Phần 106
Vừa chạy xe, Cương cũng còn ấm ức vì cảm giác chưa thỏa mãn. Do chưa rõ nguồn gốc sự biến đổi của cây dừa, nên cũng không dám manh động gì hại con gái người ta. Quyết định ngày mai đi học xong là về khám bệnh cho chắc. Thời gian còn lại của một ngày, Cương cũng tập thể dục, ăn uống rồi nhắn tin hỏi thăm mấy chị em đang chơi với anh. Qua hôm sau, khi kết thúc buổi học, cả lớp mới biết là bữa cuối. Vì thuộc dạng học chứng chỉ nên không khó khăn gì, chỉ chờ chừng hơn tháng nữa sẽ có bằng. Trường VN thì không mong đợi gì tấm bằng, chủ yếu vô học để được hướng dẫn căn bản và biết cách thực hiện sao cho đúng. Vậy là con mén tưng khoái chí:
“Chòng oi… Đi ăn mừng hông… Mấy bữa nay… trốn em nha…”
“Trốn gì mà trốn, người ta làm video muốn nổ não luôn chứ mà trốn…” – Cương.
“Ủa vậy hả… Thiệt hông đó… Lát cho em coi thử ih…” – Tuyền.
“Có gì hay mà 2 người vui thế…” – Thi từ bên hông sáp lại nhìu chuyện.
“Anh làm đồ này nọ linh tinh thôi à…” – Cương không dám cho Thi biết.
“Ưm… Hm hm… Thế cho em xem nữa nha…” – Thi.
Cương hơi bị khựng, vì cái miệng con mén tưng làm lộ ra. Nhưng bây giờ không dám che giấu gì nữa. Thôi đành chơi chiêu.
“Ừa… Bữa nào anh gửi qua cho coi… nha…” – Cương nói Thi, xong quay qua lườm con mén.
Tuyền như biết mình hố, nên cười trừ chứ chả dám nói thêm lời nào nữa. Cương nói:
“Ăn mừng gì sơm sớm… Chiều anh còn đi khám bệnh nữa…”
Thi thì hiểu, nhưng con bé Tuyền:
“Hả… Anh bị gì mà khám…”
Cương với Thi nhìn nhau, không lẽ giờ kêu khám ku thì vừa thô, vừa lộ ra hết.
“Thì đi khám cái tay coi nó sao nè…” – Cương chế cháo.
“Chù ui… Này chắc lành rồi ớ… Nửa tháng còn gì…” – Tuyền vừa cầm tay băng bó của Cương lên ngắm, vừa nói.
“Hm hm…” – Thi chỉ biết cười.
“Thôi ăn xong, cho em đi đi… Chứ hông thôi… lỡ anh xỉu giữa đường sao…” – Tuyền đáng ghét.
“Cái con nhỏ này… Chiều đi làm mà còn đú theo chi dạ… Có em không lo nghỉ ngơi, hồi tối cái đi làm là xỉu chứ đừng nói anh…” – Cương nẹc cho 1 tăng.
“Hớ… Dữ… Người ta quan tâm mà hổng cho… Ghét…” – TUYỀN lẫy.
“Thôi em… Để anh ấy đi mình đi… Em lo nghỉ ngơi rồi đi làm nữa…” – Thi.
“Thấy hông… Phải dịu dàng như chị Thi là ai nói gì đâu… Đúng hông chị… Hé hé…” – con nhỏ đáng ghét.
3 Đứa rủ nhau đi ăn lẩu nướng 1 bữa. Cương giành trả tiền vì ai biết được sau khi khám xong, lỡ biết mấy bữa nữa ngủm sớm, lên bàn thờ ngồi sao. Và cũng theo ý định của Cương, không cho con nhỏ tưng đi theo, còn Thi biết ý nên cũng về. Tội bé Thi, bình thường chiều tối hay qua nhà chị Trang cũng đỡ buồn… giờ chị lục đục nên không biết có bị gì không mà cố tình tránh né mấy đứa.
Đi khám thì Cương cũng không khám bệnh viện nhà nước, mà lựa loại quốc tế để khám, vì dụng cụ hiện đại, xét nghiệm nhanh và thưa bệnh nhân. Phần vì anh mua bảo hiểm nhân mạng của hãng uy tín, nên có khám chữa bệnh thì cũng được người ta chi trả. Lỡ có ngủm thì mẹ anh cũng được thừa hưởng tiền bồi thường.
Anh đi xét nghiệm tổng quát trước. Nó khám tùm lum tứ hệ. Tới khi khám phần liên quan tới bộ phận sinh dục, Cương gặp ông bác sĩ già già. Khi đầu ngại thấy bà, vì anh nói về vấn đề của thằng ku dị thường. Ông đó mới kêu anh qua khu nam khoa để khám cho kỹ, còn kết quả mấy cái kia phải chờ mấy ngày mới có sau. Cương qua chỗ nam khoa, thấy chả ai ngồi chờ bên ngoài, nên cứ vậy mà nộp hồ sơ vào chờ gọi số. Do phòng đóng cửa nên chả biết có ai ở trỏng không, rồi mặt mũi ông bác sĩ bên này ra sao. Đến khi nghe gọi tới mình, mới đi lại gần cửa, tính gõ thì bên trong nghe lạch cạch… cửa mở ra, nguyên cái mặt của bà bác sĩ lù lù thò ra hỏi:
“Ủa… có mình anh hả…” – một giọng nữ trẻ.
“Dạ… Có mình em thôi…” – Cương.
“Ờ… Vậy đi vô… đi vô anh…” – cô bs kia kêu.
Mới bước vào, bà bs kia khóa cửa lại cạch cạch. Cương hỏi:
“Khóa chi vậy chị…”
“Thì quy định phải vậy đó anh… Tại này nhạy cảm, lỡ đang khám, tự nhiên có ai không biết mở vô… là chết à…” – bà bs.
Trong tư tưởng Cương, bs thường lớn tuổi, nên anh hay kêu chị hoặc cô. Chưa kịp nói bệnh tình gì hết, bà bs chợt kêu:
“Ủa… Tay em bị gì vậy…”
“Dạ… Hái lén bưởi, bị mũ dính trúng lủng tay chị… Hm hm…” – Cương nhảm.
“Trời ơi… Có vụ đó nữa hả… Há há há…” – bà bs.
Nghe giọng cười của bs, Cương phần nào vơi bớt sự lo lắng. Nhìn bảng tên, anh biết bả tên Thanh, giống tên bà chị ruột của anh. 2 người ngồi xuống bàn, bà bs vừa mỉm mỉm, vừa lật hồ sơ bệnh án anh ra coi, còn anh thì ngó giáp vòng xung quanh, thấy để hình vẽ cơ thể người tùm lum, có bức vẽ luôn cái dương vật kèm mấy chỗ chú thích. Phía trong sát vách có thêm cái giường đơn inox.
“Ah… Vậy nhỏ hơn chị rồi…” – bs Thanh.
“Dạ… Cái gì nhỏ chị…” – Cương.
“Tuổi nhỏ hơn… chứ em muốn cái gì nhỏ hơn…” – Thanh.
“Dạ… em hông biết… Hm hm… Chắc ngực nhỏ hơn…” – Cương.
“Trời ơi trời… không lẽ chị bằng em… chắc chê chị lép luôn hả…” – Thanh.
Má ơi… Bả mặc áo bác sĩ, có thấy u cục gì đâu mà biết lép lồi không nữa. Cương:
“Trời ơi… Em có thấy gì chị đâu mà dám chê chị lép…”
Thanh bật cười trong cái khẩu trang. Chị vừa nhìn hồ sơ, vừa nghía qua Cương ngó nghiêng ngó ngửa.
“Hình như em quen quen… Gặp ở đâu rồi nè… Để chị nhớ coi…” – Thanh.
Đừng nói bả là chị Cương nha. Mà chị Cương bả có học bs đâu mà khám đồ này nọ. Bà này là ai mà dám nhận người quen đây. Cương cũng im chứ đố dám nói thêm lời nào. Chợt:
“Àh… Hình như… hình như bữa trước chị thấy có người kia dắt bộ moto nè… xong hồi chị mua dùm xăng. Phải em hông…” – Thanh.
Cương gãi đầu ráng nhớ. Bỗng:
“Hả… Ủa… Chị đó hả…”
“Rồi… Vậy đúng rồi phải hông…” – Thanh.
“Trời… Hay vậy… Là chị đó hả…” – Cương.
“Trời ơi… Tự dưng đêm khuya, có người tay băng bó, mà dắt cho cái xe bành ki ra… Hỏi sao không nhớ! Há há há…” – Thanh.
Không ngờ gặp lại ân nhân, Cương teo thấy mẹ chứ vui nỗi gì. Nếu gặp ở đâu thì còn OK, tự dưng giờ ở ngay khu nam khoa mà vậy nữa… ai hứng nổi.
“Sao… Giờ gặp người quen… Khám gì đây… Hửm…” – Thanh nói chầm chậm, cố nhấn mạnh từng chữ.
“Em có biết mặt chị đâu mà quen với nhớ à ha…” – Cương.
Mới nói xong, chị bs kéo luôn khẩu trang xuống. Một gương mặt thon thả, hơi xương với gò má cao. Chân mày hơi đậm, còn cặp mắt hình lá vú sữa xẻ đôi. Nổi bật nhất là đôi môi mọng, dày không tưởng nhưng hồng như màu đỏ pha chút trắng. Tóc dài khỏi vai đen tuyền, làm nổi bật làn da trắng nõn không chút mụn. Chị cố không cười nên nhìn mặt có vẻ hơi nghiêm.
“Rồi đó… Thấy mặt chị chưa… Giờ quen không…” – Thanh cười cười, chọc chọc Cương.
“Dạ rồi dạ rồi… Hm hm… Bữa trước… cảm ơn chị nha…” – Cương.
“Ơn nghĩa gì em ơi… Giờ có duyên gặp lại nè… Sao… giờ bị cái gì… Nói chị nghe coi…” – Thanh.
Cương nghe hơi ngại, không lẽ vạch sữa cho người xem ku. Anh ấp úng…
“Dạ… Chỗ đó của em… nó bị cái kia… không biết phải sưng không…” – Cương.
“Trời ơi trời… Ngại hả em… Chị khám bên đây hoài có gì lạ đâu mà ngại chi em… Là dương vật bị sưng đúng không…” – Thanh nói chuyện một cách tự nhiên, không hề có chút do dự.
Thôi thì cứ tưởng tượng chị bs như người nhà đi, cứ thoải mái lên.
“Dạ… Hình như nó sưng hay sao đó. Em thấy… nó bự hơn mọi bữa. Không biết có bị gì nghiêm trọng không…” – Cương còn hơi ấp úng.
“Vậy nằm lên kia đi… Chị coi coi sao… chứ nói nữa chắc tới mai quá… Lên đi… này chị thấy hoài có gì đâu mà sợ…” – Thanh.
Cương lò mò leo lên cái giường, nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà.
“Rồi… Cởi quần ra đi… Ai ngó đâu sợ…” – Thanh.
Nghe tới đây, chữ “cởi quần ra” làm anh liên tưởng tới mấy lần tưng nhún với mấy chị em, tự dưng thằng ku trong quần nở bự và cương cứng. Một phần vì thấy chị bs là nữ mà khám cho nam chỗ nhạy cảm, phần vì không biết nếu thấy thằng cu cứ ngỏng lên vậy, bả có phản ứng gì không. Nhưng nghĩ chắc bả thấy dương vật đàn ông cũng nhìu rồi, nên chắc không sao. Cương vén nhẹ mép áo lên để thấy cái dây quần thun thể dục mà bung ra.
“U… Nhà có tập thể hình hả em… Cơ múi dữ ha… hm hm hm…” – Thanh.
“Dạ… Tập xíu à chị…” – Cương.
“Ở nhà có tập cho nó luôn không đó…” – Thanh.
Chưa kịp lộ thằng ku ra mà chị đã hỏi, Cương:
“Tập là sao chị…”
“Thì em tự xử đó… Nhìu khi làm dữ quá… nó sưng lên á…” – Thanh.
“Hông có chị… Em hồi 18t là ngưng tự xử rồi chị… Đâu mà làm tới nỗi sưng…” – Cương.
Anh kéo cho lòi cây dừa sừng sững của mình ra. Không biết nét mặt chị bs thế nào, chỉ thấy chị tròn mắt nhìn chăm chăm thằng ku khi quần anh đã kéo tới nửa đùi. Thanh ngắm một hồi, lại hỏi:
“Vậy chứ bí bách quá… em làm sao cho xả ra…” – Thanh.
“Thì em để luôn vậy chị. Chứ em không có tự xử đâu…” – Cương.
“Vậy ha… Vậy có bạn gái chưa… Có làm nhìu không…” – Thanh.
“Dạ có nhìu bạn gái lắm… mà chưa người yêu, lấy đâu làm chị… Hm hm…” – Cương xạo xạo.
“Trời… Vậy luôn hả… Vậy nhịn lâu chưa…” – Thanh tròn mắt.
“Lâu quá, hông nhớ chị… Hm hm…” – Cương.
“Thiệt hông vậy trời… Em nhịn giỏi vậy luôn đó hả… Hông gái… hông đồ gì luôn…” – Thanh.
“Hông chị… Hông có thì thôi chứ em không chơi gái gì đâu…” – Cương.
“Trời ghê vậy ta… Mà sao… chưa làm gì… mà nó ngỏng lên vậy luôn há…” – Thanh.
“Dạ… Chắc bị sưng sao đó… nên nó vậy chị…” – Cương.
Thanh bắt đầu không nói nữa, mà chậm chậm sờ vào cây dừa 2 trái, ai hái bỏ bịch. Mấy ngón tay rinh rít vì găng cao su chạm vào thằng ku. Cương bắt đầu nứng. Cảm nhận rõ luồng máu bơm mạnh vào khoang chứa làm cây dừa giật giật trong tay chị bs. Thanh vẫn thản nhiên sờ sờ, nắn nắn kiểu kiểm tra, khám bệnh chứ không phải kích thích để uống nước cốt dừa như mấy cô gái kia.
“Hm hm… nhạy quá ha… Vậy là còn tốt…” – Thanh.
“Còn tốt là sao chị…” – Cương.
“Thì không có liệt á… Chứ như mấy bệnh nhân vô đây, hầu hết do rối loạn mới vào chứ ai như em đâu…” – Thanh.
“Em nghi nó sưng đó…” – Cương.
“Hay ha… không phải bác sĩ mà phán ghê ha…” – Thanh.
Chị tiếp tục vạch vạch, ngó ngó rồi nắn nhẹ 2 trái dừa để kiểm tra. Cương tự nhủ:
“Không biết đi mát xa nuru… có giống vậy không trời…”
“Em bị vậy suốt bữa giờ đó hả… Lâu chưa…” – Thanh.
Giờ mà nói thằng mất dại bên dưới luôn cứng khự thì rất kỳ, nên Cương tự cho rằng chị hỏi “nó sưng bao lâu”, anh đáp:
“Dạ… Chừng hơn 1 tuần à chị.”
“Có đau đớn gì không…” – chị hơi bóp nhẹ thằng ku.
“Dạ không chị…” – anh nói vậy, nhưng thực tế là mấy chị em kia đau chứ không phải anh.
Thanh bắt đầu vuốt… cây dừa dần cương bự lên trong tay chị. Làm như chị muốn biết kích cỡ cực đại của nó hay sao đó. Cương thả mình theo cảm xúc, anh mặt cho kích thích khiến cây dừa muốn bự cỡ nào thì bự, to cỡ nào thì to. Chợt chị dừng lại, với lấy thước dây rồi đo đo, quấn quấn.
“Cái này của em… Dài thì 14 rưỡi, còn chu vi thì chị thấy không nhỏ à nha… Nào giờ có xài thuốc gì không…” – Thanh.
“Dạ không chị… Em để tự nhiên không mà…” – Cương.
Xong Thanh lại hỏi cái nết sinh hoạt của Cương, anh cái gì cũng nói, trừ việc ấy ấy với con gái người ta. Cố tình bao che. Lúc sau, chị kêu:
“Rồi bây giờ… Em cầm cái hũ này… Đi qua phòng kế bên… rồi xuất vô đây để chị đo tinh dịch của em… Biết làm gì rồi đúng hông…”
Cương đương nhiên biết phải làm gì cho đầy hủ. Cương kéo quần lên, tạm chào chị rồi đi qua phòng bên cạnh. Ở ngoài vẫn không ai ngồi đợi khám. Không khí ảm đạm tới rợn người… không biết bs này làm gì mà bệnh nhân chạy hết vậy không biết.