Phần 72
4 người tám chuyện với nhau 1 hồi thì cũng hơn 13h00, Ngọc kêu:
“Thoi con lên thay đồ đi làm… Mọi người ở nhà vui vẻ nha…”
Cương: “Thoi con cũng về luôn… Còn soạn bài này kia nữa…”
Hiền: “Ờ… Con về đi… À… chờ con Ngọc nó xuống rồi 2 đứa ra 1 lúc luôn đi…”
Tuyền: “Ah… Chòng… Về chi dạ… Ở lại soạn bài chung với em hông được hả…”
Hiền tặc lưỡi: “Chựt… Nhỏ này… người ta có chuyện đi về mà cứ…”
Cương nhìn qua Tuyền:
“Về người ta còn nghỉ ngơi nữa, ở đây rồi nằm đâu…”
Hiền: “Thoi con cứ về đi… Kệ nó…”
Tuyền chắc tính kêu anh nằm chung phòng để “ngủ ngon” như trên thiên đường, nhưng cũng sợ bị nghi ngờ nên không dám nói thêm gì nữa… chỉ chề môi ra mà ngậm ngùi thả Cương đi. Lát sau thì Ngọc cũng đi xuống. Cương với ẻm cùng ra xe, ra cổng. Tuyền với cô Hiền đứng ở cửa, cô nói:
“Nhớ nha… Mai không bận thì qua chơi xíu… Sẵn gặp mấy chị em luôn nha con…”
Cương: “Dạ…”
Anh với Ngọc cùng rồ ga chạy song song nhau. 2 người kia dần khuất khỏi tầm gương chiếu hậu thì 2 đứa chạy chậm lại, Ngọc hỏi:
“Trò ôi… Nãy thấy anh ngồi với cổ mà em hết hồn luôn á. Tưởng kêu anh vô chửi gì chứ…”
Cương: “Hm hm… Ừa… Mà thôi, giờ coi như cũng ổng rồi đó. Có cái là… mốt khó gặp em riêng được…”
Ngọc ngơ mặt: “Gặp riêng… là sao…”
Cương: “Gặp riêng… để cắn em á…”
Ngọc chạy xe áp sát vào Cương, và “bốp” vào lưng anh cái:
“Cắn… cắn cắn… Biết mỗi vậy thôi hả…”
Cương: “Dữ… Cắn luôn giờ á…”
Ngọc lại “bốp” vào lưng anh cái nữa:
“Anh nha… Giờ chủ người ta ở nhà đó nha… Lạng quạnh đi luôn cả đám ớ…”
Cương: “Hm hm… Anh đâu có chơi ngu vậy đâu… Ê… tuần sau anh rảnh nè, sắp tốt nghiệp nè, 1 tuần học có 1 bữa hà… Đi tập xe hông, anh với em đi…”
Ngọc: “Xe nào… Xe anh đó hả…”
Cương: “Ừa. Thì em hứng lúc nào, đi lúc đó…”
Ngọc: “Em là mai không được nghỉ nè. Ngành em nó vậy… Để coi… Tuần sau được sắp nghỉ buổi nào… thì nói anh biết.”
Cương: “Ừa… Để con em ngồi moto, cái đít nó zãnh lên cỡ nào… Hé hé hé…”
Ngọc “bốp” thêm vài cái vào Cương rồi la:
“Em quánh anh chết giờ nghe chưa… Ghét…”
Cương nheo mắt nhìn em nó như muốn ăn tươi nuốt sữa. Ngọc lâu lâu giơ chân tính đạp Cương tuy đang mặt cái váy bó. Lát sau tới 1 đoạn, Ngọc kêu:
“Em đi làm đó… Anh liệu hồn…”
Cương cắn gió “cụp” 1 cái trước mặt Ngọc. Em nó trừng mắt nhìn anh dữ tợn, rồi lườm cái xong chạy đi theo 1 con đường khác… Cương cũng tăng tốc chạy về hướng ngôi nhà “ở ké” của mình. Anh có chìa khóa rồi, nên chỉ nhẹ nhàng mở cửa, tránh làm ảnh hưởng mọi người trong nhà và xung quanh… không phải như mấy tụi mất dạy mà đóng mở cửa, kéo khóa rầm rầm làm phiền hàng xóm.
Đi tới phòng khách, phòng bếp đều không thấy ai, chắc Lộc và cô Linh đang ngủ trong phòng. Anh chạy xe ngoài đường nãy giờ cũng nóng quá, vội vọt lên phòng mà hóng gió máy lạnh một chút, rồi tắm rửa và không thèm mặt đồ… nằm tênh hênh trên nệm. Lúc này mới ngó tới cái điện thoại thì thấy có đèn LED chớp chớp báo có tin nhắn từ hồi nào không biết. Anh mở ra:
“Hai đứa chừng nào chị báo thì hẳn qua lại nhà chị vẽ nha. Tại chồng chị mới đi công tác sáng nay thôi…” – Trang nhắn.
Thì ra là Trang thông báo cho anh với Thi biết tình hình bên nhà chị. Cương không dám nhắn cho Trang, mà cho Thi:
“Chị Trang mới kêu chừng nào chỉ nói thì hẳn qua vẽ kìa. Em có biết chưa…”
Thi 2′ sau nhắn qua:
“Em biết rồi anh… Chị ấy nhắn hồi một tiếng trước ấy… anh mới xem tin á…”
Cương: “Ờ… Anh bên nhà bé Tuyền chơi, mới về nè… Nãy đâu để ý đthoại đâu.”
Thi: “Hi hi… Mà anh này… Anh tính làm mẫu cho em với Tuyền vẽ thật á…”
Cương: “Uhm. Em thì chắc làm mẫu cho anh cũng không ngại đâu hả… Chỉ có bé Tuyền là chưa hề làm mẫu cho anh vẽ luôn đó…”
Thi: “Ô… Em nghĩ lúc trước Tuyền vẽ hình anh, rồi cho anh vẽ lại chứ… Hóa ra là thế à…”
Cương: “Bởi… Lỡ nó ngại, thì anh vẽ em… Chịu hông…”
Thi: “Ưm… Nếu như có 2 đứa mình thôi, thì em không sao… nhưng có bé Tuyền nữa… em cũng hơi ngại…”
Cương: “Ủa… Chứ lúc trước mình với chị Trang cũng 3 người mà… em có ngại đâu nè… Rồi còn ấy nhau nữa…”
Thi: “Nhưng mà… chị Trang thì lớn hơn em, với thân em hơn. Còn bé Tuyền nhỏ hơn. Em làm chị nên đứng khỏa thân trước 2 người như vậy… em ngại lắm…”
Cương: “Ừa… Thì anh cũng không ép. Ví dụ qua bên chỗ anh, thì lúc vẽ em, anh kêu bé Tuyền ra ngoài, còn nó cho anh vẽ thì thôi. Chịu hông?”
Thi: “Hi hi… Uhm. Vậy thì được…”
Cương: “Nhưng mà em với Tuyền vẽ cho nhau, thì anh đi ra. Vậy có ngại nữa hông…”
Thi: “Chắc không đâu anh…”
Cương: “Vậy ý em là… có bản mặt anh lúc 2 chị em vẽ, là em ngại đúng hông…”
Thi: “Hi hi hi… Cũng đúng ạ…”
Cương: “Ghét… Vậy coi như xong vụ đó ha…”
Thi: “Vâng anh… hi hi hi…”
Cương: “Đang ở nhà mình hả…”
Thi: “Vâng… Sao anh…”
Cương: “Lát anh qua rủ đi chơi nha…”
Thi: “Ô… đúng rồi… Em cũng định rủ anh đi uống nước ấy… Hi hi…”
Cương: “Định hả… Vậy sao không rủ trước, mà để người ta kêu… Hả cái mặt kia…”
Thi: “Ơ… Anh kỳ lắm ấy… Em sợ anh đang nghỉ ngơi, nên không dám gọi giờ này á…”
Cương: “Này này gì mà này này… Cắn chết em giờ…”
Thi: “Ơ… Đánh anh giờ…”
Cương: “Ờ… muốn đánh lát gặp rồi cho đánh tha hồ.”
Thi: “Anh có ý đồ gì với em… Hử…”
Cương: “Cắn chết em, xong lôi về nhà ăn luôn cái xác…”
Thi: “Em đánh anh giờ á… Em đang bị ấy… Cắn cắn… đập anh luôn giờ.”
Cương: “U… Vậy em tới đèn đỏ hả…”
Thi: “Uhm. Không cho anh cắn đâu. Chết em thật á…”
Cương đang “cứng”, bỗng xìu xuống rồi lủi thủi nhắn:
“Thì đi chơi thôi, chứ “cắn em” thì để khi khác. Nha…”
Thi: “Anh nhớ đấy… Anh mà ấy ấy gì… là em khóc luôn ấy…”
Cương: “Uhm. Biết rồi… Vậy lát mấy giờ đi em…”
Thi: “Bao giờ anh giỗi…”
Cương: “Anh có giận em đâu mà giỗi…”
Thi: “Cái anh này… Ý là rãnh ấy…”
Cương: “À… Tại không quen ngôn từ. Thì để anh nghỉ xíu. Lát 16h00 anh có mặt chỗ em nha… Cho anh địa chỉ đi…”
Thi nhắn địa chỉ cho Cương, rồi nói:
“Anh đến trước cổng dãy trọ thì báo em. Chứ vô sâu, em sợ phiền anh…”
Cương: “Thôi, để anh vô tận phòng chở luôn đi… Có ngại gì hông…”
Thi: “Không ngại anh… Em chỉ sợ anh ngại thôi… Vì dãy trọ em ít nam thuê lắm.”
Cương: “Trời… Nữ thì có gì đâu… Mà em ở chỗ nhìu nữ vậy, cũng tiện ha…”
Thi: “Sao tiện anh…”
Cương: “Thì chị em không à… Chứ có nhìu nam… Chắc người ta chọc em dữ lắm…”
Thi: “Hi hi… Có anh hay trêu em chứ ai… Mà cũng đúng thế mà… Em cố ý thuê chỗ này vì ít nam ở, với người ta cũng tử tế, nên không sợ bị này bị kia. Với em cũng xấu xí… ai thèm trêu đâu…”
Cương: “Thôi đi cô nương… Ai biểu cứ cắm đầu mà học… lấy ai biết tới mặt cô đâu mà đòi chọc, đòi trêu.”
Thi: “Ơ… Thì em có sao nói vậy mà…”
Cương: “Giờ nha… Chiều đi với anh, ngang mấy ông nam coi ai để ý em hông là biết liền à…”
Thi: “Anh làm vậy chi… kỳ muốn chết…”
Cương: “Thì đi rồi biết… kỳ kỳ… Cắn em giờ…”
Thi: “Ơ… Lại thế nữa… Em cho gãy răng á…”
Cương: “Ừa… So coi răng đứa nào cứng hơn nè… Chơi hông…”
Thi: “Anh này… Ngủ đi… Người gì đâu á…”
Cương: “Ừa… Ngủ lấy sức cắn đó… Em ngủ luôn đi, anh qua mà ngủ quên, là biết tay…”
Thi gửi cái emoji tức giận qua. Cương gửi lại cái hình nheo 1 mắt mà lè lưỡi trêu ngươi. Xong rồi cũng để gài báo thức, mới để điện thoại xuống ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
“Tít tít tít tít… tít tít tít tít…” – tiếng báo thức kêu lên.
Đã 15h15. Cương mở mắt mà tắt cái báo thức điện thoại, mặt ngáo ngơ:
“Thằng nào dám đột nhập vô điện thoại mình, gài báo giờ này ta… đang ngủ ngon lành” – Cương nghĩ trong đầu.
Chợt nhớ ra: “Ah… Thì ra con bé Thi làm thằng ku ra lệnh cho thằng Cương gài đồng hồ, nên mới ra thảm cảnh như vậy.”
Cương mới tắm hồi 14h mấy nên giờ chỉ lục đục kiếm đồ mặc vô… Một cái áo thun nâu ngắn tay, trên ngực trái có cái logo chữ bé xíu, kèm cái quần jean đen và đôi giày sneaker đen trắng. Đàn ông đít thiệt mà… ăn mặc đơn giản, dễ hiểu… dễ cởi… đặc biệt là thả rông, không quần lót. Ahihi…
Đi xuống nhà, thấy Lộc đang ngồi chơi điện thoại, còn Linh ở đâu đó không biết.
“Ủa đâu vậy…” – Lộc hỏi.
Cương: “Đi mua đồ. Mẹ ông đâu rồi…”
Lộc: “Đi siêu thị rồi ông…”
Cương: “Sao ông không đi với mẹ, xách đồ phụ đi…”
Lộc: “Đi xe hơi, xách gì ông…”
Cương: “Thì xách từ trong siêu thị ra xe…”
Lộc: “Thôi ông ơi… Mẹ tui lần nào vô trỏng cũng đi lòng vòng, không mua cũng ngắm cả tiếng. Đi mệt lắm ông…”
Cương lắc đầu rồi kêu:
“Ờ… Thôi tui đi nha…”
Lộc: “Ờ… Ông đi đi…” – rồi lại cúi mặt cười cười nhìn điện thoại bấm bấm.
Cương đoán chắc ổng đang chat chit gì với Trâm nên mới vậy. Thôi nhanh đi ra xe moto, dắt ra ngoài, đóng cửa lại rồi vọt đi kiếm nhà Thi.