Phần 22
Từ ngày sang châu âu đến hôm nay tôi mới cảm nhận được cái đẹp và cái dễ chịu của mùa hè bên này. Không biết có phải tôi đang yêu nên thấy cái gì cũng đẹp hay không? Thời tiết thoáng đãng, đi đâu cũng thấy có cây xanh, một hạt bụi cũng không có, gần nhà tôi lại là cái công viên nhỏ nên chiều chiều còn được nghe tiếng chim hót líu lo khi tôi mở cửa sổ.
Tôi để mẹ bán hàng, còn tôi đi về trước. Tôi đi bộ thong thả qua các con phố, qua 1 cái làng, tôi không thấy mỏi chân, mà chỉ thấy yêu đời. Tôi vừa đi vừa nghĩ lại chuyện mẹ con tôi đã chạm đến mức tột đỉnh của cái gọi là “luân thường”, tôi mỉm cười… mặc kệ… chỉ biết tôi vẫn còn lâng lâng, thấy hạnh phúc… thấy yêu mẹ hơn rất nhiều.
Về đến nhà, cái bãi chiến trường vẫn còn nguyên vẹn, cái dư âm lại tràn về trong con người tôi. Tôi muốn nơi đây là tổ ấm của mình mãi mãi. Căn phòng tuy bé nhưng cũng vừa đủ cho hai người. Sáng nay không thấy mẹ nói gì, nhưng thỉnh thoảng bà cứ nhìn tôi rồi lại tủm tỉm cười. Tôi cũng biết là mẹ đang đấu tranh tư tưởng lắm, nhưng tôi biết cách làm thế nào để bà xóa bỏ cái tội lỗi trong người đi mà sống theo đúng bản năng của mình.
Tôi quyết định dọn dẹp và trang hoàng lại cái tổ ấm của mình. Tất cả ga giường, chăn đệm tôi đem vứt vào máy giặt và thay toàn bộ ga giường mới. Cái bàn phòng khách tôi cũng dọn dẹp và thay cái khăn trải bàn sáng màu hơn, trên bàn tôi chỉ để 1 lọ hoa, còn tất cả gạt tàn thuốc lá của tôi tôi cũng cất hết. Tiếp đến tôi lau chùi cái bếp đến nhà tắm. Cái nhà tắm tôi ra sức kì cọ cái bồn sao cho bóng loáng, vừa lau vừa nghĩ đến có ngày tôi sẽ được tắm chung với mẹ trong này.
Đang đứng bếp nấu ăn thì tôi bỗng giật mình khi có tiếng nói nhỏ ngay bên tai:
– Con zai nấu cái gì mà thơm thế?
– Mẹ làm con giật hết cả mình… – tôi làu bàu vì bà đi nhẹ nhàng vào nhà không cho tôi nghe thấy.
– Có thế mà cũng giật mình. Chà chà… hôm nay có vụ gì mà nhà cửa sạch đẹp như khách sạn thế này? Cứ như chuẩn bị lấy vợ ý.
– Vâng, con xắp lấy vợ mà… hehe… Thôi mẹ đi tắm rồi ăn cơm. Con nấu chắc 20 phút nữa là xong thôi.
– Uh, hôm nay sắp về thế nào được quả hai khách sộp con ạ.
– Thảo nào thấy mẹ vui thế!
– Tất nhiên! Nói xong mẹ đi vào trong phòng.
Khi mẹ ở trong phòng, tôi chạy vào nhà tắm xả nước vào bồn và cho ít nước thơm quyến rũ mà tôi mới mua khi chiều. Mẹ vào thấy vậy hỏi:
– Con tắm trước à? Sao hôm nay lại tự nhiên thích tắm bồn thế?
– Con làm cho mẹ đấy. Mẹ ngâm trong này đi cho người dễ chịu.
– Sao vậy? Mẹ không hiểu? Tự nhiên lại bảo mẹ tắm bồn làm gì? Chắc lại có âm mưu gì đúng không? Nghi lắm!
– Mưu cái gì mà mưu! Mẹ tắm đi, lắm chuyện!
Tôi ra vẻ cái giọng người lớn, quay đi chắp hai tay sau đít như ông cụ non, mồm không nhịn được cười.
Khi tôi chuẩn bị đồ ăn ra bàn thì mẹ cũng đi ra, bà mặc cái váy ngắn mỏng hai dây ở nhà trông vô cùng quyến rũ.
Mẹ: Con mới mua lọ nước thơm kia à?
Tôi: Vâng, mẹ thấy mùi đấy thơm không?
Mẹ: Mẹ thích mùi thơm đấy, nó nhẹ nhàng không nặng quá.
Tôi: Mẹ thích là con vui rồi.
Mẹ: Con zai quan tâm chăm sóc cho mẹ thế.
Tôi: Thì có mỗi hai mẹ con không quan tâm mẹ thì quan tâm ai nữa.
Mẹ: Con thay hết cả ga giường cho mẹ rồi à?
Tôi: Vâng ạ. Về nhà thấy quần áo vứt lung tung, hai cái chim giả của mẹ cái dưới đất, cái trên giường, nhìn bừa bộn khiếp quá.
Mẹ nghe tôi nhắc đến chữ chim giả làm bà xấu hổ đỏ mặt, bà ngầng mặt lên giọng lí nhí như gái xắp về nhà chồng:
Mẹ: Ai hôm qua vào đấy đòi ngủ cùng rồi lột sạch quần áo của mẹ vứt xuống đất?
Tôi: Hihi… con trêu thế thôi. Mẹ con mình ăn cơm đi, con đói quá rồi.
Hai mẹ con ăn cơm, có một chút im lặng mà tự nhiên không ai dám mở lời ra trước, chắc cả hai đều đang nghĩ cái chuyện đêm qua. Một lúc sau mẹ quay sang hỏi tôi:
Mẹ: Dân này!
Tôi: Dạ.
Mẹ: Con nghĩ sao về chuyện hôm qua? Con có thấy tội lỗi không?
Tôi: Con chẳng nghĩ gì cả, cũng chẳng thấy gì là tội lỗi. Con thấy bình thường như hai mẹ con mình đang ăn cơm cùng nhau.
Mẹ: Con không nghĩ gì thật á? Mẹ thì suốt cả ngày hôm nay không tập trung làm được cái gì ra hồn. Đầu óc cứ nghĩ đến chuyện hôm qua, thấy tội lỗi lắm con ạ.
Tôi: Mẹ thấy tội lỗi cái gì?
Mẹ: Ai lại hai mẹ con lại ấy với nhau.
Tôi: Hai mẹ con ấy là cái gì? Con không hiểu.
Mẹ: Con đừng chở vờ không hiểu nữa. Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc đấy.
Thấy mẹ lo lắng thực sự, tôi quay sang cầm tay bà bóp chặt, miệng nói kiểu động viên vỗ về để cho bà không ân hận.
Tôi: Mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá. Có thể có người cho đó là xấu xa, không đạo đức, nhưng cũng tùy từng hoàn cảnh chứ. Con chẳng thấy có gì là xấu nếu làm cho mẹ mình được sướng, được hạnh phúc.
Mẹ: Nhưng mẹ con thì không được thế con hiểu điều đó không?
Tôi: Con hiểu chứ. Nhưng con hỏi mẹ là có làm sao không? Có gây chết người cho ai không? Nếu chẳng làm sao cả thì tại sao lại không được?
Mẹ: Ai mà biết thì chết chứ còn gì nữa.
Tôi: Mẹ không nói cho ai biết, chẳng nhẽ con mang chuyện này đi nói với mọi người? Hay căn nhà này có ai nữa ở đây nên mẹ sợ?
Mẹ: Nhưng mẹ thấy thế nào ý. Nói chung là không được con ạ.
Tôi: Mẹ đừng nghĩ nhiều quá. Cứ vô tư thì sẽ chẳng thấy gì cả.
Mẹ: Sao lại không nghĩ được chứ. Con còn phải lấy vợ sinh con nữa chứ.
Tôi: Cái chuyện lấy vợ sinh con là chuyện còn xa lắm. Quan trọng bây giờ hai mẹ con mình cùng cô đơn. Mẹ thiếu, con cũng thiếu. Và cái quan trọng là con thấy thực sự hạnh phúc khi giúp mẹ mình cũng được sống hạnh phúc không cô đơn.
Mẹ: Mẹ chẳng biết được nữa. Chỉ biết thấy có tội. Mà nếu nói cấm con thì chắc cũng chẳng cấm được… vì mẹ đã để mọi chuyện đi quá xa rồi.
Tôi: Con đã bảo không có gì là tội lỗi cả, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa thế thôi.
Mẹ: Nhưng con đừng làm thế nữa được không?
Thấy mẹ nói câu đấy, tôi đứng dậy không trả lời, đem bát của mình ngâm trong bồn rồi rửa tay lau tay. Tôi quay lại thấy mẹ ngồi im, bộ ngực hững hờ ẩn hiện, hai cái đùi trắng muốt… nhìn mà chỉ muốn dúc đầu vào cái háng đó.
Tôi: Ăn xong đi dạo tí cho thoáng mẹ nhé! Lâu rồi hai mẹ con lại lười đi bộ rồi đấy. Con đi tắm, mẹ ăn xong dọn bát cho con nhé.
Không để mẹ trả lời, tôi nói xong đi luôn vào phòng tắm. Tắm xong thấy mẹ đã rửa bát xong rồi, bà đang lau bàn.
Tôi: Xong chưa mẹ? Mình đi!
Mẹ: Con đi 1 mình đi. Mẹ muốn ở nhà.
Thấy mẹ như vậy, tôi cầm tay mẹ kéo đi, tôi nói:
Tôi: Đã bảo đừng suy nghĩ lung tung nữa rồi mà. Cứ bình thường thì sẽ thấy mọi chuyện đơn giản. Ra ngoài cho thoáng cái đầu đi nào mẹ!
Mẹ: Để mẹ thay quần áo đã chứ. Ai lại mặc cái váy ngủ mỏng trong nhà thế này.
Tôi: Cái váy này làm sao? Con thấy bọn tây đi dạo mùa hè còn mặc mát mẻ hơn ấy chứ. Mình đi gần nhà thôi mà.
Mẹ: Để mẹ khoác thêm cái áo mỏng nhỡ đâu lạnh.