Phần 45
“Keng keng keng kà leng keng…” – tiếng nắp nồi lắc lên vì sôi.
Cương dở ra, cầm chén ăn của 2 chị em mà gắp bún, gắp đồ ăn và chang nước vào. Nói chung là ngon… ăn được… chứ không phải xịn xò gì! Quán bình dân mà. 3 Đứa nói đã rồi, giờ tập trung gắp cho nhau ăn, uống trà đá. Gió mùa thu, con… không thèm ngủ… Trời mát mẻ nhưng trước mặt là thiên thần và tiểu quỷ lưng tưng với cái má hồng hồng vì cảm nhận độ nóng của thức ăn. Cương thấy tự hào vì 1 mình gánh team 2 mỹ nữ… còn 3 đứa nam trong nhóm sau lưng thì giành nhau 2 cô. Nói vậy chứ chắc gì 3 đứa nó ham gì 2 bé kia. Nhưng đàn ông mà… dễ đoán lắm…
Tuyền chợt nhìn Cương rồi hỏi:
“Chồng tháy ngon hong…”
Cương: “Uhm. Ngon… 2 đứa ăn hông đủ… kêu thêm nha…”
Thi: “Thôi anh ơi… Em ăn vậy là muốn không hết này…”
Tuyền: “Ăn no vậy… lát về có mua gì về ăn nữa hông chồng…”
Cương: “Ở nhà còn đồ này kia, hải sản sống nữa… Mua chi…” – ổng nói mà mặt ổng tỉnh thấy ghê luôn.
Tuyền quay trực diện qua Cương, nheo mắt nhìn anh mà bặm môi đe dọa. Xài chiu cũ hoài, ai mà sợ mén ơi… Có sợ là sợ “bắn” luôn á… Vì nét mặt em lúc giận dữ nhìn rất hút hồn… bởi tại sao Cương hay chọc em nó, cả về thể chất lẫn tinh thần.
3 Đứa vừa ăn vừa ngắm cảnh. Ngồi chắc cũng hơn 1 tiếng, nồi lẩu cũng cạn sạch đồ ăn. Chủ yếu Cương ăn, chứ 2 người kia ăn ít xị hà. Cương thấy cảnh đẹp, mà 2 vệ nữ kế bên cũng vậy, anh hỏi:
“Ê 2 đứa, tính tiền rồi ra kia chụp hình hông…”
Thi lắc lắc đầu kiểu ngại, còn con mén thì:
“Ih… Được đó… Hè hè hè… Chị ra chụp luôn ih… Mốt biết đâu còn chụm 3 người được như vầy nữa.”
Thi giờ không lắc đầu nữa, mà cười mỉm mỉm. Cương kêu:
“Em ơi… Tính tiền anh cái…”
Bé nhviên nữ lúc đầu order đồ cho 3 đứa chạy ra. Nhìn nhìn bàn ăn, rồi hỏi:
“Dạ… Mình dùng hết 3 khăn giấy thôi đúng không ạ…”
Cương: “Uhm em… Mà ví dụ xài luôn khăn trong toilet… có tính hông…”
Bé nhviên cười cười: “Dạ… Hi hi hi… Cái đó ai dám vô hỏi khách mà tính được anh…”
Cương: “Vậy mốt anh lấy khăn trong đó ra đây xài luôn nha… Hm hm…”
Tuyền đánh “bốp” vô vai Cương: “Ở dơ… Dơ… Trong đó dính ba thứ gì không mà đòi đem chùi miệng hả… Muốn chết hông… Hả…”
Bé nhviên: “Dạ… Hi hi hi… Anh dám xài thì em cho luôn nguyên cuộn luôn… Ha ha ha…”
Cương: “Nhớ đó nha…”
Bé nhviên cười cười chạy vô. Tuyền chửi:
“Đó chị thấy hông… Người gì vô duyên vô dùng vậy đó… Hỏi sao ế tới giờ luôn…”
Thi: “Chị thấy ảnh đẹp mà…”
Tuyền: “Đẹp gì… ÀH… Đẹp gái đúng hông… Phải hông chị…”
Thi: “Uhm… Hm hm hm…”
Cương: “Hơ… Vẻ ngoài không quan trọng… chủ yếu là cái bên trong…”
Tuyền: “Trong có gì mà đòi quan trọng…”
Cương: “Thì… lột đồ ra là thấy hoi…”
Tuyền “bẹp bẹp” cho Cương thêm vài vệt nhéo nữa. Chắc bây giờ, lửa hận của em đối với Cương đã dâng trào, không còn nể nang gì cái bản mặt bặm trợn của anh nữa. Thật là một sự sỉ nhục nhã. Rồi bé nhviên chạy ra… đưa cho 3 đứa cái sớ nhỏ bé mà nội dung lơn lớn. Tuyền cầm coi coi, check check… Cương tranh thủ móc bóp, cố ý làm nhanh khi thấy Thi cũng lật đật rút ví ra. Anh đưa đại cho bé nhviên tờ tiền chẵn:
“Nè em… Thối anh đi…”
Tuyền nhìn qua: “Ơ… Nay em nói em trả mà… Chồng kỳ quá à…”
Thi: “Anh này… Cầm lấy này…” – Thi đưa cho Cương y chang mệnh giá tờ tiền anh đưa cho bé Nhviên.
Cương: “Em cứ vô thối tiền đi… Để hồi đứng mỏi chân… Đi đi…”
Bé nhân viên lẹ lẹ đi vô. Tuyền gạt tay Thi như không muốn Thi trả. Rồi chửi Cương như thằng bé đáng thương:
“Người ta nói lúc đầu rồi mà… Anh này…”
Cương: “Xía… Tui lợi dụng mấy cô hoi… Mốt tui dụ đi ăn búp phẹc cả triệu đồng, lúc đó kêu mấy cô trả đó… Hm hm hm…”
Tuyền: “Nhớ đó nha… Mốt hổng dụ được tụi em là đừng trách á…”
Thi để nguyên tờ tiền trên bàn. Tuyền thấy vậy, cầm dúi vô túi áo Thi:
“Chị giữ đi… Để đó em giận luôn á…”
Thi hơi chép miệng, ngại ngại. Cương thấy tội nên kêu:
“Để dành mốt đi sanh nhực anh… Hê hê…”
Thi: “Ồ… Sinh nhật anh tháng mấy…”
Cương: “Tháng 3 em…”
Thi: “Ôi… Vậy nửa năm nữa lận á…”
Cương: “Uhm… Từ đây tới lúc đó, mua tặng anh nguyên căn biệt thự là được rồi… Hm hm hm…”
Thi chỉ che miệng cười cười. Tuyền kêu:
“Chị thấy hông… Ổng xấu xa lắm đó… Rào tép bắt tôm mà… Ghét…”
Cương: “Hoi ra chụp hình nè, rồi về lẹ còn có việc bận nữa…”
Ý của Cương là chiều còn đi coi nhà thuê nữa, còn bé Tuyền không biết nghĩ gì xấu xa, mà cười tủm tỉm, khoái chí. Làm như ông Cương ổng ham hố lắm vậy… cùng lắm cắn em mất hết áo hoy.
Cương đi ra, mới cầm chìa ghim vào ổ khóa xe thì:
“Anh ơi… Cho em gửi tiền thối…” – bé nhviên vội vã chạy từ trong ra kêu anh.
Cương đứng lại, bé nhân viên chạy ra sát chỗ 3 đứa rồi đưa tiền. Cương:
“Ừa… cảm ơn em!”
Bé nhviên: “Dạ không có chi… Mà này xe của anh hả…”
Cương: “Hông có em… Anh giết người xong cướp xe chạy… chứ tiền đâu mua nổi mấy xe Tào này…”
Bé nv: “Anh giỡn không hà… Nhìn là em biết xe Nhật chứ Tào gì đâu ra…”
Cương: “Anh đâu rành mấy cái này đâu biết em… Giết người ta lấy chạy luôn mà… Hm hm…”
2 vệ nữ đứng kế anh cười cười nhưng không hề nói gì. Chắc coi Cương diễn tuồng tới đâu. Bé nv la:
“2 Chị sướng ha… Có bạn trai đại gia luôn…”
Tuyền: “Ừa… bạn là con trai thôi em… Chứ chị có bồ hết rồi…”
Tự nhiên bé nv mắt sáng rỡ. Mới quay qua Cương:
“Giờ anh chị về luôn hả…”
Cương: “Không em… Anh tính qua kia chụp hình cho 2 vệ sĩ này nè…” – anh chỉ qua Tuyền và Thi.
Bé nv: “Wa… Cũng biết lựa cảnh đẹp quá nha… Chỗ này chụp hình đẹp lắm đó… Có buổi tối thì đen thui, không có gì hết anh…”
Cương không muốn mất thêm thời gian, nên anh kêu:
“2 Đứa qua kia đứng đi… Trời mát lắm luôn… không nắng nữa…”
2 vệ nữ nhìn qua nhìn lại canh xe cộ, rồi Tuyền nắm tay Thi tí tởn đi qua lề đường bên kia, sát bờ kênh. Cương cũng:
“Anh dắt xe qua kia cái nha…”
Bé nhviên gật gật, cười cười mà mặt có vẻ hơi hơi khoai khoái gì đó. Cương cũng kệ. Cái tay đau, làm anh khó nắm vào ghi đông xe quá… Cương quyết định “phá làng phá xóm chút”, đề máy, rồi ga rồi chạy leo lên lề chỗ 2 vệ nữ đứng. Rồi lại tắt máy, để dọc xe lên lề. Cương chụp hình cho 2 đứa, lúc thì Tuyền với Thi ngồi trên xe moto mà ôm nhau, zãnh cái mông 2 đứa lên. Thi mới đầu cũng ngại, nhưng chắc ẻm cũng vui theo, nên không còn quan tâm ai ngắm, ai nhìn nữa. Riêng Cương lâu lâu quay mặt về phía quán lẩu, thì thấy mấy nam thanh niên trong nhóm 5 người, lẫn mấy cha nội nhân viên ở trong chăm chú nhìn ra. Chắc nhìn xe thôi, chứ 2 vệ nữ có gì ngoài cái mặt dễ thương và mông với ngực mà soi. Một lát sau, Cương lại băng qua đường, kéo xe Thi ra và dắt lên trước mũi xe moto. Cương kêu lần lượt Thi với Tuyền ngồi lên xe moto, tạo kiểu núp gió rượt đuổi với vẻ mặt tức giận, còn Cương thì ngồi trên chiếc tay ga đầy nữ tính, zãnh mông ra sau mà tạo nét mặt hoảng sợ, há miệng ra như bị vệ nữ dí theo sau. Đương nhiên là phải chụp né cái chống xe ra… không nhìn vô biết xạo thấy ớn.
Đột nhiên, bé nhân viên chạy ra, kêu:
“Anh chị cần giúp hông… Em chụp cho…”
Cương thấy bé nhân viên cũng dai, mà cũng nhiệt tình, nên thôi cũng đồng ý. Nói chung cũng hay thôi, vì bây giờ vẫn là cái kiểu Cương bị dí, mà dí bởi 2 vệ nữ luôn mới ngầu. Thi ngồi yên trước moto giả bộ núp gió, Tuyền ngồi sau vịnh vai Thi và chỉ ngón tay lên chỗ Cương. Còn ảnh thì vẫn biểu cảm cũ. Bức ảnh thật là thú vị. Xong xuôi rồi, thấy bé nhviên cũng tội nghiệp, anh hỏi:
“Em muốn chụp hông…”
Bé nv: “Dạ được hả anh…”
Cương: “Uhm. Ngồi lên xe đi… rồi đưa máy em cho anh… Lát anh giết em cướp điện thoại luôn!”
Bé nv: “Anh này… Há há há…”
Rồi bé nó cũng ngồi lên xe, dựa vô xe, đứng lên chân gác, dang 2 tay tạo hình thánh giá (chắc muốn về với Chúa). Cuối cùng cũng như trả công cho em nó nãy giờ có quan tâm tới 3 đứa lầy. Thấy nắng bắt đầu lên lại. Cương nói:
“Thôi nắng rồi… Tụi anh về nha… cảm ơn em…”
Bé nv: “Íh… không tính lấy số em hả… Hay anh cho số em đi…”
Cương thấy không có cảm giác với bé nv này, nên anh cũng không muốn gạ gẫm gì. Anh nói:
“Anh đâu đem điện thoại đâu em… Nãy giờ mượn bạn anh đó…” – Cương cầm điện thoại, giả bộ đưa cho Tuyền như trả lại.
Tuyền hiểu ý nên cầm và nhét vào túi xách. Tưởng vậy là thoát được, ai ngờ:
“Vậy anh lấy số em đi… Nè…” – Trồi ôi… bả zai thấy sợ luôn á… Đâu ra chuẩn bị sẵn tờ giấy note rồi cây bút mà ghi ghi, rồi đưa Cương (mà cũng đúng hoi… em nó làm order với tính tiền mà… giấy bút phải có chứ. Chết mày chưa Cương ơi…)
Tuyền với Thi như biết Cương đang bị “ép tình”, 2 đứa nó không dám giúp mà còn đứng đó cười cười nữa. Tụi em đợi đấy… Cương: “Uhm. Để về anh add vô ha…”
Bé nv cười khoái chí: “Nhớ nha anh…”
Cương đợi cho Tuyền nhảy lên xe, zãnh mông ra. Anh mới chạy lên trước cả Thi như kiểu “chạy giặc” vậy, tiếng xe lại rền vang cả 1 khu. Anh nhìn vào kính chiếu hậu, chạy tới khi thấy bé nv đó dần nhỏ xíu như hột cát trong vòng vài giây, thì anh chạy chậm lại, đợi Thi vọt lên. Mới nghe Tuyền kêu:
“Ha ha ha… Lần đầu tiên thấy chồng bị gái cua ớ… Ha ha ha…”
Ẻm vừa nói xong, Thi chạy lên:
“Anh Cương đắc lắm luôn! Ha ha ha…”
Tuyền với giọng qua Thi:
“Chị thấy hông… Ăn ở sao mà gái bu lại, còn hông biết hưởng… Bởi em nói ổng chỉ khoái trai thôi hà… Há há há…”
Thi cũng hùa theo mà cười chọc vào cái tâm can trong sáng của Cương. Tội thằng ku ngẻo hồi nào hông biết nữa. Ka ka ka…
Thi: “Thôi chị về… Em về nha anh…”
Rồi thì bài nhạc “See you again” thét lên. 3 Đứa vẫy tay nhau tạm biệt, hẹn ngày mơi gẹp lợi. Lúc này Tuyền mới nói:
“Làm gì hồi nãy anh sợ bé đó dữ vậy…”
Cương: “Sợ thiệt đó em… Gì mà hỏi lia lịa… Tại nãy thấy chụp hình cho mình nên anh tính trả ơn, chụp lại thôi. Tự nhiên nhảy vô xin số hà…”
Tuyền: “Bộ anh hông có cảm giác gì với con gái sao mà… người ta cũng dễ thương mà sợ gì… Đúng là chồng…”
Cương: “Hoy, có bà xã, xài hỏng hết… Đi cặp với bé đó chi nữa…”
Tuyền: “Phải hôn… Ờ… mà tối hôm qua chưa hỏi tội chồng nữa… Đi gì tới sáng mới về luôn… Nhanh kể tui nghe coi… Tối qua làm gì… ngủ với ai… Nhanh…”
Cương: “Hơ… Lát về kể… Để anh ghé mua bánh cho Ngọc với Ý ăn cái. Mấy giờ rồi em…”
Tuyền loay hoay chừng mấy chục giây: “Hơn 1 giờ mấy rồi anh…”
Cương: “Uhm. Để chạy lẹ… không thôi Ngọc đi làm là hết ăn…”
Tuyền: “Uhm. Mà có sao đâu… Có gì tối về chỉ ăn…”
Cương: “Thì cứ mua đại. Cho chỉ ăn dặm thêm hoi…”
Tuyền: “Ai biết anh… Mà đánh trống lảng hay quá ha… Đang hỏi vụ kia, tự nhiên nói vụ bánh trái… Muốn giấu gì vợ phải hông… Phải hông…” – em vừa nói, vừa bóp bóp bụng Cương như hăm dọa.
Cương: “Muốn thì anh kể nghe chứ có gì đâu… Ghét…”
Tuyền: “Uhm. Kể cho thành tâm ớ… Chẳng thà nói thiệt… Xạo xạo là em nghỉ chơi luôn á…”
Cương: “Uhm. Biết mà… Lát kể cho nghe… Thú zị lắm ớ…”
Tuyền ép mạnh ngực vô lưng Cương hơn, nghiêng cái đầu đáng ghét qua 1 bên vai anh mà nhìu chuyện:
“Thú zị lắm hả… Hì hì hì… Nhớ đó… Kể em nghe đó…”
Cương không nói nữa, mà tống ga chạy nhanh tới chỗ bán bánh mà anh biết là ngon. Tới nơi, anh mua bốn phần cho Tuyền, anh và 2 người kia, rồi vọt lẹ về nhà… Thấy xe Ngọc còn trong sân, anh mừng thấy rõ. Tuyền mở cửa, rồi Cương chạy ùa vô. Bé Ý hí hửng chạy ra đón 2 anh chị. Tuyền la:
“Ý nè… Bánh anh Cương mua cho đó… 4 đứa mình ăn nha…”
Ý cứ “Ơ… ơ…”, rồi cầm bịt bánh mà vẫn đứng đó, cho tới khi Tuyền và Cương đi vô nhà. Anh kêu Tuyền đi tắm trước, còn mình thì kêu Ngọc xuống ăn. Mấy cái bánh ngọt thôi mà. Tới phòng Ngọc, anh gõ cửa… 2″ sau em nó mới mở.
“Anh về rồi hả… Nghe tiếng “ùn ùn…” là biết rồi… Hm hm… Sao lên đây dạ…”
Cương: “Lên để ăn thịt em nè…”
Ngọc: “Hoi đi… người ta chuẩn bị đi làm… mặc đồ hết rồi nè… thấy hông…”
Em nó vẫn y như kiểu cũ, áo sơ mi trắng dài tay và quần ống bó đen. Cương nhìn hoài mà vẫn thích kích:
“Nhìn em muốn ăn thịt lắm đó…”
Ngọc đá vô chân Cương nhẹ một cái rồi thì thầm:
“Tuyền rồi Ý ở dưới… Hồi đó mà đòi ăn này ăn nọ… Quánh anh giờ…” – cũng cái kiểu đánh rồi mới hăm dọa của em.
Cương: “Sửa soạn xong chưa… Xuống ăn bánh nè… Còn hông thì lát đem theo ăn…”
Ngọc: “Thôi để lát em đem ăn, chứ mới ăn cơm no òi…”
Cương không nói gì, mà kéo Ngọc vô người, tay bóp mông, tay bóp ngực em qua lớp vải của bộ đồ bó sát của em. Làm thằng ku cứng ngắc trở lại. Ngọc cũng thở mạnh, để anh làm gì làm, rồi 1 hồi lại đẩy Cương ra, đánh vô ngực anh:
“Anh đó… Hư lắm nha… Quậy em hoài à… Quánh chết giờ…” – em nói nho nhỏ vì sợ bị ai nghe được.
Cương: “Ai biểu hồi sáng bóp anh chi… Cứng tới giờ luôn á…”
Ngọc: “Trời… cứng zai vậy luôn hả…” – em nó thọc hẳn tay vào trong quần cương mà cần thằng ku lên.
Được một cô gái mặc đồ tiếp tân dùng bàn tay mềm mại mà bóp vào thằng ku… Cương phê tới não… Ngọc nói:
“Hi hi… Cứng quá trời luôn nè… Mà thoi… để lúc khác đi… Ấy nữa trễ… với nhà có người kìa…”
Cương không muốn làm Ngọc khó xử, nên chị gật đầu, rồi hôn lên trán ẻm cái, chứ hôn môi rồi dính son là ngu à. Ngọc cũng nhắm mắt tận hưởng nụ hôn của Cương, xong ẻm la:
“Anh xuống đi… Hồi nữa xong em xuống…” – nói rồi, cũng không quên bóp thằng ku thêm cái, cười khoái chí.
Cương đi xuống dưới. Thấy Ý chưa ăn gì, mà ngồi đó như đợi mọi người tụm lại đầy đủ. Anh ngồi kế Ý rồi nói:
“Em ăn đi… Thích gì ăn đó…”
Ý lắc lắc đầu, hơi chu mỏ ra. Làm như lây bệnh bé Tuyền hay sao đó. Chắc vậy quá… Thôi thì anh cũng ngồi chờ 2 người kia đi ra. Ngọc xuống trước, em kêu:
“Ủa… Sao không ai ăn hết dạ…”
Cương: “Kệ em… Lấy gì cũng rồi đem đi làm đi… Anh với Tuyền mới ăn xong, no lắm. Lát ăn sau.”
Ngọc: “Lấy anh mang đi làm được hông… Hi hi…”
Cương: “Vác nổi anh đi thì cứ làm… Lên đó, anh ẵm cho nằm phè ra luôn, khỏi ngồi mỏi lưng…”
Ngọc: “Hơ… Có anh vô… còn mỏi thêm á… Hi hi…” – chắc em nó âm mưu gì rồi.
Cương không thể để mắc mưu của Ngọc hay bị anh “chọc” được. Anh nói:
“Mỏi anh bóp cho khỏi mỏi… he hé…”
Ngọc: “Quánh anh giờ á… Thôi em đi… Chị đi nha Ý… Em đi đó…” – Ngọc nhìn qua 2 người.
Em nó đi ra xe, Cương đi theo tính đóng cửa dùm. Ngọc la:
“Sướng ha… Mượn xe người ta chạy đã luôn… Mà bạn anh hông sợ trầy trụa gì xe hả…”
Cương: “Ổng thân với anh mà… Ổng còn tính đổi xe nên mới đưa anh phá cho banh đó… Hm hm…”
Ngọc: “Vậy luôn hả… Hm hm… Bạn anh tốt ghê luôn… Nhớ đó… Mốt chỉ em chạy đó…”
Cương: “Uhm. Anh nhớ mà… Thấy moto là nhớ em luôn á…”
Ngọc bặm môi: “Quýnh anh giờ… Xạo xạo… Hôi mở cửa dùm em đi…”
Cương mở cửa, rồi em nó lên xe nổ máy, chạy thẳng từ trong sân ra tới ngoài đường, xong giơ tay bye bye Cương mà dần dần khuất dạng. Cương nhìn theo 1 hồi rồi khóa cửa, đi vô trong. Lại ngồi chờ với Ý. Anh hỏi:
“Ý biết may đồ đúng hông…”
Ý đang bấm điện thoại, chợt quay lại nhìn anh. Ẻm gật gật đầu, đồng tử mở to. Cương nói tiếp:
“Bữa nào anh mua vải cho tự may đồ chịu hông… Hông phải đồ thường… mà đồ hơi lạ lạ xíu…”
Ý nhăn nhăn mặt, nghiêng đầu hết bên này tới bên kia như suy nghĩ gì đó. Cương nói thêm:
“Em biết người ta hay mặc đồ hóa trang giống nhân vật nào đó hông…”
Ý bấm điện thoại rồi bật âm thanh:
“Anh muốn em may đồ cosplay hả…”
Cương gật gật đầu. Em hơi chu mỏ, gõ tiếp rồi play:
“Em may xấu… sợ không được…”
Cương: “Chứ em thích may đúng không… Nào giờ có thích thiết kế không…”
Ý bấm: “Dạ có… em thích lắm anh…”
Cương: “Thì đó… Anh định giúp em lúc đầu để có nguyên liệu làm đồ. Sau này có tiền thì em tự làm hết luôn. Coi như là công việc luôn đó… chịu hông…”
Ý: “Cái đó cũng kiếm tiền được hả anh… Em tưởng chỉ làm mẫu vậy thôi chứ…”
Cương: “Thì anh bàn sơ vậy cho em dễ hình dung. Bữa nào làm rồi em sẽ biết…”
Ý ôm Cương, dúi đầu vô ngực anh chứ không còn bấm hay làm thêm gì nữa, ngoại trừ vòng tay ôm anh rất chặt. Bỗng:
“2 Người làm gì đó…” – giọng Tuyền vang lên.
Cương cũng giật mình. Ý vội bỏ anh ra, cúi mặt xuống.
Cương thấy Tuyền vẫn còn mặc cái áo bó sát, hơi bị ướt ở 2 bầu ngực, còn cái quần đen quá nên không biết sao. Anh hỏi:
“Ủa nãy giờ em chưa tắm hay sao mà còn mặc bộ đồ đó vậy?”
“Chồng vô đây, em nhờ xíu nè…” – không biết em nó nhờ chuyện gì, mà miệng hơi trễ xuống, tóc ướt bê bết mà kêu anh.
Cương quay lại nhìn Ý, 2 đứa nhìn nhau chả hiểu gì hết. Cương liền đứng dậy, đi theo con bé Tuyền đi đằng trước mà bàn chân ướt lết khắp hành lang. Vô tời phòng em nó, em đợi Cương đi qua cửa, rồi tự em đóng cửa lại. Cương nhìn em hỏi:
“Gì vậy bà xã… Làm gì ướt mem mà lết tùm lum à… Hư nước hay gì…”
Chợt Tuyền ngồi xuống rồi nhanh tuột quần Cương làm nó rớt xuống đất, thằng ku ngã ra chĩa thẳng vào mặt em. Cương chưa kịp biết cái ất giác gì… thì Tuyền chộp tay vào thằng ku, kê miệng vào nó mà bú liên tục. Cương chỉ kịp la:
“Em… Em…” – rồi mắt hơi trợn ngược lên vì cơn sướng bất ngờ ập tới.