Trưởng thành – Phần 7

Phần 7
Đêm đó quay về quán lấy xe, tôi đưa mẹ về quê ngay. Bà cũng không quá nghiêm trọng, chỉ do hạ đường huyết người già và sau khi truyền nước và chăm sóc tại bệnh viện, bà được về nhà sau một tuần.
Tuy nhiên, do mẹ phải ở quê để chăm sóc cho bà khi nhập viện, nên tôi lại phải thay mẹ quán xuyến việc nhà. Cộng thêm việc nhà thằng Quang, nên tôi cũng chẳng có thời gian rảnh. Tuần tiếp theo tôi cũng bận để chuẩn bị cho dự án coding tiếp theo, mất thêm một tuần để chuẩn bị thuyết trình và tài liệu.
Hai tuần trôi qua, bận túi bụi, tôi cũng không có nhiều thời gian nhớ đến cô gái. Cho đến khi thằng Thập gọi điện cho tôi.
– Anh ơi! Anh có thư này. Lúc qua quán nhận nhé.
– Thư của ai vậy em?
– Em không biết, anh qua quán mà nhận.
Giọng nó bí hiểm rồi ngắt điện thoại.
Buổi tối, như giờ thường lệ, tôi phóng xe đến quán. Thằng Thập đưa cho tôi một bức thư được niêm phong kỹ, không đề tên người gửi. Thằng Thập bám lấy người tôi tò mò.
– Anh mở ra đi, có khi là bức thư tình đấy.
Nó nháy nháy mắt lả lơi với tôi, rồi cúi xuống làm đồ uống cho khách.
Nhét bức thư vào túi, tôi cũng đoán được ai gửi. Tự nhiên hồi hộp mong chờ ngày càng mạnh, tôi tợp nốt ngụm rượu rồi nhanh chóng ra về.
Dùng con dao rọc giấy, tôi mở bức thư. Bên trong chỉ có một tờ giấy nhỏ màu hồng với nét chữ con gái tròn trịa mềm mại “Em là Hiền SĐT xxxx (P/S: Em hơn anh bốn tuổi)”. Lưu số điện thoại vào máy, rồi gấp bức thư đơn giản lại và cho vào ngăn kéo bàn. Tôi cũng không để ý đến nội dung dòng nhắn sau chữ chữ P/S. Tôi thao thức cả đêm, với đủ mọi kịch bản cô ấy sẽ phản ứng như thế nào nếu tôi gọi.
Thấp thỏm một tuần, tôi vẫn chưa định hình được tình huống để gặp cô gái, dòng chữ “Anh là Hùng” vẫn nằm nguyên trong ô tin nhắn. Thỉnh thoảng ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại định bấm nút gửi rồi lại tắt đi, đến nỗi đám bạn đoán già đoán non và cuối cùng cả bọn kết luận “bệnh tương tư”. Tôi cũng tự hỏi, có phải bệnh “tương tư” hay không? Chả nhẽ tôi cũng giống như bài thơ Xuân Diệu đã viết?
Tôi không chắc lắm, nhưng sau khi sắp xếp lại suy nghĩ tôi cảm thấy lý do thấp thỏm phần nhiều là do sự vương vấn của những cảm giác mà tôi có khi quan hệ với cô. Trong suy nghĩ của tôi, mỗi khi nghĩ đến cô, là nghĩ đến cảm giác mà cô mang lại khi hai người quan hệ. Tình dục hay tình yêu?
Tôi cũng dần thấy nhẹ nhàng hơn, bớt những cảm giác thấp thỏm và mong chờ, cùng với công việc kiếm tiền, sự bận rộn của những kỳ thi cuối kỳ, kèm cặp bé Hoa ôn bài giúp thời gian trôi qua khá nhanh, dù tin nhắn kia vẫn lưu trong draft và đôi lần tôi đã định quyết tâm nhấn nút send.
Cuối cùng thì kỳ nghỉ hè đã đến, bé Hoa đã được nghỉ từ hai tuần trước, con bé phấn khích khi anh nó cũng được nghỉ, nó bắt đầu lên các kế hoạch đi chơi và khi nó đưa chương trình chơi hè, tôi không nhịn được thở dài. Lịch con bé chơi được viết theo tuần, đủ các hạng mục, hầu hết là đi biển. Hè tôi có hơn hai tháng, nhưng tôi chỉ có thể dành ra hai tuần để đưa nó đi chơi. Sau khi thông báo lại với con bé, tuy phụng phịu nhưng dưới sự kiên quyết của tôi, cuối cùng cũng đồng ý để làm lại kế hoạch.
Chiều nay, sau khi đưa con bé đi bơi theo đúng lịch. Tôi gọi cả đám bạn đi cà phê để bàn về chuyến đi xuyên Việt dự kiến. Con bé Hoa sau khi hăng say chiến đấu với ly kem ba viên ba mùi, bắt đầu chán nghe các anh nói chuyện, nó giành lấy điện thoại của tôi rồi hí hoáy nghịch.
Kế hoạch đi chơi hai tuần chi tiết của cả hội coi như phá sản, sau khi cân nhắc từng điều kiện mỗi thằng. Còn mình tôi với bé Hoa, kệ đi, vẫn là đi theo lịch, đằng nào tôi cũng hứa rồi. Đi đến đâu hay đến đó vậy, tà tà hết thời gian rồi về. Tôi đang định quay sang thông báo với bé Hoa, thì con bé đưa điện thoại lại cho tôi.
– Anh ơi! Có điện thoại.
Trên màn hình hiện lên chữ Hiền, tôi ngơ ngác để xác định xem là ai, mà chưa nghĩ ra. Cứ nghe rồi biết.
– A lô! Anh Hùng ạ?
Bên kia tiếng con gái khẽ khàng vang lên.
– Vâng, đúng rồi. Xin lỗi chị là ai ạ?
– Em là Hiền…
– Hiền… Hiền… Ah, chào em.
Tôi hơi lắp bắp khi chợt nhớ Hiền là ai.
– Em gặp anh bây giờ có tiện không?
Tiếng cô ngập ngừng trong máy vẻ như cố hết sức.
– Được. Anh đang uống cà phê với bạn ở tòa nhà Lotte.
– Vâng. Em cũng ở gần đó, anh chờ em 15 phút nhé.
Ngắt điện thoại xuống, kệ đám bạn đang dương mắt tò mò nhìn. Tôi kiểm tra điện thoại, tin nhắn vẫn đánh dấu draft đã được gửi. Quay sang cốc đầu con bé Hoa.
– Lần sau nghịch điện thoại của anh cấm được gửi lung tung đấy.
Con bé ngơ ngác vì lời trách của anh, phụng phịu không hiểu.
– Em có làm gì đâu.
Tự nhiên cảm giác hồi hộp kéo đến, tôi đột nhiên không yên. Đám bạn như thấy dấu hiệu lạ, liên tục truy hỏi.
– Bạn. Đang đến. Lát bọn mày sẽ biết.
Bắt đầu là những suy đoán non già của bọn nó. Rồi bọn nó chợt nín lặng, hai mắt mở to, nhìn ra đằng sau tôi. Cả con bé Hoa, đang cắm mặt vào điện thoại cũng há mồm nhìn chăm chăm.
– Anh Hùng ạ!
Tiếng con gái nhẹ nhàng cất lên đằng sau tôi. Tôi quay người, dừng mọi động tác. Một cô gái mặc chiếc váy bồng suông với những bông hoa nhỏ nhiều màu thêu trên nền trắng, chiếc túi xắc nhỏ màu trắng được cầm hai tay che đằng trước, khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng đang có những vệt đỏ loang trên mặt đang đứng khe cúi người sau lưng tôi. Định thần một lúc tôi mới bật đứng dậy.
– Chào em! Em ngồi xuống đây.
Khẽ kéo cái ghế ở bàn bên cạnh tôi đẩy vào sau Hiền để cô ngồi xuống.
– Chào mọi người!
Cô khẽ chào sau khi ngồi xuống.
– Đây là Hiền.
Tôi nói hơi to để bọn bạn định thần thu lại cái dáng vẻ dại gái. Tiếp theo là những tiếng chào mất bình tĩnh của từng thằng. Chỉ có con bé Hoa đang nhìn tò mò Hiền, nó kéo tay tôi hỏi nhỏ.
– Bạn anh à?
– Uh, bạn anh.
– Bạn hay bạn gái?
– B… ạn.
Con bé vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời của anh, nó dịch đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, cướp ghế của thằng Minh đuổi nó sang ghế bên kia.
– Em chào chị. Em tên là Hoa, em gái anh Hùng.
Con bé nghiêm trang chào, vẫn không rời ánh mắt tò mò vào Hiền.
– Chào em! Chị là Hiền, bạn anh Hùng.
– Chị là bạn của anh em à? Mà sao anh em chưa bao giờ nói về chị?
– À… bọn chị mới quen… tình cờ thôi.
Mặt Hiền đã đỏ ửng trước sự soi mói của bé Hoa và cái nhìn mong chờ của cả lũ bạn. Tôi không đành lòng, đành nạt con bé.
– Hoa… Em không nên hỏi để chị khó xử.
Con bé nguýt một cái dài về phía anh nó.
– Anh… từ từ. Em đang làm quen với chị.
Rồi nó đứng dậy, kéo cái ghế lại sát Hiền bắt đầu nói thì thầm. Bọn bạn tôi bắt đầu đánh mắt sang tôi như muốn hỏi thêm thông tin, tôi chỉ lắc đầu. Sau một loạt những tiếng thì thầm của hai chị em, bắt đầu có tiếng khúc khích của cả Hiền và Hoa. Tôi ngồi yên, cũng chợt nhớ ra chưa gọi đồ uống cho Hiền, tôi hỏi.
– Em uống gì, Hiền?
– Em xin ly nước cam.
– Em cũng thế.
Bé Hoa nhanh nhảu chen vào. Vẫy người phục vụ, tôi gọi hai ly nước cho hai chị em. Tiếng khúc khích ngày một dòn dã hơn, bé Hoa bây giờ đã bám chặt vào tay Hiền thân thiết. Đám bạn của tôi cũng bắt đầu giảm hứng thú, chuyển sang các đề tài vô thưởng vô phạt.
– Anh! Em và chị Hiền đi đằng này một lát.
Bé Hoa chợt đứng dậy và kéo tay Hiền đi.
– Em và bé Hoa vào trong một lát.
Cô khẽ nói và đi theo bé Hoa.
Bọn bạn bắt đầu nhao nhao lên hỏi về Hiền, tôi cũng đâu có biết nhiều đâu. Chả nhẽ lại bảo là quen ở quán lão Huy, không thể để bọn này biết được, nếu không bọn nó sẽ moi ra hết. Tôi bắt đầu qua quýt cho xong chuyện, nhưng càng qua quýt càng gợi hứng thú của bọn bạn, bất đắc dĩ tôi chọn im lặng lắc đầu. Sau khi không có thêm thông tin, bọn chúng bắt đầu chán và lục tục ra về, để lại tôi ngồi chờ Hiền và Hoa.
Đang vẩn vơ nghĩ linh tinh, thì Hiền và bé Hoa quay lại. Tôi ngạc nhiên nhìn mái tóc mượt mà được uốn hơi lượn sóng, trên mái tóc cài một cái nơ hình con bướm màu xanh nhạt. Con bé trông thật xinh đẹp.
– Bé Hoa nhờ em đưa đi chọn nơ, nhân tiện em đưa bé vào làm tóc luôn.
Hiền giải thích.
Bé Hoa xuýt xoa không thôi với mái tóc của mình, vẻ yêu thích hiện rõ trên mặt.
– Cảm ơn em.
Bé Hoa cũng thiệt thòi, mẹ tôi thì tính đạm bạc, bà ít để ý đến vẻ bề ngoài, nên con bé Hoa cũng không nhận được hướng dẫn. Còn tôi thì lại chẳng có tí kinh nghiệm gì về làm đẹp cho con gái.
– Anh trai em chẳng biết tí gì về con gái. Anh ấy toàn đưa em đi, rồi để em tự chọn đồ. Em lại chẳng có tí kinh nghiệm nào, nên toàn mua phải đồ xấu, mặc không đẹp gì cả.
Con bé bắt nói xấu anh trai nó, mấy năm nay toàn bộ quần áo của nó là do tôi đưa nó đi mua, có thấy nó chê bộ nào đâu.
– Chị từ bây giờ sẽ tư vấn cho em nhé.
Con bé vẫn xoắn xuýt kiểu tóc mới, hết soi ngang lại soi dọc.
– Uh, chị sẽ tư vấn cho em. Nhưng mà phải có sự đồng ý của anh em cơ.
Hiền ý nhị quay sang nhìn tôi, vừa nói.
– Anh… Anh! Đồng ý nhé.
Con bé Hoa nhìn tôi hy vọng.
– Uh, được rồi.
Tôi đồng ý trong nụ cười thỏa mãn của bé Hoa.
Có bé Hoa, không khí giữa Hiền và tôi cũng trở nên gần gũi hơn. Con bé lanh lợi, mau mồm miệng, cộng thêm dáng vẻ thơ ngây xinh xắn đúng là dễ làm người khác yêu thích. Câu chuyện của hai chị em ngày càng giòn giã, Hiền với cách nói chuyện khéo léo, thu hút được toàn bộ tâm trí của con bé Hoa. Tôi chỉ thỉnh thoảng chêm vào một câu.
Trời đã bắt đầu tắt nắng, không khí cũng trở nên mát mẻ hơn, ngoài sân đã bắt đầu đông lên với trẻ con nô đùa, các bà các cô tập thể dục. Câu chuyện của hai chị em vẫn ríu rít, tôi bắt đầu khâm phục sự dịu dàng và nhẫn nại của Hiền với bé Hoa. Cô khéo léo dẫn dắt từ chuyện ăn uống, chuyện học đến phim ảnh, ca nhạc, về tất cả những đề tài mà con bé Hoa quan tâm. Con bé giờ đã hoàn toàn quên mất ông anh nó đang ngu ngơ nhìn ngắm khuôn mặt bên cạnh, nó toàn tâm toàn ý quấn lấy Hiền.
Sau khi giòn giã, năng lượng đã vơi đi, con bé bắt đầu thấy đói.
– Chị ơi! Đi ăn pizza với bọn em nhé, hôm nay anh em mời!
Hiền quay sang tôi chờ đợi. Con bé Hoa cũng nhìn tôi mong chờ.
– Được. Mời chị Hiền tham gia cùng anh em mình.
Con bé chỉ đợi có vậy, nó bật dậy thoăn thoắt kéo Hiền vào bên trong khu mua sắm. Tôi gọi phục vụ thanh toán, rồi cũng đi theo vào sau.
– Hôm nay anh trả tiền, nhưng em chiêu đãi chị Hiền. Anh cấm được can thiệp.
Con bé chặn ngay ông anh nó lại, nó đang lợi dụng để thỏa mãn cơn thèm của mình. Tâm trạng tôi đang thoải mái, nên cũng không phản đối.
– Anh em nghiêm lắm, ít cho em ăn đồ ăn nhanh. Hôm nay nhờ chị, chị muốn gọi gì cứ thoải mái gọi, em làm chủ.
Con bé cũng không thèm dấu diếm ý đồ nói với Hiền, rồi le lưỡi sang phía tôi. Hiền bật cười, rồi quay sang phía tôi nháy mắt.
– Được. Hôm nay em chiều chị. Vậy em chọn đồ đi.
Con bé Hoa thoăn thoắt lướt trên menu, Hiền quay sang hỏi khẽ tôi.
– Anh muốn ăn gì?
– Anh ăn gì cũng được.
Dưới sự gợi ý của Hiền, con bé Hoa cuối cùng cũng chốt xong menu. Đồ ăn không nhiều lắm, vừa đủ. Một cái bánh pizza hải sản cỡ nhỏ, một suất salad kèm bánh mì bơ tỏi, một đĩa mỳ spaghetti và nước ngọt.
Tôi cũng chỉ ăn hai lát bánh pizza, tôi không thích đồ ăn nhanh lắm, luôn cảm thấy hương vị không đủ so với đồ nấu ở nhà. Thời gian còn lại, tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn Hiền. Hiền ăn nhỏ nhẹ, nhai kỹ từng miếng một, cách cô ăn làm người khác cảm thấy sự nho nhã và trân trọng với đồ ăn, cảm giác thưởng thức hơn là ăn no. Cách cô dùng khăn ăn chấm lên môi nhẹ nhàng, cho thấy sự tinh tế của cô. Ngược hẳn với con bé Hoa, đang hăng say gục đầu hút từng búi mỳ, mặc cho nước sốt đỏ choét dính quanh miệng. Hiền thỉnh thoảng dừng lại, lấy khăn ăn lau nhẹ vết nước sốt quanh miệng con bé, cũng chỉ làm con bé dừng nhịp một chút.
Cuối cùng thì bữa ăn cũng kết thúc khi bé Hoa ợ thỏa mãn rồi xoa cái bụng tròn căng của mình. Mặt thì đang hưởng thụ sự quan tâm khi Hiền dùng khăn thấm ướt lau từng vệt sốt đỏ quanh miệng con bé.
– Chị ơi! Chị về đâu, để anh em đưa về. Xe anh em to lắm, chở ba người thoải mái.
Bé Hoa vẫn bám lấy tay Hiền, dụ khị.
– Cảm ơn em! Chị cũng đi xe đến.
Cô cúi xuống hôn vào má bé Hoa.
– Cảm ơn hai anh em vì buổi tối rất vui! Em cứ gọi cho chị bất cứ khi nào em cần nhé, đừng ngại.
Rồi cô quay sang nhìn tôi nói.
– Hẹn gặp anh sau!
Về đến nhà, con bé Hoa vẫn chưa hết hưng phấn, kéo tay mẹ bừng bừng kể về Hiền. Mẹ tôi nhìn tôi vẻ dò hỏi, đây là cô bạn gái đầu tiên của tôi mà mẹ biết.
Tôi cũng chỉ nói qua quýt với mẹ về Hiền. Rồi đi lên phòng ngủ. Bây giờ mới bắt đầu, tương lai ai đoán biết trước được.

To top
Đóng QC