Phần 48
Bước ra khỏi quán thì cũng đã hơn 10h, ngoài trời tuyết rơi dầy đặc trắng xóa đường, do uống đã nhiều nên tôi không thể lái xe được đành gọi taxi. Vì đây cũng chỉ là 1 thị trấn nhỏ với mấy nghìn dân nên với cái thời tiết lạnh và tuyết rơi nhiều như thế này nên chẳng có taxi nào làm việc ở cái giờ này. Uh thì đành đi bộ về, chắc cũng phải hơn 7km từ đây về đến nhà.
Cứ như vậy tôi một mình đi trong màn đêm tuyết bao phủ, đường tối om không một bóng người. Cái lạnh buốt đến tận xương tận tủy, lại thêm nỗi đau về tinh thần khiến tôi đi mà như có cảm giác thế giới này đã giuồng bỏ tôi. Mai hêt nhắn tin và gọi điện cho tôi liên tục, nhưng tôi mặc kệ, không muốn nghe, bước chân tôi cứ đi… đi trong màn đêm lạnh giá. Đi được một đoạn ra đến đường cái, hai bên chỉ là cây cối và cánh đồng nên gió rất to, lạnh càng thêm lạnh.
Rất may tôi nhìn thấy một bến bus, nhìn tuyến đường xe bus chạy thì cũng đi qua khu vực gần chỗ tôi ở, tôi nhìn xem bao lâu nữa thì mới có xe thì thấy từ 21h cứ phải 30 phút mới có 1 chuyến, chuyến trước vừa chạy được gần 10 phút rồi nên tôi phải chờ hơn 20 phút nữa mới có xe. Trời lạnh chắc âm gần 10 độ ngoài trời nếu đi bộ còn đỡ, nhưng nếu ngồi im co ro thì mới thấy thật sự khủng khiếp.
Bình thường nếu đã uống nhiều mà đi bộ ra ngoài gặp thời tiết như này thì người yếu không cẩn thận là mất mạng như chơi, nhưng lúc đó tôi chẳng sợ gì, kể cả là cái chết. Chờ mãi thì thấy ánh đèn xe bus đang tiến đến gần, tôi đứng dậy để chờ nó đỗ lại, nhưng đệch mẹ nhà nó… thằng chó chết lái xe thấy người châu á, chắc nó ghét hay sao mà nó đi thẳng, tôi nhìn xe chạy đi mà tức muốn ói máu, thấy được những cặp mắt thương hại của mấy người ngồi trên xe hướng về tôi.
Khi xe chạy đã khá xa, tôi vẫn đứng, rồi mỉm cười đi tiếp. Người với người mà còn đối xử khốn nạn với nhau như vậy sao? Chắc tôi không phải là người rồi, là con vật thì đúng hơn… vừa đi tôi vừa suy nghĩ đến cái chó má của cuộc đời. Tôi đi tắt qua cánh rừng nhỏ, lúc đầu có vẻ hơi sợ nhưng bước chân vẫn cứ phải bước không có đường lùi.
Dấu được mấy hôm nhưng không thể qua mắt được vợ, Mai nhìn khuôn mặt và tâm trạng của tôi là biết tôi chắc chắn đã có chuyện gì nên tôi đã nói hết cho cấy ấy biết. Mai nghe xong khóc nhiều lắm. Những ngày tiếp theo là những ngày nặng trịch của hai vợ chồng, cả hai cùng chán nên chẳng nói câu nào. Tôi cũng đã nói chuyện với vợ về việc chia tay nhưng Mai không chịu, bảo rằng còn nước còn tát. Cuối cùng hai vợ chồng đi đến quyết định đóng cửa hàng một tháng để cùng nhau về Vn chữa trị xem có khá hơn không. Mẹ cũng ủng hộ chúng tôi về Vn để chữa, bà buồn lắm, nhìn ánh mắt là tôi biết.
Về Vn đa số nghe lời khuyên của mọi người đi chữa bằng đông y, vì tây y không chữa được. Cũng tốn khá tiền cho các loại thuốc để mang sang uống, nhưng uống vào theo chỉ dẫn chưa biết có hiệu quả gì không thì hơn 1 tháng sau khi từ Vn sang lại nghe thằng em rể gọi điện từ Vn sang báo tin vợ em… sảy thai rồi anh ạ!
Nghe tin mà rụng rời chân tay, vợ chồng nó buồn lắm, mình cũng vậy, mẹ thì cả tuần không ăn uống gì cả khi tôi báo tin đó cho mẹ. Đứa trẻ đã hơn 7 tháng tuổi rồi, thế là tử trước sinh. Nghĩ mà thấy tội cho nó, chỉ gần 2 tháng nữa thôi là nó sẽ thấy được ánh nắng mặt trời, nhưng điều đó vĩnh viễn không có được.
Sau những biến cố đau buồn xảy ra thì vợ chồng tôi vẫn phải cố đứng lên, vẫn phải sống và làm việc kiếm cái đút vào mồm. Nhưng cuộc đời còn có nhiều người sống quanh ta, mình muốn như này thì người khác lại muốn thế kia, mình đâu có sống một mình? Người vợ sống với một người chồng không có khả năng sinh con, cảm giác lúc đầu là buồn rồi cũng an ủi này nọ, nhưng thời gian trôi đi thì cái bản tính thật trong người mới được thể hiện ra.
Đảo lộn trật tự cuộc sống trong gia đình đã dần dần bắt đầu vì tôi ít nói hơn, cũng ít lên giọng với vợ. Ngược lại thì Mai bây giờ lại hay cáu gắt, hay lên giọng với tôi, tôi chỉ im lặng chẳng đôi co, cô ấy thích nói gì thì nói.
Bên phía gia đình bác Khánh cũng chẳng tốt đẹp gì hơn gia đình tôi. Hai ông bà dựa vào nhau sống cho nốt cuộc đời còn lại cũng không được yên thân. Anh Nam từ ngày ra ở riêng chẳng lo đi kiếm việc, chắc do đã quen là ông chủ rồi nên không thích đi làm thuê cho người khác. Không chịu đi làm những tiền thì vẫn phải cần nên anh hay la cà cùng đám bạn hư hỏng hay cờ bạc.
Thắng thì không sao, nhưng khi thua thì chẳng có tiền trả nên anh đã bị dụ dỗ của bọn xã hội đen đi vào giới buôn bán thuốc phiện. Trót lọt được 2 chuyến thì sang chuyến thứ 3 anh bị cảnh sát bắt khi đang vận chuyển 1 lượng heroin từ czech vào đức. Khi nghe tòa tuyên án 15năm tù thì bác Khánh như muốn xỉu, mọi người phải đỡ bác đứng dậy và đưa về. Lúc anh Nam bị giải đi, anh đã quay lại nhìn mọi người lần cuối, mắt anh đã rơi lệ khi nhìn thấy bố như vậy, chắc anh đã thấy hối hận về những việc mình đã làm. Cuối cùng anh đưa mắt về phía mẹ, anh nhìn mẹ hơi lâu, lúc đó tôi cứ tưởng anh nhìn mẹ như muốn mẹ hãy chăm sóc bác Khánh hộ anh.
Ba tháng sau từ ngày anh Nam bị đi tù thì bác Khánh mất do bệnh tiểu đường. Toàn bộ tài sản của bác còn đồng nào thì bác để lại cho anh Nam để khi anh ấy ra tù còn có chút vốn liếng làm ăn. Tiệm Nail thì bác vẫn để lại tùy ý mẹ, nếu mẹ vẫn làm thì toàn bộ thu nhập sẽ là của mẹ, còn nếu mẹ bán thì số tiền đấy chia đôi: Mẹ và anh Nam mỗi người một nửa.
Sau mấy tháng vợ chồng tôi vẫn chẳng thấy tiến triển gì, cái tin vui hình như là vô vọng nên mọi người cũng khuyên chúng tôi về Vn để thụ tinh nhân tạo xem có được không. Việc này cũng khá tốn kém nên tôi phải gom hết số tiền dành dụm để vợ chồng lại về VN chuyến nữa.
Vì đang vào vụ buôn bán nên tôi chỉ về được hơn 2 tuần, hai vợ chồng vào viện làm thủ tục tiến hành thụ tinh nhân tạo, bệnh viện giữ tinh trùng của tôi để đông lạnh, sau đó tôi lại quay sang bên này để tiếp tục công việc. Còn Mai phải ở lại VN gần 3 tháng sau đó mới sang.
Từ ngày đứa em gái bị sảy thai thì vợ chồng chúng nó mãi 1 năm nay không hiểu sao không thể tiếp tục có con được. Tôi cứ đang suy nghĩ băn khoăn về cái khoản con cái của hai anh em sao mà lận đận như vậy thì đùng một hôm Mai bảo tôi có tin mừng hay sao ý, tôi đưa cô ấy đến viện khám thì đúng là Mai đã có tin vui cho cả nhà.
Từ ngày Mai có bầu là vợ chồng tôi cứ gọi là vui như tết, đứa em gái đã bị xảy 1 lần nên tôi phải cẩn thận chăm sóc cho vợ từng li từng tí. Bao nhiêu vất vả khó khăn tôi làm hết, kể cả những công việc của đàn bà tôi cũng sắn tay làm, chỉ mong sao mẹ tròn con vuông, chứ cứ nghĩ đến cái hạn lơ lửng trên đầu mà tôi thấy sợ lắm.
Mười tám tháng vợ chồng đứa em gái vẫn không thể có con thì tôi cũng được cái may mắn lên chức bố. Mai hạ sinh được một thằng ku bụ bẫm trắng trẻo, cả nhà tôi mừng lắm, nhất là tôi. Những tháng ngày sau đó thì hai mẹ con cứ như ông hoàng, tôi sướng nên vẫn làm hết các việc. Tôi yêu thằng ku vô cùng, coi nó như là báu vật của mình vậy.
Càng lớn thì thằng ku nhìn… chẳng giống tôi chút nào cả. Mọi người cũng bàn tán đâm ra tôi cũng nghi ngờ, nhưng rồi tôi cũng mặc kệ vì lúc đó tôi đã yêu nó quá nhiều rồi, không phải con tôi thì tôi vẫn cứ nuôi, tất cả cuộc sống của tôi giờ đã trao hết vào báu vật đó rồi.
Sau 6 tháng từ ngày thằng ku ra đời, vợ vẫn ở nhà chăm con vì tôi muốn vậy, tôi thuê 1 bà tây giúp tôi việc cửa hàng. Sáng nay thực sự tôi rất vui vì đang bán hàng thằng em rể gọi điện sang bảo là vợ em có tin mừng rồi, tôi vui lắm vì cuối cùng sau hơn hai năm kể từ ngày sảy thai thì vợ chồng chúng nó cuối cùng cũng được ông trời chiếu cố như vợ chồng chúng tôi.
Tôi gọi điện ngay cho mẹ, mẹ vui lắm, đang ở tiệm nhưng phi ngay về nhà thắp hương để cám ơn trời phật. Tôi định gọi điện nói với vợ nhưng lại thôi, để tối về nói cho vợ bất ngờ. Thấy vui vui tôi bảo bà tây trông cửa hàng, tôi chạy đi mua ít đồ tối về nhậu để ăn mừng và tiện thể mua ít đồ ăn cho thằng ku. Mua xong tôi phi xe luôn về nhà để vứt đồ ăn trong tủ sợ để ở cửa hàng sẽ bị hỏng.
Vì con còn bé sợ nó thức giấc nên tôi mở cửa nhẹ nhàng, bước chân vào trong thì cái âm thanh của người đàn ông và người đàn bà đang làm tình làm tôi như muốn chết đứng. Nhìn thằng ku đang nằm trong nôi vẫn ngủ ngon lành 1 mình bên ngoài phòng khách, sao tôi yêu và thương nó đến thế. Tôi bắt đầu lắng nghe những âm thanh bên trong phòng:
Mai: A… A… A… sướng quá chồng ơi… em nhớ chồng lắm…
Phong: Anh cũng nhớ em và con lắm. Hai mẹ con có theo anh không?
Mai: Có… a… a… a… cả hai sẽ theo anh, nó là con anh mà.
Phong: Nhưng thằng Dân có chấp nhận không?
Mai: Không chấp nhận cũng phải chấp nhận, vì có phải con của ổng đâu. Thôi dập mạnh vào chồng… em đang sướng… ư… ư…
Tôi chết sững khi nghe được cái sự thật đấy, nhìn thằng ku một hồi lâu đầy lưu luyến rồi tôi đi ra ngoài. Ôi đệch mẹ cái cuộc đời này! Chó má thật! Tôi vừa lẩm bẩm vừa bước đi.
Tôi với Mai đã li dị như mong muốn của cả hai, Mai bế con lên thành phố với Phong. Còn tôi sau đó cũng buồn chán cô đơn với cái đất chẳng lành này chút nào nên đã bán cửa hàng. Tiền bán được một nửa tôi đưa cho Mai như để cô ấy hãy chăm sóc thằng ku hộ tôi, còn cô ấy dùng vào việc gì tôi không quan tâm, chỉ cần cô ấy chăm sóc thằng ku tốt là tôi cũng thấy ấm lòng, không bị dằn vặt.
Số tiền còn lại tôi đưa cho mẹ nhờ mẹ cầm hộ rồi tôi mua 1 cái vé máy bay khứ hồi về Vn 3 tháng để tĩnh tâm. Tôi mang theo vỏn vẹn 5000 euro về và cũng hy vọng đủ tiêu. Trong đầu tôi chỉ muốn về gặp lại các chiến hữu xưa, những người bạn thật sự mà tôi còn thấy cuộc sống này vẫn còn có những người để mình tin tưởng, để tiếp tục đứng lên.
Mẹ thì sau đó do bà dì bắt về giúp bà ấy, và chị em ở cạnh còn nương tựa lần nhau nên mẹ cũng bán tiệm nail đi rồi chuyển lên thành phố khác sống cùng cô em gái.
— Hết —
Tác giả: Leysek
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.