Trưởng thành – Phần 32

Phần 32
Sau khi ở nhà với bố mẹ một ngày, tôi và Hiền lại bay vào miền Trung và lại ở đúng căn phòng là lần đầu tiên chúng tôi đã ở với nhau, chỉ là lần này không có con bé Hoa.
Không có nhiều sự thay đổi so với cách đây hơn bốn năm, cây bàng biển trồng bên cạnh đã vượt qua nóc nhà và tỏa bóng mát xuống khoảng lan can trước căn phòng. Hiền vẫn xinh đẹp rực rỡ, có thêm chút thành thục quyến rũ và ngực cô trở lên to hơn càng tăng thêm sự hấp dẫn, mà mỗi lần nhìn tôi đều không nhịn được sự xao động trong lòng. Tôi cũng không thay đổi nhiều lắm, có thêm chút rắn rỏi, hàm râu trở lên cứng hơn phủ kín hai bên quai hàm, mỗi lần lướt cằm lên ngực sẽ khiến Hiền run rẩy hít hà. Đám lông bụng giờ dầy hơn và có xu hướng lan lên trên, làm xấu đi những múi cơ trên bụng khỏe khoắn mà tôi rất tự hào, làm tôi rất căm tức, định cạo đi mấy lần mà Hiền không chịu. Theo cô nói, như vậy mới đàn ông, tôi cũng cự nự tại sao lại cô thích cạo hết râu trên mặt tôi mà lại không cạo chỗ khác, cô sẽ nói râu trên mặt che mất khuôn đẹp trai mà cô si mê. Việc cạo râu cho tôi là đặc quyền của cô, mỗi lần gặp một trong những việc cô thích nhất là cạo râu cho tôi, không cần biết tôi đã cạo hay chưa, nên dạo này tôi cũng bỏ luôn thói quen tự mình cạo râu. Tôi không thích xịt nước hoa, nhưng mà cô mua không biết bao nhiêu loại nước hoa aftershave, mỗi lần xịt sau khi cạo cho tôi, rồi lại say mê hít hà. Giống như bây giờ, sau khi lau sạch bọt trên mặt tôi, cô hài lòng dùng những ngón tay mềm mại đang vuốt ve mặt tôi và tay kia đang cầm lấy lọ nước hoa.
– Em đừng xịt được không? Mùi bọt vẫn còn thơm mà, mình làm tình đi.
Tôi vừa nói vừa đẩy mông cô trượt xuống bụng dưới để lại một vệt nước lành lạnh trên bụng tôi. Cô uốn éo cái hông, nhưng lại đưa tay xuống giữ lấy tay tôi.
– Chờ chút đi, một tẹo thôi. Ngoan!
Cô xịt khắp hai bên má tôi, rồi dùng hai bàn tay xoa bóp một lượt, sau đó cúi đầu sang bên má tôi hít một hơi, rồi thở ra một hơi hài lòng, mới tiếp tục dịch mông xuống dưới đón lấy con chim đang dựng ngược lên vào cái lỗ bướm đã ướt đẫm của cô, thở ra một hơi dài sướng khoái, hai tay đặt lên ngực tôi ép cho cặp vú của cô tràn ra và bắt đầu dập xuống.
Tôi cũng co hai chân lấy thế để đẩy mông lên đón mỗi cái dập của cô, miệng cô hít hà nhanh hơn, hai mắt nhắm lại, hai đầu ti đỏ hồng trước ngực rung lên theo nhịp dập làm mắt tôi không rời đi được. Tiếng rên của cô đã bấn loạn, mông cô vội vã nhấp nhổm rối loạn không theo tiết tấu, miệng rối rít.
– Anh ơi… Đừng… Ahh… Em… sắp… ra… Đừng… đừng… Anh… ơi… ra… cùng… em… hừ… huh…
Tôi hơi cong người, đưa tay đỡ lấy hông cô để cô không dập xuống nữa, điều chỉnh hông mình, tôi nhấp chậm nhưng dài vào trong cô để khoái cảm của cô không tăng lên nữa. Tôi ngậm đầu ti đỏ hồng cô vào miệng, mút mát, bắt đầu nhấp nhanh hơn. Sau đó, sự co bóp trong bướm cô cũng bắt đầu gấp gáp hơn, bàn tay cô trên ngực tôi bóp vào chặt hơn, hai đùi ép chặt vào mạng sườn tôi, hàm răng cô nghiến chặt cố kiềm những tiếng rên bật ra. Mọi giác quan của tôi cũng được cũng căng lên, người cong lại, hai hông tôi bóp chặt, tôi dập điên cuồng. Đến khi cô không nhịn được nữa, một tiếng hét mạnh bật ra từ miệng cô, những vệt đỏ lan từ cổ xuống tràn ra khắp người cô, hông cô ép chặt xuống, bướm cô bóp chặt lấy chim tôi, rồi những cơn run rẩy trào từ bên trong bướm cô rồi lan ra khắp người, những dòng nước ấm tứa ra bên trong cô. Đón nhận những cái co bóp kèm những dòng nước ấm trong cô, con chim tôi cũng giật lên, rồi cả người tôi căng cứng sau đó một cảm giác sướng khoái bùng lên từ đầu con chim rồi lan ra khắp người khiến tôi rùng rùng phóng từng dòng tinh lực vào trong cô. Cô lại hét lên một tiếng nữa, một cơn run rẩy mới, mãnh liệt hơn từ trong bướm cô lan ra, khiến người cô giật lên bần bật khi đón nhận sự phun trào của tôi.
Cả người tôi rần rật run rẩy đón nhận từng cơn sướng khoái đang không ngừng lan ra, tràn đầy thư sướng không nói lên lời, tôi ngả người xuống giường để đón cơ thể vẫn còn run rẩy của cô đang ngả xuống, ôm chặt lấy cô.
Rất lâu sau, sự sướng khoái mới rút đi, chúng tôi mới trở lại trạng thái bình thường.
– Anh không thể sống thiếu em được, em đã là một phần máu thịt của anh, em ngự trị trong mỗi tế bào, mỗi giây phút trong cuộc đời đều không thiếu phần của em. Anh khao khát để được bồng ẵm những đứa con bụ bẫm kháu khỉnh, kết tinh từ tình yêu của anh dành cho em. Nhưng anh cũng muốn em và những đứa con của chúng sẽ tự hào vì có người bố như anh, anh sẽ cố hết sức để đạt được những điều kiện cơ bản nhất đảm bảo điều đó. Anh sẽ còn một số việc cần làm.
– Em yêu anh rất nhiều, anh là tất cả cuộc đời em, em sẽ đợi anh bao lâu cũng được, em sẽ cùng anh để hoàn thành các hoài bão của anh.
– Mình cùng đặt mục tiêu trong một năm tới nhé. Anh sẽ ổn định lại công ty, hoàn thiện nhân sự ở đủ các vị trí offsite và onsite. Số lượng jobs từ Tsao, Susan và công ty cũ của anh đã đủ để duy trì hoạt động của công ty trong năm tới và ổn định cho năm tiếp theo. Nhân sự hiện nay làm offsite thì có thể, nhưng onsite vẫn cần anh thực hiện, năm tới anh sẽ lại phải đi tới đi lui. Công ty sẽ không cần đầu tư tiếp, nhưng có một số việc mình cần tiêu tiền. Xưởng xe của thằng Trí, dù là cổ phần của cả nhóm cũng đã hòm hòm, nhưng mà khi hoạt động cũng cần kinh phí để duy trì ít nhất năm đầu chưa thể có lãi được. Thằng Trí có thể quản lý kỹ thuật, nhưng phần điều hành vẫn cần mình tham gia.
– Cái này anh không cần lo lắng, nhà hàng mới của em không cần nhiều người nên đang thừa, em sẽ thu xếp người thích hợp để quản lý xưởng. Em cũng sẽ trích ra một số tiền để dự trù cho hoạt động. Cái xưởng này em cũng lo lắng, thằng Trí bán miếng đất mà bố mẹ để dành cho nó dồn toàn bộ cho xưởng, thằng Kiên, Quang, Minh cũng dốc gần hết những gì bọn nó có để hỗ trợ thằng Trí. Thằng Trí phải nói là may mắn khi có những người bạn như bọn anh. Giờ tất cả chỉ phụ thuộc vào nó thôi.
– Uh, anh tin thằng Trí sẽ làm được, nó là thằng đam mê, có trách nhiệm và thực sự giỏi. Mình chỉ cần giúp nó điều hành đúng cách là sẽ thành công. Ah… Mà anh đang có ý này, anh sẽ bán cái xe của bố mẹ, nó cũ quá rồi mà anh cũng không bố tự lái nữa, bố cũng bắt đầu phản xạ chậm lại, lái sẽ rất nguy hiểm. Anh sẽ đầu tư để làm lại toàn bộ cái xe đấu giá chỗ thằng Quang ấy, để nó thật sự ngon lành, vừa để quảng cáo cho xưởng, vừa để làm xe riêng cho mình. Trước mắt, anh vẫn đi chiếc xe motor cũ, nếu cần thì dùng xe của em vậy. Mà em có nhớ mang đi bảo dưỡng không vậy?
– Lâu lắm rồi em có lái nó đâu, toàn để dưới hầm. Hôm nào anh kiểm tra hộ em.
– Anh vẫn mong muốn mình có một chỗ gọi là nhà của mình, có cây, có vườn. Em nhớ mảnh vườn nhà chú Lĩnh, mà đợt trước mình xem ấy. Anh vẫn thích chỗ đó, dù hơi xa một chút khoảng nửa giờ chạy xe, nhưng yên tĩnh, không khí trong lành.
– Hì… Em chưa nói với anh, em đã mua rồi, còn thêm cả mảnh bên cạnh nữa. Chỗ đó em cũng thích, em sẽ trồng hoa này, thật nhiều hoa hồng, còn có vườn cây ăn quả, sẽ trồng cả rau nữa. Em tính ngay sau khi xong thủ tục mua bán, sẽ bắt đầu chuẩn bị, sang năm là mình có nhà mới đón Tết.
– Năm nay, mình bao nhiêu việc, nếu thêm làm nhà nữa, liệu em có chịu nổi không? Nhà mình có thể để chậm lại chút, bố mẹ cũng vừa bảo anh đi tìm nhà để ở, vì tháng sau ông bà sửa nhà, bảo là để chuẩn bị cho anh cưới vợ. Với lại anh cũng không muốn em dùng tiền của em cho việc này, đây là trách nhiệm của anh mà.
– Anh chắc không biết tiểu phú ông như anh có bao nhiêu tiền. Anh vẫn còn dư mà, chưa tính đầu tư cổ phiếu và bất động sản. Nếu em và anh không làm gì, mình ít nhất không phải lo lắng cho mười năm tới.
Chiều hôm đó, chúng tôi đã hoạch định cho tương lai cùng nhau, cùng nhau thực hiện và kiên định gắn kết cuộc đời chúng tôi làm một.
Xưởng của Trí cũng đã bắt đầu hoạt động đúng một tháng trước Tết, cùng với quản lý kỹ thuật của Trí, cộng thêm những cam kết về chất lượng mỗi khi xe vào xưởng, dịch vụ cứu hộ liên kết đã phủ trong khu vực bán kính 300 km và hệ thống giám sát chặt chẽ mà tôi thiết kế để mỗi khách hàng có thể theo dõi xe mình 24/7, rất nhanh xưởng đã xây dựng được uy tín của mình. Sáu tháng sau, cùng với đầu tư thêm hệ thống kiểm tra động lực, coi như xưởng có thể làm bất cứ dịch vụ về xe. Các đăng ký bảo dưỡng và sửa chữa đã được kín trong vòng ba tháng, xưởng đã có thể lựa chọn khách hàng quan trọng và chia sẻ khách hàng với những xưởng liên kết khác. Xưởng đã bắt đầu có lãi.
Chiếc xe của tôi cũng đã hoàn thành và thông qua đăng kiểm, trong suốt quá trình thực hiện nâng cấp đều được ghi lại và phát trên trang chủ của xưởng và các MXH. Chỉ có một tiếc nuối là chúng tôi không đăng ký được tên riêng cho chiếc xe. Chiếc xe, trừ không có kính chống đạn, còn lại có thể sánh ngang với những chiếc xe sang trọng hàng đầu trên thị trường. Nó chỉ dành riêng cho tôi và Hiền. Đám bạn tôi dù tò mò và háo hức được lái thử, không thể lái đi được, chiếc xe có hệ thống nhận diện riêng mà chỉ tôi và Hiền được phép lái. Ngoài ra. Chiếc xe còn được lắp đặt các thiết bị dã ngoại, phục vụ cho những chuyến dã ngoại của tôi và Hiền. Chuyến đầu tiên được dự định cho tuần trăng mật của chúng tôi.
Ngôi nhà mà chúng tôi xây cũng đã hoàn công sau tám tháng thi công, bắt đầu chuyển sang giai đoạn lắp đặt nội thất và quy hoạch vườn. Căn nhà xây kiểu tiểu viện liên kết bằng những hành lang kính, được tách rời nhau, đảm bảo mỗi tiểu viện sẽ có nhìn ra vườn và một tiểu cảnh riêng. Tiền sảnh là phòng khách, bếp, khu vực sinh hoạt chung và cả một phòng thờ ông bà tổ tiên. Các phòng ngủ được bố trí phía sau, đầy đủ phòng ngủ riêng cho ông bà nội ngoại, phòng của Hoa và cả phòng ngủ cho khách. Phòng ngủ chính của chúng tôi là lớn nhất, gồm phòng ngủ chính và hai phòng ngủ nhỏ được bố trí hai bên ở giữa là khu vực sinh hoạt chung, chuẩn bị cho tương lai của chúng tôi. Tôi dự tính sẽ có hai đứa con, nhưng vấn đề này còn tranh luận, Hiền khăng khăng muốn nhiều hơn, không sao nếu nhiều hơn thì sẽ ở phòng cho khách. Trong quá trình xây dựng, cũng như trang trí nội thất và vườn xung quanh, Hiền dành toàn bộ không để tôi tham gia. Tôi thiết kế hệ thống điện, điều khiển và các trang bị an toàn, ngôi nhà sẽ được điều khiển tự động toàn bộ. Hệ thống an toàn được ưu tiên số một, toàn bộ ngôi nhà luôn được giám sát từ tất cả mọi hướng, và sử dụng các thuật toán đa lớp để có thể xử lý mọi thông tin và chủ động đưa ra các cảnh báo qua tin nhắn, email theo từng cấp độ khác nhau, cũng như báo động tại chỗ. Cũng phải mấy tháng nữa, ngôi nhà mới hoàn thành. Đây sẽ nơi chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới và là tổ ấm tương lai của chúng tôi.
Công ty của tôi đã hoạt động ổn định, bộ khung nhân sự đã hoàn thiện và chia thành hai nhóm onsite và offsite, cùng với sự bùng nổ của thương mại điện tử và công nghệ thông minh, các jobs của chúng tôi ngày một nhiều và thu nhập khả quan. Ước mơ về một hệ thống xử lý thông tin đa chiều thông minh vẫn đang được tôi ấp ủ và đã có những bước đi đầu tiên khi tôi có sự trợ giúp từ hai người đàn em khóa sau hiện đang làm việc cho tôi, cũng như hỗ trợ từ thầy giáo hướng dẫn tốt nghiệp của tôi. Mục tiêu hai đến ba năm, tôi tự tin sẽ có thể áp dụng thực tế.
Chỉ là có một việc khiến tôi hơi canh cánh khi thằng Quang báo với tôi, Nga không lấy chồng, nhưng nó mang bầu và tự nhiên biến mất, thằng Quang cũng không tìm được.
… Bạn đang đọc truyện Trưởng thành tại nguồn: https://gaigoi.city
Miên man nghĩ, những ký ức ùa về, gần sáu năm chúng tôi ở bên nhau từ sau lần quan hệ đầu tiên của chúng tôi, có những lúc đau khổ nhớ nhung, nhưng cũng chỉ để chúng tôi càng nhận ra tình yêu chúng tôi dành cho nhau.
Đỗ xe lấy cái bánh sinh nhật mà tôi đặt, Hiền vẫn ngủ yên bình trên ghế. Nhẹ nhàng đóng cửa, tôi lái xe đến nhà trẻ. Tôi dừng xe ngay cổng, khẽ chạm vào vai cô, Hiền cũng đã tỉnh lại. Giọng cô vẫn còn ngái ngủ…
– Đến nhà trẻ rồi à anh?
– Uh… bọn trẻ đang chạy ra kia kìa.
Hiền ngồi ngay dậy, vẻ buồn ngủ biến mất, cô mở cửa và bước xuống xe. Bọn trẻ con ùa lấy vây quanh cô. Tôi cũng tắt máy, vòng ra sau xe mở cốp lấy thùng nước hoa quả.
Bọn trẻ vây quanh Hiền tíu tít hỏi thăm và nhận lấy những miếng bánh sandwich từ tay cô, tôi phát cho mỗi đứa một chai nước. Sau đó tôi lại trợn mắt lên khi bọn nó nói “cảm ơn chú!” Trong khi ríu rít gọi Hiền là chị. Làm Hiền lại cười như nắc nẻ.
Nhà trẻ này là thực ra là một cô nhi viện tự lập, được cô Nhàn y tá Bệnh viện phụ sản về hưu lập lên, để nhận nuôi những đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ. Chúng tôi biết đến nhà trẻ này, là do bác sĩ Dung đến kêu gọi trợ giúp. Đến bây giờ, chúng tôi bắt đầu tài trợ được sáu tháng, Hiền cũng lập một quỹ riêng bằng cách nhập cái quỹ nhỏ của nhóm chúng tôi, trích thêm từ tiền cá nhân và kêu gọi đóng góp thêm từ bạn bè khác. Nhà trẻ hiện đang nhận nuôi gần hai mươi cháu, đưa lớn nhất mới tám tuổi, đứa nhỏ nhất cũng mới mấy tháng tuổi.
Sau khi để Hiền lại chơi với bọn nhỏ, tôi vào nhà lấy cái xe đẩy để chuyển các thùng quần áo, sách vở và nhu yếu phẩm được quyên góp và mua vào nhà. Sau đó cùng cô Nhàn tính toán các khoản chi tiêu cần thiết.
– Bọn cháu chuyển cho cô số tiền này để cô chi tiêu, việc cần tiêu vẫn phải tiêu cô ạ. Có gì cô cứ liên hệ với bọn cháu. Bọn trẻ ngày một lớn, năm nay lại có thêm hai đứa đến trường, nhu cầu cũng nhiều hơn.
– Nhà vẫn nhận được đóng góp từ cô Dung và bác sĩ trong viện, cũng như quỹ từ thiện của Viện. Thêm của các cháu, chi tiêu cơ bản là đủ rồi.
Hiền cũng để bọn trẻ tự quản, ngồi xuống cạnh tôi.
– Cháu biết cô ngại khi xã hội hóa, nhưng mà chỉ dựa vào mình cô và sự hỗ trợ tự nguyện sẽ rất khó cả cho cô và bọn trẻ. Đơn giản như chăm sóc bọn trẻ, con bé Minh Châu vừa kể, mấy hôm nay cô đã không ngủ để chăm bé Út bị ốm, mà mấy cô kia thì cũng bận gia đình chỉ phụ giúp được có mấy tiếng. Chủ yếu vẫn là cô và bọn trẻ tự chăm nhau. Chưa nói, là cơ sở vật chất cũng cần đầu tư thêm để đảm bảo sinh hoạt cho bọn trẻ. Cô xem xét phương án, hôm trước cháu và cô Dung đã đề nghị đi. Mình thực sự cần hỗ trợ của xã hội để đảm điều kiện cho bọn phát triển đầy đủ.
Hiền nói với cô Nhàn.
– Cô sợ khi đưa ra xã hội, nếu có điều tiếng gì, sẽ ảnh hưởng đến bọn trẻ.
– Cô không cần ngại việc đấy, cô sẽ không phải đứng ra nhận tài trợ trực tiếp, mà qua một quỹ từ thiện. Mọi chi tiêu từ quỹ sẽ được giám sát bởi cả người đóng góp, các tổ chức xã hội và các cơ quan nhà nước, hàng năm sẽ có kiểm toán công khai và được đưa lên trang web của nhà trẻ và của quỹ. Cô sẽ chỉ chuyên tâm quản lý nhà trẻ, tất cả các chi tiêu sẽ do quỹ chi trả bao gồm thuê thêm người để trợ giúp cô, nâng cấp cơ sở hạ tầng. Cô phải tin tưởng vào bọn cháu và cô Dung, tất cả vì tương lai của bọn trẻ.
– Ừ, vậy cháu cứ làm như thế đi.
– Vâng. Cháu và cô Dung đã làm việc với quỹ từ thiện của bệnh viện rồi, tháng sau sẽ tổ chức một buổi ra mắt quỹ, giới thiệu về nhà trẻ và kêu gọi hỗ trợ. Bọn cháu đang liên hệ với một số tổ chức truyền thông để đưa tin. Trước mắt, sẽ có các cô giáo dạy múa và hát cho bọn trẻ để biểu diễn trong ngày ra mắt. Đến ngày đi luyện tập sẽ có xe đón bọn trẻ đến trung tâm, cô nên đi cùng. Còn lại các việc khác, chúng cháu sẽ lo liệu hết và báo lại chi tiết với cô.
– Cảm ơn các cháu.
Sau khi rời nhà trẻ, Hiền có vẻ tư lự.
– Hy vọng quỹ sớm đi vào hoạt động, nhà trẻ cần đầu tư thêm, đặc biệt là các trang bị sinh hoạt và phải bố trị lại để có chỗ cho bọn trẻ học tập, đọc sách.
– Anh nghĩ quỹ sẽ sớm được thành lập. Để anh cập nhật lên trang web nhà trẻ và trang web của quỹ, mình cứ công khai các hoạt động và công tác chuẩn bị. Mà em có thể quản lý thêm quỹ không đấy? Anh nghĩ em nên giao cho cô Dung, mình chỉ làm công tác hỗ trợ thôi.
– Vâng, em không định quản lý, cô Dung đồng ý rồi, em sẽ lấy mấy đứa từ công ty và chỗ thằng Kiên để hỗ trợ. Em còn phải bận xây tổ ấm cho mình chứ, giờ là việc quan trọng nhất của em.
Cô nghiêng người trên ghế quay sang nhìn tôi.
– Hôm nay mình đến chỗ cô Hồng đưa đồ rồi đi luôn nhé. Không hiểu sao em cứ có cảm giác hồi hộp như có gì đó quan trọng sẽ xảy ra.
– Hôm nay sinh nhật em mà.
– Nhưng mà năm nay em cứ có cảm giác đặc biệt.
– Chắc là do có anh đấy.
Cô khẽ “hừm” một tiếng khẽ. Tôi hơi chột dạ, lòng nhảy lên một cái, chẳng nhẽ cô có giác quan thứ sáu?
– Được, mình sẽ đi luôn sau khi đưa đồ cho cô Hồng. Năm nay anh sẽ đưa em đi một chỗ tuyệt vời, chắc chắn em sẽ rất thích.
Cô Hồng ra cửa đón chúng tôi khi tôi đỗ xe tại cổng và bấm chuông.
– Chào các cháu! Sao cháu không đánh xe vào nhà?
– Hôm nay sinh nhật Hiền, bọn cháu có một kế hoạch riêng nên sẽ không tham dự với cô được.
– À, đúng rồi nhỉ. Cô cũng quên mất đấy. Cháu gái lại đây cô ôm chúc mừng nào, quà sẽ gửi sau nhé.
Cô tiến đến ôm lấy Hiền.
– Cảm ơn chị Hồng.
Dạo này không hiểu sao, Hiền hay gọi cô Hồng là “chị”.
Mở cốp xe tôi cầm xuống cái túi to và đi vào nhà. Vòng qua cửa chính để tránh những người đến tham dự buổi lễ, tôi vòng sang bên cạnh và đi vào phía sau khu biệt thự. Đặt cái túi lên kệ trong phòng chứa đồ lễ của cô Hồng, tôi quay người định đi ra cửa. Vừa lúc đó cô Hồng cũng đi vào và đâm vào tôi.
– Hôm nay không có thời gian với cô, cháu đi đây.
Ôm thân hình mềm mại của cô, tôi trêu.
– Xì… thèm vào, cô vào lấy đồ để chuẩn bị buổi lễ.
Sau lần cô chủ động sang với tôi, quan hệ của cô với tôi cũng thay đổi, đặc biệt là sau khi cô đi Ấn độ về, cô không chủ động gọi cho tôi và không có thái độ âu yếm, nhưng mỗi lần có cơ hội riêng tư cô lại đặc biệt chủ động cho đến khi cô không còn sức để hoạt động.
– Vậy được. Cháu đi đây. Cô nhớ thay Hiền quản lý công việc đấy nhé. Tuần sau cháu về.
– Uh, yên tâm đi. Mấy tháng nay, cái Hiền bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, cháu phải bù cho nó nhé.
Sau khi đi làm, suốt từ cuối năm ngoài, Hiền và tôi cũng bận rộn để hoàn thành các mục tiêu của mình. Tôi thì bận rộn với công việc của Công ty, vừa thực hiện các công việc, vừa đào tạo nhân viên, vừa phải thực hiện các công việc onsite, thêm nữa là xưởng ô tô của Trí và chiếc ô tô của tôi. Hiền cũng bận với nhà hàng mới, rồi xây nhà của chúng tôi. Có những khoảng thời gian vài tuần chúng tôi còn không gặp nhau, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.
– Vâng, cô yên tâm. Đó là trách nhiệm của cháu mà. Cháu đi đây.
Tôi buông cô ra và đi ra cửa.
Hiền ngồi trong xe đang mơ màng lắng nghe bản nhạc trữ tình. Đưa cho cô bông hoa hồng tôi vừa hái trong vườn và đón đôi môi khi cô rướn người sang.
– Anh sẽ không vào thành phố nữa, mà sẽ đi cao tốc, nếu đói mình ăn bánh trên xe nhé. Lái xe mất khoảng hai tiếng rưỡi, em cứ nằm ngủ trong khi anh lái xe. Đến nơi anh sẽ làm món ngon cho em.
– Vâng.
Cô đưa tay vuốt lên má tôi, rồi ngồi lại vào ghế. Chỉnh lại điều hòa nhiệt độ, kéo cái ghế của cô duỗi ra, lấy cái chăn mỏng trong hộc đắp ngang chân cô. Tôi gài số và nhẹ nhàng đạp gas.
Chiếc xe êm ái hoàn thành quãng đường gần ba tiếng, từ cao tốc, đến quốc lộ, qua những đoạn đường đang sửa mà không có xóc này hay gầm rú nào, Hiền vẫn yên bình ngủ trong suốt quãng đường. Tôi cũng không chút cảm giác mệt mỏi nào sau quãng đường, ngay cả khi đến nơi, tiếng cảnh cửa êm ái đóng vào cũng không làm Hiền thức giấc.
Chú Thuận đã đợi tôi sẵn bên bến cảng. Chú đưa tay ra bắt lấy tay tôi, nở nụ cười tươi trên khuôn mặt rám nắng.
– Chú đang sợ cháu xuống muộn sẽ không kịp ra biển. Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, đồ chú cũng chọn lựa kỹ, hải sản toàn đồ tươi mới từ biển chở về. Còn những thứ khác cũng đã đầy đủ như danh sách cháu gửi.
Sau khi cùng chú kiểm tra các thùng đồ đã được chú xếp gọn gàng trên chiếc xuồng, tôi rất hài lòng.
– Cảm ơn chú. Thời tiết mấy hôm tới có tốt không chú.
– Cháu yên tâm, thời tiết đang đẹp. Chú cũng sẽ để ý, có gì sẽ ra đưa các cháu vào ngay. Đây, chú cũng mua cái điện thoại này, ngoài đó các mạng khác không có sóng, nhưng mạng này cháu vẫn có thể gọi được.
Nhận cái điện thoại bấm số, tôi đút vào túi.
Tôi quen chú Thuận được một thời gian, từ sở thích sở thích câu cá, nên biết chú khi thuê thuyền của chú đi câu. Chú để lại cho tôi ấn tượng về sự hào sảng, nhiệt tình, chu đáo của mình.
– Dạo này công việc có tốt hơn không chú?
– Cũng ổn định rồi, nhờ cháu đưa lên trang mạng mà giờ có nhiều khách hơn. Chú cũng đang tính đầu tư thêm một chiếc thuyền nữa.
– Vâng, chú cứ cân nhắc. Nhưng mà, quan trọng nhất vẫn là uy tín và chất lượng.

To top
Đóng QC