Vẽ tranh – Phần 107

Phần 107
Vào căn phòng nho nhỏ, chắc cỡ cái nhà tắm dài. Bên trong có vài cái ghế, 1 cái bàn có máy vi tính chưa ai mở, chắc là để ai muốn “giải trí” thì vô đây coi phim ngây thơ dành cho con nít rồi cảm thấy sung sướng với bản thân. Cương vừa bật cái máy PC lên chưa kịp vô tới hệ điều hành là…
“Cạch… cạch cạch…” – ai đó tự dưng vô duyên mở chốt cửa ra.
Cương tá hỏa, mặt trắng bệch tê tái. Thì ra là chị bs Thanh ló đầu vào ngó qua ngó lại, còn cười hay không không biết vì vẫn còn đeo khẩu trang.
“U… mở máy luôn rồi đó hả… Nhớ khóa cửa lại nha em… Lỡ ai mở vô… kỳ lắm á…” – Thanh dặn dò với giọng vô cùng chững chạc kèm nữ tính.
“Hờ hờ… D… dạ dạ… Làm em hết hồn…” – Cương.
Thanh cười phì cái, xong đóng cửa lại. Một pha “ú òa” lãng xẹt mém phọt… máu bầm lên não rồi té ngửa, giãy đành đạch. Hên nãy giờ Cương mới lò mò chưa tháo bỏ xiêm y… không thôi mà gặp trúng thằng bóng nào dị hợm là thằng ku đang lâm bệnh bị bứng bỏ vô chỗ chứa cặn bã của gã nào đó rồi.
Cương mở web xxx lên để coi mấy bài tập thể lực dai lì của mấy đôi trai gái. Anh lôi thằng ku ra mà nựng nó cường độ mạnh. Một hồi lâu, chắc hơn 10’…
“Áh… Đau đau… Bỏ cái tay ra…” – thằng ku la hét đòi ngưng lại.
Từ nãy giờ, Cương coi những cảnh cao trào nhất, nhân vật sinh động dục nhất… nhưng anh lại không thể nào lấp đầy được cái hũ chứa nước cốt dừa kia, dù chỉ là 1 giọt. Tay mỏi nhừ, thằng kia cứng thì cũng có, nứng cũng vậy, nhưng làm như hình ảnh trẻ thơ trên kia không làm cho thằng ku có thể sặc sữa mà ói ra được.
“Không lẽ bị nghẹt rồi ta…” – Cương tự hỏi.
Đành ngồi nghỉ xíu, rồi tranh thủ lướt lướt, kiếm có “bài hướng dẫn tập thể lực” nào dữ dội và mới lạ hơn không. Đang hấp diên cái mousewheel thì…
“Cộc cộc cộc…” – lại có đứa điên nào gõ cửa, đừng nói tới lượt người khác vô giành coi phim nữa nha…
Cương mặc đồ lại rồi mở cửa ra… lại là bs Thanh.
“Trời ơi… Bộ em ngủ luôn sao mà lâu vậy em…” – bs Thanh.
Cương lú đầu ra, ngó tới ngó lui. Giờ mới thấy có 2 – 3 ông đang ngồi chờ ở ngoài. Chắc chị cũng khám gì đó, mà vướng anh trong này nên bs hối anh ra lẹ.
“Chị vô… em nói cái…” – Cương lôi nhẹ tay chị vào phòng.
Thanh trố mắt nhìn CƯơng như không hiểu gì, nhưng vẫn vô theo, rồi khóa cửa.
“Em hông ra được chị… Mỏi tay luôn…” – Cương than thở.
“Trời… Gì vậy trời… Nãy khám sơ, thấy cũng lên bình thường mà… sao không ra được…” – Thanh bỡ ngỡ.
“Dạ… Em không biết… Coi thì nó cũng có lên… nhưng mà ấy hoài không bắn được.” – CƯơng kể lễ.
“Cái gì kỳ vậy ta… Thường thì mấy người bị liệt hay rối loạn, mất cảm giác thì hầu như vẫn ra được, hiếm lắm mới có người không ra. Còn này, em cứng bình thường… mà sao… À… Mà bình thường không tự xử hả…” – Thanh nói 1 tràng.
“Dạ em nãy nói là không có xử mà. Có hông mấy giờ… để về kêu bạn gái phụ thử coi ra không. Cho em mượn hủ đem về được không…” – Cương ý kiến.
“Vậy là có bạn gái… lộn… người yêu rồi hả… Sao nãy kêu không có…” – Tự dưng Thanh hỏi lại vụ đó.
Giờ trả lời sao ta. Thực sự thì chả có cô nào có mối “quan hệ” lâu dài (mỗi lần quất trên 3 phát) với anh thừa nhận làm người yêu anh hết. Nói họ là người yêu chắc không đúng. Nên Cương chỉ dám nói chị bs là chưa có người yêu. Thôi đành…
“Dạ… Thì mới quen đây mà… Phải một thời gian rồi… đang thích xong thành yêu, mới là người yêu chứ… hm hm…” – Cương không xạo, này nói đúng mà.
“Trời gì trời… Có vụ đó nữa hả… Thích là ịch luôn vậy hả em… Hm hm…” – Chị cười nhẹ nhàng, tưởng đâu chửi Cương “đồ dễ dãi”.
“Dạ… Mà vụ đó để qua bên… Giờ em về nhờ bạn gái kích thích rồi chắc ra á…” – Cương.
“Wa… Này chị không hiểu luôn ớ… Chắc có hơi người yêu mới được phải hông… Hm hm… Có khi do tâm lý em quá…” – Thanh đoán.
“Không có chị… Nhìu khi lâu rồi không tự xử, nên giờ phải có người thật để chạm vô này kia… mới ra được. Thông cảm em nha…” – Cương năn nỉ.
“Nhà em xa không mà đòi về rồi chạy qua… Tinh trùng để lâu là nó chết. Lúc đó em đem qua coi như không. Trừ khi đưa vô phòng lạnh chuyên dụng như trong này thì không sao.” – Thanh.
“Dạ… Chứ em cũng tính kêu bạn gái đi theo, mà tại em nó đi làm… Đâu có dám bắt người ta bỏ công bỏ việc theo mình ấy mấy này… Có là chắc sáng mai, em nhờ em nó giúp chút, rồi vọt lên đây… chắc cỡ 1 tiếng tới à… Ha chị…” – Cương.
Chị bs Thanh im im 1 hồi, mặt mày như suy nghĩ gì đó giống phân tích công thức hóa học.
“Thôi bây giờ như vầy đi…” – Thanh.
Cương ngớ mặt nhìn, không biết chị tính làm gì.
“Ờ mà quên… Thường là xét nghiệm cái này… em phải nhịn cho tinh trùng ứ lại khoảng 1 tuần, rồi mới lên đây làm các thứ. Nãy giờ quên không nói. Sorry… sorry…” – Thanh lắc đầu.
Cương đột nhiên nhăn nhó vì làm biếng, phải chờ 1 tuần rồi lên vì hôm qua mới bắn 1 đống lên sàn nhà bé Thi.
“Dạ em nhịn lâu rồi chị ơi… Bạn gái bận lâu ngày nên có làm ăn gì đâu chị… Chắc cả tháng luôn á…” – Cương xạo xạo để khám xét nghiệm luôn cho lẹ.
“Hả… Nhịn lâu vậy luôn đó hả… Ghê vậy…” – Thanh bất ngờ.
“Có chi đâu chị. Chứ hồi đó em nhịn mấy năm luôn đó… Làm gì chị bất ngờ dữ vậy… Bộ chị… bữa nào chồng cũng ấy ấy hết hả…” – thấy hơi thân quên, nên Cương hỏi tới luôn.
“Ngày nào cũng ấy… chắc chị mừng hết lớn á… Hớ hớ hớ… Tuần có mấy lần à em. Nhìu khi mấy tuần 1 lần luôn đó…” – Thanh cười cười, không hề có vẻ ngại nói về mấy vụ này.
“Ờ mà quên, tự nhiên đang khám mà lạc qua chuyện khác ta… Vậy là nhịn lâu rồi phải không… Vậy giờ… để chị hỗ trợ cho nha…” – Thanh.
“Hả… Hỗ trợ gì chị…” – Cương đơ mặt.
“Cởi quần ra đi… làm cho nhanh… Để mấy người ngoài kia người ta còn khám nữa chứ không phải mình em đâu…” – Thanh.
Thấy chị hối, Cương nhanh tay tuột cái quần xuống. Nãy chị cũng đã thấy rồi nên anh không ngại cho thằng ku lòi mặt ra dòm chị bs.
“Rồi cầm cái hũ nha… Khi nào thấy ra thì kê vô hứng…” – Thanh.
Cương chả biết cái ất giác gì, thì chị với tay bên kia qua, chộp luôn thằng ku.
“Ới ới… Chị làm gì vậy…” – Cương la làng.
“Ssssh… Cái thằng này… Làm gì la dữ vậy… Phòng này la là ngoài người ta nghe nha… Giờ có lẹ không đây…” – Thanh chửi.
Tự thấy bản thân hơi ngu, bình thường được gái đụng chạm thì khóa lắm, nhưng bữa nay tâm trạng nghĩ mình không ổn, không vui nên cơn dâm gần như bị triệt tiêu.
“Em xin lỗi… Chị không ngại hả…” – Cương.
“Trời… Mấy này chuyên ngành tui… làm gì ngại ông tướng… Thấy hoài có gì đâu…” – Thanh.
Chị bắt đầu vuốt thằng ku. Bàn tay chị đang đeo găng cao su, nhưng Cương vẫn cảm nhận được độ mềm ấm truyền qua đám gân guốc xung quanh thân cây dừa. Cương chỉ còn biết ngồi ghế, ngửa người ra sau mà cho chị làm. Thanh chăm chú nhìn vào thằng ku.
“Ghê quá… Của em nổi gân dữ… Này chọt vô bạn gái… chắc la làng luôn há… Hm hm hm…” – Thanh.
Thấy mặt chị bình thường, không hề đỏ. Hoặc do phòng có máy lạnh nên hạ nhiệt, nóng không nổi. Chị đang khum người, Cương thì ngồi ghế gỗ, một tay chị bám vai anh giữ thế, tay kia vẫn vuốt nắn thằng ku chờ thời bùng nổ. Làm gần 5′ chưa có kết quả, chị thở dài nghe rõ tiếng gió. Nghĩ chắc chị mệt, mỏi lưng… Cương:
“Chị kéo ghế ngồi cho đỡ mỏi đi chị… Nãy giờ nó chưa chịu bung ra nữa…”
“Chị làm cho mà còn không ra được… Của em ngộ ghê luôn á… Bộ chị xấu lắm hay sao hả… Há há há há…” – làm như khen xấu là bả khoái hay sao mà cười thấy sợ.
Cương có thấy chị xấu đâu, mà lỡ có xấu, chê cái… chắc bả lấy dao mổ phăng cái… mất giống khỏi đâm gái nhà người ta luôn.
“Chị che khẩu trang miết… thấy gì đâu mà xấu đẹp. Ngộ…” – Cương trả treo.
Nói vậy, bs Thanh gỡ luôn khẩu trang ra. Nhìn cặp môi chị bs mà càng nứng. Không biết 2 cái hồng hồng đó mà ngậm vô thằng ku… nó đã tới mức nào. Rồi tay chị lại ngồi kế thằng nhóc bệnh nhân mà vuốt dừa tiếp, vai Cương chen vào giữa 2 trái đào bởi người chị vô tình ép ra ép vô má vai Cương. Chị có để ý vụ đó hay không thì anh không biết, mà cứ để kệ đó… ngu gì nói.
Thanh khoác áo blouse trắng bên ngoài, còn trong là áo sơ mi hồng, quần tây đen kèm sợi dây nịt da nhỏ bé của nữ. Thấp thoáng qua lớp sơ mi, là áo ngực trắng, và chắc chắn có hoa văn rằn ri nổi cộm lên.
“Nhìn gì đó…” – đột nhiên chị gằn giọng lên.
Cương biết tội lỗi, nên quay mặt tạm về phía màn hình PC.
“Nãy giờ mỏi tay lắm rồi á nha… Ở nhà bạn gái em làm sao mà ra hay vậy… Chắc phát mệt luôn á…” – chị lại đột nhiên hỏi.
“Dạ… Hm hm… Thì bản đụng em… còn em… đụng lại… thường vậy nó ra…” – Cương khai không hề xạo.
“Cái gì… Khó vậy luôn đó hả… Thường đàn ông con trai, nữ người ta vuốt cho xíu là ra à… Của em làm gì ngộ ghê luôn á…” – Thanh.
“Dạ… Hm hm…” – Cương chỉ biết cười.
Đang nhướng mắt nhìn mặt chị xíu, là bị trừng mắt như hăm dọa một cách ghê sợ. Cương không biết làm gì… đành:
“Mặt chị dễ thương quá ha… Hm hm… Cho em… nhìn nha… Chứ trợn mắt nhìn em… Sợ quá à…” – Cương.
“Ai cho… Nhìn chỗ khác…” – Thanh gằn giọng.
“Vậy chị nhìn chỗ khác đi, nhìu khi nhìn em mà vậy… em không ra được á…” – Cương.
Thanh hé miệng, mặt hơi nhăn kiểu “Gì nữa vậy trời…”. Nhưng rồi cũng ngoảnh mặt đi ngước nhìn trần nhà. Công nhận nét của chị nhìn ngang cũng đẹp thấy sợ luôn. Mà phải thừa nhận nữa là… cơn nứng giờ như muốn bùng nổ, có cái chưa “bắn” được. Cương nhìn cặp đào nhấp nhô mà thằng ku thèm chảy dãi. Bấn quá hóa điên. Anh liều mạng vòng một tay ra sau lưng chị, bấu vào trái đào xa xa, còn trái còn lại bị tay kia chụp vô nốt.
“Ái… Làm gì vậy…” – Chị la lên, xong nói nhỏ lại như sợ ai nghe thấy.
Tay chị không còn vuốt cột dừa nữa, mà bấu vào 2 bàn tay hư đốn của Cương. Mặt chị bất ngờ rồi thở mạnh. Cương biết mình tội lỗi, nhưng lỡ rồi, nói nữa càng tệ thêm. Anh kéo luôn người chị ngả nghiêng vào lòng mà bóp đào. Bs Thanh liên tục “Ey… bỏ ra… Làm gì vậy…” mà tay bấu mạnh vào tay Cương cố kéo ra. Cặp đào mềm mẩy qua lớp lót càng nắn càng phê, kết hợp mùi thơm nữ giới tràn ngập khoang mũi. Người chị giãy giụa không hề nhẹ.
Thấy chị la, tuy không lớn, nhưng nhìu khi bên ngoài xui xui sao nghe được thì chết ngửa. Cương nhanh tay bấu nhẹ cằm chị, rồi ngoạm miệng vào cặp môi hồng mọng nước. Bs Thanh ưm ứm trong họng, người vẫn không ngừng chống cự nhưng kiểu không làm lại sức Cương. Nhớ lại hồi anh cưỡng hôn chị Trang nhìu khi còn mạnh hơn vầy.
Chị Thanh đang cắn răng rên rỉ, cặp môi liên tục bị Cương mút như kẹo kêu chùn chụt. Không có đường nhưng vẫn cảm thấy ngọt. Không biết do đuối sức, hay nãy giờ chống cự cho có lệ, mà bs Thanh dần thả lỏng cơ thể. Khi Cương cảm thấy được điều đó, anh mút “chụt” 1 cái vào bờ môi kia, rồi nhìn mặt chị. Mắt Thanh đờ đẫn như mơ ngủ. Chắc thấm thuốc rồi…
Cương nhẹ nhàng cầm tay chị, giúp nó ôm lại cây dừa ở dưới đang nổi gân lên như rễ cây. Thanh vẫn mơ màng nhìn mặt Cương mà thở, miệng hơi hé ra và cặp đào phập phồng. Khi nãy có hơi vội vã, chắc chị hoảng. Giờ Cương nhẹ nhàng hơn, anh bỏ tay chị cho nó làm gì cây dừa 2 trái thì làm, còn bản thân thì quay trở lại với đào tiên chưa lột vỏ. Khi Cương từ từ cởi cúc áo trên cùng của chị, Thanh liền nhìn xuống tay anh như muốn biết thằng dâm này muốn làm gì mình. Tuy vậy chị không ngăn cản. 1 nút… 2 nút… rồi 3 nút dần bung ra. 2 trái đào trắng hồng lộ diện. Nhìn có vẻ bằng cỡ với Trang hay Thi, còn độ dai thì chưa biết.
Bs Thanh vẫn chăm chăm nhìn tay Cương. Anh luồn luôn tay, chạm trực tiếp cặp đào sau khi lột vỏ. Người chị bỗng giật lên cái giống như bị điện giật. Lúc này mặt chị mới ngửa lên nhìn Cương, môi bặm lại, tay kia vẫn bóp nhẹ tay Cương, còn tay còn lại bắt đầu vuốt nhẹ chóp cây dừa. Biểu hiện của bs Thanh với gương mặt ửng đỏ làm Cương thêm sưng súc. Anh kê miệng dí vào môi chị, chọc nguyên cái lưỡi mình vào trong, dùng đầu lưỡi tách 2 hàm răng chị ra. Thanh hé thêm chút, lưỡi Cương không ngần ngại chọc sâu thêm nữa, khều lấy lưỡi chị bs rồi xoắn vào đó như con trăn. Cảm giác trơn nhớt này thì giống nhau với mọi cô gái. Cái chính là thấy được gương mặt dần mê mang, thơ thẩn như ham muốn trong cơ thể dần chiếm trọn lý trí.
Tưởng đâu chị bs sẽ thụ động ngồi chờ dừa rụng, ai ngờ Thanh dí mạnh miệng mình vào cái của Cương, tay kia không bấu tay Cương nữa, mà chồm qua chống lên đùi anh. Lưỡi chị đồng thời xoắn lại, kéo lưỡi Cương về phía mình, tay xoa nắn cả thân dừa như đang đo kích thước nó vậy. Nước dãi thằng ku nhè ra nhiều hơn, ướt cả lòng bàn tay chị bs. Chị như đang hiếp lại Cương, mà miệng thì rên ưm ửm như bị thằng em bệnh nhân tấn công vậy. Âm thanh như ai đó húp cháo vang khắp phòng, cũng may lớp tường cũng cách âm được xiu xíu. Bs Thanh đột nhiên nhả miệng Cương ra, đẩy đầu Cương xuống cổ chị. Anh biết phải làm gì, nên mút từng cm da ở đó. Có vậy thôi mà Thanh “Ờ… ờ…” ra âm gió. Không biết có đi spa đồ gì không, mà làn da bs mịn và thơm lán, dù đã làm việc từ sáng giờ.
Cương rê miệng xuống giữa 2 trái đào. Tụi nó đủ bự để ép vào nhau, tạo ra cái khe hẹp té, chứ ai đào nhỏ, thì khoảng cách sẽ lớn hơn, khe rộng hơn. Anh vục mặt vào đó, cảm nhận độ mềm dai. Cương vuốt nhẹ 1 bên dây áo lót để giảm lực ép vào đào tiên, rồi từ từ vạch xuống cho cuốn đào hồng đỏ lộ ra. Chị nhướn vai, uốn éo phản ứng lại. Suốt nãy giờ là bs Thanh rên không ngừng nghỉ, có cái nhỏ để khỏi ai bên ngoài nghe được. Cương rê miệng xuống bên cuốn đào gần nhất mà chọc đầu lưỡi vào đó.
“Ớ…” – chị bs la nhỏ, người lại giật lên.
Cuốn đào tiên đã săn cứng từ khi nào, nó nhỏ bé cỡ hột nhãn tiêu, quầng xung quanh cũng không hề khiêm tốn. Chắc qua bao đời bú mút của chồng con mà nó phát triển tới như vậy. Tay Cương bên kia chộp lên và lại xoa nắn trái còn lại. Bs Thanh cứ ưỡn ngực lên liên tục, cố tình ép 2 trái cây mọng nước vào mặt thằng bệnh nhân. Tay chị như theo phản xạ tự nhiên, vuốt lên vuốt xuống cây dừa nhanh hơn trước đó.
Đúng thật là “có thực mới vực được tinh”… cảm nhận được có gì đó sắp bùng nổ, phun trào bên trong. Kiểu đảo núi lửa với những rặng dừa chuẩn bị khai hỏa. Cương nhổm thẳng dậy, với lấy cái hũ mà kê sát vào thằng ku. 2 chị em thở hổn hển không khác gì nhau, rồi cùng nhìn về 1 phía, nơi chuẩn bị bắn pháo bông. Tay bs Thanh càng làm nhanh hơn, tay Cương cũng vân vê cuồng nhiệt vào 2 cuốn đào nhờn bóng. Lòng bàn tay giày vò cặp quả chín lia lịa dù không ôm được hết cả trái.
“Roẹt… roẹt roẹt…” – từng đợt cốt dừa nóng hổi phun ra, bắn mạnh vào thành hũ phía trong.
Tay chị bs vuốt chậm và nhẹ lại, Cương không nhìn vào chất dịch kia, mà chăm chú bàn tay chị bị nới ra, bởi cây dừa vừa giật giật, vừa phình ra phình vô như cái bụng đang thở. Cương thấy rõ mấy đường gân máu nổi cộm xanh lè, vài mạch nhỏ thì đỏ đậm. Người anh gồng cứng, có hơi ưỡn lên theo thói quen, giống mấy lần phóng dịch vào trong con gái người ta. 1 khoảng lặng kéo dài gần cả phút, 2 chị em như đợi cho từng giọt cuối cùng nhiễu vào hũ, không để sót miếng nào.
“Phìu…” – Cương thở dài 1 cái.
“Ih… Ghê quá… Nhìu quá vậy ku… Tích trữ mấy tháng là ra vậy hả…” – bs Thanh kêu lên.
Cương nhìn mặt chị đang chăm chú vào thằng ku, rồi anh quay qua nhìn cái hũ, dựng đứng nó lên mà kê sát con ngươi vào soi.
“2 Mươi… 7ml… Hình như vậy…” – Cương vừa soi, vừa lẩm bẩm.
“Hả… Cái gì…” – vừa nói, bs Thanh vừa trợn mắt mà giật luôn hũ TINH thần của Cương.
“Trời ơi… Cái gì ghê vậy em… 27ml hả…” – Bs Thanh.
“Ghê là sao chị… Em thấy có 1 bụm chứ nhiu…” – CƯơng chau mày, tỏ vẻ tò mò.
“Trời ơi ông ơi… Của người ta bình thường có 5 – 7ml thôi là quá lắm rồi. Là lượng tối đa trong 1 tháng mấy chưa xả… Mà em làm gì… tới… kinh thiệt luôn á…” – Mặt chị bs lộ rõ vẻ bất ngờ và hãi hùng.
“Ủa… Vậy luôn hả chị…” – CƯơng cũng ngỡ ngàng không biết chị nói chơi hay nói giỡn.
“Hời… Này bằng gần 2 lần 1 chai thuốc nhỏ mắt của chị luôn á… Ghê quá… trời ơi…” – bs Thanh chằng cái miệng ra như ớn óc.
Cương cũng nhếch mỏ, méo miệng, không biết chuyện gì đang xảy ra qua phản ứng của chị bs. Anh có rành sinh lý, giải phẫu gì đâu mà hiểu. Còn chị Thanh liên tục lắc đầu, không biết do ngán ngẩm, hay tại không tin sự thật miết lồn… lộn… mất lòng này nữa.
“Hơ hơ… Bộ thiệt hả chị… Em tưởng bình thường chứ…” – Cương.
“Hông dám đâu em… Trời ơi… Ghê thiệt chứ… Này mà em bắn ai… chắc cô đó dính chắc luôn á…” – Bs Thanh.
“Ừa… Em bắn dính dách luôn ớ… Hm hm hm…” – Cương còn dám giỡn.
Bs Thanh tát nhẹ vào vai Cương:
“Dách gì hả… Bộ em với bạn kia… khoái chơi đập tường lắm hả…” – chị cười mỉm mỉm.
“Nhà bí gió… đập cho nó thoáng mát, không khí lùa qua khóm…” – Cương bắt đầu sằng bựa.
“Khóm gì… hả…” – bs gằn giọng, trợn mắt.
“Khóm chuối… Há há há…” – Cương.
Xong 2 bệnh nhân – bác sĩ ngồi nắc nẻ như coi hài. Mặt chị Bs đỏ bừng, chắc do cười. Cương:
“Hèn chi… dạo gần đây bắn xong… em thấy dịch trắng nó trào ướt hết nệm… Tưởng đâu bạn em nó ra nhiều chứ…” – ổng nói như đúng rồi.
“Gì nữa ông tướng… Sản phẩm của mình… mà đổ thừa cho con gái người ta hả… Có còn là đàn ông không… Hửm…” – chị lại gằn giọng.
“Được rồi… em biết rồi chị… Mà… nhìu vậy có… ổn không…” – Cương tò mò.
Bs Thanh chợt nín lặng 1 lúc, rồi nói:
“Cái này chưa biết… Để xét nghiệm xong chị mới nói được. Chứ phán bừa mắc công…”
Chị bs nhìn qua nhìn lại, rồi nhìn mặt Cương lườm 1 cái:
“Em đó nha… May là gặp chị… Còn được ấy cho… Chứ người khác mà ở đó…”
“Dạ… Em biết rồi… Mốt… em trả ơn… Chứ không quên chị đâu… Ha…” – Cương.
“Dám quên không…” – tự dưng Thanh trợn mắt hăm dọa.
Cương chỉ biết cười trừ. Rồi chị kêu:
“Thôi mặc đồ vô rồi đi ra đi ông. Nãy giờ có bệnh nhân chờ ở ngoài á.”
Nói xong, chị lại lườm thêm cái, chỉnh chu đồng phục, phụ tùng rồi liếc qua Cương:
“Bóp người ta nhăn hết đồ rồi nè… Sướng hông…” – chị lẫy.
Cương chồm qua, ngoạm ngay vào đôi môi mọng nước trước mặt làm chị ú ớ, đẩy nhẹ anh ra. Hơi chống cự 1 hồi, cũng để yên như cam chịu, khiến Cương thêm thích thú. Tính ra nãy giờ có mình ổng xả gần hết, còn chị bs có được cái gì ngoài bị cưỡng hiếp đâu. Cương nhả chị ra.
“Em biết tội rồi… Ủa mà em nhớ… hồi trước lúc mua xăng dùm em, chị kêu chị tên tiên mà ta…” – Cương xám hối, tranh thủ nhớ ra gì đó nên hỏi.
“Cái gì nữa ông tướng… Có lộn ai không… Hay nhìu bồ quá, rồi tưởng tui ai đó…” – Thanh.
Cương cũng chả nhớ có thật không, thôi bỏ qua.
“Nhìu chắc em cũng mừng (này trả lời kiểu 2 hàng). Thôi kệ đi… Cho em số, mốt em mời chị ăn uống. Nha…” – Cương.
Thanh lườm lườm, rồi móc điện thoại ra.
“Rồi… Đọc số đi…”
2 chị em nhá máy nhau. Đúng thật là số chị không giống cô nào đó tên Tiên trong danh bạ (xài nhìu SIM hay bỏ SIM, ai biết được). Kết thúc, chị kêu:
“Thôi ra lẹ đi… Ngồi hoài… Đây đưa chị cái hũ đem qua kia cất…”
Cương đưa chị TINH hoa của mình tích tụ trong 1 ngày. Bs Thanh chợt nhớ ra gì đó, cầm cái hũ rồi nói:
“Àh… Mai phải qua 1 lần nữa để xét nghiệm như vậy luôn mới chính xác. Rồi khoảng sáng thứ 7 có kết quả toàn bộ. Mai mấy giờ lên…”
Cương bất ngờ vì không chuẩn bị tâm lý, cũng như không nghĩ xét nghiệm gì nhìu vậy.
“Ủa… Xét nghiệm mấy lần lận hả chị… Em tưởng 1 lần thôi chứ…” – Cương.
“Nhìu lần ông ơi… Có người còn phải lên tới lui cả chục lần chứ không phải như em đâu mà than thở. Mà chị nghĩ em vầy, chắc không bị gì đâu. Lên đi… không ai cắt của cưng đâu mà sợ… Hm hm hm…” – Thanh.
Cương trợn mắt hết hồn, ai chứ chị bs này dám lắm. Mà không biết nói chuyện với bệnh nhân khác ra sao, chứ cách đối đáp của chị với Cương có phần hơi thoải mái (bứng muốn rớt đào con gái người ta mà đòi). Vậy là 2 chị em lúi húi đi lẹ ra ngoài. Có mấy thanh niên, mấy ông nào đó ngồi chắc chờ khám. Thấy 2 chị em đi ra mà dòm thấy ớn, cứ như nghĩ 1 nam 1 nữ làm chuyện sằn bậy bên trong vậy. Kỳ cụt…
Vui thì vui vậy, nhưng trong lòng vẫn không hoàn toàn mừng rỡ vì chưa biết bản thân có bị gì hay không. Đang chạy xe với bản mặt như dẫm phải phân chó, bỗng Cương lại lộ ra nét ham hố khi nghĩ “không biết chị bs này đã từng giúp đỡ như kiểu hồi nãy với anh nào khác vô khám hay chưa”. Nói chung là không dám phán bừa, vì cảm giác ban đầu thấy chị Thanh thuộc kiểu người tốt, đầu óc có phần thoáng, nhưng không “ăn tạp”… chỉ “ăn sạch, uống sôi” mà thoy. Uống gì thì mốt Cương mời nước chị. Cũng phải lễ nghĩa, chứ nhờ người ta mà lơ luôn là tầm bậy.

To top
Đóng QC