Trưởng thành – Phần 26

Phần 26
Sau khi đưa quà cho bố mẹ và bé Hoa, tôi xách hộp quà chuẩn bị cho bố mẹ Hiền và hộp mứt của mẹ, tôi đưa Hiền về.
– Anh mua cặp rượu, định đến biếu bố em, cũng chẳng biết mua quà gì, nhưng lần đầu gặp mặt rượu là thích hợp nhất nhỉ. Hy vọng bố sẽ thích, không đuổi cổ bạn trai em ra khỏi nhà.
– Chắc là không đâu, cô Hồng khen anh nức nở, mẹ em chắc cũng bị anh thuyết phục nên cũng nhắc anh suốt.
– Về gặp bố mẹ em trước hay là đến nhà em trước?
– Đến nhà em trước đi, sau đó về nhà bố mẹ em. Về nhà bố mẹ rồi, em không đi được với anh.
Cô cầm từng món quà trong hộp quà, cô thỉnh thoảng thích thú reo lên.
Cô cầm lên cái hộp gỗ từ từ mở nắp, bên trong lớp nhung màu đỏ là một lọ nước hoa được tạo hình một bông hoa hồng đang chúm chím nở, với viền hoa nổi bật bởi đường chỉ vàng. Đặt cái hộp xuống, cô nâng niu lọ nước hoa trên tay, rồi bóp nhẹ vào trái bóng hơi. Một mùi hương hoa dìu dịu lan tỏa.
– Lọ nước hoa đẹp quá… Mùi hoa sen này… mùi hoa nhài… em đang tưởng tượng mình đang đứng giữa một vườn hoa… Chữ H này là thương hiệu ạ? Em chưa bao giờ ngửi mùi hương nước hoa như thế này? Mùi nước hoa em rất thích. Anh… sao anh chọn loại này.
– H là tên em. Mùi nước hoa anh chọn từ những loại hoa trắng em thích nhất hoa sen, hoa nhài, hoa hồng, hoa ngọc lan, hoa sứ, hoa cúc. Buổi sáng sẽ tỏa ra hương sen thanh lịch, buổi trưa sẽ ngửi thấy mùi hương hoa nhài tươi mát, buổi chiều sẽ là mùi nồng nàn của hoa lan, hoa sứ và buổi tối sẽ mùi hoa hồng lãng mạn.
– Em yêu anh!
Cô cầm tay đưa lên môi hôn rồi áp lên má mình ve vuốt.
– Em nhớ của hàng nước hoa trong Marina bay không? Bà chủ vẫn nhớ em đấy, khen em xinh đẹp, hẹn em lần tới sang cho bà ấy chụp ảnh để lưu danh sách khách hàng. Lọ nước hoa này, là do bà ấy đặc biệt pha chế cho em.
– Em nhớ rồi. Bà chủ người Trung Đông có hai cái lúm đồng tiền ấy à?
– Lọ nước hoa này được bà ấy ghi công thức theo tên em, lần sau chỉ cần đọc tên là có thể pha lại y chang.
Đỗ xe tại hầm, cô và tôi lên nhà. Mùi nước hoa thoảng nhẹ, mùi hương cơ thể cô, sự hấp dẫn toát lên từ nụ cười, làm tôi mê mẩn ánh mắt tôi không rời cô trong suốt quãng đường lên nhà.
Cảm nhận được sự si mê của tôi, cô rướn người ôm lấy tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn khi cánh cửa vừa khép lại. Hơi ấm, sự mềm mại, hơi thở thơm tho và nụ hôn say đắm của cô làm mọi tế bào của tôi nổ tung, ham muốn bùng lên làm tôi trở nên cuồng dại ôm chặt lấy cô. Tay tôi luồn vào trong áo cô, vuốt ve tấm lưng đang nóng rực và run rẩy của cô. Bế thốc cô lên và đi nhanh vào phòng ngủ.
Vội vã lột bỏ quần áo mình, quần áo cô cũng rất nhanh được cởi bỏ, phô bày trọn vẹn cơ thể cô. Ham muốn trong người tôi bành trướng, tôi ôm lấy cơ thể cô, tham lam hôn lên môi cô, hai tay vò nắn bầu ngực căng tròn. Rồi vội vã rời môi cô lướt xuống ngậm cái núm hồng đang vươn lên, hết bên này đến bên kia, để lại một lớp nước bọt ướt hai bầu vú, đến khi tiếng rên ngày càng khẩn thiết, tôi lại tiếp tục rời vú lướt xuống cái bụng phẳng mịn màng, sau đó ngậm trọn cái bướm hồng hào của cô, nhấm nháp hai bờ môi căng tròn, nhay nhay cái nhụy đang nhô lên cao, khát khao hút hết những dòng dòng dịch đang tiết ra không ngừng. Tôi chỉ dừng lại, khi hai cái đùi căng lên ép chặt hai bên má của tôi, rồi những cái giật giật giữa hai đùi cô, đẩy ra từng dòng nước thấm đẫm hai bên bẹn, tràn qua mông. Tôi trườn người lên khi hai đùi lỏng ra, đưa đôi môi vẫn còn ướt đẫm dịch mật của cô hôn lên đôi cô, đón nhận cái lưỡi của cô đang vươn ra liếm sạch những giọt dịch trên môi tôi.
Con chim chạm vào giữa hai mông cô, nhận được những cái run rẩy chào đón của cô, trượt lên trượt xuống tìm đường đi vào nói nó khao khát. Cô cũng dịch dịch mông, để con chim dễ tìm được phương hướng. Khi nó chạm vào nơi nó mong muốn, cô hẩy mông lên đón nhận nó. Con chim từ từ đi vào cái nơi ấm áp, mỗi tấc nó tiến vào lại được chào đón bởi những cái co bóp, khi nó tiến vào đến tận cùng khiến cả tôi và cô cùng giật lên, rồi cùng rên lên một tiếng sướng khoái. Tôi chậm rãi đẩy con chim ra hết chiều dài, rồi lại chậm rãi đi vào đến tận cùng, cho đến khi hai tay của cô đặt trên eo đang tôi kéo sát tôi vào cô, hai chân quặp lại để đẩy cái cái hông của cô vội vã đón lấy con chim tôi đi vào, tôi bắt đầu dập nhanh hơn. Những cơn sóng khoái cảm, sự rung động mãnh liệt tràn qua tôi và cô để chúng tôi dính sát vào nhau hơn, quằn quại ra vào trong nhau cho đến khi cùng hét lên thỏa mãn rồi trân mình đón nhận sự phun trào của nhau. Sau đó cả hai cùng ôm chặt lấy nhau không rời, lắng nghe những rung động đang chảy rần rật. Chỉ đến khi tiếng điện thoại của cô vang vang lên, mới tiếc nuối rời nhau ra.
– Vâng… thế ạ… Con biết rồi.
Cô ngồi hẳn dậy, vẻ mặt khó chịu buồn bực.
– Hay hôm nay mình không về nữa, mai anh hãy tới nhà em?
– Có chuyện gì vậy, em?
– Dạ… có người đến nhà.
Cô có vẻ hơi ngập ngừng.
– Ai vậy em? Em không thích à?
– Vâng. Em khó chịu. Dạo này cứ đến làm phiền em.
– À… vậy thì anh nghĩ mình càng phải có mặt.
– Anh có phiền không?
– Không. Chuyện ấy anh luôn xác định mình phải đối mặt rồi, em của anh hấp dẫn như thế này mà, người gặp người thích.
– Vâng… vậy mình về nhà em.
Rất nhanh, chúng tôi đã đến nhà Hiền. Tôi xách hai túi quà sánh vai cùng Hiền bước vào nhà.
Mẹ Hiền nhìn thấy tôi bước vào nhà, bà đon đả chủ động đứng dậy, mặt cười tươi đi về phía tôi.
– Hùng và Hiền về rồi con. Vào đây… vào đây.
Đầu tôi thoáng nghĩ và tự tin hơn khi thấy thái độ của mẹ Hiền. Bố Hiền, dáng người cao to bệ vệ, khuôn mặt vuông vức với mái tóc cắt ngắt, cặp lông mày rậm, ánh mắt có vẻ uy nghiêm và dữ dội. Ông vẫn ngồi yên quan sát sát tôi.
– Cháu chào bác.
Tôi đứng lại khi cách bàn uống nước một đoạn ngắn. Tôi hướng về phía bố của Hiền và nhìn thẳng ông và khẽ cúi người.
– Cháu chào bác.
Sau đó tiến đến chiếc ghế còn trống bên cạnh người thanh niên đang mặc bộ đồ vest màu nâu đỏ, với chiếc áo chemise hoa, đầu vuốt keo bóng lộn. Nhìn liếc qua người thanh niên, ấn tượng của tôi không tốt lắm, có cảm giác giả tạo và khoe mẽ. Người thanh niên có khuôn mặt tròn, hai môi mỏng, đôi mắt hơi nhỏ được dấu dưới đôi lông mi đen rậm hơi ươn ướt.
Tôi chủ động đặt hai túi quà lên bàn và đứng thẳng người.
– Cháu là Hùng, bạn trai của Hiền.
Ánh mắt của tôi đón mắt của bố Hiền với thái độ bình tĩnh, nhã nhặn. Anh mắt của ông có vẻ lóa lên, trước khi gật đầu và ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
– Chào cháu. Cháu quen Hiền lâu chưa?
– Cháu và Hiền quen nhau được hơn ba năm.
Tôi cũng sang người thanh niên bên cạnh, lịch sự chào.
– Chào anh.
Rồi lại quay lại nhìn bố Hiền. Hiền khẽ ngồi xuống cạnh tôi, cô cầm ấm nước rót hết một lượt cho mọi người.
Cũng không để ông hỏi tôi tiếp tục.
– Cháu cũng xin lỗi, vì đã quen Hiền một thời gian rồi, mà hôm mới được gặp bác.
Tôi chủ động nhận lỗi, áp dụng bài “tiên hạ thủ vi cường”, tránh những câu hỏi khó xử liên quan đến việc này. Mẹ Hiền lại cười vì chiến thuật quen thuộc của tôi, bố Hiền hơi nhướng mày mặt hơi nhăn lại và cầm chén nước uống một ngụm.
– Em quen Hiền lâu như vậy, mà giờ mới đến nhà à?
Người thanh niên bên cạnh bỗng cất lời chen vào, có vẻ muốn đẩy tôi vào tình trạng khó xử hơn.
– Anh cũng biết hai bác là người bận rộn. Mà sẽ không lễ phép và tôn trọng nếu đường đột đến nhà.
Tôi vẫn nhã nhặn trả lời và chặn những câu hỏi tiếp theo. Mặt Bố Hiền có vẻ dãn ra.
– Cháu hiện đang công tác ở đâu?
Bố Hiền hỏi bắt đầu những câu hỏi riêng tư hơn.
– Cháu là kỹ sư phần mềm, hiện đang làm việc tại Singapore.
– Cháu làm bên đó lâu chưa?
– Cháu làm gần hai năm từ khi mới ra trường.
Tôi tự nhiên hơi chột dạ, có vẻ hơi thừa thì phải.
– Em ít tuổi hơn Hiền à?
Chộp được câu nói của tôi, anh ta công kích ngay. Tôi cảm giác hơi bực và khó chịu với kiểu tiểu nhân này. Bố Hiền có vẻ mong chờ câu trả lời của tôi, ông hơi nhướng mắt lên.
– Xin lỗi anh. Chưa biết tên anh là gì và tại sao anh lại hỏi. Nhưng anh đã chêm vào, tôi cũng sẽ trả lời.
Tôi hơi cao giọng và hướng về phía bố Hiền.
– Thưa hai bác! Chúng cháu không quan tâm sự khác biệt về năm sinh. Tình cảm của cháu dành cho Hiền là tình cảm chân thật, cô ấy luôn là tất cả đối với cháu và cháu sẽ làm mọi điều để Hiền luôn được hạnh phúc.
Tôi nói chắc nịch, tự tin, Hiền khẽ nắm lấy bàn tay tôi bóp chặt. Mẹ Hiền cười rất tươi vẻ hài lòng ra mặt, bố Hiền cũng có vẻ bất ngờ vì câu trả lời của tôi, mặt ông cũng từ giãn ra một nụ cười.
– Cậu làm sao khẳng định điều đó?
Cậu thanh niên chen vào. Tôi bắt đầu bực mình thực sự và một ý nghĩ chợt hiện nên, có lẽ cần cho anh ta biết những gì là nên và không nên. Tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng tôi đanh lại.
– Có lẽ anh không cảm thấy gì khi chen ngang. Nhưng đó thực sự là bất lịch sự và thiếu tôn trọng người lớn. Và đáng nhẽ tôi không cần phải trả lời anh câu này, nhưng tôi cũng vẫn sẽ trả lời cho hai bác và Hiền.
Tôi quay sang phía bố mẹ Hiền, phớt lờ sự căm tức của anh ta.
– Trong suốt thời gian quen nhau và xác định nghiêm túc mối quan hệ giữa cháu và Hiền, cháu luôn làm mọi điều để cô ấy được hạnh phúc, được vui vẻ, an ủi mỗi khi cô ấy buồn, chia sẻ mỗi khi khó khăn. Và Hiền luôn đồng hành cùng cháu trong mỗi kế hoạch, mỗi thành công và dự định trong tương lai. Cháu biết, chỉ qua lời nói sẽ khó chứng minh được cho cô chú thấy những gì cháu dành cho Hiền và những gì cháu sẽ làm cho cô ấy, nhưng cháu tin rằng thời gian sẽ chứng minh cho cô chú thấy những gì cháu hứa sẽ thành sự thật.
Tôi tự tin khẳng định và tôi tin những điều đó. Có lẽ tôi cũng đã truyền được niềm tin ấy cho bố mẹ Hiền, khi nhận được nụ cười từ hai cô chú. Tôi hơi thở phào và thả lỏng một chút. Để tiếp thêm thiện cảm, tôi cầm gói quà đặt lên mặt bàn.
– Hôm nay cháu mới chính thức ra mắt cô chú, cũng gọi là tấm lòng cháu gửi biếu cô chú.
Tôi trịnh trọng đứng dậy hai tay đưa túi quà cho bố Hiền và đặt lên trước mặt ông.
– Cháu nghĩ chú sẽ thích khi mở ra ạ.
Tôi tiếp thêm chút tò mò cho ông để ông mở hộp quà. Đó là hai chai rượu được đựng trong hai hộp gỗ sang trọng. Hai chai rượu này, sau khi nghe Hiền nói về sở thích sưu tầm rượu của ông, tôi đã mất rất nhiều công để đặt hàng, đó là sản phẩm hạn chế của hãng rượu nổi tiếng, mà khó có thể mua được trên thị trường. Không bõ công tôi lựa chọn, mắt bố Hiền ánh lên sự yêu thích khi nhàn thấy hai chai rượu.
– Chú đã tìm rất lâu để có nó. Làm sao cháu có thể kiếm được?
– Cháu liên hệ trực tiếp với hãng và kể cho họ về đam mê của chú, có lẽ họ ấn tượng về chú nên đồng ý nhận đơn hàng cho cặp rượu này.
– Cảm ơn cháu. Cháu có thích rượu không?
– Cháu cũng thích uống, nhưng cũng chỉ một số loại thông thường thôi ạ. Những loại đặc biệt, cháu không đủ tinh tế để nhận biết hương vị của nó.
– Chai rượu này là được sản xuất đúng năm sản lượng lúa mạch thấp nhất, nhưng lại cho loại rượu có hương vị đậm đà và đặc biệt họ dùng thùng gỗ sồi trên núi cao ở Canada để ủ rượu, nên hương vị lại càng đặc biệt…
Tôi cũng cảm nhận được sự đam mê hiểu biết của ông về rượu, lắng nghe chăm chú câu chuyện ông kể về lịch sử nhãn rượu, về những mẻ rượu theo năm. Cuối cùng, trong khi vẫn còn hưng phấn, ông đi vào phòng trong và cầm ra chai rượu tương đối bình thường và mấy cái ly.
– Chú mời cháu thưởng thức chai này, đừng xem thường cái chai rượu trông bình dân này, giờ nó là một trong những chai được sưu tầm nhiều nhất đấy.
Chú rót vào ba cái ly pha lê, mời tôi và người thanh niên mỗi người một ly, rồi nhìn tôi.
– Cháu thấy thế nào?
Tôi đưa ly rượu lên mũi hít nhẹ một hơi, mùi rượu thơm nồng và có chút hương vị cây cỏ trong đó. Nhấm nửa ngụm, đảo nhẹ trong miệng và từ từ nuốt xuống, một cảm giác nóng rực truyền đến, sau đó là cảm giác tê tê khoản khoái, mùi hương đọng lại lan tỏa khắp khoang miệng và từ từ thấm vào khứu giác không tan.
– Vị mạnh ngay từ đầu như đánh vào vị giác, nhưng sau đó từ từ êm lại, hương vị quanh quẩn không tan, khiến cảm giác muốn thưởng thức thêm ngụm nữa.
– Cảm giác đúng rồi cháu. Chai này được chiết xuất đúng năm sản lượng lúa mạch thấp nhất và được ủ trong thùng gỗ sồi mới, nên nó được hòa tan nhiều nhựa gỗ. Chia này khi bán rất rẻ, nhưng sau đó giá nó đã tăng gấp hàng chục lần.
Bố Hiền nói sau khi đã ngụm rượu đã từ từ nuốt xuống và ánh mắt ông lim dim như vẫn đang hưởng thụ nốt hương thơm trong miệng.
– Ngày mồng sáu Tết, cháu bố trí thời gian đi cùng chú. Hôm đó, đám bạn chú sẽ có buổi trưng bày và thưởng thức rượu, cháu sẽ có thêm rất nhiều kiến thức. Chai này năm nay thế nào cũng sẽ có nhiều người ghen tị.
– Tiếc quá. Mồng hai Tết cháu phải quay lại làm việc rồi à. Sang năm cháu sẽ xin phép chú cùng tham dự.
– Ừ… sang năm chú sẽ đưa cháu đi.
Câu chuyện có vẻ làm anh bạn kia có vẻ bị chầu rìa, anh ta cầm ly rượu mà không uống ngụm nào. Mẹ Hiền cũng ngồi yên nhàm chán nghe câu chuyện và nghe câu chuyện của chú. Tôi đứng lên, đưa cô cái túi quà.
– Cháu tặng cô món quà này. Hy vọng cô sẽ thích.
Quà cho cô cũng là lọ nước hoa được pha trộn thủ công, đựng trong hộp gỗ. Ngay khi cô mở ra, sự yêu thích đã hiện rõ trên mặt. Cô đưa cái lọ hình tròn ngắm nghía và nắm quả bóng cao su xịt nhẹ một hơi.
– Thơm quá. Kiểu lọ cổ điển này, cô mới nhìn thấy trên phim.
Hiền vẫn ngồi bên tôi, tay nắm lấy tay tôi, bổ sung thêm.
– Lọ này anh Hùng đặt riêng cho mẹ đấy, mẹ thấy chữ Q mạ vàng không? Đó là viết tắt của tên mẹ. Mùi nước hoa sẽ cho cảm giác bốn mùa xuân hạ thu đông ứng với các buổi sáng trưa chiều tối trong ngày.
Cô giới thiệu theo những gì tôi mô tả, trong khi mẹ cô cầm lọ lên ngắm nghía và hít hít mùi thơm.
– Mùi thơm quá. Cô cảm ơn cháu.
Hiền bóp nhẹ tay tôi, còn tôi cảm giác nhẹ nhõm trong lòng, coi như đã qua bước đầu ấn tượng với bố mẹ Hiền. Tôi thấy có lẽ đã vừa, nên dừng lại.
– Cháu xin phép cô chú, đến giờ cháu phải về ạ!
Hiền hơi luyến tiếc khi tôi xin phép về, có lẽ cô cũng hiểu tình hình, nên cũng đứng dậy cùng tôi. Lần này, cả hai bố mẹ cô cùng đứng dậy để tiễn tôi.
Trước khi bước xuống thềm, tôi không quên mời cô chú sang Singapore chơi, cô Quyên, mẹ Hiền, không chần chừ đồng ý đưa một cái hẹn sau rằm với tôi. Bố cô cũng mời tôi tham dự buổi tất niên gia đình ngày mai.
Hiền chủ động ôm lấy tôi khi bố mẹ cô đã quay vào nhà khi đang cùng tôi đợi taxi. Anh chàng kia thì đang đứng trên bậc cửa nhìn xuống tôi, ánh mắt có vẻ thù địch. Tôi thầm nghĩ “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”, phải ghi nhớ tên anh ta, cũng âm thầm chụp ảnh anh ta khi ôm Hiền.
Sau khi lên xe được một lúc, tôi nhận được tin nhắn của Hiền báo cô đã lên phòng và chuẩn bị đi ngủ. Tôi khẽ mỉm cười, cô thật sự nghĩ cho cảm xúc của tôi.
Khi tôi đến quán bar của anh Huy, bọn bạn đã đến đông đủ đang cười đùa ầm ỹ. Anh Huy vẫn vậy, ôm chặt tôi và lại đưa cái mồm đầy râu và mùi thuốc lá lên má tôi, làm tôi lau mãi mà vẫn còn cảm giác hôi của thuốc lá. Chỉ có thằng Kiên là khác nhiều sau hơn một năm ở nước ngoài trong bộ vest chững chạc và lịch sự, nhưng nó vẫn không thay đổi tính cách láo nháo nhất hội, trêu ghẹo mọi người.
Sau khi đã chí chóe, rồi trêu đùa và ba chai rượu chỉ còn vỏ cả bọn mới rời quán anh Huy để ra về. Tôi gửi cho thằng Quang tên và ảnh của anh chàng kia và nhờ nó tìm thông tin của anh ta, tôi vẫn có cảm giác không an tâm.

To top
Đóng QC