Phần 22
Gần 11h sáng, Cương coi như đã xử lý xong cái cây. Mấy khúc cây bị chặt thì anh để sát vô tường để sau này có chuyện dùng tới. Cương đi vào nhà lôi mấy dụng cụ bữa trước gắn camera và mấy thứ bữa nay đem qua nữa, đem để ra ngoài hiên để lấy về sau. Đi ngang qua bếp, thấy bé Ý đang ngồi chống cằm nhìn Ngọc nấu ăn mà thấy thương. Con bé nó không nói được vì sự cố gì đó hồi nhỏ, không phải bẩm sinh, rồi còn bị cưỡng hiếp, và bây giờ cũng khó giao tiếp với mọi người, nhất là trong nhà chả có ai biết ngôn ngữ của người câm để mà hiểu bé.
Chợt Cương nhớ lại một chuyện. Anh đi nhanh qua bếp, ngang qua 2 chị em để vào nhà tắm thay nhanh cái quần lửng và áo thun bình thường. Còn cái quần lót khi nãy bị dính tính dịch nhớt nhầy… tốt nhất gom chung với đám áo bảo hộ đã dơ rồi đem về… mặc vô hồi ngứa, gãi thấy bà.
Đi ra lại bếp, thấy Ý nhìn theo anh mà hai mắt tròn xoe, còn Ngọc đang chăm chú nấu ăn. Anh nhẹ nhàng lại chỗ bé Ý, ôm hai má và hôn trán bé một cái. Ý nhắm mắt lại như cảm nhận tình thương của Cương truyền qua, rồi bé ôm eo anh như một đứa con nít ôm mẹ nó. Anh cho bé ôm một lúc, rồi chỉ chỉ qua chỗ Ngọc, bé thả anh ra rồi che miệng cười tủm tỉm. Cương tiến sát lại Ngọc, nhìn 2 mông cứ tưng tưng, ngoe nguẩy mà hồi tưởng lại cảnh rung lắc trên cây của 2 đứa. Cương cảm thấy bị kích thích nhưng không dám làm gì Ngọc trước mặt bé Ý. Rồi anh vịnh vào vai Ngọc làm em bất ngờ giật nẩy người, anh hỏi:
– “Đang nấu ăn cho ai đó em…”
Ngọc: “Anh xong hết rồi đó hả… Em nấu cho 3 tụi mình…”
Cương: “Hoi 2 chị em nhịn đi, anh nãy giờ bị hút hết sinh lực, cần nạp nhiều đồ ăn đây…” – rồi cười nham hiểm.
Ngọc vừa nghe, đá cho anh 1 cái vô chân rồi lườm lườm. Cương cầm điện thoại ra, không phải nhắn tinh cho con mén đang “hạnh phúc bên bạn trai”, nhắn tin cho ẻm rồi ông kia để ý, mở app note lên rồi đưa cho bé Ý gõ. Anh hỏi Ý:
– “Bữa giờ ở đây với mấy chị thấy sao?”
Ý gõ vô đt rồi đưa lại cho anh: “Dạ em thấy vui! Cảm ơn anh chị cho em chỗ ở tạm. Nhưng mà em không muốn ở lâu, phiền anh chị”
Cương đọc to những gì bé Ý ghi, cho Ngọc nghe luôn. Ngọc quay qua nói:
– “Thôi em! Cứ ở đây đi. Rồi từ từ tính gì để sau. Tụi chị cũng hông có ở nhà thường. Có em coi nhà cũng được.”
Cương mới hỏi Ngọc: “Ủa bình thường ngoài Tuyền ra, là buổi sáng không ai ở đây đúng không em?”
Ngọc: “Uhm. Hồi trước giờ là vậy đó anh. Nhiều khi cũng lo, không biết ở nhà có không có ai, thì có gì xảy ra không. Sau vụ hôm bữa…” – em tính nói vụ bé Ý leo vô nhà nhưng chợt thấy Ý ngồi đó nên ngưng.
Cương mới giỡn khi thấy Ý hơi cúi mặt xuống vì biết mình có lỗi với anh chị:
– “Công nhận người em nhỏ mà leo cái tưởng 3m ghê thiệt ha”
Ý bấm đt rồi đưa anh: “Em xin lỗi anh chị, tại em bị ép mà…”
Cương: “Hông sao đâu bé. Anh chị hiểu mà, chứ không là đâu có cho em ở tới giờ. Đúng hông…”
Bé ngước mặt lên tỏ vẻ cảm ơn rồi “Ơ… ơ…” trong họng. Cương với tay qua vuốt đầu bé 1 cái. Rồi hỏi:
– “Vậy bữa giờ bé muốn gì, thì làm gì cho mấy chị hiểu?”
Ngọc chen vô: “Thì nó cứ chỉ chỉ rồi “ơ ơ”, nhiều khi em với mấy chị em cũng không hiểu nên phải đưa đt hay giấy viết cho bé nó ghi”
Cương “uhm” rồi nói: “Lát anh tính dẫn bé nó mua cái đt bình thường, cho nó cần gì thì gõ vô. Với lúc này cũng tạm đang ở đây, không có gì chơi hay coi… cũng chán lắm à…”
Ngọc: “U ghê vậy! Anh mua luôn hả… Thôi để em kiếm coi có ai có đt cũ hông rồi đưa cho nó. À mà hôm bữa chị Huyền tính đưa đt cũ cho bé nó xài… chắc bả quên rồi đó.”
Cương: “Thôi kệ cứ mua cái mới cho bé nó xài. Chắc gì đt của Huyền còn tốt, lỡ hư này hư kia nên bả mới bỏ 1 xó.”
Ngọc suy nghĩ 1 hồi, rồi nói: “Uhm. Vậy thôi cũng được. Có gì em phụ anh cho.”
Cương: “Mình anh được rồi. Còn em muốn, thì phụ anh mua sữa để anh uống được rồi…”
Ngọc cũng gật đầu rồi quay vô tính làm bếp tiếp, bỗng như ngộ ra gì đó, em quay lại đá anh một cái ngay chân rồi bặm môi lườm lườm.
Cương nhìn qua Ý, thấy bé nó mắt sáng rỡ nãy giờ và còn nhìn anh mà mắt hơi long lanh. Cương nói: “Lát đi mua đồ he…”
Ý đột nhiên bay vô ôm anh một cái, 2 bầu vú bánh bao sữa ép vô đầu anh. Ngọc quay lại nhìn thấy, lúc đầu cũng ngớ mặt ra, nhưng chắc em nghĩ Ý nó mừng quá nên vậy, xong Ngọc lắc đầu rồi quay vô nấu tiếp. Riêng Cương thì cứng muốn nổ bi.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
3 anh chị em ăn uống xong cũng gần 12h. Cương không vô phòng Tuyền được, nên cứ nằm ở ghế ngoài phòng khách. Lát sau, Ngọc đi ngang, thấy anh vậy nên kêu:
– “Ý với anh Cương lên phòng em chơi nè! Mở máy lạnh cho mát!”
Ý thì vô tư đi lên trước, còn Cương lúc đầu cũng hơi ngại vì chỗ 2 chị em, tự nhiên chui vô. Mà thấy ở dưới này tuy không nóng, nhưng chán… nên cũng lẽo đẽo đi lên.
Ngọc đi trước, Cương theo sau. Anh nhìn lên thấy 2 cái mông tròn lẳn của Ngọc, cộm lên cái quần lót đang ôm sát vào khe bướm, lộ ra chỗ hõm ở giữa… Cương giơ hai tay ôm lên hông Ngọc làm em bất ngờ, đánh vô tay anh cái cho chừa tội dê, nhưng không kéo tay anh ra. Bé Ý vừa vô phòng là chui ngay vào toilet đóng cửa lại. Cương thấy còn mỗi Ngọc, nên anh ôm eo em nó từ phía sau. Ngọc dùng dằng la anh:
– “Ý nó trong kia mà anh dám quậy em hả… Bỏ ra nhanh…”
Cương cũng không sợ, nên thò tay xuống miết dọc khe bướm của em và bóp lấy 2 bầu ngực từng úp vô mặt anh trên cây. Cương giỡn giỡn:
– “Sữa của anh đâu rồi… Cho anh miếng đi…”
Ngọc: “Đập chết anh giờ chứ sữa… Em vắt sữa anh cho biết…” – rồi em luồng tay xuống bóp thằng ku anh rất mạnh làm anh nẩy cả người.
Vậy mà Cương cũng còn lì lợm, mút môi em 1 cái mới chịu tha. Rồi chừng 3s sau bé Ý đi ra. Ngọc lui cui làm gì đó, còn anh nhìn Ý mà sực nhớ gì đó rồi nói:
– “Hôm bữa anh mua cho bé Ý mấy bộ đồ nhìn dễ thương. Hông biết bé nó mặc hết chưa?”
Ngọc: “Em thấy Ý nó mặc có 2 bộ à anh. Còn mấy bộ kia hông biết sao… Chắc hông vừa.”
Cương hỏi bé Ý rồi đưa đt cho bé bấm. Bé Ý nói sợ dơ đồ mới, nên mặc 2 bộ thôi. Cương nói:
– “Uhm. Anh mua nhưng cũng canh cho vừa chứ. Với lại lúc về có cho Ý mặc thử để không vừa rồi đem ra đổi nữa.”
Ngọc: “Ý sướng nha! Có anh nuôi tử tế lắm luôn. Chị muốn như em còn không có.”
Cương: “Đây đưa người anh ngắm đi, rồi anh lên cửa tiệm mua cho mấy bộ”
Ngọc lại “chát” cho anh một cái lên vai cái tội dâm. Ý ngồi đó che miệng cười tủm tỉm.
Ngọc nói: “Ông này thấy vậy chứ xấu xa lắm… Em phải coi chừng ổng! Bị ổng ăn hiếp thì nói để chị xử.”
Bé Ý biết trước Ngọc rồi, nên ẻm chị che miệng cười tiếp.
Xong 3 người… đúng ra là 2 người cứ ngồi nói xàm xàm cho tới gần 13h hơn, Ngọc đuổi Cương ngoài để thay đồ. Chắc nếu không có Ý ở trong, anh đã nhào vô “phụ” Ngọc thay đồ rồi.
13h30, Ngọc đi ra khỏi phòng trong bộ đồ công sở bình thường. Tuy vậy anh vẫn thấy bị cứng khi nhìn xuyên qua được lớp áo, có cái áo ngực đen lờ mờ ẩn bên trong chiếc sơ mi trắng của em. Còn bên dưới cái quần ống bó, không biết là cái gì.
Cương vừa thấy em đóng cửa là anh nhào tới chụp lấy tay em nó mà cắn nhẹ. Ngọc la lên:
– “Ah… anh này…”
Cương: “Mặc đồ sexy quá nè… Hi hi… Như vầy chắc bị người ta theo dữ lắm.”
Ngọc: “Ờ theo đi… Em đạp cho văng bi…”
Cương xụ mặt xuống, che hạ bộ lại. Ngọc lườm lườm rồi cười cười. Rồi em dặn:
– “Lát anh có đi, nhớ khóa cửa đồ này kia cẩn thận đó…”
Cương: “Uhm.” – Rồi sờ tay lên ngực em mà bóp nhẹ một cái.
Ngọc bặm môi đánh vô ngực anh tới tấp… muốn rớt luôn núm ti. Rồi anh dìu em xuống nhà, ra sân, rồi dắt xe em ra cửa. Xong nhìn em từ từ chạy đi xa dần. Trong lòng anh có gì đó buồn buồn… vu vơ. Cương lại quay vào trong phòng, nơi bé Ý ngự trị bên trong.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Cũng chả lâu sau khi Ngọc đi làm, Cương lại dẫn em ra sân, đi lại vô trong coi cửa nẻo khóa hết chưa, và cả 2 cũng tiến ra đường, đích đến là cửa hàng đt rộng lớn.
Đi vào cửa hàng điện thoại, Cương thấy Ý cứ há miệng ra, mắt nhìn hết chỗ này tới chỗ kia của cửa hàng chứ chả thèm nhìn vào cái điện thoại nào. Cũng dễ hiểu thoi, thời giờ chứ có phải trung cổ đâu mà người ta xa lạ gì với thiết bị điện tử. Chắc do cửa hàng nhìn đẹp nên em nó chú ý cách trang trí, đèn đóm vậy thôi. Cương nắm tay em, không biết nhìn 2 đứa như cặp tình nhân, hay 2 anh em nữa… anh dẫn em đi vòng vòng mấy quầy điện thoại của các hãng, trừ hãng của tụi Trung Quốc. Tới lui, lên xuống lầu thấy Ý cái điện thoại nào cũng quẹt quẹt vô, rồi cầm lên nghía mặt trước sau xong để xuống. Cương thấy không biết em muốn cái nào, nên đưa đt mình cho em gõ. Anh hỏi:
– “Sao, muốn mua cái nào… Anh mua được mấy cái tầm trung thôi đó… Được cái nào thì khều anh…”
Ý nhìn lên mặt anh, mắt long lanh và nhe răng cười như mấy cô lễ tân chào khách vậy, em vòng qua ôm chặt tay Cương làm bầu ngực em ép sát vô tay anh. Bữa nay Ý chỉ mặc cái áo thun cổ hẹp và cái quần thun không bó sát, kèm đôi giày pata trắng tầm trung mà bữa kia Cương mua cho. Nhìn em đúng như đứa học sinh đi chơi hội. Em gõ:
“Em thấy cái nào cũng đẹp… anh mua cho em cái nào rẻ nhất là được rồi.”
Cương “uhm” một cái, rồi lựa một cái điện thoại gần 10tr. Xong ra tính tiền… Nhanh gọn lẹ. Mặc kệ cho em cứ vỗ vỗ rồi lắc đầu. Chắc em nó chê đt rẻ bèo đó mà. Xong xuôi khâu thủ tục này nọ, Cương đưa cho em nó luôn. Nhìn thấy vẻ mặt em sáng rỡ vì bị Cương tặng cho cái đt không ra gì… em ngồi đó bấm bấm gần 10″, không biết trời trăng mây đất gì hết. Đến nỗi con bé (hoặc cái chị) nhân viên làm thủ tục cho 2 anh em hỏi thăm Cương để biết bé Ý là ai, rồi nhìn dễ thương quá… các kiểu. Cương chỉ nói em nó là em họ, bị câm không bẩm sinh, đt cũ hư nên ra mua cái mới vậy thôi. Vậy mà bé Ý cũng chả quan tâm, cứ cắm mặt vô cái đt. Cương với cô gái nhân viên cũng ngồi cười. Rồi cô gái đó ghi số đtdđ cho Cương và nói là có bị hay cần gì thì gọi cổ để trao đổi. Và Cương mới quay qua kêu Ý đi về. Leo lên xe mà em nó vẫn hí ha hí hửng, Cương kêu cất đt vô không thôi bị cướp giật… thì em nó mới cất vô, rồi ngồi vòng tay ôm anh cứng ngắc. Còn cố ép thật chặt 2 núi đôi vô lưng Cương, làm anh không còn tinh nhưng ku vẫn nứng. Và rồ ga chạy về biệt thự.
Mở cửa, dắt xe vô sân, rồi 2 đứa đi vô phòng Ngọc, rửa ráy xong xuôi. Cương đi lại phía giường thì thấy bé nó ngồi xếp bằng, quay mặt ra cửa sổ mà bấm đt. Lúc này Ý đã thay cái đầm ngủ vải bóng, kín cổ với vài chi tiết hoa văn, mép áo dài tới gần nửa đùi, màu hồng ngọc trai.
Cương nhìn Ý thấy ghét… anh giật cái đt lại và chọi nát bét vô tường… (xàm chút chơi).
Cương ngồi sát rạt kế bé Ý, 2 tay vòng qua ôm eo bé, cằm anh đặt lên vai bé và nhìn vào đt của bé. Ý quay mặt qua nhìn Cương, anh vừa quay qua nhìn lại thì bé đã ôm hai tay lên cổ anh rồi hôn lên môi anh. Mấy đọc giả nghĩ 2 đứa quất nhau luôn hả… không có đâu… Vì lát sau, Cương mượn đt của Ý rồi chỉnh sửa gì đó, rồi cài một ứng dụng đọc tiếng Việt được đánh giá cao vào trong máy. Cương nói:
– “Sau này, em gõ gì muốn nói cho anh chị… thì ấn vô icon này để nó đọc ra âm thanh, đỡ có đưa qua đưa lại cho người khác coi, lỡ ai lạ… người ta giật bỏ chạy.”
Ý nghe xong, bé gật gật rồi cười vui vẻ, 2 tay vẫn ôm chặt lấy eo Cương như để hút hơi ấm của anh vậy. Cương cũng đưa cho bé thử cái app đó. Test đi test lại một hồi, Cương nghe âm thanh từ điện thoại phát ra:
– “Anh Cương ơi…” – Ý cười rung rung vai.
Cương: “Sao em…” – Cương chỉ nhìn vô mặt bé.
Ý: “Hồi nãy em thấy anh cương với chị Ngọc trên cây. Có phải anh chị làm chuyện đó không…”
Cương mới nghe bỗng điếng người, mặt đơ ra nhìn bé.
Ý: “Em xin lỗi! Em chỉ tò mò. Anh đừng ghét em nha…” – Ý nhìn anh với đôi mắt long sòng xộc… lộn… long lanh.
Cương dần thở nhẹ, dịu người lại. Anh mò ra ngồi sau lưng Ý, vòng tay ôm lên trước eo bé, ép hạ bộ mình vào mông bé. Rồi nói:
– “Không sao đâu bé. Tại anh không kiềm chế được nên gần ai dễ thương là anh vậy. Có cái là không để mấy chị em khác hoặc ai khác biết là được rồi. Còn nếu em thấy khó chịu, thì cho anh chị xin lỗi!”
Ý: “Không có gì đâu anh. Em mang ơn anh chị nhìu. Em không nói gì đâu. Em chỉ nhắn tin gửi cho mấy chị kia thôi…”
Cương đơ mặt lần nữa. Thằng ku bình thường luôn cứng ngắc vì bị rối loạn, nay cũng xìu mềm èo xuống. Chợt Ý che miệng cười khúc khích, rồi gõ:
“Em chọc anh chút thôi. Chứ em hiểu mà. Anh đừng lo nha…”
Cương thấy bé nghịch quá, nên anh luồn tay vô trong đầm ngủ bé, tiếng tới 2 bầu ngực “không vỏ” mà nắn bóp, còn thằng ku thì hồi sức lại mà cứng lên, chĩa vô khe mông bé đằng sau. Ý cười “hm… hm…” như bị nhột. Rồi Ý thoát app đó ra và nghiên cứu cái điện thoại. Cứ hễ không biết chức năng hay thứ gì đó, bé chỉ chỉ tay vô rồi quay mặt ra kêu Cương. Anh vừa nói, một tay chỉ bé, còn tay kia vẫn mân mê hai bầu vú bánh bao của bé… lâu lâu kéo nhẹ đầu ti đàn hồi, nho nhỏ của bé ra, làm bé “Ơ…” lên, rồi nhìn lại màn hình điện thoại…
Chỉ những cử chỉ nhẹ nhàng vậy thôi, chứ không có gì mạnh mẽ hơn. Một phần vì Cương cũng mệt từ sáng giờ, phần vì không muốn đè Ý ra mà hì hụt trong khi cố tình muốn bé làm quen với cái đt và có cảm giác bình yên bên anh. Và rồi anh cũng ngã người ra sau nằm nghỉ. Bé Ý thấy vậy, cũng chui chui vô lòng anh, quay mặt vô tường mà tiếp tục nhấn đt.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Chìm vào giấc ngủ một lúc lâu kể từ khi đi mua đt về… Cương mơ màng tỉnh dậy, nhìn xung quanh thấy không tối hẳn, mà vẫn có ánh sáng vàng vàng đâu đó chíu vào phòng qua tấm kính cửa sổ. Không ai nằm hay ngồi cạnh bên Cương. Anh uể oải ngồi dậy, cầm đt lên check… đã 18h55, Saturday.
Mở cửa bước vô nhà tắm để chỉnh chu lại nhan sắc xấu xí và quần áo nhăn nheo. Cương đi khỏi phòng, lướt xuống cầu thang từ từ. Chưa thấy ai, nhưng anh đã nghe tiếng của 2 – 3 người đang xì xào, cười giỡn và có thêm cái tiếng ai đọc chữ trong điện thoại. Đến gần nấc cuối cùng của cầu thang, anh nhìn lên phòng khách thì thấy chị em Huyền, Sương, Ý đã ngồi trên sofa, nhìn về phía Ý mà làm gì đó.
Cương lết lại gần, chưa kịp hỏi han, thì Huyền dâm công chúa đã lên tiếng:
– “Nha… Cương nha… Mua đồ tặng Ý luôn… Giàu quá nha…”
Cương: “Ui… Mua cho bé nó có cái đt riêng xài, rồi nói chuyện cho dễ, chứ cầm đt đưa qua đưa lại coi chữ không, biết chừng nào mới xong.”
Huyền: “Hôm bữa chị tính đưa cái đt cũ của chị cho bé nó, mà lu bu quá nên quên luôn.”
Sương: “Em cũng quên nhắc chị luôn đó! Ờ mà anh… Sáng giờ anh cưa cây gì đó rồi ở đây hả… Ý mới nói tụi em biết.”
Cương: “Ừa… Còn mấy khúc cây ở ngoài, ai muốn lấy làm thớt hay làm gì làm.”
Huyền: “Ui em ơi! Tụi chị có biết làm gì đâu. Để bữa nào kêu rác người ta tới dọn đi. Để đó chật.”
Cương: “Uhm. Ai biết chị em làm gì làm. Chứ em cũng tính tận dụng làm đồng hồ treo tường, hay bàn ghế gì đó, để ngoài đó nhìn cho vui.”
Sương: “Wao… Anh làm được hả… Y… vậy cũng được đó. Hi hi… Mấy cái đó làm được chắc cũng dễ thương lắm nha.”
Huyền: “Ghê ta… Vậy làm cho chị cái ghế nhỏ cho con bé chị nó ngồi đi cưng. Biết làm hông…”
Cương: “Ai biết đâu chị… Em chưa coi lại coi gỗ ghiếc nó ờ sao rồi mới tính được là làm ra cái gì.”
Huyền: “Uhm, nhớ đó. Chứ chị tính mua cho con chị cái bàn cái ghế gỗ, mà thấy toàn gỗ dỏm với bự quá, bé nó khỏi có ngồi được luôn á.”
Cương: “Uhm, vậy đi. Giờ em về nhà còn tập thể dục này kia nọ nữa.”
Sương: “Ủa… Anh không ở lại ăn với tụi em luôn đi…”
Huyền: “Ờ… cái thằng… Mấy bữa trời trốn chị đi đâu. Mới gặp nay là né à…”
Cương cứ: “Ơ… ơm… Mấy nay bỏ tập thể dục nhìu rồi. Giờ về tập mới có tạ đồ, dụng cụ tập chị ui…”
Huyền: “Muốn tạ hôn… Đây chị làm tạ cho cưng tập. Hé hé…”
Sương nhìn qua Huyền rồi cúi mặt tủm tỉm cười. Bé Ý thì che miệng hùa theo. Cương hơi đớ mặt ra kiểu “bà này bả nhây”, anh nói:
– “Về nhà còn vợ con nữa chị ui…”
Huyền: “Ô ghê vậy… Có vợ con luôn hả… Xạo… Vợ ở đây cả bầy không lo, đi lo con nào…”
Cương hết nói nổi với bả luôn. Xong Sương kêu:
– “Thôi anh ăn đi, rồi lát muốn về gì về. Nãy nấu dư ra cho anh á. Không ăn là sáng mai tụi em dậy sớm, ăn cơm nguội nữa. Đi đi…”
Huyền: “Ở lại đi cái thằng này… Ăn để rửa đt của bé Ý nữa chớ…”
Cương nhìn qua Ý, thấy bé nó bặm môi cười… thôi coi như chiều chị em:
– “Ừa… Vậy em ăn chút rồi về… Mấy chị em ăn hiếp em hoài…”
Huyền: “Phải hôn… Ai hiếp ai vậy ha…” – xong Huyền cắn môi cười cười, nhướn nhướn lông mày lên như khiêu khích Cương vậy.
Mọi người cũng tụ nhau ở bàn ăn để nạp năng lượng. Bữa nay thấy có con của Huyền cũng đi vòng vòng mẹ nó chơi. Thường thì con trai giống mẹ, con gái giống… ai chả biết… nhưng bé con chị Huyền có nét mặt hao hao như Huyền. Cũng cái môi nho nhỏ, mũi không cao mà bé xíu, hình dạng gương mặt cũng hơi tròn như mẹ nó. 4 chị em ăn xong cũng gần 19h30. Lúc này thấy Minh về. Chị chưa kịp làm gì thì Huyền la:
– “Chị ơi… Bữa nay Cương nó có chuyện đặc biệt nè. Lên làm gì rồi xuống đây nhanh, em cho coi. Hi hi…”
Minh ngớ người ra chả hiểu gì, chỉ nói: “Cái gì hay dạ Cương…”
Cương với tay qua đánh vô vai Huyền một cái rồi nói: “Không có gì đâu chị. Hm hm…”
Minh nhìn Huyền lườm lườm, rồi nói: “Lâu lâu Cương nó qua chơi mà cứ chọc em nó… Cái con này…”
Huyền: “Cương nó chọc em được chứ em có gì để chọc nó đâu…” – với vẻ mặt như vô tội.
Minh trề môi, lắc đầu rồi đi lên lầu tiếp. Dưới này, Cương với qua tính tán vô vai Huyền thêm cái nữa, ai ngờ bả né… hồi sao bả bị lật ghế, ngã ngửa ra sau cái “rầm”. 2 chị em còn lại và Cương vội vàng lướt qua đỡ Huyền dậy. Cương nói:
– “Đó cái tội chọc tui đi…”
Huyền thì lồm cồm được anh với Sương đỡ ngồi dậy. Chị cứ:
– “Hực hực hực! Ui da… Đau quá à…”
Tới khi Cương nhìn kỹ, thấy cùi chỏ Huyền đỏ chót khi anh vạch tay đang ôm của chị ra. Tự nhiên anh thấy có lỗi. Còn con bé con chị thì cứ đứng cách đó chừng 2m cứ nhìn mẹ nó than khổ. Cương vội lấy cục đá trong tủ lạnh ra ướp vô tay Huyền. Chị vừa than đau vừa đánh anh mấy cái:
– “Chơi ác… Chơi ác nè…”
Cương chả biết nói gì thêm. Cứ ngồi đó ép cục đá vô cùi chỏ của Huyền. 2 chị em kia của cười cười, im im xong dọn bớt chén dĩa dơ đi. Một lúc sau Minh đi xuống, thấy 1 đám đang lố nhố nên hỏi:
– “Cái gì vậy mấy đứa… Bị gì vậy Huyền…”
Huyền tính hả miệng nói chưa được, thì Cương chen vô:
– “Chọc em nên bị em đánh đó chị ui…”
Minh: “Vừa lắm… Thấy em nó nhỏ mà cứ ăn hiếp… Mốt đánh mạnh lên em…”
Huyền: “Ơ… Em có làm gì nó đâu! Chị này, chị em không giúp, đi giúp cái thằng này… Hu hu…” – khóc kiểu giả tạo.
Cương nhìn thấy bả cũng dễ thương, nên cười cười. Ai dè bị Huyền vò đầu 1 cái rồi ấn xuống cái.
Minh hỏi: “Rồi nãy tính nói gì mà đặc biệt gì đó… là sao?”
Sương: “Dạ… Cương mua cho bé Ý cái điện thoại chị…”
Minh: “Ủa vậy hả? Đâu đâu…”
Huyền: “Ý kìa… Khoe quà bồ tặng đi em. Hi hi…” – cung không chừa cái tật.
Cương nhìn Huyền chằm chằm rồi lườm chị. Bé Ý chỉ cười cười và vẫn ngồi đó. Tới khi Minh đến gần bé rồi nhìn lướt qua cái. Chị ngồi xuống bàn rồi nói:
– “Hi hi… Sướng quá nha… Bồ chị còn chưa tặng mà em được rồi…”
Cương nhìn qua chọc Minh: “Ủa… Em tưởng chị sắp lấy chồng luôn chứ bồ gì nữa…”
Minh cười “ha ha ha…” rồi nói:
– “Chị giỡn thôi chứ bồ bịch gì. Lâu lâu có mấy ông chỗ làm rồi chỗ câu lạc bộ rủ đi chơi thôi chứ có gì đâu.”
Huyền: “Ui… Chị mà không có bồ hả… Nhìn tướng vầy, thằng nào không sáp vô…”
Minh: “Ui bê đê không em ơi… Mấy đứa đẹp đẹp chỗ chị, không bê đê cũng trai bao. Còn có mấy ông dê dê thì miễn. Nhìn ham hố thấy ớn.”
Huyền: “Ù… Đúng rồi, nhà mình cũng có thằng Bóng nè chị. Tiếc ghê… Nhìn cũng đẹp mà bị cái…”
Cương chồm lên nhéo vô đùi Huyền cái. Mấy chị em phì cười.
Minh: “Cái con… Bị vậy còn lì… Em… (Nói Cương) Mốt nó mà vậy… quất luôn cho chị…”
Huyền vẫn ôm ôm cùi chỏ nhưng vẫn cố la lên:
– “Nó quât nổi em, em cũng mừng á. Há há há…”
Cả đám cũng không nói được gì với Huyền dâm công chúa. Xong rồi Ý đi qua chỗ ghế phòng khách ngồi, Sương với con Huyền cũng lẽo đẽo đi theo, rồi 3 người tụm vô xì xầm gì đó chả biết. Cương hỏi Minh:
– “Ủa chị Minh… Chị tập gym lâu chưa?”
Minh: “Hả… ờ… chị mới tập có hơn 3 năm thôi em. Em sao…”
Cương: “Em cũng cỡ đó chị. Hồi đó em ốm yếu, bị ăn hiếp nên sau này đi tập cho khỏe…”
Huyền chen vô: “Khỏe rồi đi ăn hiếp lại người ta đúng hôn… Hè hè…”
Minh: “Cái con này… Chị tập cho có nét chút. Với nhờ vậy, mấy ông khách thấy khoái lắm, vô cửa hàng thấy chị là cứ sáp vô. Bởi mới bán được hàng. Thêm cái biết ăn nói nữa. Nên mấy cha dê dê cứ rủ chị đi chơi rồi gạ gạ… Chị biết thừa… Nhưng cũng phải từ chối khéo em ơi…”
Huyền: “Ông nào gạ đâu. Chỉ em coi… Há há…”
Minh: “Mày thì suốt ngày. Có con có cái mà cứ nháo nháo lên…”
Huyền: “Xía… Người ta nói giỡn thôi… chứ người ta chuộng trai đẹp, trai sạch với có tài thôi. Dính chi mấy đứa xàm xàm. Phải hông… Cương”
Cương: “Tui tán zú bà à…”
Minh che miệng cười “há há há…” rồi nói: “Má… cái tay vậy còn lì… Chắc kêu thằng Cương làm thêm tay kia nữa cho đều. Há há há…”
Huyền lườm lườm 2 chị em Cương – Minh rồi đứng dậy dọn dẹp bớt đồ dơ đi rửa. Minh lại nói với Cương:
– “Nay Tuyền nó đi chơi với bạn trai rồi đó. Chứ không là nó phụ em xử cái con Huyền này rồi a.”
Lúc này Cương nhớ tới Tuyền, không biết giờ em nó sao, mà đâu dám nhắn. Anh chỉ ngồi với vẻ mặt hơi buồn buồn. Minh ngó tới ngó lui, ngó nghiêng ngó dọc mặt anh rồi hỏi:
– “Ú… Làm gì buồn vậy cưng? Nhớ Tuyền hả? Ha ha…”
Huyền đứng chỗ bồn rửa cũng với giọng lên:
– “Buồn chứ gì nữa… Vợ đi chơi với trai mà. Há há…”
Cương vẫn im re, tỏ vẻ bó tay với bà Huyền dâm. Minh hỏi:
– “Ủa vợ gì… chồng gì…”
Huyền: “Hai đứa cứ vợ chồng với nhau miết. Xà nẹo xà nẹo thấy ghê luôn á…”
Cương hơi cứng người, sợ Huyền tiết lộ bí mật quốc gia. Anh cũng không nói gì, nghĩ là càng cãi thì càng lộ. Nên cứ im. Minh nói:
– “Ò vậy luôn hả… Rồi 2 vợ chồng chừng nào đám cưới, đẻ con vậy… Ha ha…”
Cương lỡ rồi, thôi hùa theo luôn: “Chưa lựa được ngày chị ui. Mốt có em gửi thiệp cho.”
Minh nói: “Mà đúng thiệt chứ… Nhìn ở ngoài cứ tưởng thằng Cương với con Tuyền 1 cặp… ha Huyền… Chứ thằng bồ nó lâu lâu mới thấy, nhìu khi thấy con bé nó cứ đi học, đi làm rồi ở nhà với mấy chị thôi. Hiếm khi thấy đi chơi gì lắm em ơi.”
Huyền cũng không nói gì. Cương mới nói:
– “Chắc bồ bé Tuyền cũng bận đi làm đi học thôi chị ơi. Bởi vậy ít có hẹn hò, chơi bời gì lắm.”
Minh: “Chị cũng không biết. Nhưng đàn ông mà cứ chăm chăm vô làm, bỏ bê vợ con, vậy cũng không hạnh phúc đâu em ơi.”
Cương thấy chị nói cũng đúng nên im. Tưởng đâu sẽ có 1 khoảng lặng để những bộ não suy nghĩ về chuyện đời, chuyện gia đình… thì Huyền la lên:
– “Ui da… Xiiiiiít… Đơ cái tay luôn… Xiiiiít…”
Minh: “Gì đó Huyền…”
Cương cũng ngó qua. Huyền la:
– “Tay đau quá. Duỗi ra cứ đơ đơ, đau đau…”
Minh: “Sứt thuốc sức đồ gì vô chưa. Cũng mày không… chọc chi Cương nó đánh. Lần sau đánh mạnh hơn nha Cương. Ha ha…”
Huyền cứ nhăn mặt như khỉ xuýt xoa, rồi giũ tay cho khô nước, xong đi vô phòng… Cương nhìn thấy cũng có lỗi… anh chỉ chỉ vô phòng Huyền ra hiệu với Minh gì đó… rồi anh đi vô phòng Huyền coi sao.