Vẽ tranh – Phần 35

Phần 35
Đúng là đàn bà con gái… người lúc nào cũng thơm… Cương ngồi sau cho em nó chở, mà mùi hương làm cho anh phải nứng lên. Hơi cúi đầu nhìn lên phía trước Tuyền, cứ mỗi lần chạy qua gờ, ổ gà… là 2 bầu ngực em cứ tưng tưng lên, dù bữa nay em mặc áo thun rộng, cổ hẹp và cái quần tây đen cùng đôi giày sneaker trắng. Cương chọc:
“Ghét bà xã quá à… Chạy mà ngực cứ tưng tưng… Thấy mà ghét…”
Tuyền vừa nghe xong là thúc cho anh 1 chỏ vô sườn. Rồi nói:
“Đồ biến thái… Quánh chòng giờ…” – đánh xong mới nêu lên ý định.
Cương cười cười, lì lợm nhìn tiếp vào chỗ đó. Bỗng em hơi quay đầu lại, bắt gặp:
“Ah… Chồng biết thái quá à… Để em chạy xe đi… Cho chồng đi bộ giờ…”
Cương nhìn quanh, canh coi có ai để ý trên đoạn đười đông người không, rồi mới bóp nhẹ vô eo em nó, xong rụt tay lại. Thôi kệ, nhìn mông Tuyền đỡ vậy… Và anh còn thấy có mấy ông cố nội xung quanh, lâu lâu nhìn chằm chằm vô 2 đứa lúc dừng đèn đỏ nữa. Chắc chả phải nhìn Cương đâu, mà nhìn vô thân hình cũng thuộc dạng bốc lửa của em nó, dù đã ăn mặc kín đáo.
Lúc vô bãi gửi xe của trường, đi vào hành lang để tiến đến lớp học, Tuyền còn đánh vào mông anh 1 cái rồi nói:
“Hư nè… Hư nè… Ở nhà bú chưa đã sao mà nhìn nhìn của người ta. Biến thái…”
Cương: “Ghét hông… Mấy ông ngoài đường cũng nhìn em luôn chứ bộ…”
Tuyền: “Hi hi… Thiệt hông zợ… Sao anh biết?”
Cương: “Anh ngồi sau em, làm gì không thấy…”
Tuyền: “Nha… cái mặt này nha… Chắc ra đường cũng nhìn con gái người ta đúng hông… Hèn chi rành lắm…”
Cương: “Hơ… Người ta có phải khúc cây đâu mà đòi trơ ra lúc thấy con gái…”
Tuyền: “Hi hi… Hổng phải khúc cây… mà sao lúc nào cũng cứng zợ…” – Em nó vừa nói, vừa lén chụp tay lên thằng ku, rồi bỏ tay ra cười nham hiểm.
Cương: “Ah… Cắn em giờ… Cứng đánh đòn em đó…”
Tuyền đỏ mặt, ôm tay anh lắc lắc làm nó đập đập vô bên vú của em:
“Chồng biến thái quá à…”
Cương: “Đó… Đập vô tưng tưng nữa kìa…”
“Chát…” – Tuyền đập vô vai Cương, rồi đi ra sau lưng anh, đẩy anh đi lẹ lẹ vô lớp. Chắc để khỏi thấy 2 cái vật thể tưng tưng, nẩy nẩy đó…
Vừa vô tới lớp đã thấy Thi ngồi trước tự bao giờ, y như thường lệ. 2 Đứa:
“Hi Thi… Khỏe hông em…”
Thi ngẩng mặt lên: “Hi… Em… Úi… tay anh bị sao vậy…” – em nó chưa biết chuyện anh bị thương.
2 Đứa nhí nhảnh kia nhìn nhau cười cười, rồi từ từ ngồi xuống. Thi phóng nhanh qua chỗ Cương với Tuyền hỏi:
“Anh bị sao vậy anh… Trời ơi…”
Tuyền bem cho 1 câu: “Ổng ăn hiếp em, nên em đập ổng vậy luôn đó… He he he…”
Thi: “Hả… Là sao… sao vậy anh CƯơng…”
Cương vừa cười vừa nói: “Bữa anh qua nhà Tuyền chơi, về khuya, gặp ăn cướp, rồi đánh nó nên bị vậy thoi em. Hm hm…” – nói đại khái vậy thôi, chứ nói chi tiết là ẻm hỏi nữa.
Làm như Thi không quan tâm mấy tới lý do anh bị vậy, nên em:
“UI Trời ơi… Vậy anh bị gãy tay luôn hả… Ui trời ơi…”
Cương: “Hông có… Bị trầy nhẹ thôi em… Hm hm…” – anh nhìn qua Tuyền, thấy em nó như nén cười do nghĩ gì đó vui lắm trong đầu.
Thi: “Ui… Làm em hết hồn… Mà có đau không anh… Vậy anh vẽ hay làm gì được không…”
Cương: “Nhẹ mà em… Hông sao đâu, đừng có lo…”
Tuyền cười “Hi hi…”, rồi em nói:
“Ổng trâu bò lắm chị ơi… Bị vậy mà còn sức ăn hiếp em quài luôn đó…”
Thi che miệng cười: “Hm hm… Vậy hôm qua nghỉ là do bị như vầy đúng không anh…”
Cương: “Uhm… Tại mới bị, nên rát quá… nghỉ một bữa thôi…”
Thi nhìn qua Tuyền: “Vậy em biết ảnh bị vậy hôm qua mà không chịu nói chị… rồi anh nữa…”
Cương: “Anh không cho Tuyền nó nói đó… Tại cũng không thấy nghiêm trọng gì hết em. Đừng lo mà em…”
Thi thở dài 1 cái nghe cả tiếng gió. Rồi nói:
“Vậy không bị gì nặng là tốt rồi… Làm em nãy hết hồn luôn á…”
2 Đứa nhí nhảnh kia lại nhìn nhau cười mỉm mỉm. Và 1 buổi học cũng bắt đầu. Đúng là Cương cũng thấy có 1 cô gái vào lớp đứng khỏa thân làm mẫu, nhưng thân hình và gương mặt cũng không có gì làm anh ấn tượng, kể cả nứng. Do vậy, anh cũng tập trung vẽ cùng với 1 thiên thần và 1 yêu tinh đáng ghét đang ngồi bên cạnh. Bỗng có giọng nữ từ sau lưng Cương phát ra:
“Tay em bị sao vậy” – Vân, cô giáo mỹ thuật hỏi Cương.
Cương hơi giật mình, nhưng cũng chóng bình tĩnh lại mà nói:
“Dạ… em sắt hành tây nên bị đứt tay cô.”
Vân: “Gì ghê vậy em… Cắt hành tây kiểu gì mà bị băng bó ghê vậy…”
Cả lớp ngó qua chỗ Cương, anh trả lời:
“Dạ em đang chọt chọt củ hành, xong chảy nước mắt, mất tầm nhìn nên chọt vô tay đó cô… Hm hm…”
Vân: “Wao… Sắc hành kiểu lạ đời ha… Hm hm… Rồi có làm lụng gì được không… À mà hôm qua nghỉ là do bị này đúng không Cương…”
Cương: “Dạ hôm qua đau quá nên nghỉ. Nay bớt rồi em mới lên lại. Mà không có gì nặng đầu cô. Khỏi lo…”
Vân: “Uhm. Không sao là được rồi… Mà nhìn tướng em vậy, bị xíu có nhằm nhò gì đúng hông…”
Cương: “Dạ…”
Vân: “Thôi ráng nha em… Mà sao 3 tụi em vẽ được mà cứ ngồi gần nhau ha… Sao không tản ra để chỉ cho mấy bạn kia nữa…” – Vân nhìn qua Tuyền và Thi.
Cương: “Đâu có cô, nhờ em ngồi kế Thi với Tuyền, được chỉ lại mới vẽ tạm tạm được thoi đó…”
Vân: “Không có đâu… Thấy mấy đợt trước 3 đứa có ngồi gần nhau đâu mà cũng vẽ được chứ, đâu tới nỗi nào. Đây nè… nhìn nè…” – cô vừa nói, vừa cầm lần lượt 3 bức vẽ của 3 đứa vẫm còn chưa hoàn thành, giơ lên cho cả lớp coi.
Vẫn mấy thằng 3D kia ngồi mà cứ lố nhố còn hơn đàn bà. Mấy bạn nữ khác thì nhìn chăm chăm vô. Không biết là do kinh ngạc hay nhìn thấy kinh dị nữa. Vài bạn nữ kêu:
“Hôi 3 bạn chia bớt qua đây ngồi đi… Hm hm hm…”
Vân: “Đó thấy chưa… Chắc phải tách 3 em ra quá… không có dồn 1 cục như vậy được…”
Tuyền: “Ah… Cô kỳ quá à… Tụi em ngồi gần nhau nào giờ mà…”
Vân: “Ha ha ha… Coi em kìa. Cô giỡn thôi mà coi kìa… Ha ha ha…”
Tuyền: “Cô này…” – mặt em như vừa mới cảm thấy bất công, giờ lại thấy như khoái chí lắm.
Vân mới nói lớn cho cả lớp nghe:
“Đó mấy đứa thấy chưa… Người ta bị vậy còn ráng cố gắng… Mấy đứa cũng phải cố lên… Không phải cô dạy hay hoặc dở, mà chủ yếu ở mấy đứa… Kiên trì lên thì được thôi ha… Thôi mấy đứa vẽ tiếp đi…”
Lớp lúc này cứ nhao nhao lên, xì xầm cái gì đó chả biết. Còn cô gái làm mẫu tranh thủ thả người xuống xíu để nghỉ mệt, xong cũng làm lại tư thế cũ…
3 tiết học cuối cùng cũng xong, 1 thần dâm, 1 tiên nữ và 1 thiên thần cũng long nhong, kéo đi ăn tiệm. Bữa trưa cũng không có gì đáng nói. Cương gọi về cho Ngọc:
“Ở nhà có đồ ăn chưa em…”
Ngọc: “Anh tính mua đồ về nữa hả… Thôi đừng nha… nãy em ngủ, bé Ý nó nấu luôn rồi. Em mới ăn xong. Ngon lắm… Hi hi…”
Cương: “Trời… Biết vậy anh với Tuyền về ăn hết của em cho rồi…”
Ngọc: “Giành ăn em là em quánh anh chết á… Tin không…”
Cương: “Không tin… Dữ quá ha… Em đợi đấy…”
Ngọc: “Ừa… Để rồi coi…” – xong em cúp máy.
Tuyền hỏi: “Gì zạ chồng…”
Cương kể lại cho Tuyền nghe. Ẻm nói:
“Bị vậy còn đi hù hết người này tới người kia. Hớ… Đáng đời… Bữa nào Ngọc dợt no đòn cho anh biết…”
Đối với Cương, no đòn với những cô gái là một khái niệm rất sung sướng. Nhìn qua Thi, thấy em nó cứ soi chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh. Anh cũng phần nào hiểu em nó nghĩ gì. Rồi 3 đứa tạm thời chia tay ở quán ăn.
Về tới nhà, mới vào phòng khách, đã thấy Ý với Ngọc ngồi trên sofa. Cương chọc:
“Ủa… Cơm của anh với Tuyền đâu rồi…”
Ngọc bặm môi, đi ra đá cái “bốp” vô mông anh trước mắt bao ánh nhìn. Tuyền vừa cười hả hê, vừa nói:
“Thấy chưa… Chọc ngay võ sư… Đáng đời… He he he…”
Cương chỉ “Hơ” lên chống chế, rồi cười cười đi vô phòng Tuyền.
2 Đứa tắm sơ qua, thay đồ, rồi nằm lên giường nghỉ lưng. Chợt tiếng điện thoại của Tuyền kêu lên. Em nó ngó lên màn hình, xong lại nằm xuống không nghe máy. Cương hỏi:
“Hông nghe máy đi vợ…”
Tuyền: “Ổng gọi chứ gì đâu… Kệ đi…”
Cương: “Để vậy kỳ chết mồ…”
Tuyền: “Vậy đưa cho chồng nghe nha… Hi hi hi…”
Cương: “Anh mà nghe là em bay luôn á…”
Tuyền: “Hớ… Vậy để đó đi…” – rồi ẻm quay qua nhìn anh 1 hồi rất lâu. Ẻm nói:
“Hỏng biết… Lỡ sau này, em lấy ổng… rồi anh sao ha…”
Cương nghe xong, thấy có gì đó hơi kỳ kỳ trong người… cảm giác buồn buồn khi nghĩ tới sau này mà em nó lấy người khác… mình sẽ bị như thót tim vậy. Có gì đó hụt hẫng. Anh nói:
“Um… Thì em yêu ai, lấy người đó… Sao ép em được…”
Tuyền: “Ép là sao… Bộ em lấy người ta… là anh không nói gì đúng hông…”
Cương: “Sao nói gì được… Bị nhồi tim lấy gì nói nổi… he he…”
Tuyền cười tủm tỉm, dúi đầu vô vai anh rồi đập chan chát mấy cái… xong ngẩng mặt lên nhìn anh hỏi nữa:
“Anh coi em là gì của anh… Mấy lần 2 đứa ấy nhau… anh cảm giác em là gì… Hửm…”
Cương hơi chựng lại, rồi nói:
“Cảm giác yêu yêu, thương thương, với sướng sướng. Không có em là thấy buồn…”
Tuyền lại dúi đầu vô người anh, rồi lại “chát” cho anh mấy cái nữa. Nhưng không ngẩng lên, mà nhìn ra đâu đâu đó, rồi nói:
“Ghét… Vậy anh muốn… làm người yêu em hông…”
Được con gái mở lời trước với mình… tự dưng Cương thấy có gì đó rất vui, kèm cảm giác hạnh phúc. Nhưng anh lại nghĩ bản thân mình không xứng với em, nên anh nói:
“Anh xấu xa lắm đó… Yêu anh nhìu khi em lại hối hận…”
Tuyền ngây thơ, liền ngước mặt lên nhìn anh hỏi: “Sao xấu xa… hả… hả… Bộ có gì hả… Nói… nhanh lên…”
Cương định nói gì đó như thú tội, nhưng rồi anh nghĩ nếu làm vậy, mọi người sẽ bị anh làm xấu mặt. Anh nói:
“Anh nhu cầu cao lắm đó… Em lấy về… sợ chịu hông nổi…”
Tuyền vừa nghe xong là lại đánh bôm bốp vào người anh, xô anh 1 cái mạnh rồi cười mà đỏ mặt như mắc cỡ kiểu bạo lực. Ẻm lại kéo cái thây anh vô rồi nói nho nhỏ như sợ ai nghe vậy:
“Em cũng vậy chứ bộ… Há há há há…”
Rồi lại tung chiêu, hất chưởng búa xua lên cái thây của anh. Làm như anh là đống gì đó cho ẻm đánh đập vô tư vậy đó. Thấy cũng tội, mà thôi cũng đáng…
Sau vài chập bị cô gái hiền như ma sơ massage cho cơ thể èo uột, Cương nói:
“Lát anh bắt xe ôm đi qua chỗ mọi khi để làm dự án. Em ở nhà ngủ đi nha…”
Tuyền chợt ngưng cười mà hỏi:
“Anh bị vậy còn đi qua đó nữa hả…”
Cương: “Uhm. Tại người ta cũng cần anh giúp dữ lắm! Nên anh cố giúp người ta hết mình chứ.”
Tuyền: “Thôi để em chở qua cho… Bắt xe ôm mà có dám ôm đâu… Em chở còn được ôm nè… hi hi hi…”
Cương: “Ghét hông… Anh qua là trực tiếp làm bên đó luôn á… Nhìu khi tới tối mới về. Lỡ nhiều khi về sớm hơn em, anh cũng phải bắt xe ôm về à… Còn lỡ trùng giờ nhau, mà em chạy qua, rồi bị gì nữa… Sao anh chịu được… HẢ… hả…”
Tuyền: “Thì em chở anh đi, đỡ tốn kém… Tối anh về sớm thì khỏi báo em… em tự biết mà khỏi qua đón…”
Cương nghĩ: “Nếu bây giờ xạo xạo kêu là đi xe ôm công nghệ để ủng hộ người ta, hoặc viện cớ như kiên quyết không cho ẻm chở, thì ẻm càng nghi ngờ…”. Cuối cùng anh cũng:
“Vậy cũng được… Mà chở rồi có cho ôm không đó…”
Tuyền: “Hớ… Thích ôm thì ôm chứ… Ai cấm anh…”
Cương thọt một câu: “Lỡ đang ôm, mà vô tình bồ em đâu đó thấy trời đẹp, đi ra ngoài đường, thấy 2 đứa… ròi sao… Hả…”
Chắc Tuyền không kịp đỡ câu nói của Cương, ẻm hơi nhăn mặt, não đang loading xử lý dữ liệu. Tới tận 30s sau mới nói:
“Thì cho anh chết chứ sao… He he he he…”
Cương: “Ha… xe ôm xe đồ rồi ha… Chở người ta đi mà không có chính sách bảo hành ha… Ghét… Vậy cũng đòi chở người ta…”
Tuyền đang cười khoái chí, chợt ngớ mặt ra nói:
“Chòng này ngộ a… Làm như dễ gặp kiểu vậy lắm… Ai biểu dê người ta chi… He he he…”
Cương: “Hớ…” – rồi nằm ngửa mặt lên trời, không nói gì nữa.
Tuyền cười cười, lú cái mặt đáng ghét lên rồi hỏi:
“Chòng… Chừng nào đi…”
Cương liếc qua: “Hoi bắt xe ôm đi…”
Tuyền: “Hơ… Hông muốn chở thôi… Hỏng thèm…” – rồi ẻm quay mặt qua hướng khác như giận giỗi.
Bữa nay, Tuyền mặc cái áo thun đen, tay ngắn, rộng thùng thình, có họa tiết gì đó trước ngực… và nó cũng che phủ hết cả mông em, nơi không biết có mặc cái quần nào bên trong không. Cương ngẩng đầu lên, nằm nghiêng, và nhìn xuống trước ngực em nó. Không thấy dây áo lót! Vậy là em đang thả rông 2 cái núi đôi của minh như mọi khi. Cũng may là em nó nằm bên trái anh, nên tay phải có thể đặt lên hông em và xoa nhẹ bờ mông của em, để dọ thám coi em có mặc quần gì không. Thật táo bạo… Em nó cũng chả thèm mặc lót luôn. Chắc ẻm nghĩ ở trong phòng, rồi ngủ tới giờ làm mới thay cái quần lót vô.
Cương cảm thấy nứng và nóng…
Bỗng em chụp tay Cương, rồi hất nhẹ ra, rồi “Hớ” một cái. Cương biết ẻm giận rồi. Anh nói:
“Ê cái mặt kia… Đòi cho bồ quánh anh, rồi giờ giận anh hả…”
Tuyền: “Đi xe ôm gì đi đi… Hông thèm chở nữa…”
Cương cười cười rồi luồng chầm chậm bàn tay lên, để chạm vào cái bầu đang độn lên cái cái áo ở trước ngực em. Vừa mới chạm vào và cảm nhận được độ mềm của nó… chưa kịp sướng nữa… thì em vừa chụp lấy tay Cương kéo ra, vừa nằm ngửa lên nhìn anh. Hành động đó vô tình làm cho lưng em đè mạnh lên bàn tay bị thương nãy giờ để sau lưng em, do chống cù chỏ lên.
“Aaaah… Xiiiiít…” – Cương đau điếng, anh vừa la lên, mồ hồi chảy ra như tắm.
Tuyền cũng mau chóng nhổm người ngồi dậy với vẻ hoảng hốt. Cương nằm quay mặt qua hướng kia, quay lưng về phía Tuyền. Em nó vội chồm qua, vịnh vô vai anh:
“Ui em xin lỗi… Em xin lỗi… Tại anh để sau lưng… em biết đâu…”
Cương đang rất đau, nên chả nghe em nói gì hết. Anh cứ gồng người thở gấp để chống chọi, chờ cho nó bớt bớt… Khoảng 1′ sau, thấy đỡ hơn, anh mới nhìn lại bàn tay mình… thì oi thoi… có nguyên một vệt vàng vàng thấm ra ngoài bông băng, nhìn thấy rõ mồng một. Tuyền vừa hỏi:
“Anh có sao hông…” – hỏi hay ghê luôn.
Thì em nó chắc cũng thấy vệt đó. Liền la lên:
“Ah… Anh chảy máu hả… Anh… anh…” – ẻm vừa nói, vừa lay nhẹ vai Cương.
Anh không nói gì, mà ngồi dậy, từ từ lột bông băng. Ui trời ơi… Hên quá, kiểu như cái chất vàng vàng gì đó như mủ, nó rỉ ra từ mấy mũi khâu thôi. Máu gì mà máu. Nhưng nhiu đó cũng vẫn làm Tuyền hốt hoảng, ẻm vội vàng:
“Ih chết rồi… Chết rồi… Để em lấy cái khác băng cho… Đâu rồi… đâu rồi…”
Cương thì bình tĩnh hơn, anh đi ra chỗ góc tường gần cái tủ đầu giường, rồi lôi ra cái bao đựng đồ y tế dành cho bàn tay bị thương của anh… Cương từ tốn ngồi ngay góc đó, tự rửa rồi thay băng cho vết thương của mình. Xong anh gom đống băng vải cũ, đem vào nhà tắm để bỏ… Lát sau đi ra, thấy con mén Tuyền nó ngồi đó, mà gương mặt đầy vẻ lo âu, vừa như đang hối lỗi. Anh nhìn cũng thấy tội và mắc cười, nhưng cố nhịn mà nói như ra lệnh:
“Ngồi yên đó… Nhắm mắt lại…”
Tuyền chắc cũng hơi sợ, nên ẻm làm theo. Cương ngồi xuống kế bên, bất chợt luồng nhanh bàn tay phải vào áo em nó từ bên dưới, rồi đưa lên trên, bóp vào bầu vú của em mà nắn bóp như nhào bột. Miệng anh mút liên tục lên môi em mà hôn… Tuyền bị bất ngờ, em mở tròn mắt ra, “Um… Um…” vài tiếng, xong từ từ cũng nhắm mắt lại, đưa hai tay ôm lên đầu Cương mà ấn mạnh vào môi mình. Cương đang mút lấy môi em nó, thì rút ra, nói:
“Sao cưng không mặc quần lót vậy hả…”
Tuyền: “Um… um… Mặc… cho chồng dễ ăn hiếp… em mà… Um… um…”
Cương thọc tay xuống dưới, chạm nhẹ vào khe bướm của Tuyền. Em nó hơi nẩy nhẹ người lên, rồi lại ưỡn cái khe về phía tay Cương, giống như kiểu “bóp của em đi”… Cương vừa hôn, vừa miết nhè nhẹ ngón tay dọc cái khe đang dần rỉ nước nhờ của em. Tuyền không rên, chỉ nghe tiếng thở mạnh như là em cũng đang tận hưởng sự sung sướng ở bên dưới. Chợt anh rút tay lại, tuột nhanh quần mình xuống khỏi chân, đá qua một bên, rồi nói:
“Anh phải trị em… Dám làm anh đau hả…”
Vừa nói xong, anh đẩy em nó nằm ngửa ra giường. 2 bầu ngực như còn quán tính, nó dồn lên phía mặt em, rồi trở lại vị trí cũ, sóng sánh như 2 túi nước. Cương đứng dưới đất, ôm lên 2 đầu gối của em bằng tay phải, rồi kéo chân em lên trên cho tới khi cái khe kê ngay thằng ku đang chĩa thẳng lên trước. Hai đùi em khép lại, làm cái khe dâm dục của em hiện ra thấy rõ. Tuyền nằm trên giường, nhưng mông em giờ đang bị kéo hổng khỏi mặt nệm. Cương nhích nhẹ thằng ku tới lui liên tục, như để cho nó tự tìm cái lỗ của em mà đâm vào. Sau nhìu lần hụt, thì cuối cùng:
“Ooọc…”
Thằng ku đã tách 2 mép bướm em ra, chui vào đúng cái lỗ thiên đường của em nó… Một cảm giác sung sướng bao bọc lấy thằng ku của Cương khi nó đang trượt hết chìu dài vào trong cái lỗ trơn nóng của em. Tuyền cũng chỉ “Hợ…” một cái như tiếng thở mạnh, 2 bầu ngực nhô lên khi em ưỡn người. Cương bắt đầu dập đều đều vào trong cái lỗ của Tuyền. 2 bờ mông mềm mại, tưng nẩy của em nó liên tục đập vào đùi Cương “Bạch… bạch… bạch…” vang khắp căn phòng…
Dập Tuyền chừng hơn 50 cái gì đó, Cương bỗng ngưng lại, kéo 2 chân em về phía giường, bên hông em, rồi thả hết ra. Bây giờ Tuyền đang nằm nghiêng, gần giống chữ L, cả phần mông trắng nõn của em lộ ra, do áo bị tuột lên gần tới ngực em. Cương chồm lên mặt em, bóp lên 1 bầu ngực của em, vừa xoa nặn, anh vừa nói:
“Tối về anh trị em tiếp… Hm hm…”
Tuyền lim dim, bỗng tròn xoe mắt nhìn Cương như ngỡ ngàng. Đảm bảo em nó chưa ra được gì hết, đột ngột bị ngưng cái bụp. Chắc cảm thấy hụt hẫng, em nhựa nhựa:
“Ah… Chồng kỳ quá à… Hợ hợ hợ… Em chưa ấy gì hết mà… Hợ hợ hợ…”
Cương: “Hợ hợ gì cái mặt này… Ai biểu làm anh đau chi… Hm hm…”
Tuyền chu cái mỏ ra tức tối, nhìn muốn táp cho đứt luôn á. Cương mới với điện thoại, nhìn thì thấy đã 13h00 rồi. Anh kêu:
“Giờ anh đi nè… Có chở xe ôm hông cái mặt kia…”
Tuyền phùng má lên: “Hông…” – khi vẫn còn đang quay mặt ra chỗ khác.
Cương: “Uhm, vậy anh đi á… Ở nhà ngủ ngoan nghe chưa…”
Cương lôi cái quần lửng để vào một góc nhà. Anh lấy cái quần vải đen trong vali ra mặc vào, thay cái áo thun khác màu xám vô, rồi đeo đôi giày đi bộ vô. Sau đó ra tới cửa phòng. Bỗng anh nghe tiếng “lộp bộp lộp bộp” trên cái nền lót thảm từ đằng sau tiến lại gần. Quay đầu ra sau… là con mén Tuyền đáng ghét. Ẻm kêu:
“Ah… Chòng… Chòng đi đâu zạ…”
Cương: “Anh ra kêu xe ôm đi làm chứ đi đâu mà hỏi…”
Tuyền vồ tới ôm em Cương, rồi cứ đu đưa qua lại:
“Um… um… Tự nhiên kêu xe ôm chi zạ… Vợ chở đi…”
Cương: “Nãy hông chịu mà, sao giờ đòi chở… Hả… Hửm…” – vừa nói, anh vừa vòng tay ra sau bóp mông em nó.
“AH… AH… Chồng kỳ quá à…” – Tuyền nói nhưng nhõng nhẽo. Đánh vô lưng Cương mấy cái, rồi vòng tay ôm anh tiếp.
Cương: “Vậy là chở đúng hông…” – Cương quay lại nhìn, thấy em nó chu cái mỏ ra, đập đập nhẹ cái mặt vô lưng anh. Nhìn phát ghét…
Tuyền: “Ùa… Hoi đi… đi…” – nói mà như rặn ra vậy.
Cương: “Em mặc cái đồ vậy mà đòi đi hả…”
Tuyền: “Kệ… đi luôn ih… Hé hé hé hé…”
Cương: “Ừa… hông sợ thì để vậy đi luôn nha…”
Tuyền: “Hơ… Đứng đó… Để vợ vô thay đồ…”
Cương chờ em nó 1 lát. Em nó đi ra, vẫn mặc cái áo đó, nhưng dếnh cho cái quần ngắn củn, mà nhìn vẫn không biết là có mặc quần hay không. Cương cũng kệ em nó, chỉ nói:
“Chân trắng quá ha… Khoe hoài…”
Tuyền: “Hơ… Người ta mặc vậy cho mát…”
Cương: “Ờ… Mát em, mà nóng mắt người ta…”
Tuyền: “Ah… Chồng biến thái quá à…” – rồi em nó kéo bàn tay Cương xuống cho đụng vào cục u mềm mại bên dưới háng em nó, xong kẹp tay anh lại mà lắc lắc người. Ẻm lại nói:
“Chòng kỳ lắm đó… Người ta chưa gì hết… mà lo bỏ đi òi…”
Cương: “Ai biểu… Trị tội cho biết… Hứm…”
Tuyền: “Hoi đừng có trị mờ… Em có biết gì đâu nè… Tại anh chứ bộ…”
Cương: “Thấy chưa… Chưa biết tội… Trừng trị tới chừng nào biết mới thoi…”
Tuyền: “Hui mà… Em biết rồi mà…”
Cương không nói nữa, mà cúi xuống, mút nhẹ môi ẻm xong nhả ra. Ẻm lấy tay dụi dụi nước miếng trên môi ẻm, rồi môi cương. Cuối cùng tán nhẹ lên má Cương như trả thù kiểu yếu đuối… Rồi 2 đứa ra sân, dắt xe khỏi nhà, và Tuyền chở Cương trên chiếc tay ga của ẻm. Cương chồm lên hỏi:
“Em tài xế oi… Dịch vụ mình có cho khách ôm hông…”
“Hớ…” – Em nó không trả lời gì nhìu, ngoài chữ đó.
Tranh thủ đang trên đoạn đường vắng, buổi trưa nhưng không nắng, hơi mát mát. Cương gác nhẹ tay bị thương lên đùi em, còn tay kia mò từ từ lên bụng em mà xoa… cảm nhận độ mềm mềm từ cái bụng hơi ụ ụ ra, nhưng không có mỡ. Em la:
“Ah… Chồng… Nhột…” – người em uốn éo.
Chừng vài giây sau, Cương trượt tay lên bầu ngực đã mặc áo lót của em nó. Loại lót có hoa văn hơi cộm lên, nhưng mỏng và mềm. Người Tuyền hơi uốn éo mạnh, và thở gấp thấy rõ. Cương bóp nhẹ nhẹ lên cái bầu ngực căng mềm đó. Phải nói, cảm nhận gió lùa vào người, mát… cộng thêm được xoa nắn cặp vú của 1 cô gái khi đang chạy xe… nó sướng. Tới nỗi thằng ku nó cứ đòi chui ra khỏi quần mà không được, đành phải bị ép bởi bụng dưới của Cương và 2 lớp quần của anh. Cho tới khi anh thấy sắp tới khúc đường đông, thì mới ngưng mọi hoạt động dâm dê lại với Tuyền. Vừa lúc đó, em nó liền thúc một chỏ ra sau, trúng vào bên sườn của anh, làm anh hơi đau tí xíu. Vậy đó, cái mặt ảnh cũng cười kiểu khoái chí lắm.
Trên đường, Tuyền hỏi:
“Chòng oi… Chồng làm chỗ này là làm gì dạ…”
Cương nghe cũng không biết nói sao, hồi anh la:
“Người ta mới nhận dự án vẽ tạo mẫu, vẽ thời trang bên nước ngoài, chị đó mới nhận đây thôi, nên cần người phụ.”
Nhắc tới đây, anh chợt nhớ ra là Thi đang ở chỗ Trang, lỡ em nó xuất hiện, chắc Tuyền sẽ hỏi lung tung nữa. Anh lôi điện thoại ra nhắn cho thi:
“Tuyền chở anh qua chỗ chị Trang đó nha em… Đang sắp tới…”
Tuyền hỏi tiếp: “Vậy chỗ anh có mấy người dạ chồng… Hay có mình anh…”
Cương: “Có anh với mấy người nữa em…” (mấy người lận đó… Trang với Thi)
Tin nhắn Thi tới: “Tay vậy mà anh cũng làm luôn hả… Uhm em biết rồi… Hi hi…”
Cương chủ yếu nhắn cho Thi và Trang biết mình tới, đồng thời cũng có ý muốn Thi đừng ra mở cửa nếu có nghe ai bấm chuông. Công việc cũng dạng nhạy cảm, nên không cho Tuyền biết được. Tuyền lại nói:
“Chồng hay quá ha… Kiếm được mấy chỗ vầy… Mốt em vẽ được, chồng cho em làm chung được hông zạ…”
Cương rối não rồi nha… Đúng thật là em nó cũng vẽ được, mà lại làm cái nghề tính toán, sổ sách… rủ em nó vô làm thì có thể sẽ thu nhập khá hơn rất nhiều. Nhưng nghịch cái là đây thuộc dạng nghề nhạy cảm, rồi còn có Thi nữa. Cộng thêm dự án chưa biết có được hay không để lãnh tiền. Thoi thì anh chỉ nói:
“Uhm. Mới làm lần đầu thôi, tụi anh với chị chủ còn chưa biết được hay chưa. Khi nào bên kia ưng, trả tiền, rồi làm thêm nhìu dự án nữa cho chắc ăn. Lúc đó mới dám kêu em vô thử được. Hiểu hông bà xã…”
Chắc do thấy Cương không né tránh hay viện cớ gì để không cho em tham gia, nên Tuyền:
“Ùa… Em biết òi… Hi hi… 2 đứa mà làm chung, đi chung… Chắc thích lắm đó… Hm hm…”
Cương chọc em như để đánh lạc hướng:
“Uhm. Đi chung là anh bắt em chở luôn đó… hm hm…”
Tuyền: “Ủa sao kỳ zạ chồng… Tự nhiên bắt em chở…”
Cương: “Hm hm hm… Để ngồi sau sờ em chứ gì… hm hm hm…”
Tuyền thúc thêm 1 chỏ vào mạng sườn Cương:
“Hơ… Chồng biến thái quá à…”
Cuối cùng, Tuyền cũng chở Cương tới nơi. Anh cố tình không bấm chuông, mà gọi cho Trang:
“Alo… Em tới rồi… Chị mở cửa cho em cái…”
Trang: “Ừa… chị ra liền…”

To top
Đóng QC