Phần 11
Như đã hẹn, sáng hôm sau tôi lái chiếc xe Altis cũ của bố, phóng lên sân bay đón hai chị em. Rồi tôi cũng thấy hai chị em tíu tít dắt tay nhau trong dòng người đi ra, Hiền mặc một cái váy dài trắng hở tay, với những chấm hoa xinh xắn trên váy, đầu đội mũ rộng vành và đeo cặp kính đen, trông trẻ trung và xinh đẹp. Bé Hoa cũng mặc cái váy tương tự.
Bé Hoa đã cười hết cỡ khi nhìn thấy tôi rồi chạy đến trước mặt tôi xoay một vòng, cái hoa xòe ra.
– Đẹp không anh, chị Hiền mua cho em đấy.
Rồi nhảy lên đu lên cổ tôi, hét lên.
– Em nhớ anh.
Tôi buông con bé ra và dang tay đón Hiền đang tiến lại gần, cô rướn người lên hôn lên má tôi, rồi nói thầm vào tai tôi.
– Em cũng nhớ anh!
Đỡ cái vali kéo từ tay của Hiền, con bé Hoa bám lấy tay tôi, ròn rã kể chuyện. Hiền lẳng lặng, nhu thuận đi đằng sau.
Mở cốp đặt cái vali của Hiền, tôi tiến lên mở của cho Hiền vào ghế phụ, bé Hoa ngồi ghế đằng sau. Sau khi nhắc hai chị em cài dây an toàn, tôi từ từ lăn bánh. Buổi sáng sân bay hơi đông, phải mất một lúc lâu mới ra khỏi sân bay.
Có vẻ cảnh vật bên ngoài không làm Hiền chú ý, toàn bộ hứng thú của cô đặt vào tôi, cô hơi nghiêng người chăm chú nhìn tôi, làm tôi cũng thấy nhột nhạt, tôi không nhịn được đưa tay cầm lấy bàn tay cô và im lặng lái xe lắng nghe bé Hoa liến thoắng kể chuyện, thỉnh Hiền phụ họa thêm câu chuyện.
Tôi đưa Hiền về nhà trước, nhà cô ngay mặt Hồ Tây, có lẽ gọi biệt thự thì gần đúng hơn. Đưa cho cô cái vali từ cốp sau, dơ tay chào tạm biệt cô, con bé Hoa cũng mở kính xuống nhắn với cô.
– Lúc nào rảnh, chị em mình lại hẹn nhau nhé.
– Uh, chị sẽ gọi em. Nhớ ngoan nhé, nghe lời anh.
– Vâng à. Chào chị.
Cô vẫn đứng nhìn theo cho tới khi bóng xe khuất mất.
… Bạn đang đọc truyện Trưởng thành tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau buổi đi chơi đó, tôi chuyên tâm vào dự án mới nhận. Tôi và Hiền vẫn nhắn tin với nhau hàng ngày, thỉnh thoảng cô gọi tôi nói chuyện phiếm, cũng không có nhiều lời yêu thương lãng mạn. Chắc cô cũng biết tôi đang bận cho dự án, không muốn tôi bị phân tâm. Có điều tôi biết chắc, cô và bé Hoa gặp nhau thường xuyên, vì thỉnh thoảng nó thì thầm xin mẹ đi chơi hoặc sự xuất hiện của cái ruy băng mới trên đầu.
Sau ba tuần, tôi thở phào nhẹ nhõm vì dự án đã được nghiệm thu. Tôi gọi điện cho Hiền, như đã hứa qua điện thoại với cô hôm trước, ngay khi ra khỏi công ty.
– Em đang ở văn phòng. Anh đến quán cà phê đối diện đợi em một chút nhé.
Quán cà phê không có máy espresso, nên tôi quyết định uống tạm ly trà nhúng, cũng không lâu sau Hiền xuất hiện trong tầm mắt, cô vội vã băng qua đường mà không quan tâm các xe trên đường bấm còi inh ỏi.
Kéo ghế giúp cô ngồi xuống, tôi gọi cho cô một ly nước cam.
Nét mặt vui mừng rạng rỡ, đôi má hồng rực, bộ ngực căng tròn phập phồng trong cái áo chemise văn phòng làm tôi không nhìn được nuốt nước bọt một cái, rồi cảm giác một luồng nhiệt từ bụng dưới phát ra, giờ tôi mới phát hiện sức kháng cự đối với cô của yếu ớt biết nhường nào. Uống một ngụm to ly trà lạnh để đè luồng nhiệt xuống, tôi mới hỏi cô.
– Em khỏe không?
Như cảm thấy thỏa mãn với biểu hiện của tôi, mắt cô chớp chớp miệng nụ cười rạng rỡ.
– Em khỏe. Anh đã xong dự án chưa?
– Hoàn thành rồi em. Khoảng một tuần nữa là đóng thôi.
Cô chợt thu lại nét cười, ngồi ngay ngắn lại.
– Em có cái này muốn anh xem qua, em nghĩ là sẽ hấp dẫn.
Cô đưa cho tôi tập tài liệu trong tay.
– Cái này là tài liệu mật, em mới khảo sát, nhưng em tin sẽ rất khả quan.
Tài liệu chỉ có 3 trang, trang đầu là sơ lược dự án công nghệ cao, những trang sau là các tính toán sơ bộ về kinh tế và một bản đồ tỉ lệ 1: 1000 có đánh dấu những ô tròn nhỏ.
Nhìn vẻ ngơ ngác không hiểu của tôi, cô mới nói nhỏ.
– Đây là tài liệu quy hoạch khu công nghệ cao mới, do một tập đoàn nước ngoài đầu tư, còn đang trong vòng bí mật. Đây là khu quy hoạch, nhưng mấu chốt là nó thiếu hoàn toàn khu dịch vụ, mấy cái đánh dấu này là khu vực sẽ hình thành khác khu dịch vụ.
Tôi cũng chưa rõ ý định của cô.
– Đầu cơ. Em định đầu cơ gom đất ở đây. Hai tháng nữa, khu công nghệ sẽ được công bố, lúc đó giá đất sẽ tăng, em dự báo sẽ ở mức 2 đến 3 lần trong vòng sáu tháng tới.
– Uh, nếu em đã có ý định, thì anh ủng hộ. Anh cũng không có kiến thức về những lĩnh vực kinh doanh này.
– Em sẽ giúp anh đầu tư.
– Được, vậy thử nói đi, anh sẽ phải làm gì?
Cô nhìn tôi một lát, ánh mắt quyết tâm.
– Dự án này là do bạn em tiết lộ, đây là người em quen khi du học, giờ cô ta đang làm tại VPĐD của Tập đoán đó tại Việt Nam. Em thấy có cơ hội kiếm tiền nên quyết định đầu tư, rủi ro cũng thấp nữa.
– Ý em là…
– Anh sẽ góp tiền với em, chúng ta cùng làm.
– Anh có nhiều đâu, chẳng có là bao so với nhu cầu vốn.
– Vâng, mục đích của em là tăng nhanh số tiền anh hiện có.
Cô thành thật nói, ánh mắt vẫn nhìn tôi mong chờ.
– Được, anh sẽ góp cùng em. Cần anh giúp sức gì nữa thì em cứ báo anh.
Lấy cuốn sổ tay trong ba lô, tôi viết cho cô thông tin tài khoản tiết kiệm của tôi. Cô nhận lấy, như chút được gánh nặng, mặt cô giãn ra với nụ cười vui sướng.
– Anh mời em đi ăn nhé!
– Vâng.
– Em thích beefsteak không?
– Vâng.
Cô đơn giản đồng ý, có vẻ như tôi thích thì cô cũng thích.
Thực ra, tôi cũng ít đi ăn ngoài, tụ tập với bọn bạn thì toàn mấy quen sinh viên quanh trường, thỉnh thoảng sẽ ngồi quán vỉa hè, không thích hợp để mời cô, nhất là đây là lần đầu tôi mời. Quán beefsteak này là tôi và Trí được anh Huy mời, khi thằng Trí sửa xe máy cho anh sau một vụ tai nạn. Quán tương đối hẻo lánh, nằm cạnh bờ sông Hồng, được cải tạo lại từ một căn biệt thự cũ, trang nhã và lịch sự, nhất là chủ quán là bác già người Nam Mỹ lấy vợ Việt Nam.
Khi tôi và Hiền vào quán, quán chỉ vài bàn có khách, phần lớn là người nước ngoài, nên không phải đợi. Nói mấy câu với cậu phục vụ, tôi chọn một bàn sát lan can nhìn thẳng ra bờ sông. Bác chủ quán với giọng tiếng Việt lơ lớ khó nghe đưa cái menu. Sau khi hỏi cô, tôi chọn cho tôi hai suất sirloin size nhỏ cho cô, size lớn cho tôi và đĩa salad. Sau khi chọn đồ ăn, tôi quay sang hỏi cô.
– Em có muốn uống rượu vang không?
– Vậy anh gọi một ly cho em nhé! Anh sẽ gọi cho anh ly whiskies.
Tôi quay sang nói với ông chủ bằng tiếng Anh.
– We”ll have one small size medium cooked for this lady, one big size sirloin rare cooked for me and one mixed Italian salad. For drink, a glass of red wine for this lady and double whiskies for me. That”s all. Thank you!
– Yes, sir! Your meal will serve in minutes.
Rồi ông chủ thu menu, quay người đi. Cô lẳng lặng nghe tôi đặt đồ ăn, mắt có vẻ thích chí.
– Sao anh lại uống whiskey với beefsteak?
– Lần đầu đến đây đi với anh Huy, anh uống với rượu vang, nhưng mà cứ cảm thấy miếng thịt bò bị mất vị, trở nên nhạt nhẽo. Lần sau, anh đổi sang whiskies, thấy thích hẳn, cảm giác hương vị thịt bò ngon hơn hẳn. Lạ nhỉ? Xung quanh mọi người toàn uống vang với thịt bò. Anh bí mật cho em biết, lần trước anh anh bảo vậy với chủ quán, ông ấy nháy mắt và cho anh một thump up đấy.
– Anh đặc biệt thật, vì em nghe nói beefsteak phải uống với rượu vang. Nhưng mà em thích.
Cô cười vui sướng.
– Anh có vẻ không bị khuôn sáo nhỉ? Hay là anh không quan tâm?
– Có lẽ vậy. Trong nghề của anh luôn đề cao việc suy nghĩ ngoài khuôn khổ, tiếng anh nói là think out of the box ấy, nên anh cũng ít quan tâm đến những nguyên tắc xã hội nếu không ảnh hưởng đến người khác. Mặt khác, thật ra kinh nghiệm giao tiếp của anh có thể nói là hạn chế, anh không biết cách lấy lòng người khác, không biết hòa nhập với xung quanh. Hồi còn đi học, anh tự tạo cho mình sự khác biệt với chúng bạn xung quanh, bọn học luôn duy trì khoảng cách với anh. Khi lớn hơn, nhìn nhận lại mới biết là khuyết điểm, nhưng đã muộn để khắc phục, bởi vậy anh tỏ thái độ không quan tâm và luôn cố gắng để mình ở ở bên ngoài, như vậy sẽ ít phải giao tiếp.
Cô đặt bàn tay lên tay tôi bóp chặt, như thể hiện cô hiểu.
– Những gì anh biểu hiện như bây giờ, đều là từ sách và phim ảnh mà ra, chứ không phải từ xã hội. Em biết không, anh rất mê phim Mỹ, trong đó có rất nhiều kiến thức xã hội được hình ảnh hóa. Bởi vậy, anh có rất ít bạn, chỉ có mấy đứa bạn thân chơi từ hồi học phổ thông mà em đã gặp, nhưng mà toàn những thằng được coi là quái đản, em sẽ biết khi gặp bọn nó…
Đúng lúc đó, thức ăn đưa đưa lên. Đưa cho cô đĩa thức ăn, đã được tôi cắt nhỏ vừa miếng, tôi nói.
– Em chấm miếng thịt bò vào bát sốt này, khi ăn nó sẽ đỡ khô hơn và ít bị mùi hôi của thịt. Em thử đi, đây là sốt riêng của nhà hàng đấy, ông chủ làm riêng để cho những người không thích vị hôi của thịt bò dùng cùng.
Cô nghe lời tôi và gật gù khi ăn miếng thịt bò.
– Ngon đúng không?
– Vâng, ngon ạ.
Tuy nhiên, cô cũng chỉ ăn hết một nửa, nhưng lại ăn hết xuất salad.
– Em gạt thịt bò còn lại sang đĩa anh, không nên lãng phí thức ăn. Ăn hết thức ăn sẽ làm người nấu ra nó thấy hạnh phúc.
Cô ngần ngại, rồi cũng gạt hết sang đĩa tôi và nhìn tôi với ánh mắt có chút tò mò, chút chờ mong, có chút phấn khích như đang tìm tòi sự khác biệt của tôi.
Bữa ăn kết thúc, sau khi giữ tay cô không để cô thanh toán, tôi quay lại hỏi cô.
– Tiếp theo em muốn làm gì không?
Nhìn đồng hồ, cô nói.
– Em có hai tiếng trước khi về họp. Hai tiếng này, em giao hết cho anh.
Sau bữa ăn no nê, nhìn bộ ngực như đang sắp bung ra kia, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng từ người cô, trong đầu tôi không khỏi ước ao được diễn lại những giây phút tiêu hồn hai người bên nhau. Nhưng nghĩ lại, nếu đưa cô vào khách sạn vào giờ này, không tránh khỏi những ánh nhìn kỳ lạ, sẽ mang lại ủy khuất cho cô và có thể cô sẽ cảm thấy sự tầm thường. Tôi không khỏi ngần ngại.
– Vậy, anh sẽ ngồi em bên trong hai tiếng này. Đi cà phê nhé!
Cô ngước nhìn tôi gật đầu đồng ý.
Quán cà phê cũng sát bờ sông, là quán cà phê vườn có lẽ được thiết kế để cho các cặp yêu nhau, các bàn cà phê được bố trí giữ những chậu cây cảnh, nên khá riêng tư. Cô ngả đầu vào vai tôi, yên lặng nhìn những chiếc xà lan đang chậm rãi trôi, những ngọn gió mát mơn man thổi từ sông vào.
– Ngồi cạnh em thế này, lòng anh rất nóng, anh rất hoài niệm thời gian mình có với nhau ở Quảng Ngãi. Đã nghĩ đến việc rủ em vào khách sạn, nhưng như thế sẽ quá dung tục và tầm thường. Người khác hoặc chẳng may người quen nhìn thấy, sẽ có những suy nghĩ không hay, mà có lẽ họ sẽ không bình phẩm gì anh, nhưng họ sẽ bình phẩm em.
Không có chủ đích, tôi nói ra những điều suy nghĩ trong lòng, tôi chỉ suy nghĩ cô hiểu tôi. Cô hơi nhích người, liếc tôi một cái như xác minh những điều tôi nói, rồi lại ngả đầu vào vai tôi, ôm tay tôi chặt hơn.
– Em cũng nghĩ đến và hồi hộp nữa, cũng nghĩ nếu anh muốn em sẽ theo anh vào. Em cũng khát khao được cùng anh trải qua những giây mình từng có với nhau.
Cô khẽ nói.
– Anh đã có một mục tiêu mới, sớm nhất có thể có một không gian riêng cho mình, dù nhỏ dù to.
Cô khẽ “Ah!” Một tiếng như phát hiện điều gì mới, rồi lại tiếp tục im lặng.
Đá đã tan hết, để lại một lớp nước trong trên mặt, đối với hai người đang ngồi lặng yên bên nhau kia, sự tồn tại của nó cái cớ để họ tận hưởng khoảng thời gian này. Cứ như vậy, hai ly nước hoàn thành sứ mệnh của mình, vẫn nằm yên tại chỗ khi chúng tôi rời đi.
Đỗ xe trước tòa nhà văn phòng của cô, tôi giúp cô tháo mũ bảo hiểm màu hồng mà tôi mới mua cho cô, không có thêm nụ hôn hay cái ôm, chỉ có cô đứng nhìn bóng xe tôi đi khuất, trước khi quay trở vào tòa nhà.