi người lại, mắt nheo nheo mà nhìn Cương:
“Chuốt bút chì… là sao…”
Thi đang đứng, bỗng bị Cương chồm tới, ôm vào eo và ngoạm miệng vào đôi môi bóng mềm của em. Thi “ứm… ứm…” trong họng, mắt nhắm nghiền rồi lại mở ra nhìn CƯơng. Tay em nó đẩy anh ra cũng gọi là mạnh đó, đầu thì lắc lắc… xong ngửa đầu ra sau để tuột môi khỏi miệng Cương mà nói nhỏ như sợ bị người ta nghe:
“Đừng… Đừng anh… Em đang bị mà… Anh…”
Mặt Cương phê phê khi cả 1 ngày để thằng ku ức chế, nhịn đói. Anh đờ đẫng mà nói:
“Vậy lấy đồ anh tặng chưa… Hay muốn anh ghim cây chì của anh vô chuốt…”
Tự nhiên lúc này, Thi như chợt hiểu ra cái “ẩn ý hoán dụ vật thể” của Cương là gì, em cười phì 1 cái. Gương mặt đo đỏ của em cùng ánh mắt hơi bẽn lẽn làm Cương thấy em nó dễ thương quá trời quá đất. Anh đặt tay lên lưng em nó kéo về phía mình rồi lại thả ra liên tục, làm bộ ngực em cứ ép ra ép vào ngực Cương khiến nó biến dạng. Thi nhìn xuống:
“Anh làm gì đấy…” – giọng như phát hiện được âm mưu biến thái của Cương.
“Hai túi sữa mềm quá à… Ép thích lắm đó… Hè hè hè…”
Thi thụi vào ngực Cương cái:
“Anh hâm… Làm trò gì kỳ quá đi…” – nói kiểu chửi yêu.
Cương: “Vậy lấy đồ anh tặng nè… Anh không kỳ nữa… Nghe…”
Thi: “Nhưng… em ngại lắm…”
Cương: “Chứ em thích xài đồ tốt không…”
Thi: “Ưm… Có chứ… Nhưng mà anh cũng sinh viên… đâu có dư gì mà… cứ tặng em hoài…”
Nghĩ lại phận thằng bóng mình đúng là nghèo thật, nhưng thôi… cuốn lá đùm màn rách… ủa lộn… lá rách. Cương kiếm cớ:
“Hết tiền thì uống sữa qua ngày… đỡ đói… Em lo chi…”
Thi lại ngớ mặt:
“Hả… Sữa gì…”
Cương: “Sữa… của em nè… Hè hè hè…”
“Ơ… Em đánh anh giờ á…” – ẻm bặm môi và hất mặt lên đe dọa.
Cương: “Nói chứ… anh nhắm tự lo được mới mua tặng em… chứ chết đói thì còn sức đâu mà qua đây… rồi đòi bú sữa…”
Thi: “Ơ… Lại sữa… Chết này… Này…” – giờ thì ẻm đánh anh thật, trong khi vẫn bị anh ôm ép vào nhau.
Cương: “Vậy là lấy nha… Chứ nãy giờ tặng còn phải năn nỉ… anh mệt là ngủ lại ở đây luôn à…”
Thi: “Ơ…” – mặt tỏ vẻ bất bình, xong rồi cũng bặm môi mà gật nhẹ cái.
Cương thở phào vì khỏi phải năn nỉ nữa. Anh kêu:
“Đâu… Lấy thử ra vẽ coi… Có tốt như người ta nói không em…”
2 Đứa loay hoay, mở hộp chì màu “rởm” mới mua ra. Thi lấy chì màu đỏ mà chuốt nhọn, Cương kêu:
“Nhọn vậy… Đâm có đau không ha…”
Thi nhìn qua nhìn lại bản mặt Cương với đầu bút chì, biết được cái thâm hiểm ý của anh là gì… ẻm bặm môi, thúc cho anh 1 chỏ ngay bụng khi 2 đứa đang ngồi:
“Anh đấy… Quậy vừa thôi… Người ta đang bị mà cứ đòi…”
Cương ngồi sau lưng em nó, tự nhiên như thằng điên mà luồn 2 tay vào trong áo Thi, tiến tới 2 bầu ngực căn tròn để bóp. Thi lúc đầu kẹp 2 tay vào sườn mình để ngăn tay Cương thọc lên trên, nhưng do không kịp, nên cũng để anh làm gì làm… chỉ có mặt hơi nhăn nhăn không biết do khó chịu hay phê.
Ngồi trong căn phòng thơm mùi nữ giới, bé Thi thì cứ chuốt mỗi cây bút chì mà chưa xong vì bị Cương nghịch vú. Em kêu:
“Anh… Quậy quá đi… Bảo em vẽ… mà cứ vậy…” – giọng em vẫn thỏ thẻ không dám lớn tiếng, hoặc kể cả nói bình thường.
Cương mân mê bầu ngực của Thi qua cái áo lót trơn, anh nói:
“Em cứ chuốt chì đi… Để anh… xài 2 cục gôm nè…” – Cương cong mấy ngón tay luồn ngược vào mép áo lót của Thi mà kẹp nhẹ lên 2 đầu ti em rồi kéo kéo ra.
Thi thở mạnh, hơi gấp mà vẫn cứ kêu “Anh… Đừng…” như có lệ. Càng nói, Cương lại càng bị kích thích… tới nỗi phải rút tay về mà tháo khóa áo ngực em ra. Thằng ku lúc này cứng như gỗ vì phải nhịn gần như 24 tiếng… Thi kêu:
“Anh… kỳ quá đi…”
Cương loay hoay, tháo cái lót khỏi người Thi khi em nó vẫn còn cái áo thun trắng bên ngoài, rồi quăng nó qua 1 bên. Lúc này, không còn gì lộ liễu hơn là 2 cái núm của Thi nhô ra qua lớp vải thun. Thi phì hơi ra cái, miệng há ra mà mắt lờ đờ, tay che 2 cái núm mà nhìn là muốn ngoạm đó:
“Anh… quậy quá đi… kỳ muốn chết a…”
“Có 2 tụi mình thôi mà, cửa đóng rồi… kỳ gì nè… Ngực dễ thương, anh thích nhìn với… bóp lắm á…” – Cương dụ khị.
Thi bặm môi, quýnh Cương 1 cái thật dũng mãnh tới nỗi có thể làm tróc vài tế bào da tay của anh. Thi tay vẫn cầm một cây chì, một tay cầm đồ chuốt, và Cương thì nhích lại sát bên hông em nó mà vừa ôm, vừa lòn tay bóp nắn trực tiếp vào bộ ngực tròn mẩy của em trong áo. Thi kêu:
“Anh… làm vậy… sao em gọt bút được này…” – Thi vừa thở gấp, vừa cố chuốt bút mà thấy như khó khăn lắm.
Tự dưng Cương nẩy ra 1 ý. Anh thôi mân mê bộ ngực mềm mịn của Thi, rút tay khỏi áo em mà tự tuột quần mình bay khỏi cơ thể. Thi tròn mắt nhìn theo mà ngưng chuốt. Cương kêu:
“Hm hm… Em nè… Vẽ cây bút chì của anh, với 2 cục gôm đi… Hm hm…”
Thi vừa ngớ mặt ra… là liền nhéo vào eo Cương 1 cái, khi 2 đứa đang ngồi sát hông nhau:
“Hâm này… Hâm… Chì đâu ra mà tẩy… Hửm…” – mặt ẻm cũng hơi cười cười mà nhìn thằng ku, rồi quay lên nhìn Cương.
Cương: “Ui… Đau… Tại em mà bút anh nó dài nè… Vẽ đi… Có hình trụ với hình ê líp thôi mà… Hông thôi anh lôi cái chuốt của em ra, ghim vô bây giờ…”
Thi: “Chuốt này… Chuốt này… Người ta đã bảo là đang bị kia… mà cứ chuốt chuốt…” – em nó tỏ vẻ dữ tợn, nhưng vẫn cười cười.
Cương: “Thì vẽ đi nè… Luyện vẽ luôn, sẵn test coi chì này tốt hông…”
Thi chỉ vào mặt Cương mà bặm môi cười cười đe dọa:
“Anh cẩn thận đấy… Ngồi im đấy… không đừng trách em đấy…”
Rồi Cương cũng gật gật, xong chống 2 tay ra nền nhà sau lưng cho thằng ku ngửa lên trời. Thi ngồi chuốt bút chì đỏ xong, em lấy giấy ra, và lại chỉ vào mặt Cương:
“Động đậy là chết nhá…” – ẻm trừng mắt lên.
Cương cũng gật gật. Thi hăm thì hăm vậy chứ, ẻm vẫn ngồi nép sát vào người Cương. Lợi dụng cái mặt ẻm cách anh có vài cm, Cương “chụt” cái vào bên má trắng hồng của Thi. Ẻm thúc cho CƯơng 1 chỏ cho có lệ, xong lại ngồi vừa nhìn thằng ku đỏ hồng mà phát thảo. Cương nhìn vào bản vẽ ít, nhưng ngắm mặt và bầu ngực có 2 núm ti đang nhô lên là nhìu. Làm như bữa nay chỉ có 2 đứa, không có Trang, nên Cương cảm giác có 1 sự riêng tư giữa anh và Thi. Điều đó làm thằng ku nứng hơn nhìu mà gật gật cái đầu, Thi liền:
“Ối… Anh kinh quá đi… Làm gì mà nó… cứ giật giật thế…”
Cương cười cười: “Tại em dễ thương chứ gì đâu lạ… Hm hm…”
Thi nheo mắt, nhìn anh như thăm dò, soi xét, rồi dùng 1 tay mà nắm lên thằng ku rồi kêu:
“Đứng yên đấy…”
Bàn tay ấm áp của em nó bọc lấy thằng ku, làm não Cương sướng không gì tả nổi… cộng thêm gương mặt thiên thần và cơ thể cô gái nhỏ bé, nhưng trắng mịn làm thằng ku càng nở bự ra thêm. Thi “Hm hm…” như cũng cảm nhận được sự giãn nở vì nhiệt độ cao theo định luật vật lí. Em lại thả thằng ku ra và vẽ tiếp. Lúc này, Cương tò mò không biết em nó có giỡn giỡn, làm lố mà vẽ bậy bạ không… dù là đang nhìn vào thứ bậy bạ đó. Anh chăm chú nhìn vào bức vẽ đang dần hiện ra… một cây “tên lửa” đỏ hồng cùng cái bầu hơi tròn tròn bên dưới. Thi phát thảo và vẽ nhanh tới nỗi… chưa đầy 5″, cả 1 thằng ku nguy nga, tráng lệ hiện ra chi tiết mà thấy luôn những sợi gân, mạch máu… có điều khác biệt không giống, là hình em nó vẽ bự hơn kích cỡ thực của thằng ku ngoài đời… thêm cái là chỉ có màu đỏ hồng chứ không thâm thâm như bên ngoài. Cương kêu:
“Hm hm… Vẽ gì kỹ quá luôn… Hm hm…”
“Anh thấy sao…” – Thi cười và hỏi.
Cương: “Giống y chang luôn… Khác cái là bự với hồng hơn so với thực tế… Hm hm…”
“Thật vậy á… Hì hì hì… Chắc do bút tốt đấy anh… Chứ em vẽ dở lắm…”
Cương cũng đâu phải “siêng vẽ” như Thi đâu mà biết tốt dở gì, anh hỏi:
“Ủa… Vậy loại em xài rồi với cái này… sao biết cái nào tốt, nào dở…”
Thi: “Hm hm… Anh học vậy mà không biết luôn a… Thế cũng mua cho em loại đắc này chi vậy… Hm hm…”
Cương: “Thì em vẽ giỏi rồi, nên mới rành mấy vụ tốt dở… chứ anh là xài loại cùi cũng được… miễn không phải của Trung Quốc.”
Thi cười phì cái, rồi lôi 1 tờ giấy trắng ra, xong giải thích là chì rẻ thì mày trên thân bút kiểu này, nhưng vẽ ra kiểu khác. Còn loại xịn thì màu trên thân sao… vẽ ra gần giống 99% như vậy, chưa kể vẽ đè (chồng màu) lên nhau cũng dễ hơn, đỡ tốn sức ngồi đồ lại. Ruột bút cũng dày, bự hơn đồ rẻ nên sẽ lâu hết hơn… thành ra giá mới cao vậy. Cương nghe “chuyên gia” giải thích xong, anh vừa sáng não ra chút, nhưng vừa mừng vì mình mua đúng đồ tốt cho người có hiểu biết xài… chứ gặp thứ khoe của… mua đồ xịn để cho thiên hạ nhìn chứ vẽ chưa chắc được. Cương kêu:
“Vậy là… Em thích xài này đúng hông…”
Thi: “Uhm. Hm hm… Nhưng mà… sau này để em tự mua đấy… Anh mà mua gì cho em nữa… em giận á…”
Cương giả bộ: “Ui… Chẳng qua dư chút nên anh mua tặng em hoi… Chứ ai đâu mua tặng hoài được… Hm hm…”
Thi: “Thật không đấy… không có ăn… mà mua đồ hoài cho em… sau này thấy anh ăn mì tôm… là đừng có mà trách nhá…”
Cương: “Đương nhiên gòi… Ăn mì gói chi… Ăn cái đứa hay ăn mì gói mới ngon chứ… Hm hm…”
Thi: “Ơ… Sao anh biết em ăn mì tôm…”
Cương: “Ui… Ngày nào chả rình canh em… sao mà không biết… Hé hé…”
Thi: “Ơ… Em nhớ anh mới qua phòng em lần đầu mà… Anh điêu vừa thôi…”
Không lẽ giờ khai bà hàng xóm nhìu chuyện báo cáo anh… nên đành bẻ lái:
“Giờ hông cần biết… Vẽ đẹp, nhưng sai kích cỡ… Phải bắt đền cho nó giống thực tế…”
Thi: “Ơ… Là sao…” – em nó ngơ ngác.
Cương: “Giờ anh phải xài cái chuốt bút chì của em… để cây chì anh bự bằng cái hình…”
Thi vừa “Ơ…” một cái, là Cương liền kéo người ẻm lại vào lòng mình mà ngoạm vào đôi môi chưa kịp tẩy son… cũng vì chuốt bút chì thôi chứ ai bậy bạ gì đâu.
Thi “Ứm… ứm ứm…” trong họng, 2 mắt nhắm lại mà hơi nhăn nhăn. Cương vừa mút môi Thi, tay vừa bóp eo và nắn lấy 2 bầu sữa tròn mềm của em nó trong áo. 2 tay Thi cứ đẩy đẩy anh ra như có lệ. Thằng ku nãy giờ phơi gió máy lạnh mà cứng ngắc, hơi rỉ nước. Tuy biết em nó đang tới ngày, nhưng dâm tính của Cương cao hơn bao giờ hết, bất chấp mọi thứ. Không chịu thêm được nữa suốt từ qua giờ, Cương rút tay về, lôi 1 cái bong bóng tránh tạo em bé trong bóp ra. Thi đang lim dim thì nhìn xuống, tròn mắt hỏi:
“Anh… định làm gì em…”
Cương: “Em đang khó chịu đúng hông… Để… anh chuốt bút chì… cho đỡ đau nha…”
Thi: “Đừng… anh… Máu… kinh lắm…”
Cương: “Anh không sợ đâu mà… Anh nghe nói… em vậy… chuốt bút chì… là bớt đau đó…”
Thi: “Ai bảo anh vậy…”
Cương: “Bác sĩ khuyến cáo…”
Thi thúc 1 chỏ vào người Cương, nhưng em lại không tỏ vẻ ngăn cản, chỉ nói:
“Anh… Nhẹ thôi…”
Nghe vậy, Cương càng nứng vì tò mò không biết “chuốt bút chì” của 1 cô gái khi tới ngày… sẽ thế nào. Cương kéo nhẹ Thi lên tấm nệm, thằng ku cứng sẵn nên chỉ cần trùm cái là bong bóng người lớn siết lấy thằng ku. Tự dưng bây giờ, Cương cảm thấy mình quay lại xài bao, thì cảm giác có gì đó nứng và kích thích hơn nhìu… chắc do đổi gió, thử cảm giác lạ thôi mà… Còn Thi thì vẫn dõi theo từng hành động của anh.
Anh kéo hẳn lớp quần ngoài của em ra. Thi tính giữ lại nhưng không kịp. Cương liền thấy có một miếng băng đang dính dưới đáy quần lót của Thi. Em nó liền che tay vào chỗ đó mà kêu:
“Ơ… Đừng nhìn mà…”
Cương liền đánh lạc hướng Thi bằng cách chồm người lên, ngoại lấy môi em mà mút. Tay bắt đầu xoa xoa vài đáy quần lót em. Cảm giác sờ vào lớp băng hơi cưng cứng, dai dai mà biết nó là cái “thấm hút” của phụ nữ… không thấy dơ… mà anh càng thấy sướng và khoái chí. Thi cứ:
“Đừng mà… Anh…”
Người Thi ưỡn ẹo, cong lên hạ xuống cái mu không biết do khó chịu hay sướng. Cương nhổm người, cởi luôn áo mình và 2 lớp áo em nó ra… chừa mỗi cái quần lót. Cương càng miết lên xuống lớp quần lót và miếng băng, Thi càng ưỡn người nhìu hơn và miệng cứ “Ơ… ơ… ơ…” và thở gấp. 1 hồi lâu, không chịu nổi, Cương nhanh chóng tuột luôn cái quần lót Thi ra khỏi em… cầm miếng băng hút thấm có vài giọt đỏ mà kê dưới khe mông em. Thi “ớ…” lên, mắt lim dim nhìn Cương mà 2 tay bụm cái mu mình lại… nhìn như con gái mới lần đầu được “thông chốt”. Cương nhớ lại hình ảnh lần đầu được “đâm thủng” lớp màn của Thi mà làm thằng ku thêm gật gật.
Cương kéo 2 tay đang bụm của Thi ra, kê thằng ku ngay cái lỗ bí ẩn. Nhìn lên mặt Thi, thấy em vừa thở như lo sợ, vừa nhìn Cương như không biết khi nào anh mới bắt đầu chuốt bút chì… Cương dần đâm đầu thằng ku vào trong cái lỗ hơi đỏ hơn mọi khi của Thi. Ẻm vừa bặm môi, vừa nhắm chặt mắt, chau mày lại. Lớp cao su mỏng, Cương vẫn cảm giác được sự co bóp, siết chặt của đồ chuốt bút khi thằng ku tiến gần 1 nửa vào trong. Nó không khó khăn hay ma sát như anh tưởng… ngược lại còn trơn và ấm hơn mọi khi.
Anh biết phần nào vào những ngày đèn không xanh, không vàng… thì không nên đút cây chì vào sâu quá. Cương chỉ trượt cây chì gân guốc vào chừng 1 nửa, rồi lại rút ra. Em nó “Ơ…” nghe như phì gió chứ không thành tiếng rõ ràng. Cương nghĩ chắc là ổn, nên anh lại tiếp tục thụt vào… rút ra liên tục bên trong đồ chuốt. Tính ra cái bong bóng cũng không làm anh mất cảm giác gì nhìu, chỉ thấy như trơn hơn so với để trần trụi và làm cho hành động đâm thụt được nhanh hơn. Mu của Thi liên tục nhấp nhô theo nhịp dập có kìm nén của Cương. 2 chân em co lên, kẹp 2 má đùi trong vào hông Cương. Anh chồm lên, vừa mút lấy môi em, vừa nắn bóp 2 bầu vú với nhũ hoa hồng nho nhỏ… rồi lại cúi xuống bú lấy bú để, có khi cố tình để hành động ưỡn ẹo qua lại lên xuống của em làm 2 núm hồng ép và cạ quanh ngực anh. Vừa nhột ở trên, vừa rên trong họng và cây chì được bóp siết bên dưới. 2 cơ thể nhịp nhàng tưng nẩy, trượt tới lui cùng nhau. Thi như sợ hàng xóm nghe thấy, mà 1 tay bấu vào bắp tay Cương, tay kia ép đầu Cương xuống để môi em ngậm chặt vào môi anh, Thi phát ra tiếng “Ứm ứm ứm…” rất nhỏ. Không dám hành xác em nó nhìu, Cương chỉ chuốt bút chì đúng 1 tư thế.
Cảm giác cây chì càng bị bóp siết mạnh hơn, cơn phụt của Cương bắt đầu xuất hiện trong chưa tới 10″. Anh chưa kịp báo cho Thi biết điều đó thì Thi chợt quắp 2 chân lên sau mông Cương mà siết lại, làm cây chì vô tình đâm sâu hết chiều dài của nó vào trong khoang chuốt. Thi chắc đau nên “Ứm…” dài mà lớn hơn nãy giờ. Mặt em nhăn và răng vô tình cắn mạnh vào môi Cương cũng như siết mạnh vòng tay sau cổ anh… 2 đứa tưng tửng đồng điệu gồng người lên trong im lặng, chỉ nghe tiếng quạt và gió. Cương vì vậy mà thả cơ cho toàn bộ chất tạo em bé phụt nhìu đợt mạnh vào trong chóp bong bóng bé nhỏ đang bọc lấy bút chì. Cả cây chì và đồ chuốt đồng loạt co giật, ôm siết lấy nhau để chia sẻ nỗi đau mà ai cũng khoái. Thứ lấn át luôn cơn đau ở môi do bị thiên thần cắn. 2 Đứa sau vài chục giây, bắt đầu nằm ôm nhau lấy hơi… thở. Gương mặt đỏ ửng của Thi đang nằm mà nắm mắt, làm Cương vừa thấy dễ thương, nhưng cũng vừa lo, vì khi nãy lỡ “lún cán” một cái vô ý. Sự ham muốn dần giảm đi… Cương hỏi:
“Nãy… đau không em…”
Thi nằm thở một hồi, mới nhìn Cương, bặm môi kêu:
“Hm hm… Môi anh… Chảy máu rồi kìa…”
Cương: “Đứa nào cắn… hả…”
Thi: “Em không biết… Tại anh ấy…” – dám chối tội, chống chế.
Vết thương thể xác sao sánh bằng cơ sướng tinh thần và thể cứng bên dưới. Cương kêu:
“Sao… Bớt đau chưa… Hay anh chuốt thêm nữa…”
Thi không nói, mà kéo đầu anh xuống, dựa vô vai em như để anh khỏi thấy gương mặt đang mắc cỡ, đỏ ké. Cương tự hiểu câu trả lời, nên chỉ mút nhẹ vào vai em nó nhính nhính. Xong 2 đứa cứ dùng má nhau mà cạ cạ vô để tự bứt lông mặt nhau. 1 hồi, Cương nhổm đầu dậy kêu:
“Anh rút ra nha… Coi cây chì có bự thêm miếng nào hông…”
Thi đấm nhẹ ngực Cương cái và nhìn theo anh. Cương nhìn vào cây chì và đồ chuốt như sưng đỏ lên, lúc rút ra thì cũng không thấy máu me gì như từng tưởng tượng. Cũng chả hiểu sao. Chắc kiểu như “chơi cho khô máu”. Cương cười mỉm mỉm. Thi hỏi:
“Cái gì thế anh… Sao anh cười…”
“Hông có máu gì hết á…” – Cương đáp.
Thi: “Hm hm… Chắc là… Bút của anh… hút hết mực của em á… Hí hí hí…”
Cương: “Hớ… Bút chì mà xài mực…”
Anh liền tuột cái bong bóng người lớn chơi ra, thấy 1 bọc “mực trắng”, liền chồm lên, đưa lên trước mặt em nói:
“Nè… Mực anh phọt ra nè…”
“Iu… Ghê quá… Gì mà ra dữ thế…”
Cương: “Ai biểu dễ thương chi… Làm người ta có nhiu bắn hết nè…”
Thi che miệng cười tủm tỉm, xong gạt cái bong bóng chứa mực qua bên rồi choàng tay lên cổ Cương mà nhìn khắp mặt anh bằng đôi mắt long lanh, miệng cười cười kêu:
“Cảm ơn anh…” – rồi lại nhắm mắt, kê miệng mút lấy môi Cương thắm thiết.
Không biết em nó tạ ơn Cương mua cho bộ bút chì, hay do bị anh đút cây của mình vào trong em nó mà chuốt… Ôi thần linh ơi… Ai mà biết được… Chắc là do uống nước ngoài quán ngon quá, nên cảm ơn.