Vẽ tranh – Phần 104

Phần 104
“Làm gì trên đó lâu vậy…” – Huyền vừa thấy Cương xuống là hỏi.
Cương chưa kịp chuẩn bị tình huống đối đáp, anh chỉ nói:
“Ưm… Đồ chật quá… Mặc vô thấy gớm…”
“Há há há há… Ai biểu đòi mặc đồ nữ chi… Anh nghĩ sao dạ…” – con bé Ngọc châm thêm vào.
Cô Hiền với Dung cười nhẹ, không biết nghĩ gì. Chưa chi là:
“Hoi… Khỏi thay ih… Ở đây chơi với em đi…” – nhỏ tưng từ đâu bay lại kéo tay Cương lại chỗ sofa ngồi.
“Ở đây đi… Mới về mệt mà…” – cô Hiền lên tiếng.
“Dạ hoi… Người hôi rình à… Để con về tắm rồi làm mấy thứ nữa.” – Cương.
“Thôi về đi… Đây hổng ai chứa đâu… Hm hm hm…” – Huyền.
Cương loay hay coi lại vali, túi xách để chuẩn bị đi về. Tưởng yên thân, ai ngờ:
“Ai coi hot gơ 2 dây hông… Ai coi hông… Há há há…” – Minh từ đâu xuất hiện từ phía cầu thang.
“Hả… Gơ gì…” – Huyền.
Minh đi xuống, nhìn Cương cười cười nham hiểm. Hồi bả mở điện thoại lên.
“Thôi xong…” – Cương xanh mặt.
Minh đưa điện thoại cho mấy chị em coi. Cương biết bả đang dìm hàng anh nhưng lại không dám làm gì.
“Trời ơi… Nhỏ nào dáng đẹp, cơ bắp dữ bây… há há há…” – Huyền la lên.
Mấy chị em kia vừa nhìn vô 1 hồi là quay ra nhìn Cương mà cười sặc sụa. Kể cả chị Dung và cô Hiền cũng mỉm mỉm hùa theo. Coi như hình ảnh gương mẫu của anh giờ đây đã bị Minh phá hủy. Nhất là với 2 boss của động banh.
“Hu hu hu… Ha ha ha…” – tiếng khóc từ trong trái dừa phát ra.
“Ah… Vậy là nó né nè… Xạo xạo trốn về để khỏi mắc cỡ… Đúng hông em… Há há há…” – Lại bà Huyền.
“Thử biết bao nhiêu bộ… mới được cái này là hợp nhất á… há há há…” – Minh thêm vô.
Hình tượng trong mắt chị Dung và cô Hiền, kể cả bé Sương dường như sụp đổ, theo suy đoán của Cương. Ổng chề môi lướt ra ngoài xe.
“Ey ey đi đâu vậy…” – Huyền với giọng ra.
“Đi về… Ai chứa đâu mà ở…” – Cương lẫy.
2 con bé Tuyền – Ngọc trong nhà nhào ra, xách nách Cương lôi vào trong. Cả đám chị em ngồi kẹp Cương vào giữa ghế. Minh hí hửng giơ cái hình bả chụp anh mặc đầm ra cho coi. Cương không dám nhìn vào đó.
“Đẹp mà… Bữa nào mặc cô coi nha… Hm hm hm…” – cô Hiền hùa theo.
May sao, nét cười của cô làm Cương chạnh lòng. Người phụ nữ lớn tuổi nhưng vẫn dễ thương, nhất là hai trái dưa rung rinh, phập phồng theo nhịp. Đó là thứ giữ chân Cương lại, quên đi sự châm chọc của mấy người kia. Sau đó, cả đám ngồi phân tích tấm hình của Cương trong điện thoại.
“Mặc đồ mà kén… Mấy cái càng chật, càng bó, càng ôm thì sướng chứ có gì đâu… hí hí hí hí…” – Minh nói bóng nói gió gì đó, mặt lộ rõ sự dâm.
“Ủa… Bộ thử nhìu đồ lắm hả chị…” – Ngọc.
“Chớ sao nữa… Chị kêu nó ấy vô… mà cứ than chật… Hí hí hí…” – Minh ẩn dụ.
“Chòng dễ sương quá à… Mốt mặc em coi đi…” – nhỏ tưng ngồi cạnh, ép ép ngực vô tay Cương.
“Con kia… Làm gì đó… Lủng tay nó nha con…” – Huyền kêu nhỏ Tưng.
“Ôi… Nó có cảm giác gì đâu… Nói khoái dừa cây mà… Đâu ham mấy trái bưởi, trái dưa gì đâu…” – Minh.
“Hả… Bưởi em hiểu… còn dừa là sao chị…” – đột nhiên Sương hỏi.
Cương đỏ mặt. Minh nói:
“Cây dừa dài nè… rồi mọc 2 trái 2 bên… Mấy đứa như nó… khoái thứ đó… chứ mấy cưng làm gì có cửa… Há há há…”
“Bốp” – Huyền đập cho Minh cái.
Đang tính nổi khùng lên vì Minh đi quá đà, mém tiết lộ bí mật trái cây. Nhưng suy nghĩ lại, hình như bả đang bao che cho Cương. Tự dưng Cương dần hiểu ra và vui lên được xíu.
“Dừa có nước mới chịu nha…” – Cương bây giờ mới hùa theo.
“Há há há há… Thằng này khoái ăn dừa nước bây…” – Minh.
“Bốp” – Huyền quay qua đập Cương.
Vậy là mọi chuyện ổn thỏa. Có lẽ Minh cố tình tạo hiện trường giả để chị em, cô Hiền không nghi ngờ gì vụ 2 người đú đởn trên lầu. Đúng là bên Cương luôn có ông thần tinh phù hộ. Thả mấy triệu sinh linh cắn gái… mà còn được bề trên dòm ngó, bảo vệ… thật là một sự bất công cho mấy tụi FA trên trái đất.
Nói thì nói, chứ 1 lúc sau chịu đựng sự châm chọc từ mấy chị em, Cương cũng được thả về chuồng tự do, làm gì làm. Bữa sau là ngày thứ hai.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
“Ơ ơ… ơ ơ… Rách… rách của chị… Ơ ơ ơ…”
Âm thanh rên rỉ vang vọng khắp căn phòng. Trước mặt Cương là Minh đang bị anh đè ngửa ra mà thụt lia lịa. Đột nhiên thằng ku chưa bắn được viên đạn nào, nhưng chị đã “áh…” lên thảm thiết. Một cái gì đó mềm mềm đang trương lên từ dưới, ép vào bụng Cương bên trên khiến anh lơ lửng. Ngó xuống dưới, thấy cái bụng Minh đã phình lên từ lúc nào. Thằng ku chợt bị thốn kinh khủng, có thứ gì đó từ trong lỗ bướm bà chị đang cố tống cây dừa của Cương ra.
“Roẹt… ục ục ục…” – âm thanh của chất nhờn trào ra cùng lúc thằng ku bị đá văng khỏi lỗ.
“Oa… oa oa… oa oa…”
Cảnh tượng rùng mình, quái dị khiến Cương xám hồn. 1 cái bào thai lòi ra, nó không có mặt mũi, mà trơn nhẵn như cái đầu gối.
“Hưm…”
Cương bỗng rặn ra 1 từ như vậy. Nhìn xung quanh định thần lại. Anh đang ở nhà Lộc.
“Phìu…” – anh thở dài.
Giấc mơ kinh hoàng làm tinh thần hoảng loạn, thằng ku mọi khi vẫn gân cổ lên buổi sáng báo thức, nhưng giờ cũng bị ám ảnh đó làm nó ngẻo như xác không hồn. Nếu thực sự ngoài đời mà lỡ có chích cô nào phình bụng, đảm bảo Cương sẽ không trốn tránh, sợ hãi, miễn nó là con người. Còn đây là thứ kỳ dị nên ổng muốn té đái là điều hiển nhiên.
Đang trong giai đoạn làm đồ án, không có lên trườn lên triết nên sinh viên lớp Cương rãnh. Bỏ bê Thi lâu ngày nên phải hỏi thăm. Con bé ổn, chỉ là về quê thăm ba má thôi chứ có gì đâu. Sau đó, anh nhắn tin cho Thủy, Chi bđs. Ai cũng trả lời trả vốn, trừ chị Trang. Cương đợi gần nửa tiếng cũng thấy im re. Cương hơi lo, vì lần cuối gặp chị là trong tình huống hơi ám ảnh với cha nội kia. Chắc chị bận gì đó thôi mà…
Vác cái mặt qua động banh hoài riết lờn mặt, bữa nay Cương quyết định làm chuyện khác và nó cũng chả có gì lạ, chỉ là lủi thủi trong xó phòng, ngồi lắp lắp, ghép ghép nhà mô hình rồi quay lại đăng youtube. Ít nhìu cũng phải có kinh phí để sống, để ăn rồi mới tính tới chuyện đi hái trái này trái nọ chứ. Làm thì không phải ngày 1 ngày 2 là xong, vì phải lên ý tưởng, phát thảo rồi mới từ từ hoàn thiện tác phẩm. Mọi hôm thì cứ đi miết, còn giờ thì chui rút trong phòng nguyên ngày, quên ăn quên ngủ. Tới nỗi con bé tưng chắc căm hận anh dữ dội lắm, cứ nhắn tin anh hoài. Ngược lại chị Trang thiên thần vẫn còn câm nín, không trả lời suốt từ sáng giờ.
Qua ngày tiếp theo, cũng y như vậy. Tập trung vào “làm ăn” là không thèm nghĩ tới gì khác nữa. 1 phần cũng vì bữa đi chơi, Ngọc có hỏi anh sao lâu rồi chưa có video cho em nó giải trí. Đã vậy, fan của Cương còn có thêm mấy chị em, chị Dung LL, và mới đây còn thêm cô Hiền nữa. Phải tống hết ga tới đích. Đương nhiên là chị Trang vẫn im re không hồi đáp. Cương lúc này bắt đầu lo lắng, anh tưởng tượng có khi nào chị bất mãn rồi trốn lên núi, hay nhảy cầu… tiêu không. Quyết tâm làm càng nhanh càng tốt, rồi tính sổ với chị thiên thần sau.
Sau 2 ngày, cuối cùng Cương cũng hoàn thiện mô hình và quay xong phần thô. Bây giờ chỉ việc ghép clip, chèn hình đánh chữ nữa là coi như tạm hoàn thành nghĩa vụ.
Trưa ngày thứ tư, sau mấy chục tiếng làm muốn thâm 2 mắt, Cương nhắn cho Thi:
“Em liên lạc được với chị Trang hông…”
“Mấy bữa nay, em không liên lạc được với chị ấy. Anh cũng vậy á…” – Thi…
“Em ghé thử nhà chỉ chưa… Coi có bị gì hông. Mấy nay anh bận, không đi được…” – Cương.
“Em đến mấy lần rồi á… thấy khóa cửa. Gọi cũng không được, nhắn cũng không hồi âm nữa. Em cũng lo lắm ấy…” – Thi.
Lâu rồi không gặp cô bé thiên thần, thấy cách nhắn tin đáng ghét, cộng thêm tưởng tượng ra gương mặt, cơ thể của ẻm… chưa gì mặt mốc Cương đã phê lòi ra, thằng ku cứ đập vô bụng anh như gào rống “Thi ơi… cho ta nựng Thi…”. Mà thôi trở lại vấn đề chính.
“Để anh ghé thử coi sao. Không được thì anh ghé em…” – Cương.
“Uhm. Ghé em đi… Em có quà cho anh này… Hi hi…” – Thi.
Quà gì không cần biết, miễn Cương gặp được thiên thần bé nhỏ là ổng vui thấy mụ nội rồi. Trước khi đi, Cương nhắn thêm lần nữa cho Trang:
“Em qua nhà chị đây… Có về nhà hay sao đó… thì rep em nha…”
Nhắn thì nhắn vậy thôi, chứ ý định qua nhà chị coi thử thì vẫn phải làm, dù chị có trả lời hay không. Đột nhiên chuông tin nhắn kêu:
“Cương hả… Chị xin lỗi bữa giờ bận không trả lời em được. Nhưng mà giờ đừng qua, chị chưa về kịp. Để lúc khác nha…” – Trang.
Rồi xong, đang mặc dở cái quần, đọc tin xong là xụi lơ muốn xé áo quăng vô lò lửa. Nhưng mà cũng lịch sự nhắn 1 chữ “dạ” cho chị biết mình đã đọc tin. Cảm giác như chị đang tránh né ai không biết, nhưng trước mắt là thấy né Cương, né luôn bé thiên thần trong sáng. Tự dưng nhắc tới bé thiên thần, Cương đang buồn, bỗng tươi hẳn lên.
“Thôi… Chắc boss thiên thần đang bận bay đi đâu đó, giờ ghé qua thăm thiên thần nhỏ vậy. Ai cũng dễ ghét nên miễn sao có hơi thần vô là phê não à.” – Cương thầm nghĩ.
Cũng may chưa xé quần, cắn áo… nên ổng lại sửa soạn chỉn chu với cái quần lửng thể thao và áo co giãn tay ngắn. Style của Cương nhằm mục đích dễ cho gió lùa trong mọi tình huống (thả rông không sịp). Sau khi lên giáp, ổng phóng xe cái èo qua phòng bé Thi.
“Alo… Anh đứng ngoài cửa phòng nè…” – Cương gọi điện thoại.
“Em đâu có khóa… Anh vào đi…” – Thi nói.
Thì thôi người ta gõ cửa luôn cho nhanh, ông này còn màu mè nói qua điện thoại chi cho tốn data, nóng điện thoại. Cương hí hửng mở cửa ra…
“Hả… Phải hông vậy trời…” – Cương lẩm nhẩm trong đầu.
Bé Thi có style hiếm khi mặc đồ hở da, lòi thịt. Ẻm dếnh cho cái áo thun vàng dài tay, cổ kín… nhưng do bó quá nên vẫn thấy được mờ mờ áo ngực trắng ngần bên trong. Đã vậy ở dưới chơi cho nguyên cái quần short vải trơn ngắn củn, chắc vén nhẹ lên 1 – 2cm là thấy luôn cái lót ở trong. Style này hơi kỳ lạ, nhưng nó kiểu “em biết em trắng nên lòi ra cho anh nóng mắt chơi vậy á…”
Cương nhanh lẹ đóng cửa, khóa chốt rồi sà vào lòng em nó mà ôm như chưa gặp mấy chục năm.
“Ơ… Anh làm gì ôm em chặt thế…” – giọng Thi léo nhéo như mèo.
“Mấy trăm tiếng không gặp, nhớ hơi em… Hm hm…” – Cương vừa nói, vừa ôm gáy, vuốt lưng em nó.
Thi đẩy nhẹ Cương ra rồi nhìn lên mặt anh.
“Có cái này tặng anh này… Hm hm hm…” – Thi cười cười.
Cương thả Thi ra, em nó bò lại hướng đối diện bên kia. Đang lục lọi cái gì đó thì cặp mông chĩa ngay mặt Cương. Anh nóng mắt, đỏ mặt soi chằm chằm vào mông con bé. Tranh thủ Thi không để ý, Cương vừa quỳ thẳng dậy, vừa lết tới chỗ Thi… tới khi cái cục u trên quần anh chạm nhẹ khe mông trắng tròn đó…
“Ah…” – Thi vừa la nhẹ, ẻm ngoảnh đầu lại.
“Anh… Làm gì vậy…” – mặt ẻm nhăn nhăn.
“Hm hm…” – Cương không nói, chỉ bấu nhẹ vào hai hông Thi mà ép thằng ku vào.
“Anh… Bỏ ra đi… Em đang lấy đồ mà…” – Thi lắc lắc nhẹ mông như né.
Càng làm, thằng ku như bị cặp mông tát vào mặt sung sướng. Con bé hay cột tóc đuôi ngựa, nên mỗi lần đầu ẻm lắc qua lắc lại là đuôi tóc cứ quất quất, rồi rũ xuống vai, nhìn dễ thương và mau cương.
“Em mới đi đâu hả… Sao mặc đồ ngộ quá à…” – Cương.
“Sáng mới đi với bọn bạn về… chưa kịp thay là anh đến á…” – Thi vừa nói mà mặt vẫn ngây thơ để cho Cương nghịch mông phía sau.
“Vậy giờ thay đi… chứ mặc vậy nóng hông…” – Cương.
“Anh có ý gì… Hửm… Nãy giờ quậy em hơi nhìu rồi á…” – Thi gằn giọng, tỏ vẻ hung dữ.
Thiên thần nên lúc nổi nóng lên cũng thấy dễ thương vô bờ bến. Cương không sợ mà còn…
“Thay đồ cho anh ngắm chứ gì đâu… hm hm hm…” – Cương.
“Em đấm anh giờ á… Bỏ ra… nhanh…” – Thi tiếp tục bặm môi, lắc nhẹ mông để thoát khỏi vòng kìm kẹp.
Thoáng nghĩ chắc tội em nó, tính lấy đồ tặng mình mà lại bị ăn hiếp, Cương tạm thả ẻm ra. Thi lườm anh cái, xong:
“Ah… Đây rồi đây rồi…” – Thi kêu lên.
Em nó cầm ra cái hộp kỳ bí màu trắng, rồi mặt tươi cười đưa ra trước Cương…
“Này… Tặng anh này… Hm hm…” – Thi.
“Mua đặc sản gì dưới quê tặng anh hả…” – Cương cũng vui mừng nói.
“Không có… Cái này chỗ nào cũng có hết, không phải đặc sản gì đâu. Nhưng mà… em muốn tặng anh thôi. Hm hm…” – không biết sao có tặng quà thôi, mà đầu tóc em nó ướt đẫm mồ hôi.
Cương tò mò không biết món quà là gì. Anh từ từ mở ra rồi trố mắt nhìn vào trong.
“Giày hả…” – Cương la lên.
“Hm hm…” – Thi vừa cười, vừa gật gật.
Nhìn kỹ là thấy thương hiệu giày nước ngoài mà ai cũng biết, chưa kể Cương cũng hay mua giày thể thao để tập, nên ước chừng món quà em nó tặng không dưới 2 chai.
“Trời ơi trời… Cái này mắc lắm đó… đừng nói… em lấy hết tiền mua cho anh nha…” – Cương nhìn Thi.
Em nó lắc đầu: “Ưm ưm… Anh… đeo vào thử đi… xem vừa không… Hm hm…”
Cương hơi nghẹn lòng, vì một con bé chuyên môn nhịn ăn để kiệm tiền, mà dám mua cho anh món quà đắt giá. Cứ ngồi nhìn mặt con bé miết để cảm động.
“Anh… không mang vào đi… Nhìn em… hoài vậy…” – Thi hơi chu mỏ ra.
Ui trời ơi… Đã cái mặt thiên thần bình thường hút “lòng tinh” của Cương dữ dội lắm rồi, giờ thêm cái môi nhọn nhọn ra… còn đường nào chịu nổi.
Cương chồm tới, ngoạm luôn vào môi em nó.
“Ưm… ưm… ứm…” – Thi rên trong họng, mắt tròn xoe.
Cương nhả ra cái “chụt”:
“Cảm ơn em nha… Hm hm…”
Thi đỏ mặt, lại kêu:
“Anh mang vào thử đi… Kêu mà cứ… ấy gì em không à…”
Trạng thái Cương giờ là chỉ muốn ôm Thi vô lòng, rồi âu yếm hết sức bình sinh mà trời cho. Nhưng chiều theo ý nguyện con bé mà phải miễn cưỡng đeo đôi giày vô.
“Chò ôi… Vừa luôn nè… hé hé… Sao biết size anh dạ…” – Cương hớn hở.
“Thấy em hay không… Hm hm… Thích không… Hm hm…” – Thi.
“Thích sao hông… Nhưng mà… thích em còn nhìu hơn nữa ớ…” – Cương.
Nói xong là ổng lại sà vào lòng Thi như đứa nhỏ. Đầu dựa vô nơi 2 trái đào tọa lạc. Rồi dúi dúi cái mặt cho 2 trái đánh lia lịa vào má hai bên.
“Ưm… Anh này… kỳ quá đi…” – Thi.
Em nó đột nhiên dựa cằm vô đầu Cương, lấy tay vuốt vuốt gáy anh như 1 người chị gái mưa đang dỗ dành thằng em Cương cứng. Cứ như vậy, 2 đứa lãng mệnh hỏi thăm nhau về chuyến đi của 2 đứa mấy bữa trước. Em nó lâu lâu mới về quê nên kể đủ thứ mọi sự trên đời. Còn Cương cũng kể thật chuyện anh đi chơi ké với hội banh tưng, trừ mấy chuyện bóp nắn, đâm đục gì đó thì đương nhiên không dại mà khai. Chợt thấy mặt em nó hơi buồn buồn, Cương vừa dựa đầu vào bưởi, vừa hỏi:
“Em nè…”
“Hửm…” – Thi.
“Ngồi xe máy đường dài được không…” – Cương.
“Sao anh hỏi thế…” – Thi đẩy Cương ngồi thẳng dậy để nhìn mặt anh.
“Tính… rủ em đi phượt 2 người… đi được không…” – CƯơng.
Thi đảo mắt quanh phòng như suy nghĩ, lúc sau:
“Chắc em không chịu nổi đâu… Em đi giường nằm không mà… Với lại em hay đi khuya… sáng sớm đến nơi rồi…”
Cương hơi thất vọng vì không được chở em nó bằng xe mình, bởi bản thân anh muốn tới nơi thì khỏi phải thuê mướn phương tiện di chuyển để chạy lòng vòng. Nhưng rồi Cương nảy ra một ý:
“Vậy hả… Vậy… mốt đi chơi… anh rủ… em đi không… Xe giường nằm luôn…”
Mắt Thi bỗng sáng rỡ:
“Ôi thật á… Hm hm hm… Đi với anh thôi á…”
“Chứ không lẽ rủ thêm mấy người nữa…” – Cương.
Em nó lắc đầu, tóc phất qua phất lại, rồi bặm môi mà cười cười nhìn vào bụng Cương.
“Nhìn mặt anh không nhìn, nhìn dưới chi dạ… hả… Nó cũng đi nữa đó. Hm hm…” – Cương.
Em nó ngớ mặt ra: “Ơ… Nó là ai thế…”
“Cái thằng ở trong đây nè…” – Cương chỉ ngón tay xuống dưới.
Thi bặm môi, chồm tới nhép tai Cương:
“Anh nói cái gì… hửm… Muốn em đánh cho chết không… Hửm…”
Vừa nói xong, Thi bụm luôn bàn tay ngay háng Cương.
“Ối… Cái gì thế… Anh… anh không mặc ấy á…” – Thi hốt hoảng.
“Hm hm… Mặc chi cho nhìu lớp… Mất công lột ra hông…” – Cương nham nhở.
Thi nheo mắt hăm dọa, bóp mạnh thằng ku trong quần.
“Anh dị quá đi… Tin em bóp chết không…”
Thiên thần nào giờ hiền lành, bữa nay mạnh mẽ dám hù dọa kẻ đâm sau lưng mình. Cương không muốn làm gì khác, ngoài kéo em nó đè lên người, rồi xoa nắn cặp đào tiên ngoài lớp áo. Thi bặm môi, nhìn lên trước ngực mình để coi Cương làm trò gì trên vựa trái cây của em. Thằng ku sau lưng Thi ngỏng lên cứng khự, chọc vào mông em nó. Còn ẻm với tay ra sau chộp lấy cây dừa hư không ai đốn mà bóp bóp. Không biết do về nhà ăn uống tẩm bổ hay do cái áo, mà trông 2 trái đào có vẻ bự tròn hơn trước. Cặp đùi trắng nõn cũng không được tha. Cương vuốt khắp 2 chân em nó như một ông thợ mát xa nghiệp dư. Mịn màng, tươi mát.

To top
Đóng QC