Phần 8
Tôi và chị chống tay xuống đất, dựa vai vào nhau, hai đứa nhìn xa xăm nơi bầu trời cùng tận hưởng làn khói thuốc, ai nấy đều theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu.
Thời gian và không gian như muốn dừng lại, giữ mãi khoảnh khắc yên tĩnh ấy.
Ngồi một lúc thì chị có lẽ cũng cảm giác được sự mệt mỏi và lạnh lẽo, Phương lên tiếng: “Chở chị về nhé, chị hơi lạnh”.
Tôi đứng dậy vươn vai, sau đó đưa tay về phía chị, ý muốn kéo chị đứng lên.
Chị ngồi dưới cỏ, hình như chị nhớ ra điều gì đó, mắt chị nhìn đũng quần tôi. Tự nhiên Phương đỏ mặt, cô nàng kiểu… nửa muốn nửa không hỏi tôi: “Em này, chỗ… của em có to không?”.
Tôi suýt thì cười ra tiếng, hình như bà chị này bị ám ảnh bởi tokbokki luôn rồi, mà khoan đã… chị hỏi thế có ý gì?
Nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Phương… chẳng hiểu sao tôi có chút ý nghĩ kỳ lạ. Tôi cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi chị rồi hỏi: “Sao? Chị muốn xem nó?”.
Phương nhìn thẳng vào ánh mắt tôi, chị cắn môi… khó khăn mở miệng nói: “Ừm… chị muốn…”.
“Chị… cứ sờ thử đi… nếu chị thích” tôi nói khẽ bên tai chị.
Phương nhìn tôi, lại nhìn giữa đũng quần tôi. Lát sau… chị nhắm mắt lại, mấy ngón tay lơ lửng giữa không khí rồi dần chạm vào… Mặt chị ngày càng đỏ, kéo dài đến mang tai.
Tôi nuốt nước miếng nhìn Phương… sau đó động viên: “Đừng sợ…”. Tôi nói xong bèn nắm tay chị rồi đặt vào đó.
Ngón tay thon dài của cô nàng đã đến vị trí, chị khẽ siết tay như muốn cảm nhận rõ hơn dấu vết hằn trên lớp quần. Thằng em tôi bên trong hiện đã độn lên một cục to tướng… tôi và chị… khó mà nói được chúng tôi đang làm cái quái gì.
“To… vậy… hả?” Phương cắn môi nói khẽ, tiếng chị lí nhí mà khó khăn lắm tôi mới nghe được.
Tôi phì cười, trêu chị: “Do nó gặp chị nên nó mới bự đấy… ai bảo chị cứ…”.
“Hưm… chị có làm gì em đâu… do em hết đó…”.
“Rồi… rồi thì do em… vậy chị… muốn đi đâu?”.
Phương không hề trả lời, cửa sổ tâm hồn của chị mở ra, chị ngửa đầu nhìn tôi – trong đôi mắt lả lơi ấy không hiểu sao khiến tôi có chút… ý nghĩ quái lạ.
Cô nàng mím môi, ngay sau đó không biết chị nghĩ gì mà quỳ trên đất, dùng tay cởi dây nịt rồi nhanh chóng kéo quần tôi xuống. Trong phút chốc, thằng em tôi… lộ ra trước gió, nó dữ tợn vươn người chào chị.
Gương mặt chị hơi thất thần, mấy ngón tay trúc trắc vuốt dọc thân thằng em tôi, trông chị vừa tò mò lại vừa thích thú… Ánh mắt trở nên khao khát, có chút gì hứng tình bên trong.
Tôi ngờ ngợ, sau đó hỏi: “Chị… muốn làm gì?”.
Phương không đáp, nhìn tôi một chập rồi hé đôi môi anh đào xinh đẹp.
Một cái hôn nhẹ lên đầu, sau đó lưỡi chị liếm dọc thân, mơn trớn mấy mạch máu căng tràn, đôi khi nếm nhẹ dưới vị trí hai trái trứng khủng long. Lát sau đó chị ngậm nó vào khuôn miệng ấm nóng và ướt đẫm nước. Một bàn tay cầm chặt cây hàng, đầu chị nhấp nhổm thi triển tuyệt kỹ “thổi kèn”, tay còn lại chị bám vào đùi tôi để giữ tư thế. Gương mặt xinh xắn cứ thế chăm sóc tôi với ánh mắt khép chặt, chị muốn tận hưởng nó bằng vị giác cùng cảm giác.
Năm giác quan của tôi như biến mất, chỉ còn lại cảm giác tại nửa thân dưới. Tôi vén mái tóc thơm của Phương qua một bên, nắm nhẹ đầu chị. Cách chị làm quả thật không thể chỉ tả được bằng lời, chị hăng say bú thứ đó với đam mê cùng cảm xúc mãnh liệt, như muốn nuốt trọn nó vào trong cổ họng ấm áp, thưởng thức nó như cây kẹo ngon nhất thế gian. Gương mặt xinh xắn của cô nàng cũng là một điểm cộng tuyệt vời, kèm theo bộ ngực lúc lên lúc xuống.
Tôi chìm trong ngọn lửa dục vọng, tận hưởng cảm giác đê mê, khoái cảm dần lấp đầy trí não. Cũng không phải lần đầu tôi được ai đó chăm sóc thằng em nhưng sướng tới mức này thì chỉ có duy nhất chị.
Dưới bầu trời sao, và trong đêm trăng thanh gió mát đấy, chị đã trao tôi những khát khao nồng cháy nhất.
Tôi còn nhớ mãi câu nói dịu dàng phát ra từ miệng chị trong ngày hôm ấy với vẻ thèm muốn, chị bảo: “Cho chị… hết… đi…”.
… Bạn đang đọc truyện Truyền thuyết Tokbokki tại nguồn: https://gaigoi.city
Lát sau đó, tôi chở chị về ngôi nhà nằm sâu bên trong con hẻm.
Phương leo xuống xe, chị gạ tôi thẳng thừng: “Em này… có thể đến lắp Camera cho chị không? Nhà chị không có ai cả”.
Tôi mỉm cười, hiểu ý, sau đó chọc: “Chi phí hết mười lăm triệu chị nhé”.
Phương lần nữa ghé bên tai tôi, chị bảo: “Thế… thân thể chị… đáng giá đó không?”.
Tôi nuốt khan nước miếng, đương nhiên đáng.