Vẽ tranh – Phần 109

Phần 109
Cương với lấy chai nước suối.
“Uống nè chị…” – đưa cho bs Thanh.
Chị bs cười phì cái, 2 trái đào rung rinh kèm 2 cái cuốn.
“Có vụ này nữa hả…” – bs Thanh.
“Uống cho dễ ra nước bôi trơn…” – Cương.
Chị bs vừa cầm chai nước vừa uống, trong khi Cương cứ xoa bàn tay xung quanh đùi, kế sát cái khe của chị. Rồi 2 người lại quay về chuyện chính. Cương kéo áo blouse chị cao tới giữa lưng để tránh việc nước dừa nhiễu trúng. Anh ủi ủi đầu thằng ku nhớt bóng vào nơi được cho là cái lỗ sung sướng.
“Ah… Ah…” – bs rên nhẹ, nhìn chăm chú hạ bộ mình.
Sự tê não dâng trào, khi cả cái đầu đỏ hỏn của thằng nhỏ mất tiêu trong khe bướm chị. Thanh giật nhẹ người vì sao sao đó, làm 2 cái núm hồng rung rinh, 2 trái đào mềm sóng sánh. Có con 2 đứa rồi, mà bộ ngực còn tưng nẩy như gái mới lớn. Đặc biệt chóp ngực hơn nhọn, chĩa lên trời như 2 ngọn núi lửa. Cương vừa nhìn ngực, vừa từ từ nhồi cây dừa vào trong.
“Hơ hơ hơ hơ…” – chị thở liên hồi khiến ngực nhấp nhô.
Sự siết chặt lại xuất hiện rõ ràng khi khúc dừa càng tiến sâu vào trong. Cảm giác cả thân ku bị ép từ mọi phía cực kỳ phê não, sướng zái. Cương ngừng lại, vừa thở, vừa tận hưởng cái ấm nóng và co bóp bên trong chị, khi cả khúc dừa bị lún tới tận gốc. Rồi anh lại chầm chậm rút ra, có thể nói là khoảng 2 – 3s để khúc vừa lộ nguyên con ra ngoài. Vậy là Cương cứ lặp đi lặp lại động tác đó gần chục cái. Mỗi lần vậy, cứ thấy phản ứng như cơ thể chị bs tiếp nhận 1 vật thể to lớn đâm vào, mà mặt mày nhăn nhó… Cương không thương xót, ngược lại càng khoái chí. CÙng lúc vuốt cặp đùi, bờ mông trắng nõn mịn màng sướng tê tay. Rồi thì Cương bắt đầu thụt nhanh, kèm theo những cú mút thịt, hôn da chân chị. Làm vậy khiến chị co giật vì nhột, và uốn éo, quằn quại vì thốn. Cương thấy rõ mình không còn dập nhanh như hồi trước nữa, nguyên do cũng dễ hiểu, vì biết được kích cỡ thằng ku đã lớn hơn trước xíu. Dù qua lớp cao su dai dẻo, nhưng mấy cái “rễ dừa” hoạt động y chang mấy cái gai, vân bánh xe offroad. Nó cộm lên như tăng thêm ma sát làm cho Cương không ấy nhanh hơn được. Bs Thanh chắc không kiềm được, mà rên la có phần hơi to tiếng, kèm gương mặt ửng đỏ như mới phơi nắng.
“Ưm… ứm ưm… ứm ứm ứm…” – tiếng rên vô cực bị nén lại của chị khe Cương dùng miệng mình ngoạm vào đôi môi mọng.
Khi nãy không có điểm tựa, lo bấu nệm, cấu gối… thì giờ chuyển qua làm tương tự trên gáy và lưng Cương. Chị quắp 2 chân còn đang mang vớ quần sau mông Cương, cố tình trợ lực kéo hông anh ép mạnh phía chị như để cây dừa đâm sâu, mạnh hơn. Được 1 lúc, Cương thấy rõ bầu sinh tinh của mình bị 1 mớ dịch nhờn chảy ướt hết bề mặt xung quanh. Giống như cả khoang bướm bị cây dừa chiếm trọn, không còn khoảng không nào cho thứ khác có thể ứ lại bên trong, nên nó trào ra ngoài không hồi kết. Chắc do tướng chị nhỏ nhắn, nên cái lỗ cũng tỉ lệ thuận theo, chứ cây dừa có bự thêm được nhiu đâu…
Đúng là bs Thanh khám bệnh mát chym, Cương thấy có dấu hiệu của sự bùng nổ. Thấy cây dừa có vẻ nở gần hết cỡ, khó di chuyển hơn là đủ biết rồi. CƯơng nhịp chầm chậm lại, xong ngưng. Chị Thanh chắc nãy giờ chờ cơ hội này mà nằm thở hổn hển, kéo đầu Cương ụp vô ngực chị. Cương tính nhổm dậy, mà chưa dám, vì thông cảm cho bà mẹ 2 con yếu đuối lấy hơi, hồi sức. Lát sau thấy bình ổn, Cương đứng thẳng dậy.
“Mệt chưa chị…” – Cương hỏi thăm.
“Hứm…” – đó là câu trả lời của chị.
Cương đổi thế. Anh kéo một chân chị thả xuống đất, xoay nghiêng người chị lại và vác 1 chân kia lên vai mình. 2 trái đào ép vào nhau vì trọng lực trái đất, làm khi nhìn từ bên hông, thấy như nó bự hơn nữa. Cương tiếp tục đâm chị tiếp. Cơ thể chị bs tưng nhún lia lịa, đặt biệt 2 núm hồng đỏ vểnh tới vểnh lui. Cương chộp 1 tay lên mà nắn bóp thỏa thích vào đó, tay kia anh nắm vào bàn tay chị để chị có điểm bấu víu. Bs Thanh siết chặt tay Cương mà kéo thêm lực, cũng là để nói thầm với anh “Mạnh nữa đi em… dồn dập lên em…”.
Cương chiều chị. Anh bất chấp cái định luật ma sát của ông nào đó phát hiện ra… mà dập vào khe bướm không thương tiếc. Lúc này, chị chắc thốn không chịu nổi mà phải níu lấy ngón tay Cương, kê lên miệng mà cắn. Cương vừa đau ngón tay, vừa thấy hơi rát ở thân dừa, vì mép quần lót đang muốn trở lại bọc lấy khe bướm, nhưng vướng khúc dừa nên tì luôn vào đó.
“Ủa sao thấy mát mát vậy ta…” – Cương tự hỏi trong đầu.
Anh cúi xuống nhìn, không còn thấy bao cao su dính miếng nào trên thằng ku. Không hiểu nó chạy đâu mất tiêu luôn. Ấy vậy mà không hề dừng thụt, tiếp tục dù sống hay chết. 2 cơ thể vẫn đưa đẩy nhau, Cương chồm lên gần mặt chị bs.
“Chị ơi…” – Cương.
“Hơ hơ hơ… Gì… em…” – bs Thanh.
“Cái bao… tuột đâu mất tiêu rồi…” – Cương thều thào.
Chị chợt nhổm đầu lên, nhìn xuống dưới nhưng đâu có thấy rõ. Bèn nhả ngón tay Cương ra, với tay xuống mà kẹp hờ 2 ngón 2 bên thân dừa như tự cảm nhận. Chị ngước lên nhìn Cương với vẻ mặt đờ đẫn. Tưởng đâu chắc bị ăn chửi, ăn đập te tua… ai ngờ chị vẫn để Cương thúc vào hạ bộ, rồi kéo đầu Cương lại gần hơn.
“Lát… đừng có… bắn vô được rồi…” – bs Thanh.
Không ngờ chưa biết Cương có bệnh lậu, bệnh dại gì không mà chị dám cho ổng chơi trần như vậy. Cương còn nứng ác hơn nữa. Nhích đầu xuống chút để bú được vào 2 trái đào tiên, tay kia chống lên nệm giữ thế. Tay còn lại với xuống kéo chân chị khỏi vai mình, rồi xoay thêm chút cho đôi chân trắng nõn kẹp vào nhau ở 1 bên. Anh mới lòn tay vào giữa mà day nhẹ âm vật chị. Hầu như mọi chỗ nhạy cảm trên người chị bs đều bị kích dục tột độ, 2 đùi chị chà xát vào nhau, ép vô tay Cương liên tục như vắt nước mía. Không biết đã tới giờ làm chưa, nhưng 2 chị em quần nhau tơi tả, rên la thảm thiết kiểu có kiềm hơi. Nhìn chị như đang dạng chân, nhón ngón múa ba lê. Mọi sự đều toát lên vẻ nghệ thuật trừu tượng không ai biết. 1 hồi sau, thứ nước cốt ít ỏi còn sót lại trong người Cương có dấu hiệu gần phọt ra.
“Ra nè… ra nè chị…” – Cương ngước mặt lên nhìn mặt chị thông báo.
Anh mới nhổm dậy, tính lùi hông về sau cho cây dừa rút khỏi khe bướm… thì bất ngờ chị bs túm cổ anh mà kéo xuống lại. Trong cái thế đó, vô tình làm khúc dừa mới lòi ra được 2/3, thì bị hút ngược vào trong. Không thể cản được quá trình sinh lý tự nhiên… Cương buông xuôi cho luồng dịch bắn thẳng vào trong chị, và đâm thêm vài cái chậm mà mạnh, dứt khoát. Chính thứ dịch trong người Cương đã bao phủ toàn bộ thằng ku vì anh thấy nó nóng như nước súp. Sự sướng tê lan tỏa khắp vùng hạ bộ, như thẩm thấu tận xương. Dịch nóng trong chốc lát đã bị nén ép vì không còn chỗ chứa, mà trào ra ngoài, chảy trúng bầu tinh. Nó đặc kẹo, kéo thành sợi khi bầu tinh ịnh vào khe bướm… và lùi ra xa. Nhìn như có con nhện bắn tơ, tạo cầu nối giữa mép lỗ và da zái. Chắc nó muốn mấy con nòng nọc chưa kịp hội tụ tại túi tinh có thể chui thẳng từ 2 bi, len qua lỗ chân lông mà trượt dài qua đường tơ, bon chen vào lỗ bướm để thám hiểm cho bằng bạn, bằng bè. Cũng may, Cương kết thúc bằng cách ép luôn 2 bi vào sát khe hồng chị bs và nằm đè lên chị… vừa xoa nhẹ bầu ngực, vừa há mỏ đớp oxy. Đầu dúi dúi vào cổ chị như em bé tìm hơi ấm của mẹ. Bs Thanh với tay xuống véo cặp mông săn cứng của Cương, còn tay kia thò xuống giữa 2 đùi mình mà mò lấy gốc dừa bóp bóp, y như đang muốn vắt hết nước cốt ra khỏi thân dừa.
Nằm 1 hồi…
“Nãy em tính rút ra á…” – Cương nhìn mặt bs.
Chị lườm anh cái:
“Đang ấm… tự nhiên rút ra cho gió lùa vô lạnh a… Để yên đó…”
Cương không ngờ chị lý giải 1 cách hợp tình hợp lý như vậy. Nói nhìu nữa mắc công cãi không lại người có hiểu biết sinh lý nam thượng thừa. Cương chỉ thỏ thẻ:
“Đau hông… Sao của chị khít quá vậy…”
“Khít cái đầu anh ớ… Người ta nào giờ vẫn vậy… có của anh càng làm càng bự ra thì có… Hứm…” – chị lườm, nhìn chỗ khác, rồi đá mắt lại nhìn Cương.
Thấy miệng chị chúm chím cười, Cương cũng không lải nhải nữa. Nhưng chị thì:
“Rồi cái bao đâu mất rồi… Bự vậy mà cũng để tuột á…”
“Em không biết nữa… Giờ em kiếm thử coi đâu nè.” – Cương.
Cương cũng ráng “chụt” vào môi chị cái, bị bs Thanh nhéo ti mấy cái giằng mặt. Xong Cương nhổm dậy, từ từ rút thằng ku gân guốc ra. Nãy giờ hồi sức cũng đủ thời gian cho nó teo lại xíu, nhưng lúc rụt vòi lại vẫn thốn. Biểu hiện rõ nhất là nét mặt chị Thanh hơi nhăn.
Cương vừa thu cây dừa lại thì quần lót chị lập tức đàn hồi, che luôn khe bướm trong chưa tới 1s. Đồ quỷ sứ…
Chị thì vẫn nằm nhìn Cương, còn anh lúi húi ngó xui ngó ngược dưới đất, trên giường, trong nệm gối, và mọi chỗ xung quanh. Vẫn không thấy bcs bí ẩn núp ở đâu… hay do sự ma sát nóng bừng mà tan biến vào không khí.
“Hông thấy chị ơi… kỳ ghê luôn á…” – Cương gãi đầu.
“Kiếm kỹ chưa á… Hay nãy đút vô… tháo bao ra rồi…” – bs Thanh cũng ngớ mặt ra.
“Không tin chị ngồi dậy nhìn đi… không biết nó biến đâu luôn á…” – Cương.
Thanh với tác phong te tua vì bị thằng bệnh hiếp dâm, ngồi dậy ngó xung quanh.
“Kỳ ta… Cao su chứ có phải bánh tráng đâu… mà tan trong nước trời…” – chị cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Tới khi chị tuột xuống giường.
“Áh…” – chị la nhẹ lên.
“Gì chị… Còn thốn hả… Hay tê chân…” – Cương.
“Không có… Tự nhiên ở đây nó kỳ kỳ…” – chị xoa nhè nhẹ ngón tay chỗ bụng dưới.
Nhìn cái quần lót chị, thực ra nó quá hớp hồn là Cương muốn đè ra thụt tiếp… nhưng lần đầu của chị mà… ai nỡ (lần đầu ăn nguyên cây dừa còn rễ). Cương nghi ngi có gì đó rồi, anh:
“Chị chị… Ngồi lên lại giường đi…”
“Hả… Chi…” – bs Thanh tròn mắt hỏi.
Cương không nói nữa, mà xốc nách chị bs nhỏ bé như con nít lên giường. Chị la “ey eý” thấy sợ. Bs Thanh trong cái thế nằm ngửa, 2 chân bị Cương đẩy co gập lên trước 2 trái đào, khe bướm chĩa ngang mặt Cương. Anh đút 2 ngón tay vào trong nơi chèm nhẹp dịch trắng.
“Áh áh… Chị đang thốn mà… làm gì nữa vậy em…” – Thanh kêu thảm thiết.
“Rồi đúng luôn…” – CƯơng kêu.
“Hả… Cái gì…” – chị nhăn nhó.
Cương lò mò 1 hồi… anh rút nhẹ 2 ngón tay ra.
“Pụp…”
“Nó nè… Hm hm…” – Cương giơ cái bcs trắng như con mực lên trước mặt Thanh.
“Ui trời ơi… Em làm sao mà nó mắc ở trỏng vậy… Ghê quá…” – Thanh chằng cái miệng ra.
“Em gì làm vậy… Tại chắc quần lót chị cạ cạ vô, hồi bcs nó tuột luôn ớ…” – Cương.
Bs Thanh liếc lên liếc xuống mặt Cương, rồi cái bao… cứ như vậy mấy giây. Đột nhiên:
“Hm hm hm… Ai biểu không cởi luôn quần chị ra chi…” – Thanh.
“Hoy… Để úp úp, mở mở mà đâm vô… nhìn sướng hơn… Hè hè hè…” – Cương.
“Sướng đầu em… Hồi sáng ra 1 mớ rồi… Giờ đâu ra nhìu dữ vậy ông…” – Thanh trách yêu.
“Em đâu biết bí ẩn đó đâu… Mà sao… Để em bắn vô luôn dạ…” – Cương.
“Hứm… Kệ tui… Lòi ra đứa nào nữa… tui bắt anh chịu á nha…” – Thanh cười cười.
Chị này vô viên. Cố tình ép Cương bơm sữa cho bú ngập họng dưới, mà giờ đổ thừa. Nhìn chị thấy ghét, Cương cương lại:
“Giỏi đẻ đi, rồi đưa đây em nuôi má con luôn… Hứm…”
Chị trợn tròn mắt, bặm môi, rồi vẫy tay kêu Cương:
“Ê… lại đây biểu… lại đây biểu…”
Cương tiến lại gần, không hề sợ sệt. Chị kéo cổ anh xuống, kê miệng vô tai anh:
“Quất thêm cái nữa… chị đẻ cho… Hm hm hm…”
Giờ tới Cương tròn mắt, anh nhìn mặt chị. Gương mặt đỏ ửng, nét cười tinh nghịch như teenage. Cương nheo mắt như hăm dọa:
“Sắp giờ vô làm… còn dám thách… Bữa sau đi… tui cho cô la làng luôn đừng trách…”
“Ưm… ưm ưm… Còn dám lần sau nữa hả… Giỏi làm giờ luôn đi… Xía…” – Thanh vừa cười vừa thách.
“Hông…” – Cương hất mặt lên.
Bs Thanh nhéo tai Cương trừng trị.
“Dám hông với tui á… Hửm hửm hửm…” – chị lắc lắc đầu Cương.
Chị nói thì nói vậy thôi, chứ tới giờ làm mất tiêu rồi. Ai dám đú đởn tiếp. Xong 2 chị em sửa soạn lại, make up các thứ để đánh lừa thiên hạ kiểu “chưa có cơn mưa nào từng ập vào đây”. Không để mất tgian chị bs, Cương ra về trong bất hạnh, kèm gương mặt khoái chá như mới được tắm tiên. Được chị dặn dò qua ngày mai lên lấy kết quả, còn chị thì được nghỉ nên chớ có mà ảo tưởng sẽ được gặp lại lần nữa.

To top
Đóng QC